Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 6 - Chương 31



“Hảo── hảo đáng yêu nga~~~” Ngải Nhĩ hét lên một tiếng, sau đó ôm chặt bảo bảo đã hoàn toàn biến hóa thành tiểu thú màu đen béo béo tròn tròn, gương mặt nhỏ nhắn cọ cọ lên phần bụng mềm mại của đối phương.

Tiểu gia khỏa này da lông vừa mềm lại mịn, toàn thân ấm ấm mềm mềm, tựa như một cục bông nhỏ ~~~ hảo đáng yêu a hảo đáng yêu, Ngải Nhĩ chịu không nổi rồi a!

“Ô ô── ngao ô!”

Tiểu Lạc sinh khí rống lên, vì sao ai nhìn thấy bé cũng phải nhéo nhéo chọt chọt vài cái a! Ôm một cái còn chưa tính, còn ôm chặt như thế, thật là, muốn làm người ta ngộp chết à! Hừ hừ! Móng vuốt của bé cũng không phải đồ chơi!

“Không thể a.” Mắt thấy đứa con vươn móng vuốt sắc bén, Nặc Á vội vàng ôm bé ra khỏi cái ôm của Ngải Nhĩ, vươn tay điểm điểm cái mũi nhỏ ươn ướt của tiểu gia khỏa, vẻ mặt nghiêm túc tiến hành dạy dỗ.

“Lạc, ta nói rất nhiều lần rồi, không được dùng móng vuốt cào người a.”

“Ngao ô──” Tiểu gia khỏa hừ hừ hai tiếng, bất đắc dĩ không có cách nào a, trong tình huống kháng nghị không có hiệu quả, chỉ đành tạm thời cúi cái đầu cao ngạo nhận sai. Nhưng Lạc cũng không chịu từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy, thừa dịp Nặc Á không chú ý liền nhe răng trợn mắt uy hiếp Ngải Nhĩ. Nhưng tiếc là động tác này của tiểu thú trong mắt người khác không khác híp mắt làm nũng là bao.

“Ô ô ~~~ hảo đáng yêu, Lạc, sao ngươi có tể đáng yêu như thế a~~~” Ánh mắt Ngải Nhĩ long lanh, không sợ chết muốn tiếp tục ôm lấy tiểu thú bảo bảo.

Nặc Á bất đắc dĩ lắc đầu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu gia khỏa không ngừng gầm gừ, không có bé xằng bậy── lúc Lạc im lặng thật nhu thuận đáng yêu, nhưng một khi nóng nảy thì không phải chuyện đùa!

Tiểu gia khỏa này có lực phá hoại cùng khí thế rất kinh người! Ngay cả Tát Khắc thấy bé cũng cảm thấy khó tin, nếu không phải tận mắt thấy Lạc sinh ra, Tát Khắc thật không tể tin đây là tiểu thú bảo bảo chỉ mới ba tháng tuổi.

Kỳ thật, chỉ cần không bị chạm đến điểm mấu chốt, tiểu Lạc vẫn rất ngoan ngoãn── chỉ cần không quấy rầy lúc bé đang ‘chơi đùa’, luyện tập ‘đi săn’ cùng ăn cơm, tiểu gia khỏa này cũng rất phối hợp, mặc kệ ngươi niết hay ôm thế nào cũng không kháng cự.

“Ngải Nhĩ, Lạc sinh khí nga. Vết thương ngươi bị cắn lần trước còn chưa lành đi.”

“Ách…” Ngải Nhĩ xám xịt thu hồi tay, răng nanh tiểu gia khỏa này thực sắc bén, hắn không quên giáo huấn máu chảy đầm đìa lần trước a: “Ai bảo tiểu thú bảo bảo trân quý như vậy a.” Ngải Nhĩ dẩu mỏ, ai oán liếc nhìn tiểu gia khỏa đang chăm chỉ luyện tập nhào lộn cắn xé. Ai, Lạc bảo bảo thật đáng yêu, hắn cũng muốn sinh một tiểu thú để ngoạn nga~~

“Bất quá nói thật, bộ dáng của Lạc thực giống Phạm a.” Bám dính lấy bảo bảo làm Ngải Nhĩ vô ý nói một câu.

