Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 17



Y Cách Tát Tư hoàn toàn choáng váng, cứ vậy ngơ ngác nhìn đôi chân thon dài trắng nõn của người nào đó lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt mình… hảo muốn… hảo muốn một ngụm nuốt vào bụng!

“Y Cách… chân đau quá nga…” Bội ân cố ý duỗi ngón chân trắng mịn, vươn chân tới nhẹ nhàng cọ phần giữa hai chân thú nhân một chút.

Oanh——!

Trong nháy mắt, Y Cách Tát Tư giống như nghe thấy lý trí đang đứt đoạn trong đầu mình, y không thể tự chủ nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm cái đùi ngọc ngà mê người lắc qua lắc lại…

Ngu ngốc này, sao còn không chịu nhào tới đây!

Bội Ân bất đắc dĩ trở mình xem thường, quyết định không ngừng cố gắng, không gặp được khối xương cứng Y Cách Tát Tư này cậu quyết không bỏ qua!

“Y Cách…” Cậu thừa dịp thú nhân ngây ngốc, nhào vào lòng ngực đối phương.

Nâng gương mặt tinh xảo vô song, canh góc độ tốt nhất để Y Cách Tát Tư thấy rõ da thịt nhẵn nhụi bóng loáng của mình. Hàng mi thật dài của Bội Ân hơi cụp xuống, khóe môi cong lên, tựa tiếu phi tiếu, tràn ngập phong tình, lại giống như đang mời gọi đối phương nhấp nháp mình.

Hầu kết Y Cách Tát Tư cao thấp di chuyển, hoàn toàn không còn năng lực suy nghĩ, toàn thân trong nháy mắt siết chặt tới cứng đờ.

Bội Ân chủ động vươn tay, vừa nghiêng đầu bắn ra sóng mắt mê người về phía thú nhân; vừa vươn ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn trên ngực đối phương, mỗi ánh mắt, mỗi động tác đều truyền tới sự hấp dẫn mê người.

“Ngươi…”

Phun ra hơi thở ồ ồ, Y Cách Tát Tư theo bản năng liếm cánh môi khô khốc nóng rực của mình. Y cảm thấy toàn thân giống như bị hỏa thiêu, một dòng khó nóng rực từ bụng dâng lên, dần dần lan tràn khắp toàn thân, những nơi có thú văn bị ngón tay Bội Ân chạm phải liền nóng bừng như bị thiêu cháy!

“Thật muốn ăn ngươi nga… Tiểu, Y, Cách…”

Cười hì hì, Bội Ân đưa tay gạt phần tóc trên trán, mái tóc dài như mây khói xẹt thành một đường cong trên không trung, xõa lên bả vai cậu cùng lồng ngực thú nhân.

Khóe miệng mỉm cười, ngón tay tinh nghịch của Bội Ân dọc theo thú văn trên ngực Y Cách Tát Tư đi thẳng một đường xuống dưới, chậm rãi trượt tới phần bụng dưới của thú nhân… ngón tay cố ý tránh đi ‘khí quan’ sinh khí bừng bừng, ngược lại như có như không lẩn quẩn ở vùng bụng dưới cùng hai chân thú nhân, nhưng lại không chạm tới bộ vị đang ‘nghẹn thật vất vả’ kia.

“Nơi này của Y Cách, thực có tinh thần a.” Bội Ân cố ý dán sát bên tai Y Cách Tát Tư, dùng âm thanh thở hổn hển mê người nói.

Tiếp đó, dưới ánh mắt nóng bỏng chăm chú của thú nhân, thanh niên chầm chậm cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm nhẹ điểm nhỏ mẫn cảm trước ngực thú nhân.

Cơ thể Y Cách Tát Tư đột nhiên run lên, tiếng thở dốc lại càng thêm kịch liệt.

Bội Ân say mê lại càng ra sức gặm cắn lồng ngực rắn chắc của Y Cách Tát Tư: từ xương quai xanh khêu gợi, một đường hôn xuống điểm nâu nhỏ, tới tới lui lui, liếm cả lồng ngực hoàn mỹ đều ẩm ướt, để lại thật nhiều điểm đỏ.

Y Cách Tát Tư hưởng thụ nhắm mắt lại, rất nhanh bật ra một tiếng rên sung sướng trầm thấp, bàn tay to vô thức giữ đầu thanh niên áp sát vào người mình hơn.

Không tin ngươi còn nhẫn được!

