Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 6 - Chương 17



Nặc Á ngây ngẩn cả người, cậu áy náy cúi đầu, có chút đau lòng, nhất thời không biết nên nói gì.

Phạm thật ra không biểu hiện nhiều tình tự dao động, y lấy thịt dê nướng thơm ngào ngạc trên giá xuống, cắt một khối thịt đùi non mềm nhất đưa cho Nặc Á.

“Ăn.”

Nặc Á tiếp nhận thực vật, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng mở miệng: “Phạn, ngươi có từng nghĩ tới chuyện sống ở bộ lạc thú nhân sao?”

Phạn lắc đầu, biểu thị không hứng thú.

“Vì sao a?” Âm thanh Nặc Á có chút nôn nóng: “Một mình sinh sống trong rừng rậm tử vong rất nguy hiểm a!”

Phạm nhíu mày suy nghĩ, sau đó phun ra cho bầu bạn hai chữ.

“Phiền toái.”

Nặc Á ngạc nhiên, phiền toái? Phiền toái rốt cuộc là ý tứ gì a? Ngại tộc nhân sao, hay chê cậu phiền? Cậu hung hăng cắn xé miếng thịt dê để phát tiết, tưởng tượng miếng thịt này là thú nhân── tức chết cậu, gia khỏa Phạm này chẳng lẽ một chút cũng không nghĩ tới vì cậu sao? Cậu rất muốn trở về bộ lạc a, cậu sợ cô đơn, sợ một mình cô độc chờ đợi trong hang động…. Phạm là đại hỗn đản!

“Thú nhân… sợ hãi, rừng rậm có sức mạnh, không muốn… rời đi.”

Phạm cố gắng giải thích, y không thể biểu đạt rõ hơn ý tứ của mình, y thậm chí đã quên cách nói chuyện. Y vốn không muốn nói chuyện, chính là thấy sắc mặt khó chịu vì thất vọng của bầu bạn, không biết vì sao y muốn hảo hảo an ủi đối phương… Chính là chết tiệt! Nói chuyện vì sao lại khó khăn như vậy!

Nặc Á đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Phạm. Cậu không ngờ thú nhân lại chủ động giải thích với mình. Một câu ngắn ngủn, trong mắt người khác có lẽ chỉ là một câu vô nghĩa, nhưng Nặc Á lại hiểu.

Bộ lạc thú nhân thường do các dũng sĩ có chung một hình thái dã thú tạo thành. Bộ lạc Hà Ngạn chính là tộc khuê báo, chưa từng tiếp nhận thú nhân có hình thú khác. Huống chi thú nhân rất kiêng kị những người mạnh mẽ hơn mình, ở thiên nhiên cũng vậy, nếu lãnh địa của mình có kẻ nào đó xâm nhập, chủ nhân lãnh địa sẽ không chút do dự đuổi đối phương đi, thẳng tới khi một trong hai tử vong hoặc chạy đi…

Giống như Phạm vậy, đừng nói ở cùng, chỉ cần bước chân vào bộ lạc cũng gây ra một trận khủng hoảng đi! Nặc Á thầm trách cứ bản thân suy nghĩ quá khờ dại, chính là Phạm nói trong rừng rậm có sức mạnh là ý gì a? Rừng rậm tử vong thật đáng sợ, cậu không cảm thấy nó có sức mạnh gì cả.

“Phạm, thật sự không thể ở chung với người khác sao?” Nặc Á đáng thương hề hề nhìn thú nhân, cậu thật sự rất nhớ tộc nhân a, nhớ không khí vui vẻ trong bộ lạc. Nơi này quá tịch mịch, lúc Phạm ở thì còn đỡ; nhưng lúc chỉ có một mình, cảm giác tĩnh mịch cùng cô độc thực sự làm người ta nổi điên!

“…lúc cần thiết.”

Ngoài dự kiến của Nặc Á, Phạm cũng không một ngụm bác bỏ, chính là ánh mắt nhìn cậu có chút thâm ý gì đó.

“Nói vậy là có thể sao! Lúc nào a?”

Ánh mắt Nặc Á sáng bừng, lông mi chớp chớp, chớp đến mức làm lòng người ta ngứa ngáy.

Thú nhân im lặng kéo bầu bạn vào lồng ngực, y không thường nói chuyện nhưng tiếng nói lại từ tính vô cùng mê người, hiện giờ lại dùng âm sắc khàn khàn hấp dẫn tới mức làm toàn thân người ta mềm nhũn, khẽ nói bên tai Nặc Á.

“Đứa nhỏ.”

Nặc Á mê mang nhìn ánh mắt sâu thẳm của đối phương, bị hút vào đôi ngươi xinh đẹp như bảo thạch kia── vừa rồi rõ ràng là màu xanh biếc a, sao tự dưng lại biến đổi, trở nên sâu thẳm như muốn người ta chìm đắm vào đó… từ từ? Đứa nhỏ?

Y vừa mới nói đứa nhỏ?!

Thừa dịp Nặc Á còn chưa lấy lại tinh thần, đôi tay thú nhân khóa chặt bầu bạn trong lòng, chiếm đoạt đôi môi hơi hé mở vì kinh ngạc của cậu.

“Ngô──”

Hô hấp nóng bỏng, sức mạnh cường đại, hơi thở ngang ngược của thú nhân trong nháy mắt bao trùm tất cả cảm quan của Nặc Á. Cậu run rẩy, hoàn toàn không thể phản kháng.

Môi lưỡi nóng rực bá đạo hệt như chủ nhân của nó, ngang ngược chiếm giữ cánh môi run rẩy. Đầu lưỡi bá đạo xâm nhập, cuồng nhiệt nhưng không mất phần ôn nhu lướt qua những nơi bí ẩn, cắn nuốt, liếm mút từng tấc thịt trong khoang miệng bầu bạn.

