“Ân. Y Cách Tát Tư, cũng chính là bầu bạn của ta đã nói rồi.” Nhớ tới bầu bạn cường hãn lại ôn nhu, Bội Ân lại lộ ra nụ cười hạnh phúc. Y Cách Tát Tư là người đơn thuần, không hề giữ lại chút gì mà yêu thương cậu.
Bội Ân tin rằng rất cả thú nhân mãnh sư đều giống Y Cách Tát Tư, toàn tâm toàn ý yêu thương bầu bạn. Mãnh sư, trung thành, dũng cảm, dồn hết toàn bộ sủng ái cùng ôn nhu lưu lại cho bầu bạn của minh.
Thế nhân đã hiểu lầm mãnh sư a, mọi người chỉ nhìn thấy mặt cường đại cùng lãnh khốc của mãnh sư, nhưng lại quên đi mãnh sư đã bị khắc dấu ấn vương giả vĩnh viễn cô độc.
“Ngươi, ngươi nói mãnh sư là bầu bạn của ngươi!” Thiếu niên trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Chẳng lẽ ngươi không phải bị ép buộc?” Chẳng lẽ bọn họ hiểu lầm?
“Đương nhiên không phải.” Bội Ân cười cười lắc đầu, khóe mắt hơi cong cong, mang theo chút hương vị kiêu ngạo: “Y Cách Tát Tư là bầu bạn ta tự chọn lựa, ta thương y.”
“Ngươi… ngươi thương y? Thương mãnh sư?” Thiếu niên ngây ngốc lập lại lời Bội Ân, cứ như đang học vẹt. Này thật sự không thể trách a, mặc kệ là ai nghe thấy lời này cũng kinh ngạc tới mức không thể suy nghĩ.
Yêu mãnh sư? Đây là việc khủng bố cỡ nào a? Thiếu niên chỉ tưởng tượng tới cảnh huyết tinh, mãnh sư hung ác, tàn nhẫn, dùng móng vuốt sắc bén xé rách bụng bầu bạn liền nhịn không được rùng mình.
“Sự tình không như ngươi tưởng.” Nhìn sắc mặt trắng bệt của thiếu niên, Bội Ân biết đứa nhỏ này đang nghĩ gì, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng cũng vạn phần bất đắc dĩ.
“Y Cách Tát Tư là người tốt… mãnh sư, bọn họ kì thật không khác gì những thú nhân bình thường.” Chẳng qua vận mệnh cố tình trêu chọc mãnh sư, để bọn họ không ngừng giãy giụa trong nỗi đau mất đi người mình yêu thương nhất, phải thừa nhận nỗi đau đớn không gì sánh được.
“Mãnh sư có phải người tốt hay không ta không biết…” Thiếu niên nhỏ giọng nói thầm một câu, chỉ vào bụng Bội Ân, nuốt nuốt nước miếng, mở miệng: “Còn bảo bảo mãnh sư? Ngươi tính thế nào.”
“Chỉ có thể sinh ra, mang thai rồi sẽ không có biện pháp đi.”
“Này này, ngươi có thể sẽ chết.”
“Kỳ thật, ta không phải không nghĩ tới chuyện giết chết đứa nhỏ này.” Bội Ân cười khổ, ánh mắt có chút cô đơn: “Y Cách Tát Tư cũng có ý tưởng như vậy. Y hi vọng ta bình an sống sót, cho dù không có đứa nhỏ cũng không sao… Hai chúng ta cứ vậy bầu bạn với nhau cùng sống tới cuối đời.”
“Nhưng sự tình luôn có việc ngoài ý muốn.” Vừa kể, Bội Ân vừa mỉm cười nhàn nhạt, giống như đang kể một câu chuyện không hề liên quan tới mình: “Ta vốn còn không nghĩ tới chuyện có thai, hiện giờ cuối cùng cũng rõ ràng.”
“Lúc trứng bắt đầu lớn dần, cơ thể của ta rất đau, đó là cơn đau đớn cứ như muốn xé toạc cả cơ thể… Ta hiện giờ mới biết, hóa ra đó là phương thức cầu sinh của đứa nhỏ. Nó hút chặt lấy cơ thể ta, khẩn cầu ta đừng vứt bỏ nó.”
