Hoàn hôn ảm đạm, tà dương như máu, ánh trời chiều từ tây sơn chiếu nghiêng lại đây, bao phủ rừng rậm trong một màu đỏ rực.
Phía trời bắc xa xôi vang lên một trận sấm rền, thú nhân cao lớn chậm rãi ngẩng đầu, lúc này mới chú ý thời gian không còn sớm.
Maya là một trong số thú nhân cùng bọn Arthur tới Hồ tộc trợ giúp, sau khi giải quyết tấn mãnh long, y bị Khải Ân lưu lại đây, xử lý chuyện tình sau đó. Tuy nói Maya niên kỉ cũng không phải lớn nhất trong thế hệ tân sinh, nhưng y có được sự ổn trọng và thành thục mà nhóm bạn đồng lứa không có. Vì thế Khải Ân giữ y lại, một phần là trấn an Hồ tộc hoảng sợ, phần khác là cũng dễ dàng liên hệ giữa hai bộ tộc.
‘Rào rào——’ Cây cối vang lên một trận tiếng vang. Maya cảnh giác xoay người, nhưng tinh tế nghe một hồi, mày y nhíu lại ngày càng sâu.
Bước tới vài bước, thú nhân đột nhiên vươn tay ‘xách’ một vị khách bé xíu ‘không mời mà tới’ từ bụi cây tùng ra.
“Nha~ nha~” Bé con này không hề sợ người lạ, đôi mắt to tròn nhìn Maya, ánh mắt ngập nước thơ ngây. Hai lỗ tai trắng run run vài cái, tựa hồ không quen bị người ta xách như vậy, bé vặn vẹo vài cái liền vươn nắm tay bé xíu muốn Maya ôm mình.
Thở dài, Maya bất đắc dĩ nâng bé con này lên khuỷu tay mình, tiểu hồ ly hoan hô một tiếng dùng cả tay và chân bò lên đầu vai thú nhân, hưng phấn kêu nha nha không ngừng.
Đây là lần thứ mấy rồi? Maya có chút bất đắc dĩ lại sủng nịch nhìn bé con ngoạn đến quên cả trời đất trên vai mình. Từ lúc y cứu được vật nhỏ này từ miệng tấn mãnh long, hình như nó cứ thích bám dính lấy mình.
Đúng ra trừ bỏ phụ thân cùng tộc nhân của mình, ấu thú luôn cố gắng tránh gặp mặt các thú nhân giống đực khác. Thú nhân giống đực trưởng thành tính công kích rất mạnh, lỡ như gặp phải bộ lạc đối địch, ấu thú đi lạc có thể sẽ bị giết chết. Vì thế xuất phát từ bản năng, trừ bỏ thân nhân cùng tộc nhân, ấu thú sẽ không cố ý tiếp cận thú nhân khác.
Nhưng bé con trước mặt có vẻ hoàn toàn khác biệt, không có tý cảnh giác nào, điều này làm Maya có chút lo lắng. Tuy nói bộ lạc thú nhân cùng Hồ tộc là liên minh, nhưng đối với tiểu hồ ly ấu thú y chỉ là một thú nhân trưởng thành hoàn toàn xa lạ, nhóc này chẳng lẽ không sợ chút nào? Cha mẹ nó giáo dục thế nào vậy? Không biết tùy tiện bám lấy người lạ như vậy là chuyện rất nguy hiểm sao?
“Ngô…”
Tự chơi đùa một hồi, bé con đột nhiên dựa vào vai Maya bất động. Bé dẩu dẩu mỏ, cái đầu dựa trên vai hắn, hai tay không ngừng xoa xoa cái bụng nhỏ.
“Đói bụng?”
Maya nhanh chóng hiểu được ngôn ngữ tứ chi của bé con, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười ôn nhu. Bé con vội vàng gật đầu, cái đuôi màu trắng phía sau khoái trá lắc lư qua lại.
“Đi, mang ngươi đi tìm thức ăn.”
Đối mặt với bé con không hề biết cảnh giác tẹo nào này, Maya cũng buông lỏng phòng bị, tuy hắn tới nay luôn một thân một mình, không hề có kinh nghiệm nhưng đối mặt với tiểu hồ ly, y có cảm giác thỏa mãn của phụ thân.
Dạ dày hồ tộc không thể tiêu hóa nỗi những loại thịt quá cứng, vì thế Maya cố ý đi vào rừng tìm chút hoa quả. Bởi vì cơ thể hạn chế nên thú nhân hồ tộc không thể tiến vào khi vực của các loài thú mạnh, vì thế con mồi bắt được rất hạn chế. Rất nhiều loại trái cây ngon miệng mọc ở vách núi đen, đừng nói là hồ tộc yếu ớt, ngay cả tộc thú nhân đối mặt với đám mỹ thực này đều hưng tấm tấm tắc không thôi.
Vì thế lúc đứng trước mắt xuất hiện một đống trái cây mỹ vị, tiểu hồ ly lập tức ngao ô một tiếng vùi vào đống thức ăn, ăn tới mức cái bụng nhỏ no căng.
