Nghỉ ngơi hồi phục vài ngày, cơ thể Bội Ân đã không còn không thể nhúc nhích như lúc đầu; tuy tiểu huyệt vẫn còn chút đau đớn nhưng cuối cùng cũng có thể đi lại.
Y Cách Tát Tư định đi dọc theo sông Tháp Nạp đi ngược về phương bắc, khu rừng này dù sao cũng là địa bàn của săn kiêu, ở lại quá lâu Y Cách lo lắng đám săn kiêu sẽ tìm tới gây phiền toái. Hiện giờ không thể so với trước kia, bên người y còn có Bội Ân, y không muốn để cậu dính vào bất cứ bất trắc nào, huống chi ca ca Kiara của Bội Ân còn là bầu bạn của tộc trưởng săn kiêu.
Nếu đã trở thành người của y, Y Cách Tát Tư đương nhiên không có khả năng thả Bội Ân rời đi. Trước kia trăm phương nghìn kế muốn đuổi đi là một chuyện, hiện giờ có quan hệ thể xác thì lại khác, dục vọng độc chiếm của thú nhân rất mạnh, mãnh sư cũng không ngoại lệ.
Mặt trời vừa lên cao, hai người liền rời khỏi sơn động, dọc theo nhánh sông Tháp Nạp đi về phương bắc. Lo sợ tộc săn kiêu mai phục trên không, Y Cách Tát Tư cố ý chọn đường bộ.
Không khí sáng sớm tươi mát sảng khoái, chút sương mù thản nhiên, mùi đất ẩm ướt xộc vào mũi.
Bội Ân lười biếng nằm trong lòng Y Cách Tát Tư, híp mắt, cảm thụ thú nhân đưa tay bẻ gãy những nhánh cây rậm rạp, cơ thể cường tráng cũng theo đó mà chấn động, tâm tình thư sướng cực kỳ.
Ánh mặt trời rực rỡ, xuyên thấu qua những cây đại thụ to lớn rậm rạp, tạo thành những bóng cây loang lổ trên mặt đất. Sáng và tối giao hòa trên da thịt màu lúa mạch của thú nhân, biểu hiện sức bật cường đại; đôi cánh hoàng kim tắm dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt tỏa ra quang quang chói mắt.
Y Cách của cậu thật suất, quả nhiên ánh mắt của mình thật chính xác. Bội Ân ngẩng đầu cẩn thận quan sát đối phương, gương mặt tuấn dật, ở bộ lạc mèo rừng không thể tìm ra ai anh tuấn hơn Y Cách Tát Tư; thể trạng cũng vậy, y cao lớn cường tráng hơn hẳn thú nhân bình thường. Nếu không phải lời đồn về mãnh sư quá rợn người, phỏng chừng sẽ có rất nhiều giống cái muốn theo đuổi Y Cách Tát Tư đi.
Nhớ tới tộc nhân của mình, Bội Ân có chút áy náy. Phụ thân có rất nhiều đứa nhỏ, cậu và Kiara là người phụ thân quan tâm nhất. Kiara không nói tiếng nào đã biến mất, phụ thân khổ sở thật lâu, hiện giờ lại tới phiên cậu đi thật lâu không về, phụ thân đại khái sẽ thương tâm trốn vào một góc tối không người lén khóc đi.
Bất quá, vì hạnh phúc sau này, Bội Ân vẫn quăng cảm giác tội ác ra sau đầu. Việc hàng đầu cậu cần làm bây giờ là hảo hảo cột Y Cách Tát Tư vào bên người mình. Sau đó qua vài năm, chờ phụ thân bình tĩnh lại mới mang bầu bạn mãnh sư trở về, chỉ hi vọng lúc đó phụ thân đừng bị dọa ngất xỉu a.
“Mệt không?”
Thấy Bội Ân không chớp nhìn mình chằm chằm, phản ứng đầu tiên của Y Cách Tát Tư là bầu bạn mệt. Y ngẩng đầu nhìn sắc trời, gần giữa trưa, hơi nóng một chút. Thời tiết phía nam khá khô nóng, Y Cách Tát Tư không sao cả, mặc kệ là thời tiết giá rét hay nóng bức, mãnh sư đều thích ứng rất tốt, nhưng giống cái bất đồng.