“Phạm…”

Cụp mi mắt, Nặc Á đột nhiên im lặng. Hồi lâu sau mới cúi đầu mở miệng: “Y… y là người thế nào.”

Kinh hoảng phát hiện mình lỡ miệng, Ngải Nhĩ vội vàng che miệng lại, bất quá đã chậm.

Không xong a, Sâm đã cảnh báo mọi người không được nhắc tới Phạm, nếu Sâm biết mình lại bị mắng nữa: “Này… dù sao ngươi cũng không nhớ rõ… ta cùng y cũng không thân thiết lắm…” Sờ sờ mũi, Ngải Nhĩ nhất thời xấu hổ không biết nên mở miệng thế nào.

Không khí nháy mắt trở nên nặng nề, hai người đều im lặng không nói lời nào. Hồi lâu, lúc Ngải Nhĩ đang định tìm cớ rời đi, âm thanh Nặc Á yếu ớt phát ra.

Rất nhẹ rất yếu ớt, mơ ảo hệt như truyền tới từ chân trời xa tít, tựa hồ đang thì thào với chính mình.

“Đúng vậy… không nhớ rõ…” Nặc Á chậm rãi gật đầu, biểu tình trên mặt so với khóc còn khó coi hơn, dòng khí lưu trầm thấp bắt đầu xoay chuyển quanh người cậu.

Một người quan trọng như vậy, vì sao ta lại quên…” Con ngươi đen láy toát ra đau thương nồng đậm, nước mắt bất tri bất giác bừng lên, từng giọt tích trên người Lạc.

“Nặc Á! Ngươi, ngươi khóc!” Ngải Nhĩ ngơ ngạc nhìn Nặc Á một lát, sau đó luống cuống tay chân muốn an ủi. Ngay cả tiểu Lạc cũng cảm nhận được tình tự dao động khác thường trong không khí, ô ô kêu Nặc Á.

“Ta không sao.” Nặc Á xoa mắt, nhưng nước mắt không thể khống chế, cứ trào ra thấm ướt cả vạt áo: “Thật kì quái… vì sao nước mắt cứ rơi không ngừng, rõ ràng…”

Nặc Á đột nhiên dừng lại, giọt nước mắt trong suốt, thuận theo gò má chảy xuống… Vì sao… rõ ràng cái gì cũng không nhớ rõ… vì sao trái tim cậu lại đau đớn đến vậy, đau đến mức cơ hồ không thể thở nổi…

Không thể, không thể quên người kia! Trái tim đau đớn gào thét, ai oán khóc than──

Rõ ràng không thể quên người mình yêu quý nhất a!

… Là trái tim đang trách cứ cậu, vì thế cơ thể mới không thể khống chế mà than khóc, rơi lệ…

Thì ra, cho dù quên đi hết thảy nhưng trái tim cậu, cơ thể cậu, hết thảy vẫn nhớ về người kia, nhớ rõ Phạm! Vì sao, vì sao cố tình lại nghĩ không ra!

“Phạm… vì sao ta lại quên ngươi!” Hai tay che mặt, Nặc Á nghẹn ngào, tựa hồ muốn phát ra tất cả thống khổ bằng những giọt nước mắt.

“Nặc Á…” Ngải Nhĩ cào cào tóc, không đành lòng thấy bộ dạng này của bạn tốt. Nhưng hắn có năng lực làm gì cho đối phương đây? Hắn cùng mọi người đều giống nhau, cái gì cũng không biết, luôn không lo không buồn, vui vẻ sinh sống. Hiện giờ thấy Nặc Á cực kì bi thương như vậy, trái tim Ngải Nhĩ cũng co rút đau đớn, thậm chí tràn ngập áy náy── hóa ra, Nặc Á luôn cố nén đau khổ, vì sao không ai sớm phát giác!

