Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 21



“Panda, mau lại đây!” Tiếng rống giận dữ đột nhiên vang lên.

Tiều hùng nhìn về phía tộc nhân vẻ mặt giận dữ đang vội vàng chạy tới đây, không khỏi sợ hãi lui về sau vài bước. Thắt lưng đột nhiên siết chặt, cậu kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Arthur thu hồi tươi cười, cánh tay vòng quanh thắt lưng cậu chậm rãi siết chặt.

Tộc trưởng dẫn dắt các dũng sĩ hùng tộc bao quanh Arthur. Trên đường hắn đi săn thì nhận được tin tộc nhân cầu viện, gấp rút quay về, nhìn thấy bộ lạc hỗn độn một mảnh, liền quy hết tội lỗi lên đầu Arthur.

“Ngươi là người của thú nhân bộ lạc, sao lại tới quấy rối địa bàn hùng tộc!” Cây trường mâu của tộc trưởng chỉa thẳng vào Arthur, đôi mắt trợn to. Hắn nhận ra thú nhân này, ánh mắt, hoa văn mãnh hổ này, còn chiếc sừng trên trán, rõ ràng là một bản khắc ra từ tên kiêu ngạo 20 năm trước!

“Quấy rối?” Arthur nhíu mi, ánh mắt hơi nheo lại, nhấc chân đá một hùng nhân bị mãnh sư đánh ngất trên mặt đất: “Đứng lên, tự mình nói cho tộc trưởng các ngươi biết, rốt cuộc là ai tới quấy rối.”

Cự hùng màu rám nắng càu nhàu bò dậy, có chút xấu hổ nhìn tộc trưởng đại nhân đang dựng râu trừng mắt. Gương mặt hắn đỏ ừng, ấp úng kể lại mọi chuyện. Gần như là tất cả dũng sĩ trong bộ lạc cư nhiên không đánh lại một con mãnh sư, nói ra thực sự rất mất mặt.

“Mãnh sư?” Tộc trưởng hiển nhiên cũng hoảng sợ, cùng vài tộc nhân khác nhìn nhau, không rõ bộ lạc bọn họ từ khi nào lại đắc tội mãnh sư.

“Các ngươi không cần lo lắng, ta đã nói chuyện với ‘đối phương’, y sẽ không tới tìm các ngươi gây phiền toái nữa. Bất quá–” Arthur cười tủm tỉm thưởng thức sợi tóc bạch kim của Panda, cố ý ngập ngừng.

“Bất quá cái gì, ngươi rốt cuộc có yêu cầu gì?” Tộc trưởng một thân kinh nghiệp lập tức hiểu được lời thú nhân. Bất quá vì an nguy của bộ tộc sau này, bất luận điều kiện gì hắn cũng sẽ đáp ứng.

“Thực sảng khoái, vậy thì ta nói thẳng vậy.” Arthur búng ngón tay, cười hì hì cúi người ấn một nụ hôn lên mặt tiểu hùng: “Ta muốn dẫn Panda đi, để cậu ta làm bầu bạn của ta.”

“Cái gì! Ta mới không cần!”

Tiểu hùng như con mèo bị giẫm đuôi, hổn hển chui ra khỏi lòng ngực Arthur. Cậu không biết nói gì nữa, tộc trưởng hẳn là không làm theo lời hắn đi — Panda trộm nhìn sắc mặt tộc trưởng, thấy hùng nhân hơi nhíu mày, sắc mặt do dự….. chẳng lẽ tộc trưởng thật muốn đưa cậu cho Arthur?!

“Này……. Panda là giống đực……”

“Ta không ngại.” Arthur nhếch môi, một lần nữa kéo Panda vào lòng mình, cười đến mức đắc ý.

“Chính là……Panda, Panda cậu ta–” Tộc trưởng có chút phức tạp nhìn về phía tiểu hùng, không biết có nên nói rõ tình huống của cậu cho thú nhân biết hay không. Panda là một con gấu hắc bạch biến dị, lại còn sở thích ăn trúc rất cổ quái.

