Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 8



Y Cách Tát Tư đột nhiên bay vút lên không trung sau đó phóng ngược xuống, y hệt như một quả cầu lửa lao vút xuống, mang theo khí thế kinh người vọt vào trong đàn giáp cốt long—— mục tiêu là một con giáp cốt long yếu ớt nhất ở vòng ngoài.

Mãnh sư thình lình tiến công nhất thời làm rối loạn phòng tuyến của đàn giáp cốt long.

Bối rối một lúc, thủ lĩnh giáp cốt long phát ra tiếng rống dài, đàn giáp cốt long nhanh chóng khôi phục bình thường, nhóm giáp cốt long trưởng thành lập tức hình thành trận địa phòng ngự ở vòng ngoài.

Y Cách Tát Tư thực giảo hoạt, y cào con mồi bị thương, làm nó thống khổ tru lên, ngay khoảng khắc sắp tiếp cận mặt đất y lại bay vọt trở lên bầu trời làm đàn giáp cốt long không thể làm được gì.

Tiếp đó y lại thay đổi mục tiêu tập kích, nhanh chóng lao xuống lại nhanh chóng lao vút lên… Sau vài lần, hành động kiêu ngạo của y chọc đàn giáp cốt long điên cuồng rống giận, thậm chí có vài con giáp cốt trong trẻ tuổi tráng kiện muốn lao ra khỏi đàn tấn công thú nhân.

Y Cách Tát Tư vô cùng thoải mái, né trái né phải khỏi công kích của giáp cốt long. Mấy con trẻ tuổi hăng máu quả nhiên đuổi theo, vòng phòng ngự không có chút kẽ hở đã mở ra một lỗ hổng——

Ánh mắt thú nhân đột nhiên trở nên sắc bén, thong thả bay vút lên bầu trời… nhóm giáp cốt long phẫn nộ trên mặt đất dẫm chân rít gào, nhưng ngay lúc này, ánh mắt Y Cách Tát Tư nhắm vào con mồi mình muốn bắt được đàn giáp cốt long bảo hộ ở trung tâm—— ấu tử!

“Mu mu——”

Hết thảy đều phát sinh như một ánh chớp chợt lóe, thẳng đến khi tiếng kêu hoảng sợ của ấu tử truyền tới, đàn giáp cốt long trưởng thành mới phát hiện, quay đầu nhìn lại thì đã chậm.

Bội Ân cũng kiến thức hành động đáng sợ của Y Cách Tát Tư, xác định mục tiêu, lao xuống, bắt con mồi, tất cả chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Nếu không phải Bội Ân luôn nhìn chằm chằm đối phương thì cậu phỏng chừng ngay cả bóng dáng Y Cách Tát Tư cũng không bắt giữ được.

Nhìn thú nhân dễ dàng xách giáp cốt long ấu tử bay trở lại, Bội Ân lại không khỏi cảm thán, phải biết cho dù là giáp cốt long ấu tử, thể trọng cũng gần nửa tấn a!

Bất quá cuối cùng kiến thức được khả năng đi săn của mãnh sư. Không tệ, cậu còn tưởng Y Cách Tát Tư sẽ cậy mạnh mà đấu đá lung tung, không ngờ người này rất thông minh. Nhưng… thịt giáp cốt long thật sự không dễ ăn chút nào a…



“Khó ăn quá nga…”

Lúc dùng cơm, vẻ mặt Bội Ân hệt như đưa đám, khổ sở phun ra khối thịt cứng ngắc trong miệng.

“Y Cách… khó ăn quá nga, cắn không nổi.”

Thú nhân căm giận buông khối thịt trong tay, chân mày dựng thẳng lên trừng mắt nhìn đối phương.

“Lời này ngươi nói gần mười lần rồi! Không phải chính như đòi ăn thứ này sao? Giờ sao lại oán giận!”

“Chính là thật sự cứng quá…” Âm thanh yếu ớt có chút làm nũng, ánh mắt chớp chớp cầu xin, cơ hồ làm người ta chống đỡ không được.

Y Cách Tát Tư vuốt mặt, thầm bảo mình ngàn vạn lần không thể dao động—— tuyệt đối không tể dung túng giống cái này, bằng không mặt mũi của giống đực cùng mãnh sư y để ở đâu!

“Y Cách… Y Cách…”

“Hừ!” Nhắm mắt làm ngơ.

“Y Cách… ta đói quá…”

“Không phải có thức ăn đó sao? Còn gọi cái gì!”

