Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 16



Ấu lộc bị Panda ôm vào lòng, tròng mắt đen láy tràn ngập hoảng sợ. Lớp da lông màu vàng nâu của nó trơn nhẵn, bóng loáng, tứ chi dài nhỏ cuộn lại một chỗ, bộ dáng đáng thương làm tiểu hùng không đành lòng buông tay.

“Đây là ngươi bắt được?”

Mặc Gia Khắc hơi nhíu mi, không ngờ Panda săn được một con tốc lộc, tuy trong lòng cậu ôm chỉ là một con ấu lộc.

“Đúng vậy! Lần này may mà–” Tiểu hùng vui sướng nói, lời dâng tới miệng mới nhớ tới lời Arthur căn dặn.

Cậu vội vàng sửa miệng, dưới tình thế cấp bách suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi mình: “May, may mà có Mặc Gia Khắc, ngươi dạy kĩ xảo đi săn……. ha ha….. ha ha, cáp……”

Hùng nhân cao lớn chậm rãi gật đầu, trên mặt hiếm khi lộ ra nụ cười tán thưởng. Hắn vươn đại chưởng, khẽ vuốt trán tiểu hùng cổ vũ: “Lần này ngươi qua ải, phải tiếp tục cố gắng.”

“Ân!” Panda gật mạnh đầu, vui cười hớn hở ôm chặt nai con trong lòng.

“Mặc Gia Khắc, ta….. ta có thể……”

“Ngươi muốn nói cái gì?”

Panda khép mắt, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể không ngừng run rẩy của nai con, động tác vô cùng ôn nhu: “Ta muốn thả nó.” Cậu ngẩng đầu, ánh mắt mong đợi nhìn hùng nhân: “Có thể chứ? Mặc Gia Khắc?”

“……….” Hùng nhân trong lòng thầm trợn trắng mắt, quyết định thu hồi tán thưởng khi nãy.

Vốn nghĩ Panda có chút tiến bộ, xem ra đã đánh giá cao cậu ta–người thiện lương không thích hợp sinh tồn trong rừng rậm nguy cơ bốn phía. Chỉ có giống cái cùng đứa nhỏ mới không hiểu ý nghĩa tàn khốc của sinh tồn, nên mới ngây thơ, thuần phác đến khờ dại như vậy…..Panda tới một ngày nào đó phải nhận trách nhiệm của giống đực, nếu đơn giản là những con mồi yếu ớt vô tội mà không xuống tay, như vậy rất khó suy trì được sinh mệnh–

“………tùy ngươi, đây là con mồi của ngươi.”

“Thật sao! Cám ơn ngươi, Mặc Gia Khắc!” Tiểu hùng vui sướng nhếch miệng, cười ngây ngô. Cậu ôm nai con, ‘thùng thùng đông’ chạy về chỗ đàn lộc.

Nhìn thân ảnh nhảy nhót phía xa của Panda, Mặc Gia Khắc thở dài. Quả nhiên là rắc rối……Panda dù sao cũng là một tiểu hùng ‘khiếm khuyết’–cậu không có sức mạnh cùng hình thể của hùng tộc; kinh nghiệm cũng không có, không hiểu cuộc sống này gian khổ thế nào; cậu ta hiện tại rất thiện lương, không có tộc nhân trợ giúp rất khó sinh tồn trong thế giới mạnh hiếp yếu này……

Có lẽ nên thay đổi phương thức dạy một chút, Mặc Gia Khắc vuốt cằm trầm tư–muốn dạy Panda thành dũng sĩ ưu tú là chuyện không có khả năng, ít nhất cũng nên để cậu có năng lực tự bảo vệ mình, đây cũng coi như thực hiện được lời hứa với Lợi Lan và tộc trưởng.

Panda, thứ ta có thể dạy ngươi có hạn…..hết thảy, đều phải dựa vào cố gắng của chính ngươi!

……..

Những ngày tiếp đó, Panda phát hiện phương thức dạy học của Mặc Gia Khắc thay đổi.

Mặc Gia Khắc không yêu cầu cậu đi săn những sinh vật còn cao lớn, chạy nhanh hơn cậu nữa. Tương phản, hắn bắt đầu dạy Panda những tri thức cần thiết về đám cây cỏ.

