Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 39



“Huấn luyện dã ngoại sinh tồn?”

Bội Ân mở to mắt, thực hoài nghi mình nghe nhầm. Tiểu mãnh sư im lặng hưởng dụng thức ăn cũng đột nhiên nâng đầu, đồng dạng dùng vẻ mặt hồ nghi nhìn phụ thân.

Vội ho một tiếng, Y Cách Tát Tư vô cùng tự tin về quyết định của mình. Y cho rằng đây là thời điểm nên dạy Lôi Nhân Tư một ít kinh nghiệm sinh tồn, y không muốn nhìn đứa con mỗi lần đánh nhau với Al đều bị vây vào thế yếu.

“Lôi Nhân Tư còn rất nhỏ.” Bội Ân không quá đồng ý với ý tưởng của bầu bạn. Không phải cậu cưng chiều đứa nhỏ, chẳng qua… Hiện giờ để Lôi Nhân Tư một mình bên ngoài, có phải hơi sớm?

“Không thành vấn đề, mãnh sư đều trưởng thành rất sớm.” Y Cách Tát Tư đã sớm liệu trước, nhìn bộ dạng không hề thích thú chút nào của đứa con, lại bổ sung thêm một câu: “Lúc Al Reid lớn thế này, Ngang đã dẫn nó vào rừng rậm.”

Khóe miệng Bội Ân nhịn không được run rẩy một chút. Đúng vậy, Al bị Ngang mang theo ra ngoài rèn luyện, bất quá lúc trở về đứa nhỏ kia dã tính mới mức chính mình là ai cũng quên mất, làm Arcelor tức tới mức suốt ba ngày không thèm nói một câu nào với Ngang.

“Ngươi quyết định phải làm vậy?” Bội Ân lạnh lùng hỏi. Bình thường Y Cách Tát Tư làm gì cậu cũng không phản đối, thậm chí có thể nói, cậu ôm tâm tình xem kịch vui để nhìn mọi việc.

“Đứa con nguyện ý không?” Bội Ân cúi đầu nhìn nhìn tiểu mãnh sư nhu thuận đang chớp chớp đôi mắt to. Bé con ‘ngao ngao…’ một tiếng, xem như đáp lại cậu.

“Đương nhiên!” Y Cách Tát Tư siết chặt nắm đấm, làm động tác bắt buộc: “Sau này, Lôi Nhân Tư nhất định có thể áp đảo tiểu tử nhà Ngang!”

Lời nói của phụ thân không biết có từ nào chọt đúng tâm tư Lôi Nhân Tư, bé con gầm nhẹ một tiếng bổ nhào lên người phụ nhân, vừa kêu ngao ngao vừa vui sướng lắc lắc cái đuôi.

Thật là phụ thân ngu ngốc a… Bội Ân một tay đỡ cằm, lắc lắc đầu, không có bình luận gì về lời nói của Y Cách Tát Tư.



Sáng sớm hôm sau, Y Cách Tát Tư liền mang theo đứa con ly khai cốc mãnh sư. Giữa trưa, Norah theo thường lệ tới tìm Lôi Nhân Tư—— lúc nghe tiểu Lôi bị Y Cách mang đi xuất cốc nhận ‘huấn luyện đặc biệt’; bé con trừng to mắt, nhanh như chớp chạy ra khỏi nhà gỗ.

Norah nhất định đi tìm Al đi… Bội Ân nheo mắt, nhìn bóng dáng bé con chạy đi xa dần, trên mặt lộ ra nụ cười ý vị sâu xa—— Al nếu biết, sẽ làm thế nào a? Cậu biết rõ đứa con mình tuyệt đối không phải bé ngoan thuần khiết vô tội gì cả, từ lần đầu tiên Lôi Nhân Tư khiêu khích Al, Bội Ân đã hiểu bản tính của đứa con.

Mãnh sư là sinh vật có ý thức lãnh địa rất mạnh, ấu tử mới sinh cũng không ngoại lệ.

