Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 47: Gấu mèo



“Ngươi là….. hùng tộc?”

“Đúng vậy, ta gọi là Panda.” Đối mặt với tộc trưởng đại nhân, tiểu hùng có vẻ rất cẩn thận. Cậu trộm đánh giá nam tử tóc vàng trước mặt, không thể tin đây là tộc trưởng thống lãnh tất cả thú nhân. Hắn không phải là giống cái sao…. mặc kệ là xét về phương diện nào cũng cảm thấy rất khó tin.

“Tộc trưởng, toàn bộ tấn mãnh long bên ngoài đã được thu thập sạch sẽ.”

Khải Ân gật gật đầu, nhìn Panda liếc mắt, dẫn đầu bước ra sơn động. Tiểu Miêu theo sát phía sau, đối mặt với hùng tộc Panda này, gương mặt cậu không che dấu được tò mò.

“Đi theo chúng ta đi.” Cậu nắm chặt tiểu hùng, hiển nhiên đã xem đối phương là người một nhà.

Theo sau một đoàn thú nhân xa lạ, trong lòng Panda có chút kinh hoảng. Cậu vội quay đầu lại nhìn thoáng qua, Tạp Địch đứng ở cửa hang, dùng ánh mắt cổ vũ Panda không cần sợ hãi, dũng cảm đối mặt với vận mệnh của mình.

Vì muốn nhanh chóng chuyển tộc nhân bị thương trở về, đoàn người Khải Ân đi rất vội, chỉ để lại Maya cùng vài thú nhân xử lý tốt mọi chuyện còn lại. Tiểu Miêu vài lần thử trò chuyện với Panda, không ngờ con tiểu hùng này câu nệ với mình, chỉ cúi đầu,‘ừ a a’ cậu nói 3 câu mới đáp lại một câu.

Biết cái mạng nhỏ của đứa con được bảo vệ, Tiểu Miêu thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn tới lỗ tai tròn tròn của Panda xong, cậu nhịn không được muốn sờ sờ, nhưng lại sợ tiểu hùng bị dọa. Á Luân Đặc lúc đầu chỉ tò mò nhìn Panda vài lần, đối với hùng tộc hắc bạch hiếm có, lực chú ý của hắn lại đặt trên người bầu bạn nhiều hơn.

Tiểu hùng khẩn trương như vậy là có nguyên nhân– cậu là giống đực a, phụ mẫu Arthur nếu biết mình với Arthur…. nhất định sẽ tức giận đi.

Càng nghĩ càng bi quan, vẻ mặt Panda cứ như đưa đám, nhịn không được giương mắt nhìn trộm sắc mặt hai người. Vừa thấy Tiểu Miêu cười tủm tỉm với mình, cậu càng xấu hổ hơn. Phụ mẫu Arthur nhìn qua có vẻ là người tốt lắm, cậu thật sự không muốn bị họ chán ghét a….. Như là hiểu được suy nghĩ trong đầu tiểu hùng, Arthur giãy dụa ngẩng đầu lên, dán vào lòng Panda mà cọ cọ, thậm chí còn không ngừng phát ra âm thanh ‘ô ô’ lấy lòng, cực kì giống một con đại miêu làm nũng, không hề để tâm tới ánh mắt người khác.

Panda hoảng sợ vội vàng đẩy đầu cự thú. Bất quá cậu vẫn chậm một bước, bộ dáng làm nũng của cự thú lọt hết vào mắt Á Luân Đặc. Thú nhân nhướng mi, gương mặt không chút biến sắc không biết đang suy nghĩ cái gì, làm tiểu hùng kinh hãi hết nửa ngày….. không khí bắt đầu trở nên kìa lạ, tiểu hùng đứng ngồi không yên, hận không thể mọc cánh lập tức bay về bộ lạc.

Cũng may dọc đường đi có Tiểu Miêu phân tán hơn phân nửa lực chú ý của Á Luân Đặc, nếu không cứ bị ánh mắt xăm soi nhìn chằm chằm như vậy, Panda phải kêu khổ không ngừng.

……..

Sau khi trở lại bộ lạc, Khải Ân lập tức gọi An chuyển đám Arthur tới thánh địa. Tiểu hùng cũng theo sau, tới đó còn gặp được tiểu thanh xà đã lâu không thấy–

“Trúc Tử! Ngươi còn ở đây sao!” Cách xa 3 tháng, tiểu thanh xà vẫn là bộ dáng nửa người nửa xà. Hắn vừa thấy Panda lập tức trườn tới, đôi mắt ngọc bích chăm chú nhìn tiểu hùng, như  đang nén giận vì đối phương bỏ đi mà không từ giã.

“Ngươi không thấy đâu, ta làm thế nào an tâm rời đi.” Trúc Tử  ai oán cũng không nổi. Panda cư nhiên dám bỏ hắn mà đi, tiểu thanh xà tức giận thực muốn hung hăng cắn cậu vài cái. Nhưng thấy Panda tiều tụy, người cũng gầy đi, Trúc Tử lại đau lòng hơn.

“Rống–!” Arthur bị thương còn không an phận, mắt hổ trừng to, cảnh giác quan sát nhất cử nhất động của Trúc Tử. Nhất là lúc thấy tiểu thanh xà áp cả người lên người Panda, tức mà đánh không được liền phát ra tiếng gầm gừ.

“Arthur, ngươi đừng lộn xộn a!” Tiểu hùng vội vàng chạy qua. Miệng vết thương của Arthur đã được xử lý đơn giản, tộc trưởng thú nhân sử dụng một thứ gì đó cậu chưa bao giờ thấy qua, không ngờ lại rất hữu hiệu– Arthur không còn nằm úp sấp hấp hối nữa, tinh thần có vẻ tốt hơn rất nhiều.

