Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 62: Kết thúc



Hai ngày sau, Arthur kích động chạy về đảo nhân ngư.

Ngay cả mặt Panda cũng chưa kịp nhìn, hắn đã vội vàng lao tới thạch thất ở đáy biển, muốn hảo hảo nhìn bảo bối của mình. Nhưng mà lúc hắn tới nơi, thạch thất chìm trong yên tĩnh– năm trụ thủy tinh không còn chiếu sáng, lẳng lặng sừng sững đứng đó; trên góc đài cao trống không, sớm không thấy bóng dáng tiểu tiểu hùng.

Arthur nhất thời bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, trong đầu phỏng đoán các tình huống có thể phát sinh, đôi lam mâu trước nay vẫn luôn bình tĩnh, hiện tại vô cùng kích động. Hai nắm tay siết chặt tới mức răng rắc rung động, lưng lạnh ngắt, lo lắng tới mức thở không nỗi.

Hắn rít gào một tiếng lao ra khỏi thạch thất, chạy tới chủ điện của Felix.

Đại điện vắng lặng, ngay cả nhân ngư thủ vệ cùng tuần tra cũng không thấy bóng. Xem ra Felix đã sớm có chuẩn bị, Arthur ảo não gầm nhẹ, ý tưởng chợt lóe trong đầu– không phải Felix cố ý trả thù mình mà dấu Panda cùng tiểu tiểu hùng đi……

Arthur càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể, ngay cả một rãnh nước trên đảo nhân ngư cũng có hệ thống phòng ngự, Khải Ân cũng nói đây là nơi an toàn nhất trên thế giới, ngoài Felix còn ai dám giở trò quỷ!

Hắn hít một hơi thật sâu, cố buộc mình tỉnh táo lại, sau đó vội vàng chạy tới phòng nhỏ của Panda trên bờ biển. Ngay lúc này, Felix mang theo tiểu hùng lặng lẽ quay lại chủ điện.

Nhất cử nhất động của thú nhân đều nằm trong khống chế của hắn, thời gian tính toán cũng vừa hảo, kế hoạch vô cùng hoàn mĩ.

“Felix, Felix?”

Tiếng gọi của Panda kéo đảo chủ đại nhân thoát khỏi mớ suy nghĩ sâu xa của mình.

Khóe miệng nhếch lên một mạt cười nhạt, gương mặt Felix hiếm có dịp lộ ra biểu tình ôn hòa. Hắn xoa xoa cục cưng đang say ngủ trong lòng Panda, có chút luyến tiếc. Nói không chừng sau này không còn gặp lại nữa, thực đáng tiếc a.

“Chuẩn bị tốt chưa, ta sẽ đưa ngươi về ngay bây giờ.”

Panda gật gật đầu, ôm chặt cục cưng trong lòng. Hôm nay bộ lạc thú nhân truyền tới tin xấu, bảo là Arthur bị thương làm cậu lo muốn chết. Tuy Felix an ủi cậu Arthur không sao, nhưng tiểu hùng không thể an tâm nổi. Vốn định chờ Arthur về cho hắn một kinh hỉ….. nhưng hiện tại Panda một giây cũng không chờ được, toàn tâm toàn ý muốn quay về bên cạnh Arthur.

“Vậy trở về đi.” Felix khẽ nâng tay phải, trung ương đại điện vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một đường ống màu bạc. Bất đồng với lúc mới tới đây, tiểu hùng lần này phải một mình đối mặt với trận truyền tống. Đường ống hình trứng lập lòe, vầng sáng màu bạc thong thả xoay tròn, giống như một cơn lốc xoáy, bất cứ lúc nào cũng có thể hút người ta vào trong.

–đó là cánh cửa thông tới bộ lạc thú nhân, Arthur đang ở đó!

Tiểu hùng an ủi mình không cần sợ, nuốt nuốt nước miếng, cố lấy dũng khí bước vào….. Nụ cười của Felix ngày càng sáng chói, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cửa vào đại điện.

