Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 15



Sáng sớm, vòm trời xanh biếc từ đỉnh núi xa xôi bắt đầu trở nên nhạt dần, biến thành những làn khói xanh nhẹ nhàng bay về phía chân trời. Ánh mặt trời le lói lộ ra ở đường chân trời, ôn nhu không hề chói chang, cũng không nóng rực, dãy núi bị tô lên một tầng sắc đỏ nhu hòa, nhuộm một lớp màn mông lung mê hoặc lên hết thảy.

Ý thức dần thanh tỉnh nhưng Bội Ân vẫn chưa muốn ngồi dậy.

Dần dần cảm giác trên người truyền tới một trận lạnh lẽo, Bội Ân nhăn mi, đột nhiên mở mắt—— cậu nhìn xung quanh, quả nhiên sơn động trống rỗng, chỉ còn lại mình cậu.

Trái tim nháy mắt như bị nứt ra, máu toàn thân đều đông lại.

“Y Cách?” Bội Ân cuống quít, tìm kiếm khắp ngõ ngách trong sơn động, nhưng không hề thấy bóng dáng Y Cách Tát Tư.

“Thật đáng giận!”

Bội Ân gấp tới độ xoay mòng, vừa đi qua đi lại trong sơn động, vừa hung tợn mắng thú nhân. Đêm qua hai người không nói chuyện, ai cũng không ngủ được, tới gần sáng cậu mới mệt mỏi thiếp đi. Vốn định hôm nay sẽ hảo hảo nói chuyện với Y Cách Tát Tư, không ngờ gia hỏa này cư nhiên chạy trước—— vì không dám đối mặt liền nhân lúc cậu ngủ mà lén chạy đi!

Cậu không phải thú nhân, lại không biết bản thân đang ở đâu, phải làm thế nào tìm Y Cách Tát Tư đây? Nếu thực sự muốn trốn cậu, Y Cách Tát Tư sợ là đã sớm chạy tới tận chân trời đi.

“Hỗn đản đáng giận… cư nhiên, cư nhiên cứ vậy bỏ ta lại một mình…” Một chút tha thứ cũng không có, làm sao giống mãnh sư anh dũng!

Bội Ân suy sụp ngã ngồi dưới đất, khí lực trên người giống như bị bốc hơi. Cậu ngơ ngác nhìn ra cửa hang, khu rừng này xanh um tươi mát, khắp nơi bừng bừng sức sống, hoàn toàn tương phản với tâm trạng u ám của cậu lúc này.

“Nên làm gì bây giờ…” Ôm gối, Bội Ân thì thào, chỉ hi vọng Y Cách Tát Tư có thể thông suốt rồi quay trở lại. Cậu thật sự không có biện pháp nào.



Ở sơn động chờ đợi hai ngày, thú nhân không hề có dấu hiệu trở về, xem ra đã thật sự vứt bỏ Bội Ân. Ngày thứ ba, Bội Ân rời khỏi sơn động tìm chút trái cây dại ăn đỡ đói, gần đó có một dòng suốt sạch sẽ, trong thấy tận đáy, trong nước còn có đám cá nhỏ màu ngân bạc.

Bội Ân đoán mình đang ở trên thượng du của nhánh sông Tháp Nạp. Cậu nhìn bầu trời dần dần u ám, tính toán sáng sơm mai lại đi tiếp, ban đêm rừng rậm rất nguy hiểm, có rất nhiều dã thú hung mãnh săn mồi vào ban đêm.

Thu thập một chút trái cây ôm trở về sơn động, Bội Ân dựa vào vách hang ngồi xuống. Nhắm mắt lại, cậu cẩn thận tính toán, trước hết nên về bộ lạc đi, có cần thuận đường liên lạc với ca ca ở bộ tộc săn kiêu không? Không tốt lắm, tộc trưởng săn kiêu phỏng chừng đã hận cậu cùng Y Cách Tát Tư tới nghiến răng nghiến lợi.

Trong lúc mơ màng, Bội Ân tựa hồ mơ hồ cảm giác có một bóng đen đang từ từ tiếp cận mình.

Trái tim lập tức siết chặt—— là dã thú sao? Hay là thứ gì khác?

… Trái tim nảy lên kịch liệt, lông tóc toàn thân đều dựng đứng! Bội Ân nhắm chặt mắt, không nhúc nhích. Cậu cố gắng bình phục hô hấp, muốn dung nhập chính mình vào sơn động.

Hơi thở ấp áp đập vào mặt, ngay lúc Bội Ân nhịn không được muốn nhảy dựng lên thì một đôi tay to lớn quen thuộc nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu——

Là Y Cách Tát Tư! Hóa ra y không rời đi, chỉ yên lặng thủ bên cạnh cậu. Chính là gia hỏa ngu ngốc này, vì sao phải làm như vậy?