Nhếch khóe môi, Bội Ân đột nhiên giống như muốn hả giận cắn một ngụm trước ngực Y Cách Tát Tư. Cùng lúc đó, bàn tay không an phận của cậu cũng đặt lên phần đỉnh mẫn cảm của tính khí đối phương bóp mạnh một chút——

“Rống——!!” Y Cách Tát Tư suýt chút nữa nhảy dựng lên!



Giây tiếp theo, Y Cách Tát Tư rống giận xoay người áp Bội Ân dưới thân.

“Ngô ân… Ngô ngô ngô…”

Nụ hôn mãnh liệt như bão tố tràn ngập ý tứ trừng phạt đánh úp tới, Bội Ân bị y Cách Tát Tư ôm chặt trong lòng, tất cả tiếng kinh hô cùng thở dốc đều nghẹn lại trong cổ họng—— thú nhân hôn phi thường thô lỗ, dã man, đầu lưỡi xâm nhập thẳng vào khoang miệng, mãnh liệt khuấy đảo liếm mút, cứ như muốn thô bạo mút đứt đầu lưỡi đối phương.

“Ngô ân… Ân…” Trừng to mắt, Bội Ân cố gắng ngửa đầu ra sau, cái cổ mảnh khảnh cong thành một đường cong duyên dáng. Cậu khó khăn nuốt nước bọt, đáng tiếc môi bị lấp kín, chỉ có thể tùy ý đối phương bừa bãi đoạt lấy.

“Ân… Ngô ân…” Hô hấp càng lúc càng dồn dập, gương mặt trở nên đỏ bừng, Bội Ân hơi cắn môi, một tiếng rên rỉ pha trộn giữa thống khổ cùng vui sướng từ miệng cậu đứt quãng phát ra.

Y Cách Tát Tư chỉ cần dùng một tay đã dễ dàng trói buộc đối phương vào lòng ngực, nhìn mị thái mê người của người trong lòng, y không thể kiềm chế khát vọng dục vọng trong nội tâm! Trái tim y sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, mỗi khi Bội Ân thoáng phát ra một chút âm thanh, y liền cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt!

“Y… Ân a… Y Cách… A a──”

Con ngươi trong suốt giờ phút này tràn ngập tình cảm mãnh liệt, có chút thất thần, đột nhiên chống lại một đôi mắt hổ phách… Bội Ân hơi nhếch môi, nụ cười mang theo vài phần giảo hoạt, Y Cách Tát Tư nhìn tới mức suýt chút nữa hít thở không thông.

“Rống──” Y Cách Tát Tư lại càng thêm mạnh mẽ ôm lấy Bội ân, không thể chịu nổi bắt đầu gặm cắn ở xương quai xanh đối phương.

Y chịu không nổi! Y Cách Tát Tư hoàn toàn không thể suy nghĩ, chỉ muốn nghe theo bản năng của mình mà hành động! Động tác của y ngày càng thô bạo hơn, cứ như dã thú phát cuồng mà gào rống trên đỉnh đầu Bội Ân. Y muốn cắn cổ Bội Ân, xé rách cơ thể dưới thân mình, rất muốn phóng túng bản thân mà không ngừng va chạm mãnh liệt vào cơ thể đối phương!

Y Cách Tát Tư phát ra tiếng rống giận khó nhịn, vội vàng túm hai chân Bội Ân mạnh mẽ kéo ra hai bên, vòng qua hai bên hông mình.

“…Y Cách?”

Mở mắt ra, Bội Ân chìm trong tình dục vẫn còn chút mê mang, nhưng cậu rất nhanh tỉnh táo lại, đôi mắt Y Cách Tát Tư đỏ đậm, bộ dáng không ngừng rít gào hiển nhiên dọa cậu hoảng sợ.

Không xong! Có phải dụ dỗ quá mức không a?

Bộ dáng Y Cách Tát Tư giống như đã mất khống chế…

“Y Cách… Y Cách!”

Thật cẩn thận gọi tên thú nhân, mười ngón tay Bội Ân luồn vào mái tóc màu rám nắng của Y Cách Tát Tư, nhẹ nhàng kéo đối phương ra khỏi người mình.

Hung ác ngẩng đầu, biểu tình thú nhân rất khó chịu. Y thô lỗ kiềm chặt thắt lưng Bội Ân, trên mặt tràn ngập bốn chữ ‘dục cầu bất mãn’ thật to.

“Y Cách thô bạo quá nga… ôn nhu một chút, ta là lần đầu tiên a…” Bội Ân chột dạ cười gượng, vừa nói, cơ thể vừa lặng lẽ nhích ra sau một chút.

