Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 43: Vây công



“Thuấn……..ngươi, ngươi thật là……..” Arthur thở dài, những dũng sĩ thú nhân khác cũng dùng ánh mắt bất lực nhìn Thuấn. Hắn âm thầm nháy mắt với đồng bạn xung quanh, Bái Luân lập tức hiểu ý, lấy cớ ‘tuần tra rừng rậm’ mà kéo Thuấn không tình nguyện ra ngoài.

“Tên đó nói chuyện luôn không biết khách khí như vậy.” Arthur cười làm lành: “Lão tộc trưởng, ngươi đừng hiểu nhầm, thú nhân tộc không có ý xúc phạm hồ tộc.”

Lão nhân hừ mạnh một tiếng, xem như miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích của Arthur: “Còn Tạp Địch, ngươi cũng nên giải thích với hắn.”

“……”

Arthur hiện tại biết làm người lãnh đạo khó khăn cỡ nào. Không chỉ không được làm theo ý mình, lúc nào cũng phải cẩn thận– nếu vì chuyện này mà hồ tộc cùng thú nhân tộc sinh ra ngăn cách, hắn không chỉ trở thành tội nhân thiên cổ, còn bị oán niệm của Khải Ân cùng An hành chết.

“Ta không cần ngươi giải thích, ta chỉ muốn ngươi thả Panda.” So với số hồ tộc đang phẫn nộ, Tạp Địch không sinh khí nhiều lắm, hắn chỉ một lòng để ý tới tiểu hùng, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Arthur.

“Pan là người tốt….. ta nghĩ cậu ta sẽ không–” Tạp Địch nói được một nửa thì dừng lại, hắn hiển nhiên hiểu lầm, tưởng rằng Arthur nhốt tiểu hùng vì hai người có ân oán.

“Ta nghĩ ngươi nhầm, ta cùng Panda là bằng hữu rất tốt, rất tốt.” Arthur cố ý nhấn mạnh chữ ‘tốt’, tay hắn đặt lên eo tiểu hùng, biểu hiện vô cùng thân mật.

“Ngươi nói có phải không a, hùng hùng.” Hắn cùi người áp sát bên tai Panda nói, còn cố ý nhếch môi, lộ ra răng nanh nhọn hoắc– Pan! Cư nhiên dám thân mật gọi tiểu hùng là ‘Pan’, xem ra lúc trước hắn nên ngoan tuyệt diệt cái tên hồ tộc lớn gan này!

Cơ thể Panda run rên, rõ ràng thấy được sát khí lóe lên trong chớp mắt của thú nhân…. Lỗ tai tròn xoe màu đen lúc này hoàn toàn cụp xuống, tiểu hùng không thể không khẽ gật đầu, ra vẻ vô cùng mệt mỏi.

“Pan……” Tạp Địch còn định nói gì đó, nhưng Panda lại không hề ngẩng đầu liếc hắn tới một cái.

Lão tộc trưởng có kinh nghiệm phong phú, thoáng nhìn ra có chút manh mối. Cụ nhìn gương mặt tuấn tú của Arthur, biết điều mà vội vàng kéo Tạp Địch li khai.

Người duy nhất có thể giúp mình cũng đi rồi, tiểu hùng uể oải, gương mặt lại càng thêm cô độc. Cậu còn ghi hận những chuyện Arthur vừa làm, quay đầu, không nói tiếng nào, trùm kín mình lui vào trong góc.

Arthur gặm cắn trên cổ cậu một ngụm, không để ý ánh mắt kinh ngạc của người khác, xoay người ra ngoài sơn động. Trong động có người gác, hắn không lo tiểu hùng chạy trốn, hướng chi Panda cũng không có tài năng chuồn đi trước mặt nhiều người như vậy.

“Arthur, tình tình có biến hóa.” Bái Luân vội vàng xếp cánh, đáp xuống trước mặt hắn: “Có đồng bạn phát hiện tung tích tấn mãnh long, chúng nó lục tục leo lên núi!”

“Cái gì? Đi từ hướng nào, tình huống cụ thể?”

“Là từ phía nam, ta mới bay xuống xem thử, đã sắp tiếp cận chân núi!”

“Đáng chết! Đám này muốn tiên phát chế nhân!” Arthur cắn răng, lập tức triệu tập tất cả đồng bạn: “Bái Luân, điều tra địa hình xung quanh hết chưa.”

Thú nhân tuổi trẻ lập tức gật đầu, dùng một nhánh cây vẽ địa hình phụ cận lên mặt đất: “Sau lưng chúng ta là dãy Đặc Lạp Sơn, sơn động ở đây.” Bái Luân dùng nhánh cây điểm vị trí sơn động, sau đó chỉ về phía nam: “Nơi này là khu rừng hồ tộc, trước mắt đã bị tấn mãnh long chiếm lĩnh. Sào huyệt chúng nó đại khái ở các vị trí này.”

“Phía đông là sông Tháp Nạp, phía tây là bộ lạc thú nhân cùng rừng Ấn Gia.” Arthur nhìn bản đồ trầm tư,  hắn vốn định thăm dò rồi tiêu diệt cả bọn. Không ngờ tấn mãnh long ngược lại đã tụ tập muốn vồ bộ tộc thú nhân: “Cũng tốt, chúng nó tựa đưa mình lên cửa, chúng ta đỡ tốn không ít công phu.” Arthur lạnh lùng cười: “Theo số lượng sào huyệt suy tính, số lượng tấn mãnh long trong khu rừng này không dưới 50 con, nếu toàn bộ tấn công quả thật có chút phiền toái.”