Bội Ân bất động thanh sắc, làm bộ như không phát hiện tiếp tục ngủ say. Hàng mi thanh tú khẽ run run, cố ý giả bộ như ngay cả đang ngủ cũng vô cùng bất an, kinh hoảng, thậm chí còn thì thào nói mớ—— gì mà ‘đau quá… đáng sợ quá… Y Cách, ngươi ở đâu…’, ‘ta biết ta sai rồi, Y Cách đừng bỏ ta lại…’, ‘ô ô… Y Cách, ta sợ quá…’ linh tinh, thú nhân nghe thấy mà đau lòng vạn phần, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gầm nhẹ kiềm nén.

Bất quá tới lúc trời sáng, Y Cách Tát Tư vẫn lặng lẽ rời đi.

Mấy hôm trước vô cùng suy sụp chán chường, nhưng tới sáng ngày thứ tư, Bội Ân lại thần thanh khí sảng. Cậu hít luồng không khí mới mẻ của buổi sớm, ưỡn người xoa xoa thắt lưng nhìn không trung—— gia hỏa ngốc nghếch, chờ tiếp chiêu đi!

Dọc theo đường đi, Bội Ân luôn chọn những chuyện nguy hiểm mà làm. Đầu tiên là ‘không cẩn thận’ bị bụi gai đâm vài lỗ trên người, tiếp đó ‘vô ý’ xâm nhập vào địa bàn của đám nhím hung dữ; sau đó sau một lúc chạy trối chết, cậu lại trượt chân ngã xuống sông…

Cư nhiên đến mức này cũng không chịu ra! Có phải cậu làm vẫn chưa đủ thảm không a? Ở trong nước giả bộ giãy dụa kêu cứu, Bội Ân thầm mắng thú nhân máu lạnh nào đó.

Đám mãnh thú bị máu cậu hấp dẫn đều kiêng kị hơi thở của mãnh sư, không dám tới gần, đám nhím hung dữ đuổi theo cậu được một chốc liền ‘biến mất’ tiêu, hẳn là bị Y Cách Tát Tư xử lý đi… Chẳng lẽ tên ngốc này tính toán cả đời không hiện thân, cứ núp trong bóng tối âm thầm bảo hộ cậu?

Trong đầu y rốt cuộc suy nghĩ gì a!

Ở trong nước ‘giãy dụa’ nửa ngày, ngay cả Bội Ân cũng cảm thấy thật không biết nói gì, trên đời này chắc chỉ có cậu mới giãy lâu như vậy vẫn chưa chìm đi.

Y Cách Tát Tư ngu ngốc! Bội Ân tức tới nghiến răng thầm mắng đối phương, thực sự để cậu bị chìm xuống nước thì mới chịu chạy ra cứu sao?

Đang định đã không làm thì thôi, làm thì phải làm đến cùng, chuẩn bị ‘chìm’ hẳn thì Bội Ân cảm giác có thứ gì đó trơn trơn lành lạnh trong nháy mắt cuốn lấy chân mình——

Không xong! Cậu ở trong nước quá lâu, đã dụ dỗ đám mãnh thú trong nước.

“Ô ô… cứu mạng—— cứu——”

Kêu cứu còn chưa kịp nói hết, Bội Ân trong nháy mắt đã bị một lực đạo thật lớn kéo vào trong nước. Uống vài ngụm nước, cậu loáng thoáng thấy rõ ‘thứ’ đang cuốn lấy mình—— là một con mãng xà sặc sỡ thật lớn! Cơ thể thô to như bắp đùi thú nhân đang quấn chặt lấy phần eo cậu!

“Rống——” Trên mặt nước truyền tới tiếng rống phẫn nộ, ngay sau đó, Bội Ân cùng con mãng xà đang túm chặt lấy cậu bị móng vuốt mạnh mẽ của mãnh sư túm lấy lôi lên bờ.

Mãng xà quất cái đuôi, ‘ba’ một tiếng hất văng Bội Ân ra ngoài, cơ thể tráng kiện bắt đầu quấn lấy mãnh sư khổng lồ. Y Cách Tát Tư trong lúc nhất thời khó có thể bức ra, gào thét cùng mãng xà quần nhau.

“Y Cách!”

Bội Ân sợ hãi, chỉ thấy mãng xà lắc mình, quấn mãnh sư kéo vào trong sông—— nó muốn dìm chết đối thủ! Bội Ân lo lắng không thôi, tuy biết Y Cách Tát Tư sẽ không thua mãng xà, nhưng mãnh sư dù sao cũng không bơi giỏi, huống chi đôi cánh thật lớn ở trong nước cũng khá phiền toái.