“Ta biết ngươi băn khoăn gì. Tình huống của Panda ta biết hết.” Nụ cười bên khóe môi Arthur càng sâu hơn, lam mâu lóng lánh quang mang khó lường: “Ta có thể dùng sinh mệnh để thề, tuyệt đối sẽ không để bầu bạn của mình bị một chút thương tổn hay ủy khuất nào.”

Tộc trưởng hơi sửng sốt, hàng mày nhíu chặt chậm rãi giãn ra. Ánh mắt này không hề lừa dối, hắn tin tưởng thú nhân trẻ tuổi trước mặt sẽ tuân thủ lời hứa, hảo hảo chiếu cố Panda.

Hắn thở dài thật sâu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Panda, vừa không nỡ lại bất đắc dĩ…….. xem ra Panda làm thế nào cũng không thể trở thành một dũng sĩ xuất sắc; bất quá như vậy cũng tốt, tiểu hùng khờ dại không thích hợp sinh tồn trong rừng rậm nguy hiểm. Có một bầu bạn đáng tin cậy, đối với cậu không hẳn là chuyện xấu.

“Được rồi, ngươi có thể mang Panda đi, nhưng phải nhớ kỹ lời hứa của mình.”

Tộc trưởng đại nhân quyết định, giống như một tin dữ bất ngờ ập tới làm tiểu hùng á khẩu không nói nên lời. Cậu há miệng, trong nhất thời không thể nói gì…. đây không phải sự thật, tộc trưởng cư nhiên lại vứt bỏ cậu? Sẽ không, tộc trưởng sẽ không làm vậy….. cậu không cần! Cậu không cần rời khỏi bộ lạc! Vì cái gì mọi người đều bỏ rơi cậu? Vì cái gì!

Panda giật giật hai cánh môi khô khốc, lời chất vấn nghẹn lại trong cổ họng, lại nuốt ngược vào trong…..

Cơ thể bị vác lên vai, tiểu hùng biết rõ mình bị mang đi nhưng cũng không phản kháng. Đôi mắt to đen láy nhìn thẳng vào ánh mắt của những tộc nhân hùng tộc mà cậu luôn xem như thân nhân, nháy mắt đã tràn ngập hơi nước.

Bóng dáng tộc nhân dần dần mơ hồ…… mọi người quay đầu, không dám nhìn vào mắt Panda, điều này càng làm tiểu hùng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, một chút hi vọng cuối cũng cũng tan biến. Cậu nằm trên vai thú nhân, không giãy dụa cũng không phản kháng, im lặng quá mức.

Thú nhân thở dài, dừng lại, nhẹ nhàng ôm tiểu hùng vào lòng.

“Sao lại khóc?” Hắn hỏi, bàn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt đã ướt sũng của Panda. Tiểu hùng vung tay gạt tay hắn, quật cường không thèm liếc mắt một cái.

“………ta biết ngươi rất tức giận vì ta dùng phương pháp này để mang ngươi đi.” Arthur thở dài một tiếng, dùng cằm nhẹ nhàng cọ đầu Panda: “Chính là ta thực sự không thể nào chịu đựng tiếp nữa.”

“Những lời của ta là thực lòng, ta sẽ yêu thương ngươi, bảo vệ ngươi, cho ngươi một gia đình thực ấm áp, ngay cả tiểu hùng mà ngươi muốn, ta cũng có thể cho ngươi……. vì thế, cho ta một cơ hội được không?”

Panda chậm rãi quay đầu, tầm mắt đối diện đôi lam mâu, đó là một mảnh xanh thẳm chân thành đến mức gần như trong suốt, không có dối trá, không có lừa gạt, chỉ có thâm tình làm người ta chìm đắm vào đó, giống như bị hút vào.

