Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 59: Felix



Đập vào mắt là một mảnh màu lam sáng lóa, nước biển trong suốt, sóng biển như một đứa bé bướng bỉnh tinh nghịch, tầng tầng lăn tăn theo làn gió, mặt nước lóng lánh tia nắng.

Panda chưa từng thấy đại dương, cậu chỉ nghe tộc nhân kể lại– đại dương so với sông Tháp Nạp còn rộng lớn hơn, hùng hồn hơn! –đây là đại dương sao?

Nước cùng bầu trời có một màu, không thấy điểm dừng, kết nối chặt chẽ với nhau…. thật sự, đẹp quá!

“Các ngươi ở lại đây, ta đi gặp Felix.” Khải Ân căn dặn, trước khi đi còn không quên dặn Arthur: “Nhất là ngươi, đừng có gây thêm phiền toái cho ta!”

Thú nhân nhún nhún vai, ngược lại Panda cùng Trúc Tử không ngừng quay tới quay lui, mở to đôi mắt quan sát xung quanh; nếu không phải có cặp song sinh ngăn cản, nói không chừng bọn họ đã sớm muốn đi một vòng khắp hải đảo!

“Felix mà tộc trưởng nói là ai?” Trúc Tử kéo kéo tay Aggreko. Nói thật, nhìn nước hắn có chút nhịn không được, thực muốn biến ra cái đuôi lao xuống bơi vài vòng.

“Là chủ nhân hải đảo, là một tên lòng dạ hẹp hòi.” Có lẽ không thể gọi Felix là ‘người’, gương mặt vạn năm không thay đổi nổi biểu tình lạnh như băng đá kia, cứ như người ta thiếu nợ hắn ấy.

“Wow! Nhân ngư– ngoài biển có thiệt nhiều nhân ngư!” Panda chỉ vào mặt biển xanh lam hưng phấn gào to.

Từ lổ hổng kìa quái kia ra ngoài xong, tiểu hùng kinh ngạc phát hiện mình cư nhiên đã tới một tòa ‘thần điện’ kì quái ở giữa biển. Rất thần kì đúng không! Chỉ một giây trước, cậu cùng mọi người rõ ràng còn đang ở trong ao nước ở thánh địa.

Lúc Arthur nói cho tiểu hùng biết đây là đảo chủ đảo nhân ngư, Panda quả thực không thể tin vào mắt mình– đảo nhân ngư, kia không phải xa tít ngoài khơi sao?!

Còn chưa thoát ra khỏi sợ hãi, cảnh tượng trước mắt lại làm tiểu hùng chấn động– nhân ngư, thiệt nhiều nhân ngư, trên mặt biển lóng lánh ánh mặt trời, tựa như những chiếc lông chim đủ màu sắc, nhẹ nhàng phiêu động, phiêu động……

“Rầm.”

Một nhân ngư có chiếc đuôi xanh biếc chậm rì rì nhích tới gần. Hắn ngẩng đầu, vành tai trong suốt khẽ run rẩy, ánh mắt xanh bích đồng dạng tò mò đánh giá Trúc Tử đang hưng phấn.

“Panda mau nhìn kìa, cái kia rất giống ngươi nga!”

Nhìn theo âm thanh kích động của tiểu thanh xà, chỉ thấy xa xa, một nhân ngư có mái tóc dài màu bạc ngẩng đầu nhìn bọ họ. Cái đuôi dài duyên dáng lộ ra khỏi mặt nước; càng kì lạ hơn là trên chiếc đuôi có một phần màu đen.

“Giống chỗ nào…….” Panda ngượng ngùng cúi đầu: “Hắn nhìn thật đẹp a.”

“Màu sắc giống a.” Trúc Tử nghiêng đầu, cười xấu xa: “Hắc bạch.”

“Hắc bạch? Thật sao!” Tiểu hùng nhịn không được dài cổ nhìn ra xa, nếu không phải Arthur đỡ cậu, Panda chắc chắc đã rơi vào nước.

“Cẩn thận một chút, ngã xuống sẽ thành món soup gấu. Nhân ngư thích ăn thịt, rất hung dữ!” Khẩu khí Arthur nghe có chút ghen tị, ôm tiểu hùng thừa cơ chọc ghẹo, còn không quên phỉ báng nhân ngư.

Một âm thanh lạnh như băng từ sau lưng truyền tới, hiển nhiên là nhằm vào Arthur vừa phát ngôn câu kia.

Panda lắp bắp kinh hãi, không biết từ khi nào có người đứng sau lưng.

“Đây là người nối nghiệp ngươi đào tạo sao Khải Ân?” Người tới chậm rãi bước đi, cước bộ thực nhẹ nhàng, không hề phát ra âm thanh nào. Đôi mắt trong suốt như thủy tinh lườm thú nhân không có ý thức kia, Felix nhẹ nhàng búng ngón tay, giây tiếp theo, Arthur hệt như bị một lực mạnh đánh trúng, chật vật ngã nhào xuống biển phát ra âm thanh thực lớn.

“A, Arthur–” Panda vội vàng chạy tới bờ biển. Thú nhân rất nhanh liền trồi lên mặt nước, nhưng bộ dáng nhìn thế nào cũng vô cùng chật vật.

“Ngươi chính là Panda?” Âm thanh vẫn lạnh băng như trước, lại tựa hồ có thêm vài phần sung sướng.

Tiểu hùng gật gật đầu, vô thức nhích tới sau lưng Khải Ân.