“Y Cách Tát Tư!”

Bội Ân vội vàng chạy tới bờ sông la lên, bùn trong nước bị màn quần nhau của hai cự thú khuấy tung, nước đục ngầu, cơ bản không nhìn rõ tình huống bên dưới.

Nước sông giống như bị đun đôi, ‘ào ào’ không ngừng có bọt nước nổi lên… Qua một hồi lâu, mặt nước bị khuấy đục mới dần dần khôi phục tĩnh lặng, bùn đất lặn xuống, một con mãng xà màu sắc sặc sỡ nổi lên mặt nước——

Bội Ân sợ tới mức lui về sau vài bước, lúc hoảng sợ qua đi thì liền nhìn thấy Y Cách Tát Tư lộ đầu ra khỏi mặt nước. Đối phương lướt ngang qua thi thể mãng xà chậm rãi leo lên bờ, cằm dưới siết chặt, gương mặt lạnh lùng, tất cả đều biểu hiện ngọn lửa giận ngập trời mà thú nhân đang cố gắng đè nén.

“Y Cách…” Bội Ân lập tức nín khóc mỉm cười, hai ba bước chạy tới bên thú nhân.

“Chết tiệt—— ngươi, kẻ ngu ngốc này!”

Tiếng rống quen thuộc đột nhiên bùng nổ bên tai, gương mặt anh tuấn của Y Cách Tát Tư xanh mét, hai tay nắm chặt bả vai Bội Ân dùng sức mà lắc lắc, hận không thể lắc tỉnh đầu óc đối phương!

“Ngươi là đứa ngốc à! Vụng về chạy khắp nơi còn chưa tính, còn không biết sống chết trêu chọc dã thú! Bộ lạc các ngươi dạy dỗ thế nào vậy! Ngươi không biết né tránh nguy hiểm sao!”

“Ai ai… nhẹ chút, choáng đầu quá…”

Cố làm ra vẻ chóng mặt ngã vào vòng tay thú nhân, tuy đầu bị choáng thật nhưng Bội Ân vẫn nhịn không được nhếch khóe miệng. Y Cách Tát Tư của cậu quả nhiên mạnh miệng mềm lòng a, luyến tiếc để cậu gặp bất trắc a. Chỉ là không biết cách ôn nhu săn sóc, ngay cả lời nói quan tâm cũng nóng nảy như vậy.

“Ô ô… ta, ta là giống cái a… sao ta biết làm thế nào sinh tồn trong rừng rậm…” Lén giả mặt đáng thương, Bội Ân ôm lấy thú nhân, trét hết nước mắt lên người đối phương.

Nghe vậy, Y Cách Tát Tư hơi sửng sốt, điểm này quả thật y đã sơ sót. Tuy Bội Ân thực giảo hoạt lừa gạt y, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là giống cái gầy yếu.

“Ô ô… Y Cách, ta sợ lắm…” Thấy thú nhân lộ ra biểu tình áy náy, nội tâm có chút dao động, Bội Ân quyết định tiếp tục cố gắng.

“Ô ô… ta tìm không được thức ăn, bụng thật đói… buổi tối lại vừa lạnh vừa sợ… Ngay cả ngủ cũng không ngon… Ô ô, ta biết mình sai rồi, không nên lừa gạt ngươi. Chính là Y Cách, ta thật sự rất sợ phải ở một mình, ngươi đừng rời khỏi ta được không…”

Nâng gương mặt đầy nước mắt, Bội Ân dùng đôi mắt đẫm lệ đáng thương hề hề nhìn Y Cách Tát Tư, quả nhiên thấy được tình tự hối hận cùng đau lòng trên mặt đối phương.

“Hừ!” Thú nhân kéo thanh niên qua, bàn tay to thô lỗ lau nước mắt trên mặt đối phương. Quên đi, mấy ngày nay y cũng bớt giận không ít, cẩn thận nghĩ lại, Bội Ân lừa y cũng vì có nguyên nhân chính đáng.

Kì thật, nguyên nhân thực sự làm y muốn tránh né chính là biểu lộ chân tình của Bội Ân đêm đó—— về đứa nhỏ… Y Cách Tát Tư thật sự khiếp đảm, hoảng sợ… Chính là tưởng tượng đến việc phải rời khỏi Bội Ân, trong lòng y lại vạn phần luyến tiếc. Ai… rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

“Về sau không được gạt ta nữa, lần này coi như là bài học cho ngươi!” Thú nhân hung tợn nói, đôi tay lại vô cùng ôn nhu ôm chặt cậu vào lòng.

“Ân.” Khẽ lên tiếng, Bội Ân chôn mặt trong ngực Y Cách Tát Tư, thầm thề nhất định phải ép đối phương thẳng thắng đối mặt với mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.