Kia không phải ánh mắt nhân loại, nó lóe ra quang mang âm lãnh, cảm thụ không có chút cảm xúc nào; khát máu cùng tàn bạo hiện lên rõ ràng trong tròng mắt lạnh băng đó…
Huyết sắc lập tức rút khỏi gương mặt Nặc Á, cậu trơ mắt nhìn cự thú chậm rãi tới gần, mồ hôi lạnh từng giọt từ trán chảy dọc xuống gương mặt tái nhợt.
Thật đáng sợ… sẽ bị giết chết!
Nặc Á phát hiện mình vô cùng hoảng sợ, nhưng cơ thể căn bản không thể động đậy, cổ họng cũng không thể phát ra chút âm thanh nào.
Cự thú mang tới cảm giác áp bách mãnh liệt trước nay chưa từng có… Đây là dã thú sao?! Khí thế cường đại cứ như sắp xé rách cậu, ngay cả đường sống cuối cùng cụng bị vô tình chặt đứt!
Xuất phát từ bản năng cầu sinh của động vật, cơ thể Nặc Á cứng đờ không dám cử động chút nào. Cậu biết chỉ cần mình thoáng có động tác một chút thì Phạm đã hoàn toàn hóa thành dã thú sẽ phóng tời, cắn đứt cổ họng mình ngay lập tức!
“Ô──” Đột nhiên, cự thú phát ra tiếng nức nở thống khổ, nó dừng lại lúc cách Nặc Á khoảng ba, bốn thước.
Nó không ngừng thở hổn hển, cái đuôi điên cuồng quật trên mặt đất, cơ thể giống như đang thừa nhận sự đau đớn kịch liệt nào đó mà không ngừng vặn vẹo.
Tiếng rống kiệt lực kia làm Nặc Á bừng tỉnh, cậu rất muốn lập tức bỏ chạy, chính là nhìn cự thú đang lăn lộn giãy dụa vì đau đớn ở trước mắt, trái tim cậu lại thoáng do dự… bộ dáng Phạm có vẻ rất thống khổ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Ô… ô…” Cự thú một lần nữa đứng lên, tứ chi tập tễnh, run rẩy, ánh mắt xanh biếc nhìn thẳng vào Nặc Á toát ra tình tự thống khổ vì tự trách cùng hối hận──
Phạm không muốn tổn thương Nặc Á, chính là máu tươi kích thích cùng thú tính rục rịch trong cơ thể suýt chút nữa làm y mất đi lí trí! Nếu không có âm thanh kì bí trong đầu nhắc nhở, thật sự đã phạm một sai lầm lớn──
Nặc Á… Nặc Á! Bầu bạn y nhận định cả đời này!
Y cho dù hi sinh tánh mạng bản thân cũng tuyệt đối không để Nặc Á chịu bất cứ thương tổn nào!
…
“Phạm…”
Trong lúc hoảng hốt, một âm thanh quen thuộc vang vọng vào màng tai y, thật quen thuộc… là ai, là ai đang gọi y?
“Phạm… Phạm…” Tiếng kêu thống khổ, bi thiết như những mũi kim xuyên vào trái tim cự thú.
Không, đừng khóc──
Tiếng khóc run rẩy kia làm trái tim y siết chặt!
Đừng khóc, đừng sợ hãi…
Ta sẽ không tổn thương ngươi, không bao giờ… tổn thương ngươi nữa!
Ngươi đối với ta là người quan trọng nhất a!
“Phạm──!”
Nặc Á hô to một tiếng, xông tới nâng thân hình ngã sụp xuống của thú nhân.
Thú nhân một tay chống đất, nửa người dựa vào người Nặc Á. Phạm không ngừng thở hổn hển, bộ dáng có vẻ rất thống khổ. Qua thật lâu, thú nhân mới hít sâu một hơi, khắc chế dòng máu sôi trào trong lòng.