Giống như  một sự tính toán chính xác, bóng dáng Panda vừa biến mất trong trận truyền tống, thì thú nhân lập tức vọt vào–

“Panda–!” Arthur rống to, chung quy vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu hùng biến mất khỏi tầm mắt mình.

“Vất vả rồi, xem ra ngươi chạy không ít nơi a.” Felix vỗ tay, chậm rãi bước ra từ một góc phòng: “Bất quá thật đáng tiếc, rốt cuộc vẫn bỏ lỡ.”

“Ngươi tên hỗn đản này!” Rống lớn một tiếng, suýt chút nữa xốc cả nóc nhà. Thú nhân tức giận trừng mắt nhìn đối phương, sắc mặt kia thoạt nhìn so với ác ma còn đáng sợ hơn.

“Ha hả, xem ra ngươi còn không biết. Nhóc con kia hai ngày trước đã chào đời.” Felix lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối nhìn Arthur. Ngón tay thon dài chỉ về phía mình: “Ta là người đầu tiên nhìn thấy nó. Nga đúng rồi, tất cả cư dân trên đảo nhân ngư đều gặp qua tiểu bảo bối của ngươi.”

“Rống–” Lời Felix vẫn còn chưa nói hết, thú nhân phẫn nộ trong nháy mắt đã biến về hình dáng dã thú, mãnh liệt đánh về phía hắn. Cự thú phẫn nộ tới cực điểm, một lòng muốn cắn đứt yếu hầu đối phương.

Felix thở dài, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa nâng, đã ngăn chặn cự thú bên ngoài quần sáng: “Có sức tức giận thì ngươi mau mau quay về đi. Ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu.” Felix cười tủm tỉm suy nghĩ, hệt như đang trêu chọc một con mèo nhỏ, cách một khoảng không đánh Arthur văng ra thật xa: “Gấu mèo nhỏ nửa tháng sau sẽ mở mắt. Nếu vận khí tốt, không chừng ngươi có thể bắt kịp a~”

Cự thú thất tha thất thểu đứng lên, nó cúi đầu ô ô rít gào, răng nanh rung động khanh khách.

“Đừng hi vọng Khải ân giúp ngươi, hắn đã sớm rời khỏi bộ lạc thú nhân. Huống chi nếu không có sự đồng ý của ta, số 7 cũng không thể tự tiện kết nối trận truyền tống từ thánh địa.

Felix tao nhã hất hàm, thái độ thực thong dong, không nhanh không chậm mở miệng: “Khuyên ngươi một câu, mau mau mà chạy trở về đi.” Arthur chịu không nổi khẩu khí này, nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé nát đối phương, nhưng cũng không thể chậm trễ nữa. Cự thú rít gào vài tiếng về phía Felix, sau đó xoay người phu như bay ra khỏi đại điện, phía sau còn vang vọng tiếng cười thích thú của ai kia……

Không hề ngừng nghỉ chạy hơn một tháng, Arthur rốt cuộc cũng quay về bộ lạc, như nguyện gặp được tiểu bảo bối mình ngày nhớ đêm mong. Chỉ tiếc cục cưng căn bản không thèm để ý tới hắn, hoàn toàn xem Arthur là người xa lạ. Thú nhân đáng thương chỉ có thể cả ngày vây bên người tiểu tiểu hùng, hi vọng ít nhiều gì cũng cứu vãn lại khoảng thời gian đánh mất.

…….

Thú nhân cục cưng lớn rất nhanh, tiểu tiểu hùng cũng vậy. Mới hơn một tháng đã nghịch ngợm lăn lộn trên giường, chưa bao giờ chịu nằm yên một chỗ. Đôi mắt xanh biếc đảo tròn một vòng, cục cưng vui sướng cười ngây ngô, tay chân cùng sử dụng bò bò tới bên mép giường. Đầu tiên là lộ ra hai vành tai nhỏ đen mun, tiếp đó là cái đầu nhỏ tò mò lú ra ngoài. Giường cách mặt đất khoảng nửa thước, độ cao này đối với cục cưng có chút đáng sợ, bé ‘nha nha’ kêu vài tiếng rồi lui về sau, do sự xem có nên leo xuống không.