Đầu tiên, dạy Panda cách nhận biết thực vật: thứ nào có độc, thứ nào không; loại thảo dược nào có thể xát lên vết thương để cầm máu, loại cỏ độc nào rất dễ nhầm lẫn……

Tiểu hùng học những thứ này thì thích thú hơn nhiều so với đi săn. Mỗi lần hùng nhân đi săn trở lại, bên người Panda cũng thu thập đủ loại hoa cỏ. Chỉ thấy cậu ngồi xổm trên mặt đất, trong tay là đám cây cỏ đủ màu sắc, miệng còn lẩm bẩm.

Mỗi khi thấy một màn này, Mặc Gia Khắc không khỏi mỉm cười. Xem ra phương pháp của hắn chính xác, trở thành dũng sĩ không nhất định cần có cơ thể tráng kiện cùng kĩ xảo cao siêu; chỉ cần dùng đúng phương hướng, tiểu hùng có thể phát hiện giá trị tồn tại của mình.

Chẳng qua….. số thảo dược này có phải hơi nhiều không?

Mặc Gia Khắc cảm thấy có chút khó hiểu–bên người Panda, từ bỏ số thực vật thông thường trong khu rừng này, còn có loại cỏ hiếm sinh trưởng ở chân núi Đặc Lí Á!

Loại cỏ xà vĩ có màu vàng nhạt, dài nhỏ gấp khúc này, Mặc Gia Khắc nhớ rõ mình đã từng nói qua một lần. Nhưng tiểu hùng lại tìm thấy loại này ở đây sao? Không lẽ tiểu hùng có thiên phú về mặc này?

–Ân, hắn phải về nói chuyện này với tộc trưởng, không chừng có thể an bài cho cậu một chức vụ trong tộc.

Hùng nhân ném con lợn rừng trong tay, tiếng vang thật lớn làm kinh động Panda. Tiểu hùng quay đầu lại, mái tóc bạch kim xẹt qua không trung thành một đường cong mỹ lệ.

Vừa thấy Mặc Gia Khắc đã trở lại, cậu lập tức tỏa sáng hai mắt nghênh đón, lỗ tai tròn tròn trái phải đong đưa, vô cùng có tinh thần; gương mặt lấp lánh mong chờ ‘khảo ta đi, khảo ta đi’

Mặc Gia Khắc mỉm cười, đang định nói gì đó đột nhiên cảm giác trên lưng có cảm giác bị vài mũi tên bắn tới.

Tầm mắt âm hàn làm hắn không tự chủ được mà run rẩy, Mặc Gia Khắc  nhất thời cứng đờ…. cảm giác áp bạch nặng nề ở sát bên cạnh chỉ trong vòng vài giây, rất nhanh lại biến mất vô tung…..

“Mặc Gia Khắc, ngươi sao vậy?”

“Không có gì, chúng ta mau về thôi!”

Mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng, hùng nhân không nói thêm gì, mang theo tiểu hùng vội vàng chạy về. Trong rừng từ khi nào xuất hiện sinh vật đáng sợ như vậy, hùng tộc cư nhiên không hề phát hiện! Phải lập tức báo cáo cho tộc trưởng!

Panda không có nhiều tâm tư như Mặc Gia Khắc, cậu vội vàng bước theo sau hùng nhân, vừa vui vẻ quay đầu lại vẫy tay. Arthur hóa thành lốt dã thú chui ra khỏi đám cây cối, không nhanh không chậm, thủy chung bảo trì một khoảng cách nhất định với thú nhân.

Nhìn tiểu hùng an toàn trở về bộ lạc, cự thú cũng không rời đi như bình thường. Ngược lại nó canh giữ bên ngoài bộ lạc hùng nhân, dùng ánh mắt tràn ngập địch ý, cẩn thận quan sát từng người có tiếp xúc thân mật với Panda……

……….

Ban đêm, tiểu ốc trúc của Panda xông vào một vị khách không mời–

“Arthur! Ngươi chạy tới làm gì!”