Áy náy nhìn sắc mặt vẫn còn tái nhợt của Nặc Á, Phạm biết cậu bị mình dọa sợ. Ôn nhi nhìn ánh mắt tràn ngập bi thương của bầu bạn, cậu đang lo lắng cho y sao?
Phạm vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Nặc Á: “Không có việc gì…”
Y rất ít nói chuyện, miệng cũng thực ngốc, không biết an ủi người khác.
“Sao lại không có việc gì, ngươi vừa mới──”
Phạm lắc đầu, đánh gảy lời đối phương.
“Nặc Á.” Âm thanh trầm thấp, ôn nhu, mang theo từ tính có lực xuyên thấu thần kì, nó bắn thẳng vào nội tâm không hề phòng bị của Nặc Á.
“Không có việc gì, Nặc Á.” Thú nhân nhẹ giọng an ủi bầu bạn bị chấn kinh, thật cẩn thận ôm đối phương vào lòng ngực mình, sợ chỉ cần dùng sức một chút thôi sẽ bóp nát cậu.
Một lát sau, lúc tình tự của Nặc Á bình phục lại, Phạm ôm cậu xoay người tiến vào hang động.
Quay đầu nhìn lại thi thể mẫu tử ngạc long, ánh mắt thú nhân thoáng trở nên lạnh băng──
Xem ra không thể biến thân nữa, nói không chừng lần tiếp theo sẽ chân chính biến thành dã thú!
…
Hai người chính thức ở lại bên cạnh rừng rậm.
Nặc Á không phải không muốn trở về bộ lạc của mình, chính là.. phải chờ thương thế của Phạm lành hẳn đã, cậu tự thuyết phục mình như vậy.
“Phạm!”
Xa xa nhìn thấy thú nhân khiêng con mồi trở lại, Nặc Á vui vẻ chạy tới nghênh đón, không hề chú ý bộ dáng vui sướng này của mình rất giống giống cái chờ bầu bạn trở về trong bộ lạc.
“Đây là gì?”
“Chú dương.”
Phạm rất ít nói chuyện, cơ bản Nặc Á hỏi một câu y mới trả lời một câu. Y lấy số hoa quả vắt bên hông thảy cho Nặc Á, sau đó im lặng đi tới con suốt bên cạnh xử lý con mồi.
Nặc Á ôm hoa quả lén nhếch khóe miệng, có một lần cậu nói loại trái cây này ăn thực ngon, không ngờ Phạm liền nhớ kỹ, lần nào ra ngoài đi săn cũng không quên hái một ít. Trong lòng tựa hồ có con bướm đang vẫy cánh, Nặc Á nhẹ nhàng theo sát cước bộ thú nhân.
Thấy bầu bạn nhắm mắt theo đuôi mình, thú nhân dừng lại, thoáng nhăn mi.
“Trở về.”
“…”
Nụ cười nhất thời biến mất, chút thất vọng hiện lên trong mắt. Nặc Á cắn môi không nói gì, ánh mắt to trong suốt yếu ớt nhìn đối phương.
“Bẩn, sẽ… làm dơ ngươi.”
Bị ánh mắt ủy khuất của bầu bạn đánh bại, Phạm cố gắng giải thích. Không phải y không muốn nói chuyện, chính là y sống một mình nhiều năm rồi, y thật sự đã quên đi cách giao tiếp.
“Ân ~” Trong lòng thông suốt, Nặc Á gật gật đầu, vui vẻ chạy về sơn động.