Đại chưởng không hề báo động đánh úp tới, tiểu tiểu hùng ngây ngốc nhìn cơ thể mình bay lên không, chân cách mặt đất ngày càng xa. Bé nghiêng đầu, tò mò ‘di’ một tiếng. Đồng âm ngọt ngào lại mềm mại, âm cuối kéo thật dài làm thú nhân nghe tới tâm cũng ngứa ngáy.

“Hey, bảo bối, có nhớ ta không ~” Arthur kích động giơ cục cưng tới trước mặt, lúc này hắn đáng ra đang ở trong rừng săn thú, bất quá vì tiểu bảo bối của hắn, lười biếng vài lần có sao đâu.

Ánh mắt to tròn ướt sũng nước, hiển nhiên không nhận ra phụ thân. Arthur có chút thất vọng, thở dài, trong lòng thầm mắng Felix n lần. Nếu không phải Felix giở trò quỷ, tiểu tiểu hùng sao có thể không biết hắn chứ! Đáng giận hơn là chờ tới lúc hắn chạy về bộ lạc, cơ hồ tất cả tộc nhân đều ôm qua, sờ qua tiểu bảo bối của hắn, hắn tức tới mức muốn giết người!

“Y nha– nha nha–” Cục cưng dường như nhớ ra gì đó, đột nhiên mỉm cười thật tươi, bàn tay nhỏ bé trắng noãn túm lấy cái sừng trên trán Arthur.

“Hảo hảo hảo ~ta biết rồi.” Arthur bất lực cúi đầu, rất nhanh, một cự thú uy phong lẫm lẫm xuất hiện trước mặt cục cưng. Thật đáng buồn, chỉ có lúc hắn biến thành hình thú mới có được sự ưu ái của đứa con, có trời mới biết có phải tiểu tiểu hùng xem phụ thân nó là sủng vật không nữa! Hai tay ôm chặt sừng phụ thân, cục cưng hạnh phúc cọ cọ, hoàn toàn xem phụ thân là món đồ chơi. Vui đùa ầm ĩ một hồi lâu, cục cưng bắt đầu mệt mỏi. Bé nhu nhu mắt ngáp một cái, gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm ghé vào lớp lông mềm mại trên đỉnh đầu phụ thân, cuộn người thành một đoàn.

Dương quang ấm áp sau giờ ngọ làm người ta thực buồn ngủ. Cự thú nhịn không được cũng thiếp ngủ, đại chưởng giao nhau đặt trước mặt, chậm rãi nheo mắt…..

Tiếng bước chân từ xa xa truyền tới, Panda đẩy cửa tiến vào ốc, hình ảnh trước mắt làm cậu kinh ngạc– ánh mặt trời sáng lạn, ấm áp chiếu rọi hai cha con đang ngủ say.

Cự thú sặc sỡ nằm sấp trên mặt đất, hô hấp vững vàng, thích ý tựa như một con đại miêu ôn hòa. Cái đuôi thô dài như chiếc roi thỉnh thoảng lay động, khóe miệng hơi nhếch lên…… Nhìn trên đầu cự thú, nga không, chuẩn xác là trên mặt, một tiểu hùng hắc bạch vô cùng đáng yêu nằm trên chóp mũi nó, hai bàn tay gấu bé xíu bấu chặt chiếc sừng trên trán phụ thân. Nhìn kĩ….. cơ thể bé đang từ từ trượt xuống, vì thế cứ cách vài phút tiểu hùng lại vô thức duỗi chân, giẫm lên mặt cự thú nhích tới một chút. Bé con tựa hồ đang mơ thấy một giấc mộng đẹp, không ngừng chóp chép cái miệng nhỏ. Cái đầu kề sát cự thú mà cọ cọ, gương mặt vùi sâu vào lớp lông mềm mại của phụ thân, thỉnh thoảng còn thoải mái phát ra tiếng ‘hô hô’……

Panda đứng ở cửa không nhúc nhích, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hai cha con, trong mắt xuất hiện ý cười vô cùng ấm áp.-Hoàn-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.