Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 1: Bội Ân x Y Cách Tát Tư



Trời trong xanh không một gợn mây, xanh thẳm trong suốt. Ánh mắt mặt trời vàng ươm xuyên thấu qua những cành lá rậm rạp, tạo thành những bóng cây loang lổ.

Nam tử cao lớn ngồi trên nhanh cây to, hoàn toàn ẩn đi hơi thở của mình.

Y nheo đôi mắt hẹp dài màu hổ phách, khóe miệng nhếch lên, thoải mái ngửa người ra sau, dồn hết sức nặng cơ thể lên nhánh cây. Nhìn kỹ sẽ phát hiện phía sau lưng nam tử có một đôi cánh dài rộng màu hoàng kim, giờ phút này đã thu lại hoàn toàn.

Hồi lâu sau, nam tử rốt cuộc có động tác, y đứng lên nhìn ra xa.

Xa xa là một bộ lạc thú nhân đang bận rộn náo nhiệt, đám người lui tới, nhưng không ai phát hiện nam tử đang nhìn trộm.

“Thật là một bộ lạc nhàn nhã a…” Nam tử thì thào, sung sướng nhếch khóe miệng. Y biếng nhác huýt sáo một tiếng, vươn rộng đôi cánh, không chút tiếng động bay vào sâu trong rừng rậm…

Nam tử tên là Y Cách Tát Tư, là một trong những mãnh sư còn sót lại trên tinh cầu này.

Mãnh sư, chủng tộc thú nhân cường hãn nhất trên tinh cầu này, đồng thời cũng là bộ tộc đáng thương nhất. Bọn họ là giống loài cường đại, siêu việt nhất trên tinh cầu. Mỗi một mãnh sư đều là vương giả độc nhất vô nhị. Chỉ tiếc, chủng tộc truyền kì này hiện giờ đang gặp phải nguy cơ tuyệt chủng.

Y Cách Tát Tư bất đồng với những tộc nhân khác, y không thích ở một chỗ. Từ khi trưởng thành y liền bắt đầu đi du lịch khắp nơi, nhân đó tìm kiếm những đồng bạn ít ỏi trên đại lục này, đồng thời cũng lựa chọn ‘người hi sinh’.

Đúng vậy, người hi sinh—— mãnh sư dùng xưng hô này gọi những giống cái mình coi trọng.

Mãnh sư không thể nghi ngờ là thú nhân cường đại nhất trên tinh cầu này, bọn họ là cường đạo trời sinh! mãnh sư không câu thông hay nói chuyện phải trái với ngoại tộc, bộ tộc này có nguyên tắc thờ phụng sức mạnh tối thượng, nhìn trúng thứ gì sẽ không tiếc hết thảy đại giới, dùng vũ lực cướp lấy.

Những bộ tộc thú nhân khác e ngại mãnh sư, không chỉ vì sợ hãi năng lực cường đại cùng khí thế vương giả trời sinh của bọn họ; chân chính làm người ta sợ hãi là phương thức sinh sản đặc biệt của mãnh sư.

Không có giống cái nào nguyện ý chủ động tiếp cận mãnh sư, bởi vì phương thức sinh sản của mãnh sư đồng nghĩa với máu tươi cùng tử vong của họ… Tuy tàn nhẫn nhưng nó chính là số mệnh của bộ tộc mãnh sư. Bời vậy bộ tộc mãnh sư có số lượng cực kỳ thưa thớt, bọn họ không có giống cái của mình, muốn kéo dài huyết mạch, mãnh sư chỉ có thể cướp đoạt!

Sinh mệnh mới được sinh ra đồng nghĩa nhất định phải có sinh mệt yếu hơn phải tiêu tan.

Mãnh sư, chính là sự tồn tại cường đại nhưng lại đáng thương như vậy.



Y Cách Tát Tư đã tới khu rừng này gần một tuần. Cư dân ở mảnh đất này không phát hiện ra y, bởi vì Y Cách Tát Tư che dấu hơi thở của mình rất tốt.

Y không thích dùng hơi thở của mãnh sư uy hiếp các tộc thú nhân, thậm chí cũng hiếm khi ở lâu một chỗ. Y Cách Tát Tư luôn không biết mệt mỏi bay qua những dãy núi cao, lướt qua những khu rừng rậm để tìm đồng bạn. Y hưởng thụ tự do, hưởng thụ bay lượn, hưởng thụ cảm giác khống chế những cơn gió. Chỉ tiếc thiệt nhiều năm rồi, y ngay cả một đồng bạn cũng không thấy.

Xem ra mãnh sư cũng sắp diệt chủng rồi. Y Cách Tát Tư tự giễu, tuy không thích nhưng đây là thời điểm nên vì tộc mãnh sư lưu lại huyết mạch.

Tìm ai làm người hi sinh đây? Y Cách Tát Tư lướt trên những cơn gió, trong lòng thầm suy nghĩ. Trong bộ lạc vừa nãy có mấy giống cái không tồi, bất quá đều quá nhỏ gầy. Gương mặt xinh đẹp không làm được gì a, không có cơ thể khỏe mạnh không thể dựng dục con nối dòng của mãnh sư.

Một người không đủ thì cứ tìm mấy người đi, Y Cách Tát Tư ác độc nghĩ. Dù sao y cũng sớm quen với máu tươi cùng tử vong, sinh mệnh của giống cái so với việc kéo dài chủng tộc mãnh sư thì căn bản chỉ là râu ria.

Bất quá,trước đó trêu chọc đám người yếu ớt này một chút đi.

“Bộ lạc thực hòa bình a, nhìn thật xốn mắt…” Y Cách Tát Tư nhếch miệng lộ ra một nụ cười sáng lạn, y rất thích làm hỏng cuộc sống an bình hạnh phúc của các bộ lạc thú tộc, ai bảo y quá nhàm chán a. Chỉ có thể trách vận khí bọn họ không tốt đi.

Hảo hảo cầu nguyện đi… trước khi chơi đủ y sẽ không thu tay, hảo hảo cầu nguyện với thần linh đi——



Đặc Tháp Y bộ lạc là một bộ lạc nhỏ an tường hòa bình, sinh sống trên một nhánh nhỏ ở phía nam của sông Tháp Nạp, bộ lạc cũng vì thế mà mang tên nhánh sông này. Nghiêm khắc mà nói, nó thuộc một nhánh nhỏ ở bên bồ sông Tháp Nạp. Bời vì quá hẻo lánh nên rất ít khi trao đổi với các bộ tộc khác ở trung cùng thượng du.

Nhiều thế hệ ở đây chính là bộ tộc mèo rừng đơn thuần mà đoàn kết.

“Tộc trưởng—— không tốt!” Thú nhân trẻ tuổi thở hồng hộc chạy vào bộ lạc, bộ dáng như sắp hết hơi tới nơi.

“Con mồi, con mồi lại bị cướp rồi!”

“Cái gì!”

Tộc trưởng lớn tuổi lập tức nhảy dựng lên, tức giận tới dựng râu trừng mắt. Lại nữa, suốt ba ngày hôm nay một chút thu hoạch cũng không có! Con mồi đều bị ‘một vị khách không mời’ cướp đi!

“Tộc trưởng… làm sao bây giờ.” Tộc nhân trẻ tuổi xoa xoa cái bụng đói meo, gương mặt nhăn nhó khổ sở. Cứ vậy thì bọn họ sắp không còn khí lực ra ngoài săn thú nữa rồi.

“Còn thế nào nữa! Mau đi săn thú tiếp đi!” Tộc trưởng tức tới đỏ mắt, trong lòng cảm thấy nghẹn một bụng khí. Ba ngày qua, không một tộc nhân nào thấy rõ diện mạo tên ‘cường đạo’ càn rỡ kia! Tốc độ đối phương nhanh tới dọa người, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã cướp đi con mồi bọn họ tân tân khổ khổ bắt được, thậm chí còn không ai thấy được ‘nó’ ra tay thế nào!

Rừng rậm từ khi nào xuất hiện mãnh thú lợi hại như vậy? Các tộc nhân đều nghĩ mãi không thông.

“Đáng giận, không tìm ra tên cường đạo kia là không được!” Tộc trưởng đại nhân tức tới nghiến răng, bẽ nát luôn trường mâu trong tay.

“Phụ thân.”

Âm thanh ôn nhuận dễ nghe, tựa như nước suối trong lành chảy qua khe núi, xoa dịu ngọn lửa giận trong lòng mọi người.

“Sao lại tức giận như vậy, không phải đáp ứng ta không được quá kích động sao.”

Nam tử thân hình thon dài, cười tủm tỉm lắc lư đi tới. Hàng mi thật dài rũ xuống, mái tóc đen tuyền mềm mại xõa dài sau vành tai, vài sợi tóc rơi trên phần trán trắng nõn làm gương mặt tinh xảo càng tăng thêm phần gợi cảm.

“Bội Ân!”

Tộc trưởng giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, tất cả lửa giận trong lòng đều hóa thành ai oán, đáng thương hề hề nhìn đứa con hiểu mình nhất.

“Tên ‘cường đạo’ kia lại cướp con mồi của chúng ta! Nếu bị chúng ta bắt được——”

“Là thú nhân đi.”

“A?”

“Ta nói ‘cường đạo’ kia là thú nhân, hơn nữa còn là thú nhân hệ phi hành.”

“Không phải dã thú sao?” Tộc trưởng sửng sốt một chút, tất cả mọi người đều nghĩ cướp con mồi của bọn họ là một con mãnh thú hành động cực nhanh. Nếu là thú nhân có cánh, lúc đào tẩu sẽ bay lên trời, hẳn phải dễ dàng bị phát hiện mới đúng.

“Sao có thể, không có dã thú thông minh như vậy.”

Bội Ân lắc đầu, vẻ mặt không nóng không lạnh như cũ. Cậu nhặt một nhánh cây vẽ lên mặt đất.

“Nơi này là bộ lạc của chúng ta.” Cậu chỉ chỉ một vòng tròn nhỏ ở chính giữa, ở bên ngoài vẽ một vòng tròn lớn cùng một đường thẳng cắt ngang qua: “Đây là rừng rậm cùng nhánh sông Đặc Tháp Y.”

Bội Ân đánh dấu những vị trí bị cướp con mồi trong suốt ba hôm nay trên bản đồ.

“Phát hiện gì không?”

Tộc nhân xoay mặt nhìn nhau, nhất trí lắc đầu. Phát hiện cái gì? Bọn họ chỉ thấy một đống vòng tròn cũng những chấm nhỏ, dấu x này nọ.

Thở dài, Bội Ân tiếp tục giải thích.

“Theo bản đồ thì thú nhân này rất hiểu tình huống của bộ tộc hcung1 ta. Ba ngày qua mọi người đã thay đổi vài địa điểm săn bắn nhưng người này vẫn chuẩn xác tìm được. Nhớ rõ hôm qua không, Michelle cùng La Cách dẫn tộc nhân đi tới hai địa điểm săn bắn bất đồng, nhưng kết quả thì sao, con mồi vẫn bị đối phương đoạt đi.”

Nói đến đây, hai thú nhân bị điểm danh đều phát ra tiếng rống giận.

“Tốt lắm tốt lắm, nhỏ giọng thôi.” Bội Ân che tai lại, trách cứ nhìn hai thú nhân tính tình nóng nảy.

“Không phải các ngươi tệ, ý ta muốn nói thú nhân này quá mạnh. Hai địa điểm săn bắn cách nhau rất xa, đối phương lại có thể trong một khoảng thời gian ngắn băng qua hơn nửa khu rừng, vì thế ta mới đoán là hệ phi hành. Thú nhân bình thường sẽ không thể vượt qua một khoảng cách xa như vậy trong khoảng thời gian ngắn bằng đôi chân.”

“Hóa ra là thú nhân a…” Tộc trưởng cau mày, nhìn về phía tộc nhân cũng đang mờ mịt: “Vậy y có mục đích gì a?”

“Có phải là ưng nhân không, nghe nói bọn họ rất thích cướp đoạt những tộc khác.”

“Không thể nào, ta nghe nói ưng nhân ở phương bác a?”

“Chẳng lẽ là bộ tộc săn kiêu [cú vọ] trên thượng du?”

Các tộc nhân bắt đầu phỏng đoán, kì thật bọn họ chỉ nghe nói chủng loại chứ chưa từng gặp qua. Bộ tộc mèo rừng ở vị trí quá xa xôi, bình thường cũng rất ít có các thú nhân khác tới chơi, rất nhiều tộc nhân từ khi sinh ra vẫn chưa từng bước ra ngoài rừng rậm Đặc Tháp Y.

“Bội Ân, biết là chủng tộc thú nhân gì không?”

Tộc trưởng vừa nỏi vậy, tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt về phía nam tử đang nhíu mi trầm tư.

“Ta cũng không xác định, không bằng như vầy——” Bội ân vỗ vỗ quần áo đứng lên, vẻ mặt ung dung, giống như chuyện cậu sắp nói là một điều gì đó cực kì đơn giản.

“Chúng ta thiết lập bẫy rập, quơ được không phải sẽ biết sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.