Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 9



Đêm đã khuya, ánh trăng lu mờ như một mảnh vải bông, trong trẻo nhưng lạnh lùng tỏa quang mang bao phủ cả khu rừng.

Panda một mình trong rừng cây, cảnh trí bốn phía hệt như nhau: bụi cỏ, cây cối giống nhau, ngay cả chỗ sâu tối đen trong rừng cũng đáng sợ giống nhau, bụi rậm u ám, tựa hồ chất chứa rất nhiều thứ đáng sợ trong bóng tối.

Tiểu hùng bước đi không có mục tiêu, không biết một đầu bạch kim của mình nổi bật cỡ nào–phản xạ ánh trăng, trong bóng đêm lòe lòe tỏa sáng như một dòng nước không ngừng lay động; hai vành tai nhỏ trên đầu cũng cảnh giác mà dựng thẳng, theo động tác của chủ nhân mà thỉnh thoảng nghiêng trái nghiêng phải.

“Không xong…… quên đường mất rồi…….”

Vòng vo hơn nửa đêm, Panda rốt cuộc tuyên bố từ bỏ, buồn bã nhéo hai tai mình. Cậu thực ngốc! Sớm biết như vậy lúc tới nên nhìn rõ đường!

Bây giờ nên làm gì đây? Trở về, hay tiếp tục? Trở về sao……ngay cả đường về cậu cũng không tìm thấy; đi tiếp, không chừng lại chạy tới chỗ quỷ quái gì…..

“Ai…….” Tiểu hùng thở dài, đơn giản không đi nữa, thầm nghĩ, cứ ở đây qua một đêm đi, có lẽ ngày mai có thể tìm được đường đi.

Cậu biến về hình thú, thở hổn hển trèo lên một gốc đại thụ. Đừng nhìn gấu mèo béo đô đô như viên cầu, bò lên cây cũng rất giỏi, lưu loát một cái đã leo lên đại thụ cao hơn 7,8 met.

Hùng chưởng đen tuyền che miệng ngáp một cái, tiểu hùng đổi tư thế, hai mắt chớp chớp nhìn lên đỉnh đầu, không buồn ngủ.

Bầu trời xanh biếc cao vời vợi, những vì sao lấp lánh như bảo thạch, như những hạt cát trắng tinh trên dòng ngân hà; không khí tràn ngập hương vị tươi mát của hỗn hợp hương cây cỏ; trong bụi cỏ thỉnh thoảng bay ra vài con đom đóm, cùng với đám côn trùng phát ra tiếng kêu khe khẽ giương cánh tung bay.

Ban đêm yên lặng tĩnh mịch, không biết Trúc Tử có khỏe không, có thể gặp phải nguy hiểm gì không……. tiểu hùng dụi mắt, nhớ tới Trúc Tử trong lòng lại chua xót. Tuy nói Aggreko có thể là bị Trúc Tử cắn, nhưng Panda trước sau vẫn tin tưởng tiểu thanh xà. Cậu biết Trúc Tử là một đứa nhỏ lương thiện, có chút quái gở không thích nói chuyện, nhưng tuyệt đối sẽ không làm tổn thương người khác! Nói không chừng, nói không chừng bọn họ gặp phải địch nhân rất đáng sợ; hoặc là Trúc Tử bị bức bách– nghĩ tới những trường hợp có thể xảy ra, trái tim tiểu hùng đập ‘bang bang’, lập tức muốn lao đi!

Nhưng mà nhìn rừng cây âm u tối đen như mực, tiểu hùng không khỏi lại khiếp đảm……

Cậu ủy khuất ôm đầu rên rỉ, thực sự hận mình quá nhát gan. Trước kia cậu không phải thế này, Panda nhớ rõ lúc trước mình thường xuyên theo cha ra ngoài săn thú, ngồi trên bờ vai rộng của cha, tựa hồ không có gì làm cậu sợ hãi.

Nhưng vài năm sau trong một lần săn bắn, cha chết trong miệng dã thú, không bao lâu sau mẹ cũng qua đồi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Panda. Nếu là giống cái mọi người còn có thể tiếp nhận, nhưng mà một con tiểu hùng vừa nhỏ lại xấu còn vô dụng, không có tộc nhân nào nguyện ý thu lưu cậu. May mắn tộc trưởng tốt bụng, chống lại mọi ý kiến giữ lại Panda. Nhưng mà tộc nhân đều không muốn chia thức ăn cho tiểu hùng, Panda cũng thử tự đi săn thú, nhưng lần nào cũng mang vết thương buồn thiu, chật vật trở về. Dần dà, cậu càng ngày càng khiếp đảm, thậm chí còn sợ hãi trao đổi với tộc nhân, một mình trong căn phòng nhỏ cô đơn gặm trúc qua ngày……

Vì thế, có Trúc Tử đồng dạng trải qua những ngày tháng như vậy, Panda thực sự xem hắn là bằng hữu; về phần ‘người bạn’ Arthur, cậu quả thực không nói được phức tạp trong lòng……

Tiểu hùng bĩu môi, lăn qua lăn lại. Không biết vì cái gì, cậu ảm thấy trên lưng ngứa ngứa, như có cái gì đang chọt mình. Panda trở mình, vừa mới quay đầu lại đột ngột nhìn thấy một đôi lam mâu!

–Cự thú uy phong lẫm lẫm lúc này có vẻ rất chán nản, ánh mắt xanh thẳm ai oán nhìn tiểu hùng, tựa hồ đang chỉ trích cậu đi mà không nói tiếng nào.

