Cốc mãnh sư bốn mùa ấm áp hợp lòng người, cũng không có biến hóa các mùa quá rõ; vì thế Bội Ân cũng không biết, mình tới cốc mãnh sư đã được sáu tháng, hiện giờ khắp đại lục phương bắc đều được bao phủ trong một mảnh giá lạnh.
Sáng sớm hôm nay, Y Cách Tát Tư dàn xếp cho bầu bạn xong thì như thường ra ngoài săn bắn. Bội Ân lúc y rời đi không bao lâu liền tỉnh lại, hôm nay tinh thần cậu tốt đến kì lạ, không ngủ thẳng đến tận lúc mặt trời treo cao mới rời giường như bình thường.
Đỡ cái bụng lớn đi ra nhà gỗ, Bội Ân cảm giác bụng mình như một quả cầu không ngừng bành trướng. Từ xa xa, cậu thấy tiểu Norah nhảy chân sáo tới, phía sau là một nhóc con đỏ rực nhắm mắt theo đuôi.
“Bội Ân… Bội Ân…” Gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu luôn đỏ hồng mê người, làm người ta hận không thể cắn một ngụm.
“Norah, các ngươi muốn đi đâu?” Bội Ân nhanh tay lẹ mắt ôm cổ tiểu mãnh sư hồng sắc muốn bổ nhào lên người mình, tiểu gia khỏa này gặp ai cũng có một động tác là bổ nhào tới, cậu không đề phòng là không được.
“Chúng ta muốn tới sau sơn cốc, hái chút trái cây ngon.” Norah chớp chớp đôi mắt hoàng kim to tròn, có chút hâm mộ nhìn về phía Al Reid. Thật tốt a, bé cũng muốn Bội Ân ôm một cái, chính là Bội Ân có bảo bảo, không thể tùy tiện làm nũng bổ nhào lên người Bội Ân.
“Trái cây?” Ánh mắt Bội Ân sáng ngời, đột nhiên nổi lên hứng thú: “Là loại dã quả tiểu mãnh sư thích ăn?” Cậu từng nghe Y Cách Tát Tư nói, tiểu mãnh sư sau khi sinh thường bị phụ thân vứt bỏ, bọn nó chỉ có thể dựa vào dã quả mà sống sót, mãi tới khi có đủ năng lực đi săn mới có thể rời khỏi sơn cốc, tiến vào rừng rậm phụ cận kiếm ăn. Vì thế loại dã quả đặc biệt sinh trưởng ở cốc mãnh sư đối với ấu thú mãnh sư chính là thức ăn cứu mạng.
“Đúng vậy.” Norah gật đầu, ngay cả tiểu Al bên cạnh cũng hưng phấn kêu mấy tiếng. Xem ra đám nhỏ thực thích loại dã quả này.
“Ta cũng đi cùng được không?” Bội Ân cười tủm tỉm nói, nghiễm nhiên đã quên mình đang chịu sự bảo hộ.
“Này…” Tiểu Norah có chút do dự, Y Cách Tát Tư đã dặn dò bọn họ không thể tùy tiện quấy rầy Bội Ân, càng không thể để Bội Ân làm những hoạt động kích thích: “Y Cách thúc thúc nói, Bội Ân phải hảo hảo nghỉ ngơi.”
Chớp chớp mắt mấy cái, âm thanh Bội Âm thực vô tội: “Chính là ta đã nghỉ ngơi rồi a… Hơn nữa chỉ thu thập dã quả thôi, Y Cách thúc thúc sẽ không phản đối.”
“Thật sao?”
“Thật…” Mới là lạ, nếu để Y Cách Tát Tư biết, phỏng chừng cậu sẽ bị cấm túc trong nhà gỗ không được bước ra một bước.
“Vậy được rồi.” Nghĩ nghĩ, Norah vẫn gật đầu đồng ý. Dù sao chỉ là hái dã quả, hẳn không có vấn đề gì: “Chúng ta đi thôi.” Bé cười hì hì dắt tay Bội Ân, tiểu Al sớm đã xòe cánh bay thật xa ở phía trước dẫn đường.
Mặt trái sơn cốc tiếp giáp với rừng rậm, có chút âm u. Số trái cây chín đỏ này sinh trưởng ở một lùm cây bên cạnh sơn cốc, từng chùm từng chùm, sáng bóng tươi ngon, làm người ta nhìn thấy là muốn ăn ngay.