Trái tim Panda kịch liệt chấn động, cơ thể như bị sét đánh trúng, trong lòng dần dần lan tràn cảm giác tê dại ấm áp……. không được! Không thể lại bị mớ lời nói ngon ngọt của hắn lừa! Cậu cắn răng, nhẫn tâm không nhìn tới thú nhân.

Arthur hơi thất vọng, nhưng rất nhanh liền khôi phục. Hắn lấy lại tinh thần, mỉm cười nháy mắt áp sát mặt tiểu hùng: “Ngươi không muốn nói thì thôi, chúng ta về bộ lạc đã.” Hắn thình lình trộm hôn một ngụm lên mặt Panda, làm tiểu hùng tức giận trừng mắt.

Arthur cười ha ha, dọc theo đường đi trêu chọc Panda tới không biết mệt. Tiểu hùng tức thì tức, nhưng bi thương trong lòng đã bị đánh tan hơn phân nửa, suốt quảng đường cãi nhau ầm ĩ với thú nhân, bất tri bất giác đã bị hắn lừa về bộ lạc thú nhân.

“Ô ô ô...... Arcelor, Arcelor chết rồi!”

Hắn mới bước vào bộ lạc thì một thiếu niên thon gầy đã vọt mạnh tới, nước mắt nước mũi tùm lum túm lấy thú nhân. Ánh mắt Keruier đỏ au, hiển nhiên đã khóc rất nhiều.

Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, Arthur suýt chút nữa đã quên mất, tiểu gia hỏa này vẫn chưa biết chuyện Arcelor đã thoát hiểm.

“Yên tâm, Arcelor tốt lắm, cậu ta đã không còn việc gì.”

“Thật sao? Đám gấu kia không làm gì sao?”

Arthur gật gật đầu, cười tủm tỉm vỗ đầu thiếu niên: “Nga, đúng rồi, cậu ta bảo ta đuổi ngươi về ưng tộc.”

“Cái gì!” Thiếu niên quát to một tiếng, ngẩng mạnh đầu, hai mắt mở to trừng thú nhân: “Arcelor cư nhiên bỏ ta ở lại một mình?!”

Arthur vẫn tươi cười, chỉ là ôm lấy Panda thoáng lui về sau một chút. Quả nhiên, vài giây sau thiếu niên bắt đầu tái phát chứng bệnh cuồng loạn, mắng té tát từ ưng nhân tới hùng nhân, ngay cả lang tộc cũng không thoát khỏi–

“Arcelor đáng giận! Ô ô…… cư nhiên bỏ lại một mình ta, uổng công ta thích ngươi như vậy! Ô ô…… Arcelor khốn khiếp, còn con thối lang kia nữa! Ta có chết cũng không tha thứ cho các ngươi……. Ô ô…….”

Arthur ngồi xổm một bên xem kịch vui, đột nhiên ánh mắt hắn tỏa sáng, kéo tiểu hùng qua thì thầm bên tai cậu: “Mau nhìn, cậu ta sắp biến về hình dạng nhân ngư.”

“Nhân ngư!” Panda hít một hơi, vốn đã hạ quyết tâm không thèm để ý tới thú nhân, không ngờ đã mở miệng phá luật. Không có cách nào a, ai bảo lực hấp dẫn của ‘nhân ngư’ quá lớn. Cậu nghe tộc nhân nói tới rất nhiều, nhưng tới giờ vẫn chưa chân chính được thấy lần nào!

Chỉ thấy thiếu niên khóc nửa ngày, không hề có xu hướng giảm bớt. Cậu nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, tiếp đó thút tha thút thít đi tới cái ao cạnh quảng trường bộ lạc, ‘phốc’ một cái nhảy xuống.

–cái đuôi màu bạch trồi lên mặt nước, vây đuôi bồng bềnh như một dải lụa có sinh mệnh, phập phồng theo gợn nước……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.