Là Arthur! Hắn tới tìm cậu sao?

Tiểu hùng ngây ngốc nhìn cự thú trước mặt, một lát sau mới thanh tỉnh, ngồi dậy muốn chạy trốn, hùng chưởng ‘ngao ô’ một tiếng bị lão hổ ngậm vào miệng.

Tiểu hùng sợ tới mức không dám lộn xộn, cự thú cố gắng muốn chen vào trạc cây với Panda, thử vài lần cũng không thành công. Cự thú không có biện pháp đành phải ngậm lấy tiểu hùng, đợi mình nằm hảo, mới thả tiểu hùng lên phần bụng mềm mại của mình.

Cự thú giờ phút này hệt như một con mèo ngoan ngoãn, cái đầu cọ cọ bên gáy cổ tiểu hùng, móng vuốt khoát bên cạnh phòng ngừa cậu bị rớt xuống, cái đuôi vung vẫy cọ cọ gấu mèo nhỏ.

Tiểu hùng khẽ thở dài, cơ thể cự thú nhất thời cứng đờ, theo cổ họng phát ra tiếng kêu ‘ô ô’ ủy khuất. Panda có chút bất đắc dĩ, đối mặt với cự thú làm nũng như vậy, cậu thực sự không nỡ rời đi. Chính mình lén lút chạy đi là không đúng, nhưng Arthur cũng không cần bày ra vẻ mặt ai oán như vậy đi.

“Vì cái gì phải đi……” Âm thanh khàn khàn bao hàm vô hạn ủy khuất. Panda nháy mắt cảm giác được cự thú biến hóa, da lông ấm áp biến thành lồng ngực rắn chắc nóng rực, kề sát chính mình.

“Là vì tiểu thanh xà kia?” Thấy Panda không nói tiếng nào, ngữ khí Arthur trở nên sắc bén, ánh mắt lóe lên tia ghen tị.

Tiểu hùng gật đầu, cúi đầu nhìn hùng chưởng béo đô đô của mình. Kì thật cậu cũng không nghĩ nhiều như vậy, chính là sợ nếu như Arthur tìm được Trúc Tử trước sẽ không may.

Thú nhân bất đắc dĩ thở dài, đại chưởng ôm chặt gấu mèo nhỏ mềm mại trong lòng: “Ta đáp ứng ngươi, trước khi biết rõ mọi việc sẽ không làm gì Trúc Tử.”

Panda ngẩng đầu, ánh mắt đen láy cảm kích nhìn Arthur, đồng thời lại có chút bất an. Arthur dường như biết cậu lo lắng gì, vội bổ sung: “Biết chuyện rồi ta cũng không nhúng tay, hết thảy giao cho Aggreko. Về phần Trúc Tử ngươi có thể yên tâm, hắn có nọc độc trí mạng, gặp mãnh thú cũng không lo. Ta biết ngươi muốn tìm hắn, nhưng rừng rậm ban đêm có bao nhiêu đáng sợ ngươi biết không? Ngươi không sợ ta lo lắng sao?”

Tiểu hùng cúi đầu không hé răng, lúc ấy cậu chỉ một lòng muốn tìm Trúc Tử, cộng thêm tâm tình buồn bực muốn rời khỏi Arthur, nhất thời xúc động không đầu không đuôi chạy khỏi bộ lạc.

“Sáng mai ta với ngươi lên đường tìm Trúc Tử.” Thú nhân rầu rĩ nói, đại chưởng cũng phát cáu, sống chết áp tiểu hùng vào lòng mình!

Đáng giận, rõ ràng tiểu hùng này là hắn coi trọng trước, cứ mở miệng ngậm miệng đều là Trúc Tử, Trúc tử, ngay cả nằm mơ cũng gọi tên tiểu thanh xà! Tính ra sườn núi cũng không lớn? Nều tìm cơ hội, im lặng chỉnh chết tiểu thanh xà cũng không phải chuyện khó! Nói hắn đạo đức giả cũng được, ích kỉ cũng được, hắn không muốn tiểu hùng cứ nghĩ tới Trúc Tử! Con tiểu hùng này là của hắn, ai cũng đừng hòng cướp!

Panda cảm thấy thực ấm áp, không nói nên lời là tư vị gì. Cậu hừ nhẹ một tiếng, áp đầu lên ngực thú nhân, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, trong dòng dần dần lan tỏa cảm giác an tâm trước nay chưa từng có……

……….

Cùng lúc này, ở rừng trúc xa xôi, trong một sơn động nhỏ hẹp, truyền tới tiếng than nhẹ khó chịu–

Trúc Tử thở phì phò, té ngã trên mặt đất không ngừng vặn vẹo cơ thể, biểu tình trên gương mặt vô cùng thống khổ. Trên tấm lưng trắng như tuyết chậm rãi hiện ra vảy xà xanh biếc; cái đuôi vặn vẹo, cuốn lại, đập mạnh lên vách đá xung quanh, mỗi lần đều để lại dấu!

Rất nhanh, trên cánh tay cậu cũng loang lổ vảy xà, đôi mắt xanh biếc màu lục bảo thạch chậm rãi biến đổi thành màu đỏ tươi yêu dị!

Con rắn nhỏ cúi đầu, yên lặng chiếm cứ một góc sơn động, viên thủy tinh hình thoi nằm ngoài cửa hang, trong bóng đêm toát ra quang mang yếu ớt…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.