Bội Ân tìm một mặt cỏ sạch sẽ đỡ bụng ngồi xuống, nhìn tiểu Norah vội vã chạy đi thu thập dã quả. Norah nhanh nhẹn bỏ dã quả vào sọt trúc, nhưng vừa quay người đã bị Al nghịch ngợm ăn sạch sẽ. Bội Ân nhẫn không được bật cười ‘khanh khách’, Norah nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy tiểu mãnh sư giảo hoạt đang lang thôn thổ yết nuốt hết thành quả lao động của bé vào bụng!
“A…” Tiểu Norah phát hiện quát to một tiếng, nhào qua nhéo da lông Al: “Al, gia hỏa bại hoại này, luôn ăn vụng của ta.”
Tiểu mãnh sư linh hoạt lắc mình, xoay người một cái liền thoát khỏi công kích của Norah, vừa nuốt thức ăn trong miệng, vừa kiêu ngạo khiêu khích đối thủ, cái đuôi đỏ rực quất tới quất lui trêu chọc Norah, nhưng cũng cẩn thận không làm tổn thương đối phương.
“Ha hả…” Bội Ân ở bên cạnh cười tủm tỉm, không hề có ý tứ tiến tới hỗ trợ. Thật sự là càng xem càng thấy đám nhỏ thật đáng yêu a, cậu theo bản năng xoa xoa bụng, có chút khẩn cấp chờ đợi đứa nhỏ sớm chào đời.
Vui đùa ầm ĩ một hồi, Bội Ân vốn tưởng Norah không đuổi kịp Al, không ngờ tốc độ của Norah cũng không chậm, cư nhiên lao tới trước chặn đầu Al. Chỉ thấy bé cười lớn nhéo đôi cánh đỏ rực của Al, tiểu mãnh sư bị đau ‘ngao ngao’ kêu la. Điều này làm Bội Ân có chút giật mình, hóa ra giống cái mãnh sư bảo bảo cũng lợi hại như vậy, trước kia cậu đã xem thường Norah.
Tiểu Al bị một chút giáo huấn liền ngoan ngoãn canh giữ một bên, chăm chỉ giúp Norah chuyển dã quả, không dám nháo loạn nữa. Bội Ân nheo mắt, ngay cả khóe miệng cũng nhộn nhạo ý cười ấm áp.
“Norah.” Cậu gọi đứa nhỏ xinh đẹp đang bận rộn.
“Ân?”
“Mãnh sư bảo bảo đều độc lập từ rất sớm sao?”
Nghiêng đầu suy nghĩ, Norah gật đầu: “Keister ca ca đã có nhà gỗ của riêng mình, phụ thân nói, qua vài năm nữa Keister ca ca sẽ rời sơn cốc ra ngoài lang bạt.”
“Vậy còn ngươi?” Biểu tình Bội Ân không đổi, ý cười bên khóe miệng càng sâu hơn: “Ngươi cùng Al có nhà riêng của mình chưa?”
“Không có a, bất quá chúng ta đều có phòng riêng.” Nói đến đây, tiểu Norah dẩu mỏ, vẻ mặt không tình nguyện: “Trước kia mẫu thân luôn ngủ cùng ta, chính là phụ thân hảo chán ghét, đến buổi tối liền nhốt ta trong phòng riêng a!”
“Mỗi ngày… sao?”
“Cũng không phải.” Norah lắc đầu: “Có lúc mẫu thân sẽ kéo ta vào ngủ cùng, bất quá sắc mặt phụ thân đều thối thối, rất khó coi.”
Hóa ra là vậy, dùng Norah làm tấm chắn a. Bội Ân hiểu rõ gật đầu, đồng thời thở dài, xem ra mãnh sư tràn đầy tinh lực là chuyện đau đầu chung của các bầu bạn giống cái a.
Mắt thấy Norah thu thập dã quả đã không sai biệt lắm, Bội Ân đỡ thắt lưng định ngồi dậy, lại phát hiện hai chân đã tê rần, ngay cả khí lực đứng lên cũng không khó. Cậu bất đắc dĩ cười khổ, đột nhiên thoáng nhìn thấy đám nhỏ ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía sau lưng cậu.
Không xong, bị phát hiện! Bội Ân lập tức nhận ra phía sau có người, lại còn là đại gia hỏa đang nổi giận đùng đùng.