Ở chung càng lâu, Nặc Á càng cảm thấy Phạm thật tốt. Phạm không nói những câu săn sóc ngọt chết người, thậm chí ngay cả những lúc cần thiết chỉ nói một hai chữ. Chính là biểu hiện bao dung cùng săn sóc của đối phương lại làm Nặc Á cảm thấy ấm áp tới tận đáy lòng── cậu muốn cái gì, Phạm liền cho cậu cái đó; cậu muốn làm gì, Phạm cũng tận lực thỏa mãn: tỷ như cậu muốn học tập cách nhận biết thảo dược, Phạm sẽ dẫn cậu ra ngoài săn bắn, một đường nói cho cậu biết tên gọi của các loại thảo mộc. Nhưng lúc gặp nguy hiểm Phạm lập tức chuyển biến thái độ, trở nên cứng nhắc còn hơn cả tảng đá, mặc kệ cậu khuyên can thế nào cũng không chịu đáp ứng. Đương nhiên buổi tối cậu cũng không có quyền lợi từ chối…
Nghĩ tới đây, mặt Nặc Á hơi đỏ bừng: rõ ràng là người im lặng nghiêm túc đến vậy, vì sao buổi tối… lại không ngừng làm việc kia, lại còn thực kịch liệt! Không ngừng đòi hỏi… Nặc Á vội vàng lắc đầu, cậu rốt cuộc đang làm gì a, suýt chút nữa cơ thể đã có phản ứng.
“Ta, ta làm cho.”
Thấy thú nhân khiêng con mồi đã xử lý tốt trở lại, Nặc Á vội vàng tiếp nhận, sẵn tiện ngăn cản suy nghĩ miên man trong đầu. Phạm thích ăn thịt nửa chín nửa sống, nhưng cậu ăn không được a.
Thú nhân gật gật đầu, im lặng đi tới dựng giá gỗ, đốt lửa.
Không bao lâu sau, thịt dê trên giá tản mát ra hương khí mê người, mỡ dê chảy ra ngoài.
“Phạm.” Nặc Á nhìn thú nhân yên lặng ngồi bên cạnh, y đang mài răng nanh một loài dã thú nào đó để làm dao găm.
“Ân?”
“Nói chuyện với ta đi.” Phạm biết rất nhiều chuyện cậu không biết, bởi vì y một mình lớn lên trong rừng rậm sao? Nặc Á suy đoán, cậu cũng từng hỏi Phạm, nhưng Phạm chỉ nói là phụ thân dạy cho y, sau đó không nói gì nữa.
“… cái gì.” Thú nhân thở dài, lại nữa, bầu bạn hiện giờ rất thích trò chuyện, y không biết mình nên cao hứng hay phiền não.
“Nhiều lời một chút sẽ chết sao.” Nặc Á nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, cậu đương nhiên biết Phạm đang hỏi mình muốn nói gì, chính là sao lại làm bộ mặt mất kiên nhẫn này a! Cậu cũng vì tốt cho Phạm, hiện giờ tập nói chuyện, sau này mới có thể thuận lợi trao đổi với tộc nhân a.
Chờ đã, từ từ── tộc nhân?
Cậu thế nhưng muốn đưa Phạm về bộ lạc của mình! Nặc Á bị ý tưởng này dọa hoảng… Bất quá cẩn thận ngẫm lại, như vậy cũng không sai a, dù sao Phạm chỉ sống có một mình.
“Nói.. những chuyện trước kia của ngươi đi.” Ánh mắt đảo tròn, Nặc Á thầm tính toán, phải làm thế nào mới thuyết phục Phạm trở về bộ lạc với mình.
Phạm nhíu mày tầm tư, sau đó lắc đầu biểu thị nghĩ k ra.
“Sao lại vậy!” Nặc Á không hài lòng với thái độ úp mở của thú nhân, cậu vươn tay dùng sức kéo mặt thú nhân về phía mình.
“Người thân của ngươi đâu, ngươi phải có người thân đi.” Bằng không cũng không một mình ở trong rừng rậm, lại còn là rừng rậm tử vong vô cùng đáng sợ!
Phạm yên lặng nhìn vẻ mặt tò mò của bầu bạn, ánh mắt xanh biếc trong phút chốc có ngọn lửa hiện lên. Hồi lâu, y mới chậm rãi mở miệng, trầm thấp phun ra hai chữ.