“Đáng tiếc.” Felix lắc đầu, xoay người đi vào ‘thần điện’ âm u.

“Đi thôi, đừng sợ.” Khải Ân vỗ vỗ bả vai tiểu hùng, lộ ra nụ cười ôn hòa.

“Chính là, Arthur hắn–”

“Đừng lo, hắn biết đường.”

“Nga……” Do dự liếc mắt nhìn Arthur một cái, cuối cùng Panda cũng ngoan ngoãn nghe theo lời tộc trưởng đại nhân, không chút áy náy bỏ lại bầu bạn đã thành ‘soup hổ’.

……..

Bước qua một ‘cánh cửa’ kì quái, trước mắt Panda là một gian phòng rộng màu trắng. Có các trụ thủy tinh thật lớn đặt ở bốn góc, ánh sáng chiếu sáng cả căn phòng.

“Nói thật, nếu không phải vì gấu mèo, ta không muốn giúp đâu.” Felix cau mày, biểu tình  khó chịu. Khải Ân mỉm cười bất đắc dĩ, hắn biết Felix không có hảo cảm với thú nhân, nhất là cặp anh em song sinh nghịch ngợm kia, trước đây đã gây ra không ít phiền toái cho Felix. Tính ra cũng là lỗi của hắn, vốn tưởng mang tiểu thú đáng yêu tới hải đảo để thay đổi suy nghĩ của Felix, không ngờ sự tình lại càng hỏng bét– hắn đã xem nhẹ công lực phá phách của đám quỷ con này!

“Thật hi vọng tính cách đứa nhỏ không giống hai anh em song sinh kia.” Felix than thở một câu, vẫy tay, ý bảo Panda lại đây.

Tiểu hùng kinh ngạc chỉ vào mũi mình, còn không kịp nhận rõ tình huống đã bị Khải Ân nửa lôi nửa kéo nhét vào một vật thể kì lạ có hình tròn.

Đột nhiên, cổ truyền tới một cơn đau, tiểu hùng còn chưa kịp rên lên, thì trước mắt đã tối sầm.

“Pan!” Trúc Tử hoảng sợ kêu lên, đang định xông tới ‘giải cứu’ Panda thì rất nhanh cũng gặp phải tình huống đồng dạng.

Ôm Trúc Tử mềm nhũn ngã xuống, gương mặt Aggreko một chút biểu tình áy náy, tương phản lại có vẻ rất kích động.

“Ngươi đã quyết định?”

“Đúng vậy.”

“Tình huống Trúc Tử rất đặc biệt, có thể đây là đứa nhỏ duy nhất của các ngươi.”

“Ta biết.” Gương mặt Aggreko chung thủy duy trì biểu tình ôn nhu, anh nhẹ nhàng nắm tay Trúc Tử, như đang tuyên thệ mà hôn xuống: “Ta không hối hận.”

“Thực đáng tiếc, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhìn thấy tiểu hổ chào đời.” Khải Ân lắc đầu, so với nụ cười khoái trá của hắn thì sắc mặc Tây Thụy Tư khá khó coi– bọn nhỏ thực sự là bất hiếu! Một đứa chỉ cần tiểu Trúc Tử, đứa thì cần tiểu tiểu hùng, không sợ huyết mạch bọn hắn cứ vậy mà đoạn tuyệt sao!……. Ân, xem ra y phải tìm thời gian kéo tiểu tử Á Luân Đặc về mới được! Hoặc là, thuyết phục Khải Ân sinh thêm một đứa? Biện pháp này không tồi.

“Felix…….” Yên lặng nhìn tiểu hùng ngủ say, Khải Ân mở miệng: “Số 7 đã nói với ngươi đi, hôm nay ta tới là vì một chuyện khác.”

“Ta biết, chuyện kia cũng vượt quá dự kiến của ta.”

“Quả thực, từ ngày đó, ta luôn suy nghĩ một vấn đề.” Khải Ân khoanh tay, đưa lưng về phía Felix: “Những việc chúng ta làm, có lẽ cũng không hoàn toàn chính xác……”

“Này không giống ngươi.” Felix chậm rãi lắc đầu, âm thanh vẫn lạnh băng: “Đây không phải là những lời ngươi nên nói, Khải Ân.”

“Ta biết…….” Tiếng thở dài thật sâu truyền tới, Khải Ân buông suy nghĩ, cười khẽ mang theo mấy phần bất đắc dĩ cùng mệt mỏi: “Đổi lại là ngươi, Felix, ngươi sẽ làm sao……”

“Nhân loại rất chú trọng thứ gọi là tình cảm.” Hừ lạnh một tiếng, Felix không chút lưu tình vạch trần nhược điểm của Khải Ân: “Trái tim ngươi cất chứa quá nhiều, hơn nữa còn cố gắng tìm ra con đường có lợi ích cân bằng nhất, điều này sẽ làm ảnh hưởng sức phán đoán của ngươi.”

“Ta biết! Nhưng ta không có quyền…. can thiệp vào thế giới này.”

“Vì thế ngươi cứ tự trách bản thân về chuyện tấn mãnh long, vì tự tay ngươi hủy đi sự tiến hóa của một chủng loài mà tự trách? Khải Ân, ta vẫn khuyên ngươi một câu kia: vì lợi ích nhân loại, đôi khi ngươi phải vất bỏ những thứ tình cảm khác. Từ một khắc ngươi xuất hiện, thì sự cân bằng của thế giới này đã bị phá hủy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.