Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 38: Cứu viện



Rừngrậm xanh mướt tươi mát, xa xa là núi non cao ngất, như một lưỡi rìu bất khuất đỉnh thiên lập địa. Tiếng nước róc rách từ trên núi cao chảy xuống, tạo thành những dòng suối nhỏ trong vắt.

Sức sống chan chứa tràn ngập khu rừng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Panda thật không dám tin, một màn huyết tinh cùng tử vong kia lại phát sinh ở một nơi đẹp như tiên cảnh thế này.

“Nha nha~~” Bé con đột nhiên không chịu yên, quơ quơ bàn tay bé xíu không ngừng quẫy loạn trong lòng Panda.

“Sao vậy? Đói bụng à?” Panda niết niết mũi bé hỏi. Cái đuôi của thú nhân cục cưng xõa tung vô cùng mềm mại, lơ đãng quất qua má cùng cằm cậu, trêu chọc làm người ta ngứa ngáy khó nhịn.

“Y nha nha~” Bé con kêu to, thấy Panda ngây ngốc nhìn mình, không khỏi dẫu cái miệng nhỏ. Bé kéo tóc Panda, một bàn tay bé xíu trắng noãn chỉ về phía tây bắc, tựa hồ muốn nói gì đó cho Panda: “Ý ngươi muốn ta đi hướng kia?”

Thú nhân cục cưng vội vàng gật đầu, đôi ngươi trong suốt nhìn thẳng vào Panda, hai lỗ tai phấn chấn dựng thẳng: “Chính là….. nếu tiến sâu vào rừng rất có thể sẽ gặp tấn mãnh long……” Panda nhìn nhìn rừng sâu yên ắng nhưng âm trầm đáng sợ, lại cúi đầu nhìn vẻ mặt mong đợi của bé con, cuối cùng vẫn không chịu được đôi mắt trong veo khát vọng này, cố gắng dồn gan dạ tiến vào rừng……

“Ai đó!”

Theo một tiếng hét to, trước mắt Panda tự nhiên loạng choạng, cậu bị mấy thú nhân đột nhiên nhảy ra khỏi bụi cây đẩy ngã. Cậu ngơ ngác nhìn ngọn thương nhọn hoắc chỉa trước mũi mình mấy cm, còn chưa kịp nói chuyện thì thú nhân cục cưng trong lòng đã kêu to lên.

“Tạp Địch, là đứa con của Tạp Địch! Tạp Địch–” Một thú nhân ôm lấy bé con, kêu to về phía sơn động thật lớn phía sau. Rất nhanh, một nam tử  sắc mặt tái nhợt, bộ dáng vô cùng tiều tụy chạy ra. Đầu tiên hắn không thể tin được mà trợn to mắt, sau đó cả người run rẩy kịch liệt.

Tạp Địch ôm lấy đứa con của mình, quỳ rạp xuống đất mà khóc rống. Cục cưng mím cái miệng nhỏ nhắn, vùi đầu vào lòng ngực mẫu thân, dùng sức mà cọ cọ, thút tha thút thít khóc.

Cái mũi Panda cay cay, trong đáy lòng cảm thấy may mắn vì mình không vứt bỏ bé con này– thật tốt quá, thân nhân của bé vẫn còn, bé nhất định có thể bình an sống sót.

“Thực cảm tạ ngươi đã cứu đứa con của ta!” Tạp Địch ôm cục cưng đi tới, cúi người tạ ơn Panda. Tiểu hùng gãi đầu xấu hổ, đồng thời trong lòng cũng có chút chột dạ. Dù sao, lúc đầu cậu cũng không có ý định muốn giúp tiểu thú nhân cục cưng.

“Vừa nãy thực có lỗi, xem ngươi là người khả nghi.” Thú nhân lúc nãy đẩy ngã Panda nhếch miệng, đưa tay kéo cậu lên. Panda lúc này mới chú ý, tất cả giống đực trong bộ lạc này đều có tóc bạch kim cùng tai thú: “Ngươi là hùng tộc đi, nhận được tin nên tới trợ giúp chúng ta sao?” Người nọ thấy tai và đuôi của Panda liền nhận ra. Một câu này của hắn nhất thời làm các tộc nhân khác chú ý, tầm mắt mọi người đều đổ dồn tới trên người Panda, gương mặt tràn ngập kích động, tha thiết cùng trông mong.

“Cái kia…… không phải, ta không biết cứu viện gì cả….. ta chỉ ngẫu nhiên đi qua khu rừng này.”