Tiểu hùng mơ mơ màng màng bị đầu lưỡi thô ráp của cự thú liếm tỉnh. Cậu ôm gối trúc thật to, xoa mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, hiển nhiên mới bị kéo ra khỏi mộng đẹp.

“Lần trước đóa Lợi Lan ngươi tìm đưa cho ai!” Tiếng nói kiềm nén trầm thấp, nồng đậm hương vị không cam lòng.

Panda giật mình, bị lời nói âm trầm của thú nhân làm tỉnh táo, cơn buồn ngủ tức khắc biến mất hơn phân nửa, Arthur lại muốn phát tác!

“Ar, Arthur…… ngươi bình tỉnh một chút!”

“Vì cái gì ta phải bình tĩnh!” Thú nhân như tiểu thú bị chấn kinh nhảy dựng lên, ngửa đầu, dùng đôi lam mâu cơ hồ sắp phun ra lửa giận, gắt gao nhìn chăm chăm Panda.

Cơ thể tiểu hùng trong nháy mắt cứng đờ, giống như một con ếch đang bị cự xà quan sát, một cử động cũng không dám.

555……..trước đó rõ ràng còn nói cười, sao tự nhiên lại phát hỏa a! Cậu ngày càng không hiểu được suy nghĩ của Arthur, vì cái gì cứ ù ù cạc cạc phát giận với cậu…..

“Nói mau! Là đưa cho ai!”

“Là, là Lợi Lan–” Tiểu hùng bị hắn dọa, không khỏi thốt lên tên Lợi Lan.

“Là giống cái tóc đen dài, ánh mắt màu rám nắng cứ cọ cọ lên người ngươi?”

“Ách………đúng vậy.” Tiểu hùng thành thật trả lời. Lợi Lan đúng là tóc đen mắt nâu, nhưng cậu ta không có cọ cọ người mình a?

“Ta đi giết hắn!” Tiếng rống giận phẫn nộ toát ra khỏi miệng Arthur. Liên tiếp vài ngày thấy Panda cùng những người kia đùa giỡn, ghen tuông trong bụng hắn không thể nào kiềm chế được, cứ cuồn cuộn không ngừng muốn trào ra ngoài!

“Đừng–” Tiểu hùng nhất thời bị dọa tới trắng bệt, bật người dậy ôm lấy tấm lưng cường tráng của thú nhân, gấp tới độ nói cũng không rõ.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi bình tỉnh một chút a!” ‘Ngươi’ hết nửa ngày chỉ nói được một câu như vậy.

“Đừng cản ta, ngươi cư nhiên tặng hoa cho hắn!”

Thấy tiểu hùng dùng hai tay ôm chặt lấy mình, ánh mắt thú nhân lóe lên một mạt tinh quang, ngay sau đó lập tức biến mất.

“Kia, ta cũng tặng hoa cho ngươi là được rồi!”

“Không cần! Không phải lần đầu tiên sẽ không có ý nghĩa!” Thú nhân làm bộ lại muốn xông ra ngoài, tiểu hùng vội tăng thêm lực, cả người đều dán lên lưng Arthur.

“Kia, vậy ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào…..” Cậu bối rối, âm thanh ẩn ẩn mang theo tia khóc nức nở.

Thú nhân  xoay người, đôi lam mâu lóe quang mang nóng rực, không chút nháy mắt nhìn thẳng tiểu hùng.

“Ta muốn cái này.” Ngón tay điểm điểm môi mình, Arthur dõng dạc nói: “Hoa lần đầu tiên không cho ta; cái ôm đầu tiên cũng không cho ta; kia nụ hôn đầu nhất định phải cho ta.”

Panda trừng to mắt, ngây ngốc nhìn Arthur. Mãi đến khi thú nhân ngang như cua lập lại lời nói kia, cuối cùng còn bày ra bộ dáng vô cùng hăng hái, cậu mới nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin trừng mắt nhìn thú nhân cao lớn nhìn có vẻ rất thành thục trước mắt!

Nửa đêm hắn xông vào địa bàn hùng tộc cãi lộn, chính là vì lí do này sao?! Cậu hoàn toàn có thể tin rằng Arthur cố tình gây sự! Cậu thực sự, thực sự phi thường muốn tát một cái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.