Vì không muốn trở thành gánh nặng cho mọi người, Nặc Á vẫn luôn nén bi thương cùng thống khổ… Một người kiên cường, thiện lương như vậy, vì sao lại không có được hạnh phúc?!

“Nặc Á, Nặc Á.” Ôm chặt cơ thể không ngừng run rẩy vào lòng, Ngải Nhĩ nhẹ nhàng xoa lưng Nặc Á, cũng không kiềm được nghẹn ngào theo.

“Đều tại ta không tốt, không nên nhắc tới y! Đừng tự trách, này không phải lỗi của ngươi, đừng suy nghĩ.. quên Phạm đi.” Coi như đó là một giấc mộng, quên đi, quên hết tất cả bi thương cùng thống khổ, vĩnh viễn không cần nhớ đến.

“Ngải Nhĩ, ta làm không được, làm không được──” Nặc Á chôn mặt vào hõm vai bạn tốt, nước mắt không ngừng trào ra: “Nhìn Lạc mỗi ngày một lớn, ta cuối cùng vẫn nhịn không được nghĩ tới bộ dáng của phụ thân nó. Có đôi khi ra thật sự có thể nhớ lại một chút… Ta biết, ta biết phụ thân của Lạc là một người thật ôn nhu!”

“Một khi bắt đầu nghĩ tới, ta liền không thể khống chế suy nghĩ của mình… Vì sao, vì sao ta có thể yên tâm thoải mái sống một cuộc sống an nhàn! Vì sao ta có thể quên đi bầu bạn của mình mà không hề cảm thấy hổ thẹn! Vì sao──” Nước mắt ngày càng mãnh liệt trào ra, không ngừng rơi xuống.

“Đừng nói nữa, Nặc Á, ngươi không sai, không sai!”

“Không── ta sai rồi, quên đi Phạm chính là sai lầm lớn nhất của ta…” Nghẹn ngào nức nở, âm thanh Nặc Á khàn khàn, rầu rĩ truyền ra từ lồng ngực Ngải Nhĩ, tràn ngập tự trách.

“Ta hiểu thú nhân, bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ bầu bạn của mình, đứa nhỏ của mình. Phạm có lẽ đã gặp phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, mà ta, ta lại… ngô ngô…” Nặc Á khóc không thành tiếng, không nói thêm được gì nữa.

Khổ sở dồn nén mấy ngày nay trong nhất thời bộc phát ra, Nặc Á ôm chặt người trước mắt, không thể khống chế mà khóc rống lên.

“Ngao ô── ô ô…” Tiểu Lạc thông minh nhận ra đã xảy ra chuyện, bé bám lấy mẫu thân cúi đầu kêu lên.

Âm thanh non mềm, ai oán của tiểu thú vọng vào trong lòng Ngải Nhĩ lại càng chua xót hơn, không khỏi cũng bật khóc cùng Nặc Á.

Ngoài phòng── Sâm yên lặng đứng đó, gương mặt không nhìn ra chút cảm xúc nào. Hắn yên lặng lắng nghe thật lâu, cuối cùng yên lặng rời đi…

Tối hôm đó, Nặc Á có một giấc mơ.

Cậu mơ thấy một cự thú cao lớn màu đen đang chiến đấu kịch liệt với trùng tộc── dị hình trùng xấu xí từng đám ngã xuống, cư thú bị thương thật nghiêm trọng, nó quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu thở dốc… Nó giống như Lạc, có da lông đen thùi, giờ phút này đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ chói, tông mao màu vàng trên cổ bị huyết dịch dính bết vào nhau, hỗn độn không chịu nổi; miệng vết thương bị xé rách ở chân sau nhìn thấy ghê người, mơ hồ có thể thấy được xương cốt bên trong… Nhưng mà, cho dù chật vật đến cực điểm, cự thú vẫn như cũ ngẩng cao đầu! Chính là, ánh mắt xanh biếc đã bị thống khổ che lấp hết ánh sáng…

Trong nháy mắt, cự thú ngửa đầu phát ra tiếng gào rống cực kỳ bi thương, tiếng kêu thê lương vang vọng khắp chân trời──

Hoàn Chương 31.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.