Thật sự phiền không chịu nổi, Y Cách Tát Tư đen mặt ngẩng đầu… Nhưng đập vào mắt là đôi mắt đen láy to tròn, thực sự làm trái tim y chịu không nổi nảy lên thình thịch.

Mang theo chút ai oán, gương mặt xinh đẹp mếu máo như sắp khóc. Y Cách Tát Tư tựa hồ nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của chính mình… Thầm mắng mình đúng là vô dụng… Không có biện pháp, y thật sự không chịu nổi biểu tình ủy khuất cùng khổ sở của đối phương.

Quên đi, chạy đi vài lần đối với y mà nói cũng không hề gì.

“Ngươi… muốn ăn gì?”

“Linh dương…”

“Y Cách tốt nhất…”

“Hừ!”



Ăn uống no đủ, Y Cách Tát Tư lười biếng dựa vào đỉnh thụ. Y run run đôi cánh, để hai cánh vàng rực của mình xòe rộng, tắm mình trong ánh mặt trời.

“Thật đẹp…”

Bội Ân kiềm lòng không được tán thưởng, cậu vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi cánh thú nhân. Ánh mặt trời phản xạ sắc vàng, vừa xinh đẹp lại chói mắt… Cậu nghiêng đầu nhìn về phía y Cách Tát Tư đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trên người và lưng thú nhân có dấu vết thương nhàn nhạt… Mái tóc nâu cứng ngắc bình thường hơi mềm mại tán loạn, lại tăng thêm vài phần trẻ con.

“Có cánh thật tốt a.”

Bội Ân không khỏi cảm thán, cậu từ nhỏ đã hâm mộ thú nhân, bọn họ có thể đi tới những nơi cậu không thể đi, làm được những việc cậu không thể làm, thực đáng tiếc a, mình không phải dũng sĩ thú nhân.

“Có cánh có thể giống chim chóc bay lượn tới bất cứ nơi nào mình thích a.”

“Không dễ như vậy.” Y Cách Tát Tư nghiêm mặt cười nhạo, sau đó trở người: “Cho dù ngươi có cánh cũng không có khí lực để bay.”

Bội Ân sửng sốt một chút, cậu chớp chớp mắt lộ ra một nụ cười sâu xa. Đúng vậy, cậu hẳn không có khí lực chống đỡ đôi cánh; nhưng ai quy định phải có cánh mới bay được? Cứ xem Y Cách là đôi cánh của cậu không phải tốt lắm sao, không cần dùng sức lại thoải mái, cớ sao không làm? Tên ngốc này còn tưởng nói vậy có thể trêu chọc mình, ai… thật là đáng yêu đến mức làm người ta nhịn không được muốn khi dễ a.

Đợi nửa ngày cũng không thấy thanh niên có phản ứng gì với châm chọc của mình. Y Cách Tát Tư kinh ngạc ngửa đầu, vừa nhìn liền thấy vẻ mặt ngây ngốc hồ đồ của đối phương, thậm chí còn đang cười tủm tỉm nhìn mình chằm chằm… Y không khỏi cảm thấy một trận lạnh sống lưng, vì sao y cứ cảm thấy nụ cười của đối phương có thâm ý a?

Là y suy nghĩ quá nhiều đi? Y Cách Tát Tư hung ác trừng mắt nhìn đối phương một cái, sau đó nằm úp sấp tiếp tục phơi nắng.

Một lát sau——

“Y Cách ~”

“Ân?” Âm thanh âm trầm từ tính lộ ra chút biếng nhác.

“Ngươi có nghe tới ‘điểu lâm’ bao giờ chưa?”

“Đó là gì?”

“Ta nghe tộc nhân nói qua nga. Nghe nói trong khu rừng có một vùng đất bí ẩn, trong đó có đủ loại chim chóc sinh sống.”

“Nơi đó quả thực là thiên đường của chim chóc, chúng nó bay lượn với những đôi cánh đủ loại màu sắc rực rỡ, dùng âm thanh êm tai dễ nghe nhất hát lên những khúc ca uyển chuyển… Chỉ nghĩ tới thôi cũng làm người ta kích động không thoi.”

“Có nơi như vậy sao?” Y Cách ngẩng đầu, giọng nói có chút thích thú.

“Tộc nhân cũng chỉ nghe nói vậy thôi.”

“Phải không, ngươi rất muốn thấy à?”

“Không phải.” Bội Ân mỉm cười lắc đầu, cậu chỉ vừa nhớ tới chuyện này mà thôi, cũng không thật sự có ý muốn đi tìm ‘điểu lâm’.

“Chỉ là đột nhiên nhớ tới thôi.”

“… không có gì đâu.”

