Sau khi trở lại bộ lạc thú nhân, Khải Ân bận tới mức một chút thời gian để nghỉ ngơi cũng không có. Hắn phải xử lý người bệnh, còn giải quyết vấn đề tấn mãnh long bên hồ tộc– đến tột cùng là ai thao túng tấn mãnh long, hay khủng long xuất hiện chủng loại mới? Hết thảy này Khải Ân cũng không hiểu rõ lắm, tư liệu hiện tại quá ít.
Khải Ân nguyên bản không muốn tham gia vào cuộc chiến của tộc thú nhân cùng khủng long. Hắn không muốn can thiệp vào quá trình phát triển của thú nhân, đây là hiệp nghị cùng Liên Hoa và Felix. Thú nhân có cuộc sống của mình, bọn họ không nên dùng khoa học kĩ thuật làm rối loạn– nhân loại đã có một hình thái sinh sản hoàn toàn mới để sinh tồn, nhiều lắm thì bọn họ chỉ có thể diễn vai người bảo vệ.
Nhưng hành vi của tấn mãnh long đang uy hiếp nghiêm trọng tới sự sinh tồn của nhân loại– nguyên bản chỉ là dã thú hung mãnh, chúng nó đã bắt đầu sinh ra trí tuệ sơ cấp, điều này làm Khải Ân đau đầu không thôi.
Tiễn tộc nhân ôm một bụng khuất nghẹn rời đi, Khải Ân cuối cùng cũng có thể suy nghĩ trong bầu không khí im lặng. Hắn thả lỏng ngồi trên ghế, tay chống trước ngực để làm điểm tựa đỡ cằm, ánh mắt không rời khỏi bản đồ trên mặt bàn.
Thú nhân cao lớn nhíu mày, thân hình cường tráng chắn trước mặt bầu bạn: “Ta đã bảo Á Luân Đặc đi thăm dò sào huyệt tấn mãnh long. Đừng nghĩ tới việc này nữa, ngươi cần nghỉ ngơi.”
“Tây Thụy Tư, ngươi không rõ. Đám tấn mãnh long này rất có thể đã muốn–”
“Khải Ân.” Thú nhân cúi người nhìn thẳng bầu bạn, đôi ngươi hoàng kim hiện lên một tia đau lòng: “Tin tưởng bọn nhỏ. Một ngày nào đó chúng ta sẽ rời đi, ngươi không có khả năng vĩnh viễn chiếu cố bọn họ.”
“Ta biết…… chính là, Tây Thụy Tư…….”
“Bọn họ có thể. Khải Ân, ngươi quá mệt mỏi, cần phải hảo hảo nghỉ ngơi.”
“Có lẽ……” Khải Ân cười lắc đầu, cầm lấy tay bầu bạn, cảm giác trong nháy mắt thoải mái hơn rất nhiều: “Ngươi nói đúng, ta nên để bọn nhỏ tự do hơn nữa. Bảo Á Luân Đặc cứ làm thẳng tay đi. Còn có Arthur cùng bọn Maya, đám nhóc kia nhất định cũng nghẹn một bụng hỏa.”
“Bọn họ khiếm khuyết nhiều nhất là kinh nghiệm cùng trải luyện, thời gian sẽ dạy bọn họ tất cả.” Tây Thụy Tư nhướng mi, thừa dịp Khải Ân không chú ý bế bổng hắn lên bước nhanh về phòng trong: “Thời gian kế tiếp, ngươi chỉ có thể nghĩ tới ta.”
Hắn cúi đầu mỉm cười, âm thanh chất phát làm lồng ngực hơi chấn động.
Đôi ngươi hoàng kim của Tây Thụy Tư lóe ra quang mang nóng rực, ngay cả hô hấp cũng có chút nặng nề.
–không khí vừa trở nên u tối thì ngoài phòng vang lên tiết đập cửa phá đám.
“Tộc trưởng, ta là An. Panda cùng ta có việc muốn gặp ngươi, chúng ta có thể vào không?”
Tây Thụy Tư đột nhiên ngẩng đầu, cau mày nhìn chằm chằm cửa gỗ. Tay y vẫn như gông xiềng khóa cứng bên thắt lưng Khải Ân, ra mòi không muốn buông tha bữa ăn ngon đã dâng lên tới miệng. Khải Ân đương nhiên hiểu được tâm tư bầu bạn, vì thế hắn vội vàng đứng dậy không để đối phương có cơ hội cự tuyệt.
“Vào đi.”
An đẩy cửa bước vào. Panda theo sau, ánh mắt có chút bất an nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Tây Thụy Tư, trong nhất thời sợ tới mức cương cứng không dám nhúc nhích.
“Tìm ta có việc gì?” Khải Ân cười tủm tỉm nhìn tiểu hùng nhút nhát trước mặt. Hắn sớm đã có hứng thú với Panda, không ngờ hắn còn chưa hành động, tiểu gia hỏa này đã tự dâng mình tới cửa.
An bước tới trước, nhỏ giọng nói gì đó bên tai Khải Ân. Tộc trưởng đại nhân hơi nhíu mi, trầm tư một hồi mới hỏi: “Ngươi quyết định rồi?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì được rồi, cứ dựa theo ý ngươi mà làm đi.”
