Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 6 - Chương 25



Thời gian từng ngày trôi qua, bởi vì Phạm gia nhập, bộ tộc khuê báo không còn e ngại rừng rậm tử vong như trước, cuộc sống của tộc nhân cũng được cải thiện rất nhiều.

Bất quá quan hệ của Phạm cùng tộc nhân cũng không ôn hòa hơn chút nào. Y không chủ động nói chuyện với tộc nhân, cơ bản mỗi ngày đều cùng Nặc Á ở trong phòng nhỏ, trải qua cuộc sống hạnh phúc của hai người, tộc nhân cũng tự hiểu mà không đi quấy rầy bọn họ.

Mùa mưa kéo dài suốt hai tháng, sau đó là bắt đầu mùa thu hoạch──

Phạm sáng sớm sẽ mang thú nhân ra ngoài săn thú, Nặc Á nhàm chán, quyết định cùng tộc nhân lên núi hái chút dã quả có thể ăn được để làm thực vật dự trữ.

Bụng Nặc Á lúc này đã to lên rõ ràng, nhóm đồng bạn đều dùng ánh mắt hâm mộ cùng chờ mong nhìn cậu. Nặc Á vốn là một người rất lạc quan, sáng sủa, từ lúc trở về từ rừng rậm tử vong, cậu không còn rối rắm về tình cảm với Tát Khắc nữa; dần dần, nụ cười trên gương mặt cậu ngày càng nhiều hơn, khôi phục tính cách sáng sủa trước kia, ở cùng tộc nhân lại càng thêm hòa hợp.

“Nặc Á, bảo bảo còn bao lâu nữa sẽ sinh a?”

Lúc nghỉ ngơi, một thiếu niên tóc nâu chớp chớp mắt, vẻ mặt hâm mộ nhích lại gần.

“Đại khái khoảng bốn tháng nữa đi, ta cũng không xác định lắm.” Nặc Á khẽ mỉm cười.

“Thật hâm mộ ngươi a, Nặc Á.”

“Đúng rồi, trong bộ lạc đã lâu không có bảo bảo được sinh ra.”

Tộc nhân đều xúm lại, có người thật cẩn thận vươn tay đụng vào bụng Nặc Á.

“Chờ các ngươi lựa chọn được giống đực của mình thì cũng có thể có đứa nhỏ a.” Nặc Á vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình── đứa nhỏ của cậu cùng Phạm, sẽ giống ai nhiều hơn? Thật sự đáng chờ mong a.

“Giống đực a ~~~~ đều cao lớn giống nhau, có chút dọa người.” Thiếu niên mới đặt câu hỏi khi nãy nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu, tính tình trẻ con nói: “Nếu là ta, sẽ chọn một người thoạt nhìn trung hậu thành thật một chút.”

“Ta muốn chọn một người cường tráng!”

“Quá mạnh mẽ cường tráng cũng không tốt, ta thích thú văn xinh đẹp ~Đặc Lâm không tệ a.”

“Đặc Lâm? Gia khỏa kia tính tình rất nóng nảy, một chút cũng không ôn nhu.”

“Nào có, hắn không tệ mà.”

“Không đúng không đúng, tính tình Khâu Ân mới càng nóng nảy hơn đi.”

“Ha ha, cũng đúng ~”

“…”

Nặc Á mỉm cười, chăm chú nhìn đồng bạn đang vui vẻ thảo luận về các thú nhân, thật hi vọng cuộc sống cứ bình an thế này.

Không bao lâu sau, đề tài liền chuyển tử tính cách thú nhân chuyển qua thể trạng cùng năng lực──

“Nặc Á, ngươi không thấy Phạm thực đáng sợ sao? Y cao lớn như vậy, nhìn qua cũng thật hung mạnh.” Vẫn là thiếu niên đặt câu hỏi khi nãy, ánh mắt to ngập nước chớp chớp, trong suốt lóng lánh phi thường đáng yêu.

Những người khác cũng tò mò vây quanh Nặc Á, đòi cậu kể lại chuyện gặp gỡ Phạm.

“Phạm chỉ có bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng thôi.” Nhớ lại những hành động săn sóc của thú nhân, Nặc Á nhịn không được nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Phạm kì thật là người rất ôn nhu, chỉ là y không biết cách biểu đạt mà thôi.”

“Ôn nhu?” Thiếu niên khoa trương kêu to, bộ dáng Phạm thật hung tợn, hoàn toàn không thể liên hệ với từ ôn nhu a!