“…”
“Lúc ta gặp Y Cách Tát Tư, y đang đi tìm đồng bạn của mình. Từ những nọn núi cao tới đại dương bao la, từ cánh đồng tuyết mờ mịt bay về rừng rậm phương nam nóng bức, chỉ vì tìm kiếm đồng bạn, tìm kiếm ý nghĩa sinh tồn của bản thân. Y thật sự rất cô độc… từ một khắc được sinh ra, Y Cách Tát Tư vẫn luôn có một mình. Vì thế, ta muốn thay y làm chút gì đó, cho dù lưu lại một chút huyết mạch cũng tốt. Đứa nhỏ… là chứng minh y từng tồn tại, là nhân chứng cho tình yêu của chúng ta.”
“Mãnh sư, không phải sinh vật đáng sợ gì cả.” Sâu kín thở dài một hơi, trong lòng Bội Ân tràn ngập thương tiếc cùng bảo hộ mãnh sư: “Ta yêu Y Cách Tát Tư, cũng yêu đứa nhỏ trong bụng… Vì thế ta muốn thử cố gắng, phải sinh đứa nhỏ đồng thời cũng bảo toàn tính mạng mình.” Tin tưởng nhất định sẽ có biện pháp, trời cao sẽ không tàn nhẫn đối với mãnh sư như vậy.
“… ta lần đầu tiên gặp người như ngươi.” Thiếu niên nhìn Bội Ân, ánh mắt tràn đầy kính sợ cùng khâm phục: “Người bình thường nghe mình hoài bảo bảo mãnh sư, phản ứng đầu tiên là muốn bỏ đứa nhỏ.”
“Không phải a…” Người nào đó nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Ta cũng vì suy nghĩ cho an toàn của mình mà, trứng mãnh sư rất khó dùng ngoại lực phá bỏ, lỡ như có sai lầm gì, tánh mạng ta cũng khó giữ.”
“Điều này cũng đúng… Bất quá, An của bộ lạc chúng ta rất lợi hại nga! Nói không chừng An sẽ có biện pháp.”
“An?”
Dùng sức gật đầu, nói tới người mình sùng bái, thiếu niên lập tức lên tinh thần: “An là giống cái, còn rất trẻ đã là người đại diện tộc trưởng. Còn tộc trưởng Khải Ân nữa, cũng là giống cái, chính là đã lâu không quay về bộ lạc.”
“Bọn họ đều là người rất lợi hại.” Thiếu niên nói tới cao hứng, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, thậm chí còn hoa tay múa chân giải thích sự sùng bái của mình dành cho hai vị tộc trưởng.
“Danh sách ta sùng bái bây giờ lại thêm một người nữa.”
“Ai?”
“Ngươi a.”
“Ta?” Bội Ân kinh ngạc chỉ mình.
“Đúng vậy, ngươi thực dũng cảm, ngươi có thể thẳng thắn, thành khẩn yêu mãnh sư—— mãnh sư a! Là mãnh sư lãnh huyết đáng sợ lại tàn nhẫn vô tình trong đồn đãi a!”
“^ ^!” Bội Ân hoàn toàn không biết nên làm thế nào để câu thông với thiếu niên.
“… không giống ta, ngay cả thích một người cũng không có dũng khí nói cho hắn biết…”
“Phải không? Người ngươi thích nhất định là dũng sĩ thú nhân rất lợi hại đi.” Bội Ân buồn cười nhìn gương mặt đỏ bừng của thiếu niên, thật sự là đứa nhỏ đơn thuần đáng yêu a: “Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi.”
“A, ta chưa nói à?” Thiếu niên có chút ngượng ngùng: “Ta gọi là Nhược Hải.”
“Nhược Hải? Tên thật kỳ lạ a.”
“Ân, bởi vì mẫu thân của ta là nhân ngư. Còn ngươi?”
“Ta là Bội Ân.”
“Bội Ân…” Thiếu niên do dự một lúc lâu, mở miệng: “Có thể mời ngươi ở lại bộ lạc chúng ta không? An một đoạn thời gian nữa sẽ trở lại, lúc đó nói không chừng An sẽ có biện pháp… Hơn nữa thủy tinh cũng có năng lượng chống đỡ nhu cầu mang thai, cho dù bầu bạn của ngươi không ở bên cạnh cũng…”
“Y Cách Tát Tư sẽ lo lắng, y hiện giờ nhất định đã rất lo.”
“Này…”
“Nếu có biện pháp bảo toàn đứa nhỏ, ta đương nhiên sẽ lưu lại.” Bội Ân cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt buồn rầu của thiếu niên, lời nói kế tiếp của cậu là thiếu niên giật mình không nhỏ.
“Có thể nhờ các ngươi nói cho bầu bạn của ta biết tin không, tìm không thấy ta, y sẽ phát cuồng.”
“A? Thông tri mãnh sư?”