“Vậy sao…….” Âm thanh người nọ không che dấu được thất vọng, hắn thở dài không nói nữa, vung trường mâu một lần nữa trở về vị trí của mình.

“Đã xảy ra chuyện gì? Ta gặp tấn mãnh long….. ân, bọn nó công kích bộ lạc sao?”

Vừa nghe thấy 3 chữ kia, sắc mặt Tạp Địch đại biến. Hắn ôm chặt bé con trong lòng, một hồi lâu mới thoát ra khỏi tình tự sợ hãi cùng căm hận.

Lắc lắc đầu, vẻ mặt Tạp Địch thực thống khổ. Hắn nhìn Panda gật đầu, ý bảo hai người vào sơn động trước: “Nơi này là nơi hồ tộc tạm thời cư ngụ. Tên ta là Tạp Địch, ân nhân, ngươi là……”

“Ta gọi là Panda, hùng tộc, ngươi có thể bảo ta là Pan.”

“Pan, thực cám ơn ngươi cứu đứa con của ta.” Hốc mắt cay xè, Tạp Địch cúi đầu, ánh mắt bịt kín sương mù: “Phụ thân của đứa nhỏ đã mất rồi, nếu ta còn mất luôn nó, ta thật sự không sống nổi……. tấn mãnh long! Đám sinh vật khốn khiếp kia! Chúng nó đánh lén bộ lạc, trộm đứa nhỏ đi, đem tộc nhân làm thức ăn!”

“Tạp Địch……”

“Chúng nó thậm chí còn giết chết phụ thân cục cưng….. hắn muốn bảo hộ ta và cục cưng, cả những đứa bé yếu ớt khác….. vì cái gì….. vì cái gì…..” Tạp Địch khóc không thành tiếng, thương tâm muốn chết, bờ vai gầy không ngừng run rẩy. Cục cưng dường như cảm nhận được mẫu thân thống khổ, vươn hai bàn tay bé xíu, yếu ớt gọi mụ mụ.

“Ai, đều là tộc trưởng ta không tốt, không có năng lực bảo hộ mọi người.” Âm thanh già nua từ trong động truyền ra. Tộc trưởng lớn tuổi được mọi người đỡ ra. Cụ sờ sờ đầu cục cưng, ngồi xuống trước mặt Panda.

“Là ngươi đã cứu đứa nhỏ này sao, cảm tạ ngươi, dũng sĩ hùng tộc.”

“Không….. ta không phải dũng sĩ……” Panda cúi đầu, thực xấu hổ với danh hiệu ‘dũng sĩ’ này, vệt đỏ lan tràn từ gò má tới tận cổ.

“Ngươi là đứa nhỏ tốt, hơn nữa còn có một trái tim thiện lương.” Tộc trưởng ngồi thẳng lưng, thở dài thật sâu: “Hồ tộc chúng ta cũng không thể xem là cường đại, là một chi khá yếu ớt trong tộc thú nhân. Mấy trăm năm nay, chúng ta bình an sinh sống trong khu rừng này. Không ngờ chỉ qua vài tháng ngắn ngủn, mọi thứ đều thay đổi…..”

“Vì tấn mãnh long sao!”

“Đúng vậy. Lúc đầu chúng nó chỉ bồi hồi bên ngoài khu rừng, không dám xâm nhập, càng không dám tùy tiện mà tấn công bộ lạc.”

“Kia vì sao nó lại tấn công?”

“Ta nghĩ, đại khái vì mãnh sư đã rời đi……”

“Mãnh, mãnh sư!” Tiểu hùng thất thố kêu to.

“Đúng vậy, khu rừng này vốn có một con mãnh sư. Nhưng mấy tháng trước nó đã li khai, không ai biết nó đi đâu. Tấn mãnh long kiêng kị sức mạnh của mãnh sư, không dám tùy tiện xâm nhập lãnh thổ của nó. Mãnh sư vừa đi, đám cường đạo này đã xâm chiếm khu rừng.”

“Mãnh sư vì sao lại rời khỏi lãnh địa của mình, như vậy không phải rất kì quái sao?” Panda thật khó hiểu, thú nhân càng lợi hại càng để ý tới lãnh địa, nó tuyệt đối sẽ không để người khác xâm lấn địa bàn thế lực của mình.

“Cái này không rõ lắm. Ta chỉ nhớ tối đó nghe thấy tiếng than khóc của mãnh sư, đó là âm thanh đau đớn, thâm trầm, thống khổ đến tuyệt vọng…… ai, ta nghĩ đứa nhỏ lúc trước bị mãnh sư mang đi hẳn là lành ít dữ nhiều.”