“Xét về năng lực, Phạm thực sự rất xuất sắc. Chính là cùng y ở một chỗ cứ có cảm giác không rét mà run a.”

“Đúng vậy đúng vậy──” Mọi người khác cũng lên tiếng phụ họa: “Phạm làm người ta có cảm giác như dã thú vậy!”

“Ta cảm thấy Sâm cũng rất tốt, Nặc Á, sao ngươi không chọn Sâm a?”

Sâm? Nghe thấy tên này Nặc Á có chút xấu hổ, cậu biết Sâm có hảo cảm với mình; bất quá trước kia ánh mắt cậu luôn đuổi theo Tát Khắc, hiện giờ lại có Phạm, lại càng không có khả năng đáp lại tình cảm của Sâm.

Nặc Á lắc đầu, bình tĩnh nói, cũng không cảm thấy có chút tiếc nuối nào: “Ta đối với Sâm không có cảm giác này, Sâm là một bầu bạn tốt, nhưng có lẽ chúng ta không có duyên phận đi.”

“Như vậy a… thực đáng tiếc, Sâm trong bộ lạc rất được hoan nghênh nga.”

“Đúng vậy, ta nghe nói Tát Khắc đang lựa chọn đối tượng cho Sâm.” Một thiếu niên có mái tóc đen nhánh xen vào một câu.

“Phải không?” Tò mò của Nặc Á bị châm ngòi: “Biết là ai không?”

“Không rõ lắm, ta chỉ nghe nói là Tát Khắc đang tìm một ít giống cái có hảo cảm với Sâm.”

“Đúng a, ta cũng nghe nói vậy.” Tát Lan Tạp có vóc dang cao gầy, dung mạo xinh đẹp nhịn không được cũng sáp qua, gia nhập hàng ngũ thảo luận: “Ta nghe phụ thân nói, Tát Khắc định vào đêm trăng tròn tháng này sẽ chuyển vị trí tộc trưởng cho Sâm, đồng thời để Sâm chọn một giống cái làm bạn lữ.” Tát Lan Tạp là con lớn của Lạc Y Đức, nếu là Lạc Y Đức nói thì hẳn không sai.

“Tát Khắc muốn thoái vị?” Nặc Á có chút giật mình, Tát Khắc không phải còn rất trẻ sao?

“Đúng vậy, Tát Khắc sớm đã có ý tưởng để Sâm kế nhiệm tộc trưởng, chính là lúc người đó chết đi… A, thực xin lỗi…” Tát Lan Tạp nhìn Nặc Á xin lỗi, cậu quên mất cái chết của người đó là đả kích rất lớn đối với Nặc Á, tộc nhân đều tránh nhắc tới trước mặt Nặc Á.

“Không sao… ta đã tốt hơn nhiều rồi…” Vừa nghe nhắc tới ca ca, trái tim Nặc Á vẫn có chút đau đớn, bất quá cảm xúc đã không còn kích động như trước kia… Thời gian có thể xóa nhòa hết thảy, cậu nghĩ sớm hay muộn, một ngày nào đó cậu sẽ thoát khỏi bóng ma tử vong của ca ca…

“Vài tháng trước Tát Khắc đã định thoái vị để Sâm kế nhiệm tộc trưởng, sau đó vì Nặc Á mất tích nên trì hoãn…” Tát Lan Tạp nói tiếp: “Lúc đó mọi người đều nghĩ ngươi không còn khả năng sống sót, chỉ có Sâm cùng Tát Khắc vẫn không chịu từ bỏ.”

“Tìm không thấy ngươi, tất cả mọi người đều thực lo lắng.”

“Đúng vậy, Nặc Á, ngươi đừng trách chúng ta, mọi người đều nghĩ ngươi đã chết…” Nhóm thiếu niên đều áy náy, có chút bất an nhìn Nặc Á.

“Không sao mà, lúc ấy ta cũng nghĩ mình chết chắc rồi.” Nặc Á cười ha hả, tộc nhân từ bỏ không tìm kiếm cậu có thể hiểu được. Dù sao từ xưa đến nay, người bị lạc vào rừng rậm tử vong hầu như không thể sống sót trở về: “Nếu không gặp được Phạm, ta phỏng chừng phải đi gặp ca ca rồi.” Quả thật, giờ nghĩ lại, gặp được Phạm chính là may mắn của cậu.