“Chậc! Này có thể xem là dẫn sói vào nhà không?”
Âm thanh trầm thấp bất ngờ xen vào cuộc nói chuyện của hai người, thân ảnh Tác Lan Đặc xuất hiện ở cửa, thiếu niên kinh ngạc kêu thành tiếng, còn Bội Ân dường như đã sớm biết có người nghe lén bên ngoài, nụ cười trên mặt không có chút biến hóa.
“Tác Lan Đặc! Ngươi tới từ lúc nào?”
Hóa ra người này chính là Tác Lan Đặc, Bội Ân hơi nheo mắt, đánh giá thú nhân cao lớn đứng che ánh sáng trước mắt.
“Tiểu Hải ngu ngốc, ta đã tới từ sớm.” Tác Lan Đặc đi nhanh vào trong, gõ đầu thiếu niên một chút. Tiếp đó, hắn quay đầu nhìn Bội Ân, khẩu khí thoáng chút có chút không tốt.
“Này, bầu bạn của ngươi mấy hôm trước đã nháo rừng rậm hồ tộc một trận, làm Maya tức muốn chết a.”
“Phải không? Y tìm không thấy ta lo lắng là thực bình thường. Còn có chuyện ta rất khó hiểu, cho dù cứu được ta ở rừng rậm hồ tộc, nhưng vì sao khi ta tỉnh lại lại ở bộ lạc thú nhân a?” Quay đầu, lời nói Bội Ân có chút trách cứ: “Ngươi có lẽ nên trưng cầu ý kiến của ta trước?” Ngụ ý là các ngươi đáng bị như vậy, lừa bầu bạn người ta đi thì phải chịu cơn giận này.
“Này… ta là hảo tâm cứu ngươi.” Tác Lan Đặc thầm mắng chính mình hảo tâm không được hảo báo, hiện giờ lại thành hắn không đúng, chia rẽ bầu bạn người ta. Phải biết mãnh sư từ trước đến nay đều là cường thủ hào đoạt, giống cái đều căm hận bọn họ tới tận xương tủy, không ngờ lại nhảy ra một người cam tâm tình nguyện làm ‘bầu bạn mãnh sư’, còn để hắn xui xẻo gặp phải, sống chết mang về bộ lạc.
“Cám ơn ‘hảo tâm’ của ngươi.”
“Thiết…” Tác Lan Đặc thầm trở mình xem thường: “Ta đến chính là muốn báo cho ngươi biết, ‘bầu bạn’ của ngươi cũng sắp chạy tới rồi.”
Y Cách Tát Tư sắp tới? Cũng đúng, hẳn là y đã chiếm được tin tức từ bộ lạc hồ tộc.
“Thật sự? Y Cách y——”
Bội Ân còn chưa nói xong, đã thấy một thú nhân vội vàng chạy vào, thở phì phò rống lớn——
“Không tốt! Thuấn cùng Bái Luân, bọn họ, bọn họ đanh đánh nhau với mãnh sư!”
Tác Lan Đặc hơi sửng sốt, lập tức vác Bội Ân xông ra ngoài, Nhược Hải cùng thú nhân kia cũng chạy sát theo sau.
Quảng trường lúc này vô cùng hỗn loạn, ngày càng nhiều thú nhân gia nhập cuộc chiến, chiến đấu dũng mãnh nhất số đó là một con hắc báo thật lớn, tông mao màu bạc đan xen vào giữa đôi cánh vàng rực, như ẩn như hiện.
“Thuấn——”
Thiếu niên lớn tiếng hét, hắc báo nghe thấy âm thanh này thì có chút lơ đãng, lập tức bị mãnh sư cào một vuốt, chi trước nháy mắt bị xé một lỗ dữ tợn.
Nhược Hải sợ tới mức sắc mặt trắng bệt, không dám… lên tiếng lung tung nữa.
“Đều dừng tay lại cho ta——!” Tác Lan Đặc tức giận rống to, cố tình An lại không có trong bộ lạc, không ai quản được đám gia khỏa khí huyết dâng trào này. Bái Luân thì hoàn hảo, em trai ít nhiều cũng nghe lời anh trai; nhưng Thuấn thì khác, tiểu tử này quật cường, trời sinh cái tính thối không chịu thua!