Tộc trưởng hồ tộc thở dài, không nói nữa. Panda ít nhiều cũng nghe được chút tin đồn về mãnh sư, nghe nói giống cái được mãnh sư coi trọng kết cục sẽ rất bi thảm. Một khắc bị mang đi, kết cục của bọn họ chỉ có tử vong.

Biết rõ thống khổ nhưng không có cách nào cứu vãn, Panda luôn nghĩ rằng mãnh sư kì thật là một chủng tộc đáng thương. Cậu không khỏi nhớ tới mãnh sư từng công kích hùng tộc, nhớ tới ưng nhân tóc đỏ xinh đẹp kia, không biết cậu ta còn sống không…..

“Tộc, tộc trưởng–” Tộc nhân vội vàng tiếng vào, gương mặt hoảng hốt: “Tấn mãnh long, tấn mãnh long phát hiện nơi này!” Bộ lạc nhất thời oanh động, mọi người thất kinh, mù quáng tìm nơi trốn chạy–

“Trời ạ! Chúng ta tiêu rồi.”

“Không cần, ta không muốn chết!”

“Ô ô….. sẽ bị ăn luôn, chúng ta sẽ bị ăn sạch……”

“Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh!” Tộc trưởng lớn tiếng ngăn cản, đáng tiếc tộc nhân đã sớm hoảng loạn. Sự sợ hãi đối tới tấn mãnh long đã xâm nhập vào xương tủy, làm mọi người mất hết lý trí.

Panda đứng bên người Tạp Địch cùng cục cưng, hộ bọn họ phía sau. Kì thật trong lòng tiểu hùng vô cùng sợ hại, nhưng cậu hiểu rõ mình nên làm gì, nên bảo hộ cái gì.

Rất nhanh, tiếng gầm thét của tấn mãnh long vang lên ngoài sơn động, tộc nhân canh giữ bên ngoài đều lui vào trong. Biểu tình bọn họ như thấy chết không sợ, vững vàng thủ bên ngoài, lòng bàn tay cùng tấm lưng đã đẫm mồ hôi.

Đột nhiên, một cái đầu xám tro nhú vào. Con tấn mãnh long nhếch môi, phát ra tiếng trầm thấp quỷ dị. Nó đảo con mắt, chậm trãi quan sát đám người trong động, tầm mắt làm tất cả mọi người rùng mình.

Đột nhiên– dũng sĩ đứng gần con tấn mãnh long gần nhất hét lớn đâm mạnh trường mâu. Hắn dùng hết sức mạnh cơ thể, chuẩn xác đâm vào mắt phải nó.

Tấn mãnh long rú lên đau đớn, nhanh chóng lùi khỏi sơn động, ngay lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm thì động khẩu xuất hiện hơn mười cái đầu dữ tợn. Tấn mãnh long há cái mồm đầy máu, không ngừng tiến vào– Panda nhắm mắt, quay người ôm chặt Tạp Địch cùng bé con. Nhưng ngoài dự đoán mọi người, trong động không vang lên tiếng kêu thảm thiết, ngược lại đám tấn mãnh long đang xông vào đột nhiên bị một sức mạnh nào đó, từng chút kéo ra ngoài.

Dũng sĩ hồ tộc còn hoảng hốt sờ sờ cổ mình, suýt chút nữa hắn đã bị tấn mãnh long cắn đứt cổ. Hắn cố lấy dũng khí bước ra ngoài, chỉ thấy hơn mười con cự thú đang quần đả với đám tấn mãnh long. Cầm đầu là một con hổ sặc sỡ cực lớn, ngay khoảnh khắc chỉ mành treo chuông đã kịp thời cứu giúp!

“Là bộ lạc thú nhân! Bọn họ tới rồi! Bọn họ tới rồi–”

Nếu nói, trên thế này bộ lạc có nhiều thú nhân cường hãn nhất, kia không thể nghi ngờ là bộ lạc thú nhân trên thượng du sông Tháp Nạp. Không ngờ tốc độ bọn họ lại nhanh đến vậy, chỉ ngắn ngủi một ngày đã chạy tới rừng rậm của hồ tộc!

Panda giật mình, quả nhiên trong đàn dã thú hung mãnh thấy được thân ảnh quen thuộc– là Arthur, là hắn tới! Tiểu hùng gấp tới độ xoay mòng, ý niệm duy nhất trong đầu là không thể để Arthur phát hiện ra mình.