Quay đầu lại, Bội Ân quả nhiên liếc mắt một cái liền thấy được gương mặt đen như đáy nồi của bầu bạn, cậu vội vàng thân thiết kêu một tiếng ‘Y Cách’, gương mặt đen thui kia lúc này mới nhạt bớt.
Nắm tay bầu bạn, Bội Ân thực hưng phấn: “Hôm nay ta cảm nhận đứa nhỏ động a, hơn nữa còn động thật lâu.”
“Thật sự?” Y Cách Tát Tư lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt kinh hỉ, cúi người áp lên bụng bầu bạn lắng nghe: “Kỳ quái, sao ta không nghe được.”
“A? Không động sao?”
“Ta nghe lại một chút xem.”
Bội Ân thè lưỡi, dùng ánh mắt bảo hai đứa nhỏ mau chạy đi. Norah cùng Al nhìn nhau, ôm sọt trúc nhanh như chớp đã không còn thân ảnh.
Vội ho một tiếng, Y Cách Tát Tư nghe đủ, lúc này mới nghiêm mặt, chuẩn bị giáo huấn bầu bạn; không ngờ bầu bạn giảo hoạt đột nhiên mềm nhũn ngã vào lòng y, ánh mắt chớp chớp than đói. Y Cách Tát Tư âm thầm nghiến răng, cho dù trời sập cũng không thể để hai bảo bối đói bụng, quên đi, ăn cơm xong giáo huấn cũng không muộn.
Vội vàng ôm bầu bạn chạy về nhà gỗ, Y Cách Tát Tư ân cần đưa tới thức ăn phong phú đã chuẩn bị từ sớm, về phần y có giáo huấn thành công hay không, cũng chỉ có bọn họ biết.
..
Tối hôm đó, Bội Ân mơ mơ màng màng ngồi dậy muốn uống nước, nhưng không biết thế nào, lúc xuống giường lại bị trượt chân, kết quả bị ngã một cú.
“Y Cách… Y Cách…” Bội Ân đỡ bụng, kéo bầu bạn trên giường.
“Làm sao vậy? Rống—— Bội Ân——!”
Một tiếng rống kinh thiên động địa làm tất cả mọi người trong cốc mãnh sư bừng tỉnh.
“Làm sao vậy?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Mọi người lập tức tụ tập đến nhà gỗ của Bội Ân cùng Y Cách Tát Tư, chỉ thấy mãnh sư thú nhân sắc mặt tái nhợt đang gấp tới độ tay chân luống cuống, như một con thú phát cuồng ôm lấy bầu bạn không ngừng gầm lên.
“Bội Ân phải sinh.” Selair là người đầu tiên phản ứng, cậu theo Liên Hoa học tập một đoạn thời gian, vì thế biết rõ nên ứng phó tình huống này thế nào.
“Trước làm Y Cách Tát Tư tỉnh táo lại đi.” Selair nói.
Ngang cùng Đề Khắc Tư lập tức tiến tới, một trái một phải ôm lấy Y Cách Tát Tư, nhưng thú nhân gấp tới đỏ mắt căn bản không còn lý trí, cứ ôm chặt bầu bạn không chịu buông tay, miệng không ngừng phát ra tiếng rống đáng sợ.
“Thực phiền toái.” Đề Khắc Tư lưu loát bổ một chú sau gáy Y Cách Tát Tư, sau đó cùng Ngang kéo thú nhân tạm thời hôn mê ra ngoài.
“Động tác của Đề Khắc Tư thật thuần thục a.” Khóe miệng Arcelor nhịn không được run rẩy một chút.
“Đúng vậy, ngươi quên lúc ngươi sinh Al, là ai đánh ngất Ngang đang phát cuồng à?”
“…”
Nghe đoạn đối thoại của hai người, Bội Ân vốn rất muốn cười, chính là trong bụng từng trận từng trận co rút làm cậu cười không nổi.
“Thả lỏng, hít sâu.”
Hít sâu một hơi, Bội Ân lúc này mới thoáng tỉnh táo lại. Đại não vô thức nhớ tới Y Cách Tát Tư, trên tay y vẫn còn lưu lại rất nhiều vết thương. So với những thống khổ bầu bạn phải chịu, chút đau đớn này có là gì.
Bội Ân biết mình không sợ hãi, bởi vì có Y Cách Tát Tư, còn có đồng bạn ở bên cạnh cậu.