“Phạm rất lợi hại đi! Ta lần đầu tiên thấy thú nhân sinh sống trong rừng rậm tử vong a!” Ngải Nhĩ tóc nâu nhạt dùng vẻ mặt sùng bái nói, hắn vốn luôn tràn ngập tò mò cùng ngưỡng mộ những thú nhân có sức mạnh cường đại.

“Rừng rậm tử vong rốt cuộc thế nào a? Ta nghe nói nơi đó toàn là quái thú ăn thịt người đúng không?”

“Này a…” Nặc Á nhớ lại một chút, đại đa số thời gian cậu đều ở trong sơn động, đối với sự khủng bố của rừng rậm tử vong cũng không có nhiều ấn tượng lắm.

Nặc Á cẩn thận kể lại những con mãnh thú mình từng gặp phải── những loại giáp cốt phủ xương đầy người, loài thằn lằn khổng lồ còn lớn hơn khủng long; đám hủ thi đáng sợ ẩn sâu dưới những đầm lầy chuyên ăn xác động vật; liệp ngao hung mãnh tham lam kết thành quần đội; còn có mãng xà tật to, cùng đám nhục trùng cả người dính đầy chất nhầy có độc…

Tộc nhân nghe xong thì trợn mắt há hốc, thổn thức không thôi── hóa ra rừng rậm tử vong thật sự đáng sợ như trong truyền thuyết!

Ngải Nhĩ đang định hỏi Nặc Á tiếp về những chuyện mạo hiểm trong rừng thì thấy đôi phương ‘soạt’ một tiếng đứng lên, hai tay giang rộng, kích động chạy về hướng nào đó──

“Săn bắn xong rồi sao?” Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng, giống như quả tươi chín mọng vừa được hái xuống, làm người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm. Nặc Á chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt rất hưng phấn, không chút chớp mắt nhìn thân ảnh quen thuộc trước mắt.

Phạm gật gật đầu, thuận thế ôm thắt lưng bầu bạn vừa chạy tới, sắc mặt âm trầm, tựa hồ đang tức giận── lúc trở về nhà gỗ phát hiện Nặc Á không ở, trái tim y lập tức treo lên cao! Sau đó hỏi Tát Khắc mới biết Nặc Á cùng tộc nhân cùng nhau lên núi, y lập tức vội vàng chạy lại đây.

Rõ ràng đã dặn Nặc Á ngoan ngoãn ở trong phòng!

Phạm không có cách nào đối với bầu bạn thích chạy loạn khắp nơi của mình, Nặc Á hiện giờ càng lúc càng không sợ y nữa── trước kia chỉ cần nghiêm mặt một chút tiểu gia khỏa này đã lạnh run, hiện giờ lại đang vùi vào lòng ngực y mỉm cười thật ngọt ngào.

“Ngươi đi tìm ta à?”

Nặc Á cười tủm tỉm híp cả mắt, buồn cười nhìn sắc mặt thối thối của thú nhân. Cậu mới không sợ Phạm đâu, Phạm căn bản luyến tiếc tức giận với cậu.

“Ngươi đi tìm Tát Khắc à? Nói chuyện với hắn à?”

Nặc Á không nhắc tới vấn đề này thì tốt, vừa nhắc tới thì sắc mặt Phạm lại càng âm trầm. Phạm hoài nghi Nặc Á căn bản cố ý, cố ý chạy đi không nói tiếng nào, bức mình phải đi tìm tộc nhân mở miệng hỏi chuyện.

“Chỉ là trao đổi với người khác thôi mà.” Nặc Á ngẩng đầu, như một con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng bầu bạn: “Ngươi cứ làm mặt lạnh như vậy đối với bảo bảo cũng không tốt, sau này bảo bảo học theo ngươi thì sao bây giờ.”

Bất đắc dĩ thở dài, Phạm ôm thắt lưng bầu bạn đang làm nũng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

“Hôm nay cảm thấy thế nào.”

“Tốt lắm a.” Nặc Á xoa xoa bụng: “Tiểu gia hỏa thực ngoan.”

“Phải không?” Phạm nhướng mi, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu: “Ta phải kiểm tra.” Nói xong, cắn một ngụm trên cổ bầu bạn.

“A, Phạm! Ngươi này── ngô ngô… Ân a…”

Nhìn hai người không coi ai ra gì mà thân thiết, tộc nhân đều đỏ mặt xoay người đi──

Thật hâm mộ Nặc Á, bọn họ lúc nào mới tìm được bầu bạn che chở mình a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.