Bốn canh môi kề sát, một hồi lâu sau mới lưu luyến rời ra.

Phạm liếm liếm môi, nhìn ánh mắt mê mang đang cố điều chỉnh hô hấp của bầu bạn, y cảm giác toàn bộ dục vọng trong cơ thể đều xông lên não, vật thể cứng rắn nơi hạ thân lập tức bừng bừng sinh khí.

“Nặc Á.” Phạm cúi đầu gầm nhẹ, hôn mút cơ thể hơi phiếm hồng của đối phương.

Hai gò má Nặc Á đỏ rực, cậu không ngừng há mồm thở dốc, trái tim nảy lên hệt như muốn nhảy lên tận yết hầu. Tiếng nói khàn khàn trầm thấp ẩn chứa ma lực làm cậu không thể kháng cự.

“Cho ta… Nặc Á.”

Thú nhân hoàn toàn là phái hành động, vừa nói thì nói tay đã thuận theo thắt lưng mềm mại của bầu bạn lặng lẽ trượt xuống, lúc nặng lúc nhẹ vuốt ve phần đùi non mẫn cảm, nhưng cố tình lại không chạm tới phần dục vọng đã đứng thẳng vì bị kích thích.

“Ách… A!” Nặc Á thở dốc một tiếng, cơ thể ưỡn cong. Hai tay cậu túm lấy đầu thiếu niên đang tàn sát bừa bãi trước ngực mình. Sợi tóc cứng ngắc đâm vào tay, chút có chút không lướt qua lồng ngực, mang tới sự kích thích khác thường.

“Nặc Á.” Phạm hạ giọng gần như là rít gào, trên đầu có mồ hôi chảy xuống. Y sắp nhịn không được, bất quá y không quên mình từng cứng rắn tiến vào làm Nặc Á bị tổn thương.

“Ngô…”

Ngón tay thô to của thú nhân nhanh chóng tiến vào hậu huyệt, Nặc Á nhíu chặt mi, vẫn có chút không thích ứng.

Phạm lúc này mới nắm lấy dục vọng phía trước của Nặc Á, làm cậu nhịn không được la hoảng một tiếng… gia hỏa này ngày càng quá đáng, Nặc Á thầm mắng trong lòng, chính là khoái cảm mãnh liệt cứ như một cơn sóng thần ập tới; trong cơ thể giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt… Nặc Á nâng thắt lưng phối hợp với động tác trên tay thú nhân, hàng mi hơi rũ xuống, che dấu ánh mắt dần dần mê ly…

“Ngô… ân…” Cắn chặt môi, tiếng rên rỉ vẫn không thể ức chế bật ra.

Phạm đẩy nhanh động tác trên tay hơn, y nhẫn cũng thực vất vả, chính là y càng muốn để bầu bạn đạt được khoái cảm hơn.

Nháy mắt sắp bùng nổ, ngón tay trong hậu huyệt đột nhiên rút ra ngoài, Nặc Á nhất thời có cảm giác trống rỗng, cậu vô thức vặn vẹo cơ thể, ánh mắt to tròn phủ một tầng sương mờ, ai oán nhìn thú nhân. Nhưng ngay sau đó, ngón tay thú nhân dính đầy dịch thể của cậu một lần nữa tiến vào, hơn nữa càng lúc chuyển động càng nhanh, hậu huyệt vốn siết chặt dưới sự cố gắng của ngón tay cũng trở nên mềm mại.

“Đừng nóng vội…” Phạm khắc chế dục vọng mãnh liệt trong cơ thể, cắn răng nói. Y đẩy nhanh động tác vỗ về chơi đùa vật nhỏ phía trước của Nặc Á──

Tình dục không ngừng tăng lên, từng lớp từng lớp sóng ập tới. Nặc Á đột nhiên ngửa đầu rên khẽ một tiếng, cơ thể run rẩy vài giây, tiếp đó cậu yếu ớt bắn ra trong tay thú nhân.

Phạm rốt cuộc không thể nhịn được nữa, y tách chân bầu bạn ra hai bên, để đỉnh dục vọng đã trướng to với đau đớn của mình vào cửa hậu huyệt đã hơi hé mở, động thân đẩy mạnh một cái, đâm thật sâu vào trong cơ thể đối phương!

“Ách a a──” Nặc Á nhịn không được lớn tiếng kêu lên, thứ đó của Phạm quá lớn, tuy mỗi đêm đều làm nhưng cậu vẫn không thể lập tức thích ứng.

“Ngô… không cần… ân.” Tiếng rên rỉ khe khẽ toàn bộ bị nuốt vào miệng thú nhân.

Đầu lưỡi Phạm nặng nhẹ liếm xương quai xanh Nặc Á, tiện đà gặm cắn một phen. Y hiểu rõ từng bộ phận tư mật trên cơ thể Nặc á, y biết làm sao để làm đối phương càng động tình hơn nữa. Tay y đặt trên dục vọng của bầu bạn tiếp tục kích thích, rất nhanh, dục vọng của Nặc Á một lần nữa lại đứng thẳng.

“A…” Theo tư thế kết hợp chặt chẽ của hai người, Phạm kéo đôi chân của Nặc Á vòng qua thắt lưng mình. Theo tần suất trừu sáp mãnh liệt, hai tay Nặc Á vô thức đặt lên đầu vai Phạm, phối hợp với động tác kịch liệt như mưa bão của đối phương mà vặn vẹo thắt lưng.

“Nặc Á──” Phạm rống lên, càng đẩy sâu chính mình vào cơ thể bầu bạn hơn nữa, mà Nặc Á cũng vì kích thích mãnh liệt này mà chịu không nổi phải ngửa cố ra sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.