“Ngươi làm ta đau… Y Cách, ngươi nhẹ một chút, dù sao hôm nay ta đều là của ngươi… Ngô a, ngô ngô──” Cậu còn chưa kịp nói xong, miệng đã bị thú nhân cấp bách chặn lại.

Bất quá, lần này động tác của Y Cách Tát Tư ôn nhu hơn rất nhiều, nụ hôn không còn quá mạnh bạo mà chầm chậm, dụ dỗ Bội Ân cùng môi mình quấn quít, sau đó mới thừa dịp cậu không nhịn được khiêu khích ưm thành tiếng mới để đầu lưỡi mạnh mẽ chi vào khoang miệng non mềm, liếm mút dây dưa.

Thật là nụ hôn bá đạo hệt như Y Cách Tát Tư! Cảm giác đầu lưỡi linh hoạt trong miệng mình không ngừng dây dưa khiêu khích, hô hấp của Bội Ân trở nên dồn dập. Cậu nhắm mắt lại, hàng mi dày không ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng lên.

Nhưng mà ngay lúc cậu quên hết tất cả, Y Cách Tát Tư lại đột nhiên hành động!

Thở hổn hển mở mắt, Bội Ân cúi đầu, liếc mắt liền nhìn thấy khí quan cơ khát tràn đầy huyết mạch sôi sục đang đặt giữa hai chân mình──

“Y Cách!” Bội Ân thật sự luống cuống. Bộ dáng của y hệt như lý trí đã sớm bị tình dục đẩy lên tận chín tầng mây, muốn y ôn nhu một chút căn bản không có khả năng!

Bội Ân dùng sức kéo tóc Y Cách Tát Tư, hi vọng có thể kéo lại chút lý trí của đối phương. Đáng tiếc hiện giờ trong mắt Y Cách Tát Tư chỉ còn cơ thể xinh đẹp mê người của Bội Ân, những chuyện khác y căn bản không nghĩ được gì nữa!

“Y Cách Tát Tư!”

Nức nở kêu lên sợ hãi, Bội Ân trơ mắt nhìn Y Cách cầm vật thể cực đại đã sớm trướng tới phát đau của mình đặt ở cửa tiểu huyệt của mình!

Lúc này muốn chạy trốn đã không còn kịp rồi, Bội Ân bấu chặt cánh tay Y Cách Tát Tư, gương mặt trắng bệt, chỉ thấy thú nhân điều chỉnh phần đỉnh dục vọng đã ướt đẫm của mình chạm vào cửa tiểu huyệt, tiếp đó khàn khàn rống một tiếng rồi cứ như vậy cứng rắn xông vào trong cơ thể cậu──

Đau chết mất!

Nháy mắt tiến vào trong, Bội Ân cảm thấy một trận đau đớn như xé rách da thịt ập tới, cứ như có một thanh đao nhọn hung hăng đâm vào phần yếu nhớt nhất trong cơ thể!

Bội Ân cắn chặt răng mới nhịn không phát ra tiếng kêu thảm thiết── ông trời a! Đau chết mất!

Bội Ân ngửa đầu, hét lại hét không được, chỉ có thể cố gắng thờ hổn hển, cuối cùng nhịn không được hung tợn cắn một ngụm lên bả vai thú nhân để hả giận. Cậu không trông cậy Y Cách Tát Tư sẽ ôn nhu, nhưng cũng không thô bạo đến thế kia! Bội Ân thực hoài nghi cuối cùng mình có thể nào sẽ đau mà ngất xỉu hay không.

Ba vai đổ máu nhưng Y Cách Tát Tư không để tâm chút nào, hiện giờ trong đầu y chỉ còn lại bản năng luật động nguyên thủy nhất của dã thú!

Cảm giác dục vọng của y được cơ thể Bội Ân vây thật chặt── dũng đạo nóng bỏng siết chặt, nóng cứ như muốn làm y tan chảy trong đó, vách tường mềm mại hé ra hợp lại, gắt gao cắn chặt không buông!

Giờ phút này Y Cách Tát Tư cơ hồ muốn phát điên, không hề còn lý tính, hoàn toàn chỉ hành động theo bản năng. Y bất chấp tất cả hung ác trừu sáp vào dũng đạo nóng cháy ẩm ướt của Bội Ân, giống như muốn xé rách người dưới thân, mãnh liệt va chạm, xỏ xuyên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.