Nên làm gì bây giờ? Làm sao để tránh hắn bây giờ?! Panda vò đầu, ánh mắt đảo xung quanh. ‘Có rồi–!’ Cậu thấy một tấm thảm của hồ tộc đặt ở một góc sáng, suy nghĩ lóe sáng.

Tiểu hùng trước tiên lăn vài vòng trên thảm, để người mình bị dính đầy hương vị hồ li, sau đó cậu bọc kín mình trong tấm thảm, chỉ lộ ra mũi, miệng cùng một vài lọn tóc.

“Pan, ngươi lạnh à?” Tạp Địch ôm cục cưng tới, kinh ngạc nhìn hành động kì quái của Panda.

“Suỵt! Làm ơn, ngàn vạn lần đừng gọi tên ta, cũng đừng nói với người khác ta là hùng tộc!”

“Cái gì?”

“Cầu ngươi! Tạp Địch, ngươi ngàn vạn lần phải giúp ta a!”

Tạp Địch chậm rãi gật đầu, tuy không hiểu rốt cuộc Panda sợ cái gì.

Tiếng gầm rống bên ngoài dần dần yếu đi, dũng sĩ hồ tộc cũng gia nhập chiến đấu, trợ giúp dũng sĩ thú nhân cùng nhau đối kháng tấn mãnh long. Chiến sự đã nghiêng hẳn về một bên, tấn mãnh long chết rất nhiều, cuối cùng phải chật vật bỏ chạy.

“Bái Luân, đừng đuổi theo, để Thuấn đuổi bọn nó đi.” Arthur nói xong, nhìn về phía con hắc báo thật lớn, trên cổ cùng thứ chi có một vòng lông bạc ra dấu. Đối phương ngầm hiểu, nhảy dựng lên gào rống đuổi theo đám tấn mạnh long chạy trốn.

“Át xì–” Thú nhân trẻ tuổi không cam lòng lui về. Hắn xếp đôi cánh chim, nhịn không được hắt xì vài cái.

“Bái Luân, sao vậy?”

“Không, chỉ là mùi hồ li nồng quá….. a, át xì!”

“Ừ, khá nồng……” Arthur nhăn mũi, mùi hồ li át hết hết thảy, đối với thú nhân rất nhạy cảm về mùi hương quả thực là một loại tra tấn.

“Dũng sĩ tộc thú nhân, thực cảm tạ các ngươi–”

“Ngươi là tộc trưởng hồ tộc đi.” Arthur đánh gảy lời cụ. “Nơi này không an toàn, chúng ta lên núi tìm nơi khác, mọi người chuẩn bị chuyển đi thôi.”

“Chính là…….”

“Thời gian không có nhiều, trước khi trời tối phải lên núi, triệu tập mọi người lại đi.”

Hồ tộc tộc trưởng hét to một tiếng, tất cả tộc nhân lúc này mới an tâm bước ra khỏi sơn động. Panda cọ cọ, đi theo ở sau cùng.

“Kì quái, sao lại có mùi khác.” Arthur thì thầm, tầm mắt đảo về phía Panda đang trùm thật kín, dừng lại vài giây, Tiểu hùng bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, cậu cố gắng hạ giọng ho khan, giả vờ ốm yếu, khom lưng theo sát Tạp Địch.

“Đó là ai?” Arthur vừa định hỏi tộc trưởng hồ tộc, lại bị đám giống cái kích động chạy tới đánh gảy. Bọn họ cầm theo nước và thức ăn, vây quanh Arthur cùng các thú nhân khác, ánh mắt không dấu được khâm phục cùng ái mộ trắn trợn.

“Bái Luân, ngươi mang vài người hộ tống bọn họ lên núi, ta ở lại chờ tin của Thuấn.” Arthur không kiên nhẫn ứng phó đám giống cái hồ tộc. Nụ cười tươi rói bất cần đời nguyên bản của hắn đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.

“Được, giao cho ta đi.” Thú nhân trẻ tuổi xòe đôi cánh bay lên trời cao, ở phía trước mở đường. Panda lẫn trong đám người, theo dòng người đi tới, rất nhanh liền li khai sơn động hồ tộc tạm ẩn cư.

Cậu vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, Arthur cùng những người khác dần dần biến mất trong tầm nhìn, Panda không thể nói rõ tâm tình của mình lúc này, thực mâu thuẫn– cùng lúc, cậu sợ Arthur nhận ra mình; nhưng mặc khác trong lòng lại có chút chờ mong, hi vọng Arthur liếc mắt liền có thể tìm được cậu…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.