Lôi Nhân Tư mới sinh ra, xuất phát từ bản năng mãnh liệt mới xem tiểu Al là đối thủ cạnh tranh, vì thế cứ nhắm vào Al. Nhưng một thời gian dài, ấu tử mãnh sư sẽ hiểu được bên cạnh mình đều là đồng bạn chứ không phải địch nhân; lúc này ấu tử sẽ buông lỏng cảnh giác, không còn lộ ra địch ý với những người bên cạnh nữa. Nhưng Bội Ân phát hiện đứa con ‘nhu thuận’ của mình có chút bất đồng—— Lôi Nhân Tư rõ ràng hiểu được Al là đồng bạn chứ không phải địch nhân của mình, nhưng bé vẫn thích đi khiêu khích Al Reid, xem đó là thú vui.

Quan sát một đoạn thời gian, Bội Ân mới hiểu đứa con đang dùng phương thức của chính mình để trưởng thành—— bé cố ý khiêu khích Al, chọc giận Al, làm Al bạo phát, sau đó dễ dàng nắm giữ tính cách cùng nhược điểm của đối phương—— bốc đồng, thiếu kiên nhẫn, cáu kỉnh. Đồng thời, bé lợi dụng lúc đánh nhau với Al cùng chơi đùa với Y Cách Tát Tư, nhìn có vẻ như đang nháo loạn, nhưng thật sự bé đang học tập cách tấn công cùng phòng thủ.

——trí tuệ của Lôi Nhân Tư đã thành thục vượt quá đồng bạn cùng tuổi, đó là điều làm Bội Ân kinh ngạc nhất. Bất quá, đứa con có vẻ đặc biệt chấp nhất với tiểu Al… Bội Ân cười tủm tỉm nghĩ: cốc mãnh sư trong tương lai nhất định sẽ phi thường náo nhiệt đi.



“Al, Al…”

Norah quả nhiên chạy đi tìm Al Reid, nói tin tức Lôi Nhân Tư bị mang xuất cốc báo cho bạn tốt. Tiểu mãnh sư hồng sắc vừa nghe thì lập tức xù lông, dựng thẳng mi trừng mắt, bé hận cái tên ‘Lôi Nhân Tư’ này tới nghiến răng.

Al cùng Norah bắt đầu thương lượng, quyết định âm thầm đi phá ‘khóa huấn luyện’ của Lôi Nhân Tư, thuận tiện chế tạo vài tình huống ngoài ý muốn này nọ, để Lôi Nhân Tư bị bằm dập một phen. Norah lúc đầu còn có chút do dự, nhưng sau đó cơn hiếu kì mãnh liệt đã đánh thắng lo lắng, cuối cùng chính bé lại khẩn cấp ồn ào đòi xuất cốc chơi.

Gạt người lớn, hai đứa nhỏ trộm ra khỏi sơn cốc. Tiểu Al dựa theo khứu giác nhạy bén, mang Norah chui vào rừng rậm. Ngoài cốc mãnh sư bị một khu rừng nguyên thủy rộng lớn bao trùm, có những cây đại thụ trăm năm đan xen nhau, chạc cây rậm rạp che kín cả không trung, làm khu rừng nhìn qua có chút âm u.

Đi nửa ngày, Norah đã sớm không phân rõ phương hướng. Nhưng Al rất hăng say tìm kiếm, rất nhanh hai đứa nhỏ liền xâm nhập tới trung tâm khu rừng.

“Làm sao vậy?” Thấy Al đi trước dẫn đường đột nhiên dừng cước bộ, Norah có chút hoang mang.

Al Reid đưa tay vòng bên ngực, nhíu mày suy nghĩ, bộ dáng có vài phần giống Arcelor. Mái tóc dài rực lửa tới tận thắt lưng, trên trán rũ vài sợi tóc kim sắc, vô cùng bắt mắt.

Gương mặt phấn nộn vẫn còn chút trẻ con, cằm hơi nhọn, có thể đơn giản nhìn ra đường nét. Toàn thân cao thấp bé chỉ có ánh mắt là giống Ngang, lúc trừng mắt vô cùng sắc bén, bất quá phối với gương mặt phấn nộn có chút trẻ con, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật đáng yêu.