Y Cách Tát Tư nhìn Bội Ân một hồi, không chút biến sắc im lặng nằm súp sấp nghỉ ngơi—— điểu lâm… thật không?

Sáng sớm hôm sau, Y Cách Tát Tư vội vàng đi ra ngoài, để Bội Ân một mình trên đỉnh thụ. Y không lo lắng Bội Ân trốn thoát, trước khi đi có để lại thức ăn và nước uống, chỉ nói mình rất nhanh sẽ trở lại.

Bội Ân nhàm chán ngồi trên cây cả ngày, cậu thực hiếu kì không biết thú nhân rốt cuộc định làm gì, buổi sáng Y Cách Tát Tư rời đi rất vội vàng, hại cậu không kịp túm lấy đối phương hỏi rõ ràng. Vốn cậu định thừa dịp này liên lạc với tộc nhân nhưng cuối cùng Bội Ân vẫn quyết định từ bỏ, trước khi rời đi cậu đã lưu lại tin tức trong bộc lạc, phụ thân hẳn biết cậu không có chuyện gì. Hiện giờ nên nghĩ biện pháp thu phục mãnh sư khó chơi này đã!

Chuyến này, Y Cách Tát Tư đi thẳng tới lúc chạng vạng mới trở về. Gương mặt thối muốn chết, có vẻ tâm tình phi thường không tốt.

Bội Ân biết lúc này tốt nhất đừng chọc giận Y Cách Tát Tư, nhưng cậu thật hiếu kì không biết rốt cuộc y đã làm gì a? Còn mang theo biểu tình thất vọng như vậy trở về?

“Nha—— a!” Bội Ân thề cậu không phải cố ý, thật sự không cẩn thận vấp phải tảng đá dưới chân mà ngã úp sấp xuống phía trước.

Y Cách Tát Tư vươn tay chụp tới, dễ dàng ôm cậu về phía mình.

“Cẩn thận một chút! Khẩu khí so với bình thường lại càng hung ác gấp bội.

“Ừ…”

Gật gật đầu, Bội Ân đưa tay gỡ thứ gì đó dính trên lông chim thú nhân—— là một chiếc lông chim non mềm rất đẹp, cậu chưa từng thấy qua loại chim này ở vùng phụ cận.

Ha hả… hóa ra y đi tìm ‘điểu lâm’. Bội Ân lập tức hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía thú nhân cũng tràn ngập nhu tình. Gia hỏa đơn thuần này, ngoài miệng cứ hung ác nhưng kì thật trái tim lại rất tinh tế, mình chỉ nói qua một lần nhưng y liền nhớ kĩ… Thật là, Y Cách như vậy bảo sao cậu không thích!

Nếu vậy, cậu cứ làm bộ như không biết đi, chờ Y Cách tìm được điểu lâm kia rồi tự mình nói với cậu.

“Mấy ngày nay… cẩn thận một chút.”

Cau mày, thú nhân chậm rãi mở miệng.

“Sao vậy?”

“Ta bị người theo dõi.” Vẻ mặt thất bại, Y Cách Tát Tư cảm thấy đây là chuyện không thể tha thứ.

“Là thú nhân?” Bội Ân cũng chấn động, ai lại theo dõi mãnh sư? Chẳng lẽ là tộc nhân của mình? Không có khả năng lắm.

“Hẳn là thú nhân, hơn nữa là tộc thú nhân biết bay.” Y Cách Tát Tư đột nhiên rầu rĩ cúi đầu, mười ngón tay siết chặt thắt lưng Bội Ân.

“Tuy nửa đường đã cắt đuôi… nhưng thật đáng ghét! Đám kia rất thông minh, không dám đến quá gần nhưng lại cứ bám dính không thôi——”

“Phiền muốn chết!” Y Cách Tát Tư thấp giọng mắng một tiếng, càng dùng sức ôm chặt giống cái nhỏ xinh trong lòng. Bản thân y không sợ, nhưng lỡ đám người kia phát hiện Lile… Y không dám tưởng tượng.

“Tóm lại… mấy ngày nay ta sẽ cố gắng về sớm, ngươi phải cẩn thận một chút.”

—— hóa ra, y lo lắng chuyện này a.

Bội Ân rốt cuộc biết vì sao sắc mặt Y Cách Tát Tư khó coi như vậy. Thật sự là gia khỏa mạnh miệng, rõ ràng lo lắng cho mình muốn chết lại không chịu thành thực nói ra.

Thở dài, Bội Ân thuận thế đưa tay ôm cổ thú nhân, ôn nhu ôm lấy đối phương.

“Yên tâm đi, ta sẽ tự chiếu cố chính mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.