“Tình huống này thực hiếm thấy.” Thú nhân cao lớn đứng bên cạnh Arthur chậm rãi mở miệng: “Tấn mãnh long tuy hành động quần thể, nhưng số lượng tụ tập dù sao cũng hữu hạn. Huống chi tấn mãnh long là loại sinh vật hung tàn, không có khái niệm ‘đồng bạn’, bọn nó luôn thích cạnh tranh cùng giết chóc lẫn nhau.”

“Maya, điều ngươi nói ta cũng có nghĩ qua. Tấn mãnh long loại bỏ thiên tính mà tụ tập lại hành động, chỉ là là một loại dấu hiệu………”

“Ý của ngươi là?”

Arthur lắc đầu, không nói tiếp. Lúc hắn còn nhỏ từng vô tình nghe Khải Ân nhắc tới: khủng long của tinh cầu thú nhân đã tiến hóa ngày càng hoàn mĩ hơn, thậm chí còn sinh ra trí tuệ. Này cũng không phải hiện tưởng tốt, mặc khác nếu nó ngày càng hưng thịnh sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn cho sự sinh tồn của thú nhân.

“Trước mắt không thể quản nhiều như vậy, tiêu diệt đám tấn mãnh long này mới là mấu chốt. Maya, ngươi dẫn người bảo vệ thông đạo lên núi. Đúng rồi, hồ tộc giỏi về bẫy rập, có thể bảo bọn họ hỗ trợ.”

“Ta biết nên làm thế nào. Yên tâm đi, ta sẽ không để một tên địch nhân nào lên núi.” Thú nhân này không nói nhiều, nhưng làm việc lại vô cùng trầm ổn giỏi giang. Arthur biết lời Maya chắc như vàng, chuyện đáp ứng nhất định sẽ làm được. Cũng vì thế mà hắn yên tâm giao trọng trách bảo hộ tộc nhân cho đối phương.

“Bái Luân, ngươi đi thăm dò tính huống tấn mãnh long, chú ý trao đổi của chúng nó. Trong đó nhất định có một con chỉ huy, tìm ra nó!”

“Hiểu rồi!” Thú nhân trẻ tuổi giương cánh, thân hình phóng lên cao mấy trượng, nương theo cơn gió lặng yên bay về phía Triêu Sơn.

“Ngươi định làm gì?” Thuấn từ đầu tới giờ không nói một lời, hắn liếc nhìn đồng bạn thản nhiên hỏi: “Tộc trưởng có một câu là ‘cầm tặc tiên cầm vương’[muốn làm vua phải làm giặc trước].” Arthur hít sâu một hơi, ánh mắt phát ra quang mang sắc bén: “Ta thực rất tò mò về ‘nó’.”

“Ngươi định đi một mình.” Thuấn hơi nhíu mi, ra mòi tức giận.

“Một mình ta đủ rồi, không cần để người khác mạo hiểm.”

“Vậy tiểu hùng của ngươi thì sao? Lưu lại cậu ta một mình, không sợ lại bỏ trốn sao?”

Cơ thể Arthur nhất thời cứng đờ, nắm tay buông thỏng bên người siết chặt.

“Tốc độ của ngươi không bằng ta, cũng không am hiểu phục kích.” Thuấn nhìn bạn tốt, chậm rãi nhếch môi: “Chuyện này nên để ta làm mới đúng.”

“Thuấn, này rất nguy hiểm.”

“Biết. Ta cũng không phải lần đầu làm chuyện này.”

“Tình huống lần này không giống” –đối phương có thể đã có được trí tuệ sơ cấp: “Huống chi nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta rất khó nói công đạo với phụ thân ngươi.”

Không nói thì thôi, cứ nhắc tới phụ mẫu Thuấn lập tức không nể mặt– Hi Á cùng Tây Trạch, một người thì cứ xem hắn là con nít, làm gì cũng căn dặn tới căn dặn lui; một người thì càng không biết nghĩ cái gì, mỗi lần nghe ai gọi tên hắn sẽ tức giận! Cố tình không gọi tên mà cứ một tiếng tiểu hắc, hai tiếng tiểu hắc tới hơn mười năm, lại hại hắn làm trò cười cho bộ lạc!

“Hoặc là để ta đi, hoặc là lưu lại ta để tiểu hùng của ngươi chạy trốn, tự chọn đi.”

“Thuấn, ngươi–được rồi…… nhưng ngàn vạn lần phải cẩn thận! Tình huống không ổn lập tức quay lại, đừng thể hiện!”

“Ta hiểu, trở về mà trông coi tiểu hùng của ngươi đi.” Thuấn cụp mắt, khoanh tay im lặng ngồi trên chiếc chiếu ngoài cửa hang.

“Bái Luân về lập tức cho ta biết.” Arthur nhìn Thuấn thật sâu, xoay người trở vào sơn động.

Thuấn chậm rãi gật đầu, lập tức chìm vào trầm mặc. Nhìn ngoài mặc sẽ không phát giện, nhưng nắm tay siết thành quyền của hắn đang run rẩy!

Một đường theo dõi tấn mãnh long, Thuấn đương nhiên biết chúng nó hung tàn đáng sợ cỡ nào!

Không ai ngờ được số lượng tấn mãnh long lại nhiều đến thế! Nhân số bọn họ quá ít, không đủ đối phó….. nhưng nếu chờ đợi viện quân từ bộ lạc tới thì quá lâu, thêm một phút nào, bọn Maya lại càng nguy hiểm hơn!

Ý tưởng của Arthur rất chính xác, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.

“Chuyện này quả nhiên nên để ta làm…….” Thuấn nhìn không trung thì thào. Những đồng bạn khác không phải đã lập gia đình thì cũng có đối tượng trong lòng, chỉ có hắn vẫn đơn độc, không vướng bận gì cả…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.