Lắc lắc đầu, tuy nhiệt độ cơ thể Y Cách Tát Tư rất cao nhưng Bội Ân vẫn nhích tới, dính sát vào đối phương. Một đường đi cậu đều được Y Cách Tát Tư ôm trong lòng, sao có thể mệt. Hai ngày nay cậu rốt cuộc kiến thức được săn sóc cùng ôn nhu của mãnh sư, thật khó tưởng tượng Y Cách Tát Tư tính tình nóng nảy, làm việc thô lỗ lại có một mặt cẩn thận như vậy, cậu thật sự nhặt được bảo bối a.
“Y Cách…”
Không hảo ý cọ cọ trong lòng thú nhân, quả nhiên nhìn thấy gương mặt thú nhân hiện ra một tia đỏ sậm khả nghi. Bội Ân cười thầm, cực kỳ giống một con mèo vừa trộm được cá, cậu nghĩ thói quen muốn trêu chọc Y Cách Tát Tư của cậu vĩnh viễn không thể bỏ được.
“Y Cách, ta khát…”
Nhếch môi mỉm cười, Bội ân vươn ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên ngực Y Cách Tát Tư. Thú văn màu rám nắng cổ xưa tao nhã, tựa như một mãnh thú kiện mỹ đang lao tới, lại giống như hùng ưng đang giương cánh bay về phía chân trời.
Ngón tay tinh tế trắng nõn, dọc theo đường cong lưu sướng chậm rãi trượt xuống dưới…
Hô hấp Y Cách Tát Tư chợt nặng nề, cơ thể trong nháy mắt cũng căng cứng. Y cúi đầu trừng mắt lườm Bội Ân hư hỏng một cái, cắn răng đè lại bàn tay không an phận trên ngực mình.
Tốc độ dưới chân lại nhanh hơn, không bao lâu sau, một dòng suối nhỏ trong suốt thấy tận đáy xuất hiện trước mắt hai người.
“Trưa nay ở đây nghỉ ngơi, buổi chiều rồi đi tiếp.”
Nói xong, Y Cách Tát Tư thả Bội Ân xuống, để cậu ngồi tựa vào một tảng đá bóng loáng; y thì đi xung quanh tìm một khúc cây thô to xuống suối bắt cá.
Nheo mắt nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Bội Ân nhếch môi, lộ ra nụ cười nhợt nhạt ấm áp. Cậu hiểu dụng ý của Y Cách Tát Tư—— giữa trưa là lúc nóng nhất, y sợ mình phơi nắng bị nóng nên mới chờ buổi chiều, không khí mát một chút mới đi tiếp.
Vốc một bụm nước suốt mát lạnh uống một ngụm, Bội Ân thỏa mãn than một hơi, sau đó bước vào suối ngâm mình. Cảm giác mát lạnh lan từ lòng bàn chân tỏa khắp toàn thân, làm cảm giác nóng bức tiêu tán không ít.
Chớp mắt mấy cái, nhìn Y Cách Tát Tư cần cù bắt cá ở cách đó không xa, Bội Ân đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi có chút khô khan. Thú nhân lúc này cơ hồ trần trụi, miếng da thú vây bên thắt lưng trước kia không biết bị cậu quăng đi đâu, mảnh hiện giờ nhỏ hơn rất nhiều, còn rách rưới, căn bản không che dậy được hết.
Một tay chống chồng đầu dựa vào tảng đá bóng loáng, Bội Ân cười tủm tỉm, thoải mái thưởng thức ‘mỹ sắc’ của Y Cách Tát Tư lộ ra. Thân hình thú nhân cao lớn, da thịt mạnh mẽ rắn chắc. Bờ vai thực rộng, vai rộng hông hẹp theo đúng tiêu chuẩn tỷ lệ hình tam giác, làn da màu lúa mạch bóng loáng ónh ánh màu đồng, toàn thân cao thấp từng tấc từng tấc đều biểu lộ vẻ đẹp mạnh mẽ của giống đực.
