Cự thú cúi đầu, vươn đầu lưỡi ôn nhu liếm gương mặt Nặc Á, ánh mắt xanh biếc khóa chặt đối phương, giống như hồ sâu không đáy, cất giấu rất nhiều tình tự ngay cả Phạm cũng không hiểu rõ…
Phạm trẻ con cọ cọ gò má bầu bạn, đè thấp cơ thể, nhẹ nhàng đặt đầu mình bên cạnh đối phương──
…
Lúc Nặc Á tỉnh lại, lập tức thấy cự thú trợn to đôi mắt xanh biếc, không hề chớp mắt nhìn mình.
“Phạm!” Đột nhiên nhìn thấy một cái đầu xù lông thật to, Nặc Á có chút không thích ứng, nhất là đối phương còn dùng ánh mắt ‘đói khát’ rõ ràng như vậy nhìn mình…
Cự thú đột nhiên vươn đầu lưỡi liếm liếm xương quai xanh cùng gò má Nặc Á, tiện đà nhẹ nhàng gặm cắn một chút.
“Ngô…” Trên cổ truyền tới cảm giác tê dại, Nặc Á khẽ cắn môi, cố gắng đẩy cái đầu không ngừng sáp tới của cự thú, thiếu chút nữa bị cắn tới mức toàn thân vô lực.
“Phạm!” Nặc Á lớn tiếng kêu lên, âm thanh có chút run rẩy.
Phạm nghe ra Nặc Á có chút sợ hãi, y gầm nhẹ vài tiếng, lúc này mới không tình nguyện buông bầu bạn ra.
Nặc Á vội vàng chạy tới cửa hang, từ xa xa dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Phạm. Cự thú có chút tức giận, không hiểu sao rõ ràng là âu yếm nhưng lại bị bầu bạn cự tuyệt. Y tâm cao khí ngạo phẫn nộ rống vài tiếng, giận dỗi quay đầu đi.
Nặc Á thở ra, mới rồi cậu thực sự sợ hãi, sợ một lần nữa bị thú nhân ép buộc, bất quá may mắn Phạm không có… Nhìn thú nhân giận dỗi như đứa nhỏ trước mặt, Nặc Á chút nhịn không được muốn phì cười. Kì thật lúc Phạm không phát giận, không bá đạo vẫn thực đáng yêu.
“Vết thương của ngươi…”
“Rống!” Cự thú cố ý ngồi dậy, không cho Nặc Á thấy lưng mình.
“…” Giống như tiểu hài tử a.
“Phạm.” Nặc Á phóng nhẹ âm thanh, dần dần cậu biết nên làm thế nào để ở cùng thú nhân. Kỳ thật tâm tư thú nhân rất cứng cỏi nhưng cũng đơn thuần, thăm dò được tính cách bọn họ thì cũng không quá khó để ở chung.
“Để ta nhìn lưng ngươi được không, ta… thật sự lo lắng vết thương của ngươi.”
Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, mang theo sự trong trẻo đặc biệt của thiếu niên; nhất là đôi mắt to tròn trong suốt kia yếu ớt nhìn mình… Phạm nhanh chóng bại trận, cơ thể tự động nằm úp sấp xuống đất.
Nặc Á nhếch khóe miệng mỉm cười, tuy chỉ là nụ cười nhạt chợt lóe rồi biến mất nhưng lại làm Phạm nhìn tới mê mẩn. Y luôn mong chờ thấy nụ cười của bầu bạn, chính là mặc kệ y làm thế nào Nặc Á vẫn luôn hoảng sợ khóc lóc, nếu không chính là dùng ánh mắt phẫn nộ như muốn phun hỏa trừng mình.
… cậu cười rộ lên thật đẹp.
Phạm nghĩ vậy, thể xác cùng tinh thần đều chìm đắm trong đó. Mặc kệ Nặc Á làm gì trên cơ thể mình y cũng phối hợp, hoàn toàn không cần suy nghĩ.
“Miệng vết thương khép lại thật mau a, thật lợi hại.” Miệng vết thương vốn vô cùng đáng sợ đã tốt hơn nhiều, nhìn qua cũng không còn quá dọa người.
Nặc Á hơi hâm mộ liếc mắt nhìn cự thú một cái, tầm mắt mong manh kia thoạt nhìn hệt như một lời mời gọi vô cùng hấp dẫn làm trái tim Phạm nhịn không được nảy lên thình thịch.
“Không hổ là thú nhân a…” Nặc Á tiếp tục cảm thán, cậu xoa xoa da lông, sờ soạng cơ thể cự thú, nhưng lại không chú ý ánh mắt xanh biếc trong veo của nó không biết từ khi nào đã sâu thẳm, cứ như một hồ nước sâu hoắm đang xuất hiện một cơn lốc xoáy── hận không thể cuốn bầu bạn vào sâu trong cơ thể mình!
“… A!” Cái đầu lông xù đột nhiên cọ cọ thắt lưng Nặc Á, đầu lưỡi thô ráp lại làm càn liếm lên lồng ngực cậu. Mặt Nặc Á nháy mắt đỏ bừng. Quả nhiên không thể ôm hi vọng quá lớn đối với thú nhân, bọ họ đều là gia khỏa tùy thời tùy chỗ có thể động dục.
“Đừng a… Phạm!” Cái đuôi thô lớn lại càng ác liệt hơn cả chủ nhân, thuận theo thắt lưng Nặc Á lặng lẽ trượt xuống, ở khe mông nhẹ nhàng chà xát khiêu khích, cái đỉnh xù lông như một quả cầu nhỏ xuyên qua đùi non chuyển tới phía trước, xấu xa như có như không kích thích dục vọng của Nặc Á.