“Tác, Tác Lan Đặc, mau ngăn cản bọn họ a——”
Nhược Hải gấp tới độ sắp bật khóc, miệng vết thương trên người Thuấn ngày càng nhiều, mãnh sư cũng không tốt hơn bao nhiêu, đôi cánh cơ hồ bị máu tươi nhiễm đỏ. Hai dã thú gào rống quấn lấy nhau, không, phải nói là cả bộ tộc thú nhân vây công mãnh sư, khắp nơi đều là tiếng rống phẫn nộ cùng lông vũ nhiễm máu bay tán loạn, không ngừng có thú nhân bị hất văng khỏi vòng chiến, sau đó lại bất chấp cơ thể đầy thương tích vọt vào… Máu tươi cùng tiếng khóc la của giống cái kích thích dục vọng chiến đấu nguyên thủy trong cơ thể thú nhân! Tình tình cuộc chiến mắt thấy đã không thể cứu vãn——
“Chết tiệt! Ngươi nghĩ ta không muốn à?” Tác Lan Đặc bất tri bất giác buông lỏng bàn tay đang nắm Bội Ân. Arthur cùng Á luân Lặc cũng không ở bộ lạc, An cùng Lạc Khắc lại đi rừng rậm hoang mạc, ngay cả Maya cũng ở hồ tộc xa xôi. Chỉ dựa vào một mình hắn, căn bản không có biện pháp ngăn cản đám đồng bạn điên cuồng!
Chết tiệt, làm sao bây giờ, cứ tiếp tục như vậy, song phương không phải ngươi chết thì chính là ta chết!
“Nhược Hải, người ngươi thích chính là Thuấn đi.”
“Phải… cái, cái gì——” Lúc hoảng hốt, Nhược Hải tựa hồ nghe thấy âm thanh của Bội Ân, sau đó có thứ gì đó lạnh lẽo áp lên cổ.
“Thực xin lỗi.”
Bội Ân đột nhiên dùng sức kéo thiếu niên qua, bóp chặt cổ, đồng thời dùng mũi nhọn của thủy tinh đâm vào cổ thiếu niên.
“A——”
Tiếng kêu thảm thiết của Nhược Hải kinh động đám thú nhân đang dây dưa cùng một chỗ. Thuấn phản ứng kịch liệt nhất, hắn vội vàng lao ra khỏi người mãnh sư, lăn một vòng, da lông toàn thân đều dựng đứng, bộ mặt dữ tợn hướng về phía Bội Ân phát ra tiếng rống phẫn nộ kinh thiên động địa——
“Đều dừng tay, đừng nhúc nhích!” Bội Ân lớn tiếng nói, không hề để mắt tới sự uy hiếp của hắc báo.
Trong lúc nhất thời mọi người đều ngây ngẩn, ngay sau đó, tất cả thú nhân đánh nhau đều lui ra. Tác Lan Đặc trợn mắt há hốc, hoàn toàn không ngờ giống cái gần yếu này cư nhiên dám làm như thế.
Hít sâu một hơi, Bội ân cẩn thận lấy thủy tinh đang đâm thiếu niên ra. Cậu cũng không quá dùng sức, miệng vết thương chỉ thấy chút máu mà thôi.
“Thực xin lỗi, có thể phối hợp một chút không.” Cậu khẽ thì thầm vài câu bên tai thiếu niên. Nhược Hải còn đang hoảng sợ, lúc nãy cảm giác tê rần trên cổ làm Nhược Hải theo bản năng hét lên, hiện giờ nghe Bội Ân xin lỗi mới hơi hiểu ra.
“Y Cách Tát Tư.” Bội Ân kêu bầu bạn một tiếng. Mãnh sư tập tễnh đứng lên, cánh phải mất tự nhiên buông thõng xuống mặt đất, toàn thân không có nơi nào hoàn hảo, tất cả đều là miệng vết thương bị mãnh thú cắn xé, máu tươi nhiễm đỏ hơn phân nửa cơ thể mãnh sư, Bội Ân nhìn mà đau lòng.
Nhược Hải đong đầy nước mắt bị Bội Ân kéo tới bên cạnh mãnh sư. Thuấn phát ra tiếng gầm giận dữ, cơ thể đầy vết thương buồn thiu nhanh chóng bị Tác Lan Đặc đè lại, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn xông lên.
Nháy mắt chống lại ánh mắt của Bội Ân, Tác Lan Đặc liền hiểu ý tưởng của giống cái này. Đúng vậy, đây quả thực là biện pháp nhanh nhất để ngăn cản thú nhân đánh nhau. Song phương cứ tiếp tục đánh nhau thì không chết cũng bị thương. Nhưng kế tiếp thì sao, nên xử lý thế nào?
Sống chết đè lại hắc báo không ngừng gầm rống, rục rịch dưới thân, Tác Lan Đặc không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài——