Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 13



“Không xong, bị phát hiện ta lén chạy ra ngoài rồi.”

Kiara ngầm le lưỡi, ở góc độ chỉ có Bội Ân cùng Y Cách Tát Tư nhìn thấy lén lút làm chuyện mờ ám. Hắn ‘ai nha’ hét thảm một tiếng, sau đó phòng vào lòng Y Cách Tát Tư, đồng thời ôm tay thú nhân đưa lên bóp lấy cổ mình!

Động tác vô cùng lưu loát, trong chớp mắt đã hoàn thành. Y Cách Tát Tư sửng sốt, ngây ngốc nhìn tay mình, đột nhiên lại đặt trên cổ giống cái mảnh mai liều lĩnh này.

“Ô ô… Augus, cứu ta…” Kiara vẻ mặt đau đớn, ngữ khí kinh hoảng, khóe mắt còn mang theo nước mắt.

Không hổ là ca ca ta, phản ứng thật mau!

Bội Ân biết hiện giờ không phải thời điểm bội phục Kiara, cậu vội vàng ho khan một tiếng, lén kéo cánh tay Y Cách Tát Tư.

“Làm gì vậy!” Thú nhân đen mặt, khẩu khí không tốt quay qua trừng đối phương. Hiển nhiên vẫn còn tức giận vì bị Bội Ân lừa gạt.

Tên ngốc này! Hai anh em đồng thời trở mình xem thường.

“Buông Kiara ra!”

Tộc trưởng săn kiêu trẻ tuổi rất nhanh liền mất kiên nhẫn, từ cổ họng phát ra tiếng rít gào dã man, con ngươi đỏ ngầu, toàn thân bắt đầu khởi động dòng khí khác thường, mắt thấy đã chuẩn bị biến hóa về hình thái dã thú.

“Khụ!” Bội Ân lộ ra vẻ mặt nghiêm chỉnh, hung tợn nói với săn kiêu đối diện: “Mau tránh đường, bằng không đừng trách chúng ta vô tình!” Kiara vội vàng phối hợp kêu lên một tiếng thống khổ.

Y Cách Tát Tư cúi đầu nhìn hai người này diễn trò, đột nhiên hiểu ra, tức giận tới hàm răng cũng phát run—— gia hỏa đáng giận! Hóa ra bộ dáng nhu nhược từ đầu tới giờ đều là giả vờ!

Tộc nhân săn kiêu không dám hành động thiếu suy nghĩ, đều nhìn về phía tộc trưởng. Augus cắn răng, sau một lúc lâu mới hộc ra vài từ từ hàm răng nghiến chặt, xoay người rống giận với tộc nhân——

“Đều lui hết cho ta!”

Có con tin trong tay đối phương, hắn không thể không thỏa hiệp.

Bội Ân cùng Kiara đồng thời thở phào, có thể tránh xung đột là tốt nhất, chỉ cần an toàn tới vách đá, bọn họ có thể trốn thoát thành công, với tốc độ đáng sợ của Y Cách Tát Tư, săn kiêu xác thực không thể đuổi kịp.

Bất quá, thú nhân tựa hồ không hiểu ý bọn họ.

Y Cách Tát Tư cười lạnh, đột nhiên đưa tay quăng Kiara ra ngoài.

“Ai nha!”

“Kiara!”

Sững sờ nhìn mình bay ra theo một đường pa ra bôn, sau đó vững vàng lọt vào lồng ngực Augus, Kiara thầm kêu một tiếng không tốt, xem ra Bội Ân vẫn chưa thu phục được bầu bạn nhà mình.

Tộc nhân săn kiêu đều quay mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu mãnh sư trước mắt suy nghĩ gì, bất quá này xem ra, tình thế tựa hồ có lợi cho bọn họ a?

“Hừ!”

Cúi đầu, Y Cách Tát Tư cố ý hừ lạnh với Bội Ân đang trợn mắt há hốc mồm: “Ta căn bản không cần giống cái hỗ trợ.”

Bội Ân nhất thời không biết nói gì. Cậu ngượng ngùng ngậm miệng lại, cũng vô lực so đo với Y Cách Tát Tư. Ai, sao cậu lại quên mất, mãnh sư là sinh vật tự đại, quật cường, hoàn toàn không thể nói lí.

“Săn kiêu yếu ớt cũng dám đụng vào người của ta!”

Y Cách Tát Tư đột nhiên nhếch khóe miệng, cuồng ngạo liếc nhìn đám thú nhân săn kiêu đang tiến tới vây công mình, vung tay quăng Bội Ân lên trời cao——

“A a a…”

Bội Ân sợ tới mức kêu to, không biết thú nhân rốt cuộc muốn làm gì. Đột nhiên cậu phát hiện bên người mình lơ lửng một kiện quần áo, hình như là của… Y Cách Tát Tư? Y định làm gì mà trần truồng a?

Không hề nghĩ ngợi, Bội Ân lập tức đưa tay túm lấy kiện quần áo kia, tiếp đó vội vàng cong người lại; nhắm chặt mắt, lúc cảm giác mình sắp té đập mặt xuống mặt đất thì bị một thứ gì đó túm lại.

“Y Cách?” Cậu quay đầu lại, lại đột nhiên mở to mắt không nói nên lời.

Phía sau là một sinh vật xinh đẹp cậu chưa thấy bao giờ, như cái tên mãnh sư của nó—— cường hãn mà tao nhã, tràn ngập khí thế vương giả uy phong lẫm lẫm.

Đôi cánh chim vàng rực như ánh mặt trời lúc này được ánh trăng phủ lên một tầng ngân bạch. Lông chim xinh đẹp kéo dài tới tận cổ, nhưng kéo dài tới tận ngực lại biến thành tông mao màu vàng mềm mại. Phần sau của cự thú là thân sư tử cường tráng, tông mao màu vàng nâu, thú văn cổ xưa tao nhã lộ rõ trên lưng… Cái mỏ nhọn dài sắc bén như mỏ chim ưng có màu vàng nhạt thản nhiên. Chi trước là móng vuốt sắc bén như ác điểu, đen thùi tỏa dáng; chi sau lại giống sinh vật họ miêu khổng lồ, rắn chắc, cường tráng, ẩn chứa sức bậc cường đại sau lớp da lông!

“Thật đẹp…”

Bội Ân nhìn không chớp mắt, vừa định đưa tay chạm vào Y Cách Tát Tư thì lại nghe cự thú rống lên một tiếng, đôi cánh vung lên tạo ra một trận gió lốc.

Biểu tình mãnh sư dị thường dữ tợn, đôi mắt hổ phách bùng lên ngọn lửa phẫn nộ. Y không ngừng phát ra tiếng kêu cao vút, đôi cánh đập ra lốc xoáy làm toàn bộ nhóm thú nhân săn kiêu nhào tới ngã lăn ra đất.

“Đáng chết!”

Augus mắng một tiếng, chỉ huy tộc nhân tản ra, không cần cứng đối cứng với mãnh sư. Hắn nhẹ nhàng đặt Kiara xuống, chuẩn bị hóa thú gia nhập trận chiến, dụ dỗ mãnh sư tiến vào bẩy rập đã chuẩn bị tốt trước đó, không ngờ lại bị bầu bạn ôm chặt.

“Augus… đừng rời khỏi ta…” Ngữ khí ai oán, nước mắt trong suốt không ngừng trào ra khỏi hốc mắt, nhất thời làm tộc trưởng săn kiêu cương nghị mềm nhũn thành một bãi ôn thủy.

“Ô ô… Augus, bụng ta đau quá, đừng rời khỏi ta.” Kiara đáng thương hề hề hít hít mũi, đôi tay ôm chặt bụng.

“Đau ở đâu?” Tộc trưởng săn kiêu gấp tới độ đầu đổ đầy mồ hôi, làm sao còn lo lắng mãnh sư gì nữa, toàn tâm toàn ý che chở bầu bạn trong lòng ngực: “Ngoan, thả lỏng một chút sẽ không có việc gì. Đừng sợ, ta sẽ không rời khỏi ngươi.”

Tộc nhân săn kiêu bị mãnh sư đánh ngã trên mặt đất đều kêu rên, tộc trưởng, ngươi có tán tỉnh thì cũng phải xem thời điểm a! Tộc nhân của ngươi sắp tử ẹo hết rồi a!

“Rống——”

Y Cách Tát Tư lúc này đột nhiên nhảy dựng lên, ngậm Bội Ân hất lên lưng mình. Y không dây dưa với đám thú nhân săn kiêu, xoay người, đập cánh hai ba cái tiến vào trong gió đêm đang gào thét.

Dòng khí thật mạnh từ sườn núi gào thét ập tới, Bội Ân bị thổi tới choáng váng, căn bản không thể mở mắt nổi. Cậu chôn đầu mình ở giữa đôi cánh rộng lớn của mãnh sư, tay túm chặt tông mao cự thú, lúc này mới không bị cơn gió điên cuồng hất ngã.

Lao xuống một hồi lâu, Y Cách Tát Tư mới mở cánh, thân hình cự thú nhất thời phóng lên cao mấy trượng, dòng khí xung quanh cũng dần dần bình ổn.

Bội Ân thở phào, biết mình đã an toàn. Cậu trừng to mắt nhìn những những thứ mới mẻ trước mắt, thể nghiệm cảm giác tuyệt vời của lần đầu được bay lượn trên bầu trời——

Bầu trời đêm như một bức màn màu đen, lóng lánh đầy sao, dòng ngân hà xinh đẹp giống như ở rất xa rồi lại như gần ngau trước mắt, Bội Ân nhịn không được giang rộng hai tay, gió đêm nghịch ngợm lướt qua đầu ngón tay… Trên đỉnh núi, mặt trăng giống như một cái đĩa thật lớn treo ở cao cao, bầu trời màu xanh đậm, ánh trăng nhu hòa như một miếng lụa trong suốt phủ khắp đại địa, làm người ta không khỏi say mê.

“Đẹp quá a…” Bội Ân tán thưởng, kìm lòng không đậu ôm lấy mãnh sư thật lớn dưới thân.

Cự thú phát ra một tiếng hừ lạnh, thân hình run run một phát quăng người trên lưng ra ngoài.

“Nha—— a!”

Áo bị túm lấy, chuyển một vòng, Bội Ân bị bắt đối mặt với gương mặt bốc hỏa của thú nhân, gần tới mức có thể nhìn thấy thân ảnh mình trong tròng mắt đối phương.

“Lạnh không?” Chớp chớp mắt mấy cáu, Bội Ân lấy lòng đưa y phục qua. Oa a… toàn thân Y Cách Tát Tư đều lộ rõ ràng rành, dáng người thật không sai a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.