“Quái thật… mùi không còn.” Al thì thào, ở trong này, mùi của Y Cách Tát Tư cùng Lôi Nhân Tư đột nhiên biến mất. Y Cách muốn che dấu hơi thở của mình dễ như trở bàn tay, nhưng Al không tin Lôi Nhân Tư có thể làm được như vậy.

“A? Kia phải làm sao bây giờ?” Norah mơ mơ màng màng hỏi, không tìm thấy Lôi Nhân Tư? Bọn họ phải trở về sao?

Al đảo mắt, thú vân màu nâu nhạt trước ngực chậm rãi lưu chuyển… Xung quanh rõ ràng không có gió nhưng mái tóc đỏ rực của bé lại bay lên, giống như ngọn lửa rực rỡ đang bùng cháy—— rất nhanh, một tiểu mãnh sư hồng sắc gầm nhẹ một tiếng, uy phong lẫm lẫm xuất hiện trước mắt Norah.

Al Reid sau khi hóa thú dễ dàng ngửi được chút hơi thở lưu lại trong không khí, mùi hương chán ghét này bé rất quen thuộc, đúng là Lôi Nhân Tư lưu lại!

Ai Reid kéo Norah một đường chầm chậm chạy tới, dần dần… Không biết vì sao, mùi lưu lại trong không khí ngày càng nhạt, đến cuối cùng thì hoàn toàn tiêu thất. Điều này làm tiểu mãnh sư hồng sắc cảm thấy hoang mang vô cùng, bé tăng nhanh tốc độ, cố gắng tìm kiếm dấu vết để lại.

Norah thì không gấp chút nào, bé thuần túy cho rằng đây là một chuyến du ngoạn, nắm lấy đuôi Al tung tăng vui vẻ trong rừng rậm, thỉnh thoảng còn ngâm nga giúp vui.

Sắc trời dần dần ảm đạm, bầu trời phương tây rất nhanh bị trời chiều nhuộm thành một màu đỏ rực. Sâu trong rừng rậm, một ít mãnh thú bắt đầu rục rịch.

Đột nhiên, như cảm giác được gì đó, Al đột nhiên dừng lại cước bộ, khom người nhìn lùm cây phía trước, phát ra tiếng gào cảnh cáo. Norah dừng lại, sau đó nhanh chóng trốn ra phía sau Al.

“Xào xạc”—— Là tiếng cây cối ma xát phát ra âm thanh.

Lùm cây phía trước bị vạch ra, chậm rãi bò tới là một con cự tích Salomon cả người phủ đầy lân giáp.

Norah hút một ngụm khí lạnh, đây là lần đầu tiên bé thấy sinh vật bò sát lớn như vậy—— cự tích Salomon có chiều dài 4m, toàn thân bao trùm lân giáp cứng rắn, không có răng nanh, chuyên ăn xác chết, ngẫu nhiên cũng tự đi săn. Loại thằn lằn này bởi vì trường kì ăn xác chết hư thối nên nước miếng có đầy vi khuẩn, rất tanh tưởi, bị cắn một ngụm đều là vết thương trí mạng!

Al gầm nhẹ một tiếng ý bảo Norah trốn vào lùm cây, bé đè thấp thân trên triển khai tư thái tấn công, chậm rãi vòng quanh cự tích.

Cự tích hé miệng, vươn cái lưỡi ám màu phân nhánh như xà, một giọt niêm dịch màu vàng tanh hôi từ khóe miệng nó chạy ra. Hơi thở trong không khí thông qua đầu lưỡi truyền đến từng dây thần kinh trong đầu não, hành động của cự tích hơi tạm dừng một chút, ý thức mình đang đối mặt với một con mãnh sư.

Do dự nhưng cự tích cũng không rút lui, nó nhìn ra mãnh sư trước mắt còn rất trẻ, khiếm khuyết kinh nghiệm. Nó không muốn khi không bỏ qua con mồi này.