“Panda, giúp ta đỡ Arthur vào ao đi.” An bôi loạn một loại chất lỏng trong suốt màu lam lên người cự thú. Chất lỏng nhanh chóng bị hấp thu, vị trí bị thương nhanh chóng phát sinh biến hóa– tầng màu lam hệt như một lớp da thứ hai, bám chặt vào chỗ đau của cự thú.

“Thuốc này chiết xuất từ tế bào của nhân ngư, có năng lực tái tạo rất mạnh.”

“Tế bào? Tái tạo?” Tiểu hùng trợn to mắt, nghe không hiểu.

An cười, không giải thích nhiều.

Cự thú gầm nhẹ một tiếng, thành công dẫn dắt sự chú ý của tiểu hùng. Cả người nó ngâm trong nước ao ấm áp, híp mắt, nhìn qua có vẻ vô cùng thoải mái.

“Arthur, không đau sao?” Panda ngồi bên cạnh, tò mò đưa tay vói vào bên trong ao– nước ao có màu lam nhàn nhạt, có chút dính dính, làm người ta cảm thấy giống như bị một thứ ấm áp bao quanh. Tiếp xúc nước này, ngay cả tâm tình buồn bực cũng chậm rãi bình ổn lại…..

“Nói nhỏ thôi, hắn đang ngủ.”

“Đang ngủ?” Không thể nào, sao lại nhanh vậy?

An gật gật đầu, kéo tiểu hùng đi ra thạch thất: “Thương thế của Arthur rất nghiêm trọng, dùng dược vật bình thường phải mất thời gian rất lâu mới khôi phục được. Ở thánh địa có thủy tinh cung cấp năng lượng cường đại cho thú nhân khôi phục, hơn nữa tế bào đặc biệt của nhân ngư có năng lực tái tạo, rất nhanh hắn sẽ tốt lên.”

“……. hảo….. hảo lợi hại a…….”

“Đúng vậy, tộc trưởng rất lợi hại. Toàn bộ nơi này do hắn thiết kế.”

“A, chính là tộc trưởng giống cái kia sao?”

“Đúng, chính là hắn.”

“……..” Qua một lúc lâu, Panda vẫn nghẹn họng không nói nên lời. Có thể thống trị thú nhân kiệt ngạo bất tuân, nội điểm này thôi trong mắt Panda đã rất giỏi, hơn nữa còn có thánh địa thần kì này…. tộc trưởng thú nhân rốt cuộc là người gì a!

Rời khỏi thạch thất, chỉ thấy Tiểu Miêu đang ngồi bên ngoài lôi kéo Trúc Tử nói chuyện phiếm. Vừa thấy An cùng Panda đi ra, Tiểu Miêu lập tức hưng phấn vẫy tay với hai người.

“An, tiểu hùng, mau tới đây.” Tiểu Miêu vỗ vỗ vị trí bên tay trái mình, cười tủm tỉm nhìn Panda, ý bảo cậu ngồi xuống: “Arthur, đứa nhỏ kia cũng nên chịu chút giáo huấn, mấy ngày nay để nó ngủ mà hảo hảo ngẫm lại đi.”

“Đúng rồi, nghe nói Panda là gấu mèo, biến cho ta xem đi. Ta tới giờ vẫn chưa thấy qua gầu mèo a.” Tiểu Miêu nắm hai tay, đôi mắt hạnh đào mở to, long lanh nhìn Panda.

“Gấu mèo? Là cái gì?” Panda sờ sờ đầu, không hiểu đối phương đang nói gì. Gấu mèo, là gấu hay là mèo a?

“Sao lại thế, Panda không biết sao? Nhưng tộc trưởng nói ngươi là gấu mèo a.”

“Cái gì! Tộc trưởng biết?”

“Ân, là Khải Ân chính miệng nói.” Tiểu Miêu ngửa đầu nhớ lại: “Trừ lần đó thì hắn còn nói rất nhiều thứ kì quái.”

“Là cái gì? Tộc trưởng nói gì?”

“Không nhớ rõ.” Tiểu Miêu lắc đầu, Khải Ân biết rất nhiều chuyện bọn họ không biết: tỉ như gấu mèo, trước kia cậu chưa bao giờ nghe nói có chủng tộc này.

“Tiểu hùng, sắc mặt ngươi rất kém, ngươi làm sao vậy?”

“Ta, ta muốn tìm tộc trưởng! Hắn ở đâu?”

Tiểu Miêu chỉ chỉ ngoài động: “Khải Ân ở bộ lạc, hắn cùng các dũng sĩ đang thương lượng chuyện tấn mãnh long.”

“Ta mang ngươi đi. Vừa vặn ta cũng có chuyện báo cáo với tộc trưởng.” An đứng dậy, hơi gật đầu với Tiểu Miêu: “Chuyện nơi này phiền toái ngươi, ta sẽ trở lại ngay.”

“Không sao, các ngươi đi đi, có Trúc Tử theo giúp ta nữa mà.” Tiểu Miêu cười hì hì phất tay với hai người, lực chú ý lại quay về cái đuôi màu xanh của Trúc Tử.

Rời khỏi thánh địa, trước mắt là một mảng trời mênh mông. Từng cơn gió thu ấm áp thổi qua, mang tới hơi thở nhẹ nhàng khoang khoái. Panda hít sâu một hơi, mê hoặc quanh quẩn trong đầu vài thập niên rốt cuộc cũng cởi bỏ– gấu mèo, tuy không biết đó là chủng tộc gì, nhưng Panda cũng an tâm được một chuyện. Hóa ra cậu không phải là hùng tộc quái dị, mà thuộc về một chủng tộc khác a! Gấu mèo….. trên thế giới này, liệu còn đồng bạn của cậu không a…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.