Giờ phút này trên thân y chỉ quấn một khối da thú nhỏ bên thắt lưng, thân hình kiện mỹ hiện ra dưới ánh mặt trời, miếng da thú theo động tác tay mà bị kéo lên, vật cao ngạo giữa hai chân hơi lộ ra. Bội Ân mở to mắt nhìn chằm chằm, sợ bỏ lỡ bất cứ hình ảnh đẹp mắt nào… Theo động tác nghiêng tới trước của Y Cách Tát Tư, thứ kia cũng nhẹ nhàng lắc lư, suýt chút nữa lộ ra khỏi phạm vi che đậy của miếng da thú.
Đợi đến khi Y Cách Tát Tư mang theo bảy tám con cá thô to bằng cánh tay trở về, Bội ân đã sớm thưởng thức xong ‘mỹ sắc’, ngồi nghiêm chỉnh cười đến thực sáng lạn.
“Tâm tình ngươi tốt lắm?” Y Cách Tát Tư có chút buồn bực, không hiểu vì sao bầu bạn lại cười sáng lạn đến vậy? Có đôi khi y thật sự không thể hiểu nổi trong đầu Bội Ân suy nghĩ gì, thật sự là người kì quái.
Dùng sức gật gật đầu, Bội Ân cười hì hì đong đưa chân, nhìn thú nhân vội vàng nhóm lửa, làm kệ nướng cá cũng không hề có ý tứ tiến tới hỗ trợ. Dù sao cậu muốn động thủ Y Cách Tát Tư cũng không cho. Quả nhiên cậu tìm đúng bầu bạn, bất quá nếu cứ thế này, cậu có lẽ sẽ ngày càng lười biếng mất?
“Loại cá này không có xương.” Thực tự nhiên, Y Cách Tát Tư đưa xâu cá nướng xong cho Bội Ân.
Nuốt thức ăn thơm ngon vào bụng, Bội Ân lúc này mới phát giác mình đói bụng.
“Chúng ta còn bao lâu nữa mới ra khỏi khu rừng này?” Bội Ân vừa ăn vừa hỏi, còn chưa ăn hết một nửa, xâu thứ hai đã đưa tới miệng cậu.
“Đại khái khoảng ba ngày nữa.”
Y Cách Tát Tư không nhanh không chậm trả lời, cũng không vội ăn phần của mình, ngược lại xâu đám nấm mình hái được trong rừng cùng một ít loại dương xỉ lại, đặt lên kệ nướng.
“Này cũng có thể ăn sao?” Bội Ân tò mò mở to mắt, có loại đã thấy cũng có loại không biết.
“Ân, hương vị không tệ, ngươi nếm thử một chút.” Tùy thân lấy ra chút bột phấn màu nâu trong áo da, rắc một lớp lên thức ăn, Y Cách Tát Tư đưa thức ăn được nướng giòn rụm vàng óng ánh cho Bội Ân.
Không hổ là sống một mình, thật không ngờ Y Cách Tát Tư hiểu biết không ít.
Bội Ân cười tủm tỉm cắn thức ăn, lại lần nữa bội phục chính mình, lựa chọn Y Cách Tát Tư làm bạn lữ chính là quyết định sáng suốt.
Ăn uống no đủ, sau khi tẩy trừ cơ thể xong, Y Cách Tát Tư ôm Bội Ân bay lên một đại thụ rậm rạp. Cận thận dọn sạch một khoảng trống, ôm Bội Ân nằm xuống.
“Ngủ một hồi, buổi chiều chúng ta lại đi tiếp.”
“Ân.” Xoa mắt, Bội Ân rất nhanh liền cảm thấy cảm giác buồn ngủ ập tới. Cậu rúc vào lòng Y Cách Tát Tư, nghe nhịp tim mạnh mẽ truyền tới, cảm giác ngọt ngạo ấm áp thản nhiên.