Hơi nheo mắt, cự tích phát lực phóng về phía Al—— đừng nhìn cơ thể cự tích Salomon cồng kệnh, tốc độ cùng sức mạnh của nó rất kinh người. Al có chút giật mình, bất quá vẫn nhanh nhẹn né tránh va chạm với cự tích. Bất quá dù sao bé cũng chưa đủ kinh nghiệm, lúc rơi xuống không chú ý phía sau, bị cái đuôi đã sớm chờ đợi của cự thích hung hăng quật một cú, chật vật té lăn quay trên mặt đất.

“Al!”

Norah khẩn trương quát to một tiếng. Cự tích xoay người lại, há cái mồm to nhắm thẳng Al Ried cắn cuống. Đôi ngươi kim sắc của mãnh sư trong nháy mắt lóe hàn quang, lăn một vòng tại chỗ, tiếp đó sải cánh bay vút một phát nhảy lên lưng cự tích. Phản ứng cùng tốc độ của mãnh sư, dã thú bình thường không thể so sánh—— cho dù là ấu tử, uy nghiêm của mãnh sư cũng không dễ dàng để sinh vật khác mạo phạm.

Cự tích rất nhanh trả cái giá thật lớn vì hành vi khinh địch của mình, Al nhảy lên lưng nó, vô cùng linh hoạt né trái né phải tránh công kích của đối thủ, đồng thời chuyên chọn phần thịt mềm mại ở những chỗ nối của lân giáp mà cắn, rất nhanh đã cắn cự tích mình đầy thương tích.

Tới cuối cùng, cự tích ngay cả khí lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất nức nở cầu xin tha thứ. Al lúc này mới ngửa đầu, dùng tư thái người thắng cuộc hiên ngang nhảy xuống khỏi lưng cự tích.

“Al giỏi quá…”

Norah kéo lại trái tim nhảy ra khỏi lùm cây, ôm lấy cổ tiểu mãnh sư xoay tròn mấy vòng. Hai đứa nhỏ vui vẻ rời đi, lưu lại cự tích bị thương nằm đó, tự nhiên cũng không phát hiện oán độc chợt lóe rồi biến mất trong mắt nó.

“Ba——” Động tĩnh rất nhỏ từ trên cây đột nhiên truyền tới.

Tiểu mãnh sư kim sắc thích ý nằm trên thân cây, nhìn bóng Al cùng Norah đi xa. Từ đầu đến cuối, hai đứa nhỏ kia đều không phát hiện sự tồn tại của Lôi Nhân Tư.

Nhấc phần hông, dùng sức duỗi chi trước, Lôi Nhân Tư làm động tác tiêu chuẩn của động vật họ nhà mèo duỗi thân ưỡn thắt lưng; sau đó bé lắc lắc cái đuôi, nhảy xuống thân cây, đứng ngay trước mặt cự tích.

Cự tích không tự chủ run lên một chút, nếu đối mặt với Al nó cảm thấy không cam lòng; thì đối mặt với Lôi Nhân Tư, nó mới thực sự cảm thấy sợ hãi từ tận nội tâm.

Nhếch môi, Lôi Nhân Tư căn bản không cho đối thủ có cơ hội phản kháng, hệt như một tia chớp phóng tới một ngụm cắn vào yết hầu cự tích. Đối thủ thậm chí còn chưa thấy rõ động tác của bé—— chỉ nghe vang lên một tiếng ‘răng rắc’, móng vuốt sắc bén của cự tích múa may trên không trung vài cái, sau đó sụp xuống, mềm nhũn.

Buông con mồi, Lôi Nhân Tư liếm môi. Đây là lần đầu tiên bé tự giết con mồi, cảm giác máu tươi tràn ngập yết hầu cũng không tệ. Tiếp đó, tiểu mãnh sư kim sắc vẫy vẫy đuôi, một lần nữa nhảy lên cây, tiếp tục đi theo Al Reid cùng Norah.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.