Người này rốt cuộc học mấy thứ này ở đâu a?!
Nặc Á có cảm giác vô lực kêu trời cũng không thấu, vừa định nói lời cản Phạm lại thì lại bị cái đuôi thú nhân cuốn lấy dục vọng mà trở thành tiếng thở dốc.
“Ngô… Ân a…” Nghe thấy mình phát ra âm thanh xấu hổ như vậy, Nặc Á lập tức cắn chặt môi, nhưng tiếng rên rỉ vẫn không ức chế được bất ra.
“Ngô…” Nặc Á vô thức vặn vẹo cơ thể, nhưng động tác nhỏ này lại kích thích thú nhân rất lớn.
Phạm lớn tiếng rống, âm thanh tràn ngập hưng phấn làm trái tim Nặc Á dường như cũng bị gãi ngứa, cứ như có một móng vuốt bé xíu đang cào cào, toàn thân đều mềm nhũn.
Cự thú mạnh mẽ dùng sức bổ nhào bầu bạn xuống đất, đầu lưỡi liếm lung tung trên gương mặt đỏ bừng, cơ thể không ngừng đè ép, ma sát thân thể run rẩy của đối phương… Nặc Á đưa tay bấu lấy phần tông mao hoàng kim của cự thú đang không ngừng vỗ về chơi đùa trước ngực mình, vô thức vặn vẹo thắt lưng.
“Rống──” Cự thú rốt cuộc không thể nhịn được nữa, thô lỗ hạ người xuống, để cực đại đã sớm trướng tới phát đau của mình đỉnh lên đùi Nặc Á chọt chọt lung tung.
“Ân a…” Vật thể nóng rực đỉnh ở giữa mông kéo lại chút lí trí của Nặc Á── bọn họ đang làm gì? Phạm bây giờ vẫn còn là hình thái dã thú a! Thứ kia lớn như vậy… sẽ chết người a!
“Không──” Nặc Á trong nháy mắt thanh tỉnh lại, cậu kéo mạnh tông mao để cự thú tránh ra, cơ thể cũng liều mạng giãy dụa: “Phạm, đừng như vậy, đừng…”
“Rống!” Lời phản bác bị một tiếng gầm phẫn nộ đánh gãy, tứ chi Phạm gắt gao kiềm chặt bầu bạn, máu toàn thân đều dồn về vật thể trướng đau ở hạ thân, căn bản không còn chút lí trí nào── mắt thấy đã sắp mạnh mẽ tiến vào!
── đúng lúc này, một tiếng rống trầm thấp truyền vào tai Phạm, cự thú lập tức cảnh giác, là chủ nhân vốn có của lãnh địa này đang xua đuổi y.
Phạm hừ lạnh một tiếng, tạm thời buông Nặc Á ra. Dục vọng của y vẫn chưa bình phục, y mang theo một bụng tức giận đi ra sơn động── chỉ thấy một con ngạc long trưởng thành đứng cách đó không xa, không ngừng gầm nhẹ về hướng mình.
Cự thú màu đen vọt tới như một mũi tên, không ngờ ngạc long lại vội vàng thối lui, nó đè thấp đầu bất an gầm gừ, giống như đang xung đột giữa sợ hãi cùng tức giận.
Cự thú căn bản không để ý, nó cắn một ngụm vào cổ ngạc long. Răng nanh sắc bén xuyên thấu qua da thịt con mồi! Ngạc long phát ra một tiếng kêu rên, nó vặn vẹo cơ thể, cố gắng quơ quào chi trước để chống cự. Nó cũng không muốn giao chiến với cự thú, thậm chí có thể nói là sợ hãi. Chính là nó mới hạ sinh ấu tử không lâu, thú nhân là một uy hiếp lớn, nó phải bảo hộ ấu tử an toàn. Ngạc long tưởng nó có thể đe dọa làm cự thú bỏ đi, không ngờ nó chọn không đúng thời cơ nên đã chọc giận đối phương!
Máu tươi men theo răng nanh chảy vào yết hầu cự thú, ánh mắt Phạm dần dần trở nên lạnh lùng, lí trí từng chút rút lui… Y hung ác cắn cổ con mồi, tứ chi cường tráng ngăn chặn ngạc long phản kháng giãy dụa.
Không bao lâu sau ngạc long đã ngừng thở, cây cối sàn sạt vang lên, ba con ngạc long mới được sinh ra ‘gào khóc’ nhào về phía cự thú──
Ánh mắt cự thú không có chút độ ấm nào, không chút do dự quơ chưởng đập chết một con ngạc long con lao tới; tiếp đó ‘ngao ô’ một tiếng gặm ngay yết hầu một con khác!
Máu huyết ấm áp của ấu thú phun trên mặt làm Phạm thoạt nhìn dữ tợn vô cùng, giống như một đầu ma thú ở địa ngục mới thức tỉnh!
“Không── Phạm! Đừng a──”
Nặc Á vội vàng ngăn cản, nhưng cậu chỉ đành trơ mắt nhìn Phạm hệt như một con dã thú thật sự vung chưởng đập chết con ấu thú cuối cùng… Trời ạ, Phạm vì sao lại biến thành như vậy, đó là ấu thú không có năng lực phản kháng a!
“Phạm, Phạm!” Nặc Á cố hết sức rống lên, Phạm không phải như thế! Cậu nhớ rõ biểu tình trêu tức lúc cạo lông đám tiểu thú; nhớ rõ lúc Phạm cúi đầu gọi tên mình, âm thanh y ôn nhu đến vậy…