An thở phào nhẹ nhõm, hàng mi nhíu chặt thả lỏng. Cậu rời khỏi nhà gỗ, trước khi đi không quên cổ vũ tiểu hùng. “Panda, đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với tộc trưởng. Tộc trưởng nhất định có thể giúp ngươi giải quyết.”
Tiểu hùng gật gật đầu, đánh bạo bước tới vài bước.
“Kia, cái kia….. ta, muốn biết……” Panda cúi đầu thật thấp, cậu dùng sức xoa xoa tay, còn không ngừng nuốt nước miếng.
“Ta, ta muốn biết chuyện về gấu mèo! Tộc trưởng, xin ngươi nói cho ta biết!”
“Nói cho ngươi biết không thành vấn đề.” Khải Ân vỡ vỗ Panda, ý bảo cậu không cần quá khẩn trương. “Ta muốn biết một chuyện trước, từ nhỏ ngươi đã ở hùng tộc?”
“Đúng vậy, là phụ thân nhặt được ta.”
“Ngươi không nhớ gì về cha mẹ ruột sao?”
Panda lắc đầu, từ nhỏ cậu đã ở cùng dưỡng phụ mẫu [cha mẹ nuôi] và tộc nhân, chuyện trước đó cậu không có chút ấn tượng nào.
“Tên Panda, có thể nói cho ta biết là ai đặt không?”
“Ta không biết, phụ thân nói lúc hắn mang ta về thì đã có tên này, những chuyện khác phụ thân không nói gì cả.”
Khải Ân cụp mắt, đôi ngươi xanh thẳm hiện lên mạt suy nghĩ sâu xa. Hắn không nghĩ tên Panda là trùng hợp. Đến tột cùng là ai? Nếu thế giới này thực sự có tộc gấu mèo thì vì sao nhiều năm như vậy hắn vẫn chưa thấy qua?
“Tộc trưởng….. ta đến tột cùng có phải là gấu mèo không?”
“Nếu Arthur miêu tả không sai, thì hình thú của ngươi chính là gấu mèo. Pan, có thể biến hóa về hình thái dã thú cho ta xem không?”
Tiểu hùng đột nhiên trợn to mắt: “Ở, ở trong này?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
“Không…….” Panda do dự, chậm rãi gật đầu. Cậu rất hiếm khi chủ động hóa thú, nhiều lúc vì khắc chế không được thú tính trong cơ thể, cậu mới lén chạy tới một nơi vắng vẻ mà biến hình. Bất quá những lúc gặp nguy hiểm, hoặc cảm xúc dao động, cậu sẽ vô thức hiến hình.
……..
Rất nhanh, thiếu niên hùng tộc tóc bạch kim biến mất không thấy, thay vào đó là một con gấu mèo hắc bạch xuất hiện trước mắt Khải Ân cùng Tây Thụy Tư.
“Trời ạ, thật là……” Cho dù là Khải Ân kiến thức rộng rãi cũng nhịn không được mà phát ra một tiếng sợ hãi. Hắn đưa tay, kìm lòng không được mà sờ sờ đầu gấu mèo nhỏ– da lông mềm mại ấm áp, bất đồng với lớp tông mao khô cứng của cự thú, cảm xúc thoải mái làm người ta luyến tiếc buông tay.
Panda ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt xem xét Khải Ân, vành lông màu đen vô cùng cân xứng với đồng tử đen láy, làm Khải Ân không ngừng kêu đáng yêu, suýt chút nữa nhịn không được mà bổ nhào về phía tiểu hùng. Ngay cả Tây Thụy Tư cũng cảm thấy tâm dương khó nhịn. Hóa ra Arthur thích tiểu hùng như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.
Có thể biến thành hình người không? Ánh mắt long lanh của Panda để lộ ra tin tức như vậy. Khải Ân vội ho một tiếng, phất tay ngăn cản ý đồ của tiểu hùng.
“Ngươi có phải gấu mèo không ta phải nghiên cứu một chút. Tạm thời cứ giữ hình thú.”
Hết nửa ngày cũng không thể xác định sao a….. tiểu hùng không khỏi ủ rũ, nó cúi đầu ngồi dưới đất, thoạt nhìn vô cùng uể oải.
“Đừng nản chí, thêm một chút, một chút nữa là đủ rồi.” Khải Ân nhịn không được lại sờ sờ đầu tiểu hùng. Dùng danh nghĩa nghiên cứu mà hết niết lại sờ tiểu hùng, không riêng gì vành tai tròn tròn màu đen, ngay cả cái đuôi ngắn ngủn trắng tuyết cũng sờ soạng n lần.
Này không khỏi làm Tây Thụy Tư cảm thấy lạnh lưng, y hồi tưởng lại lần đầu tiên mình biến thân trước mặt Khải Ân. Lúc ấy Khải Ân hoàn toàn xem y là một con đại miêu mà đùa giỡn, tình hình này kéo dài tới tận khi đứa con sinh ra. Có cục bông Á Luân Đặc làm món đồ chơi mới, Khải Ân mới dời lực chú ý khỏi người y.