Ăn no xong, bé con ợ một tiếng, xoa xoa bụng, ánh mắt lưu luyến nhìn số thức ăn còn thừa lại. Maya cảm thấy thực thú vị, hắn xoa xoa đầu bé con, tìm một miếng lá cuối to gói phần trái cây còn dư lại.
“Mang về để ăn khuya, được không?”
Trả lời hắn là tiếng tru lên vô cùng hưng phấn của bé con.
“Ngải Niết Nhĩ!”
Lúc trở về lãnh địa Hồ tộc, Maya từ xa đã thấy một nam tử trẻ tuổi, sắc mặt lo lắng vội vã chạy tới. Hắn nhận ra người này, hình như là người thân của bé con, nhóc này gọi là Ngải Niết Nhĩ sao?
Thấy đứa nhỏ của mình bị một thú nhân cao lớn xa lạ ôm trong ngực, trái tim Tạp Địch nhảy lên tận cổ họng. Tuy biết dũng sĩ thú nhân sẽ không tổn thương đứa con, nhưng trong lòng Tạp Địch ít nhiều vẫn lo lắng. Ngải Niết Nhĩ đã không còn phụ thân, một khi xảy ra chuyện gì, không có ai giúp hắn cả.
Tuy trong lòng e ngại thú nhân cao lớn trước mắt, Tạp Địch vẫn cố lấy hết can đảm chạy tới ôm lấy tiểu Ngải Niết Nhĩ. Bảo bảo đang trong độ tuổi bướng bỉnh hiếu động, đối với mọi thứ bên ngoài đều rất tò mò, lỡ như nghịch ngợm làm đối phương bực bội, Tạp Địch thực sự không dám tưởng tượng đến hậu quả… Hắn đã mất đi bầu bạn, không thể mất đứa nhỏ nữa!
May mắn, thú nhân thực hợp tác đưa đứa con cho mình ôm. Trong nháy mắt thú nhân xoay người, ánh mắt sắc bén lại tràn ngập khí thế cường đại ập tới. Cơ thể Tạp Địch nhịn không được hơi run rẩy một chút, hắn chưa từng đối mặt với thú nhân cao lớn cường tráng như vậy, chính mình đứa trước mặt đối phương lại thấp bé hệt như một đứa nhỏ.
“Các ngươi làm gì vậy? Không biết để đứa nhỏ một mình chạy lung tung như vậy nguy hiểm thế nào à?”
Tuy nói mình không nên can dự vào chuyện nội bộ hồ tộc, nhưng Maya vẫn nhịn không được trách cứ Tạp Địch một câu. Nếu không gặp mình, nhóc con này lỡ như bị lạc đường thì sao? Còn nữa, giống cái trước mặt không khỏi quá gầy yếu đi, cứ như gió thổi qua là bay mất ý. Thân hình gầy như tờ giấy thế này có nuôi nổi đứa nhỏ không? Không biết vì sao, trong lòng Maya có chút bực bội, trách cứ phụ thân đứa nhỏ không có trách nhiệm. Thân là thú nhân cư nhiên không chăm sóc tốt bầu bạn cùng đứa con của mình.
Bất quá, từ từ——
Nhíu mi, mũi Maya hơi hít hít. Y không ngửi được mùi hương khác trên người tiểu Ngải Niết Nhĩ, kì quái, trên người đứa nhỏ chỉ có mùi của mình và nam tử trẻ tuổi này. Sao lại như vậy? Phụ thân đứa nhỏ đâu? Chẳng lẽ…
“Thực… thực xin lỗi…” Tạp Địch ôm chặt Ngải Niết Nhĩ, bảo bảo tựa hồ cũng bị khí thế nghiêm khắc của Maya dọa, dựa vào lòng Tạp Địch không dám nhúc nhích tẹo nào.
“Ta không phải…” Maya thở dài, có chút ảo não vì mình quá xúc động. Mà nam tử trước mặt cũng rất khẩn trương, nói vài câu xin lỗi xong liền vội vàng ôm đứa nhỏ chạy đi.
Nhìn bóng dáng gầy yếu của đối phương, Maya trầm tư vài giây, xoay người đi về phía nhà gỗ của tộc trưởng——
Đêm đó, Tạp Địch nằm trên giường, lẳng lặng nhìn đứa con nằm bên cạnh ngủ say sưa, hắn lại trằn trọc không ngủ được. Giường lạnh như băng, cảm thụ không được chút độ ấm. Khí lạnh từng trận ập tới, Tạp Địch chỉ có thể dùng sức cuộn mình vào thảm da. Cơ thể thoáng có chút độ ấm thì dạ dày lại bắt đầu co rút.
Bởi vì vội vã chạy khắp nơi tìm Ngải Niết Nhĩ, Tạp Địch vẫn chưa ăn gì. Trải qua một trận đại chiến với tấn mãnh long, tộc ngân hồ bị thiệt hại rất nặng, bộ lạc vốn đã thưa thớt dân cư nay lại càng ít hơn, thức ăn vốn không đủ bây giờ lại trở nên túng thiếu. Tộc nhân đều rất khốn khổ, chính mình cũng ngượng mở miệng xin người khác giúp đỡ. Tộc trưởng không phải chưa từng nói hắn nên tìm một bầu bạn khác. Nhưng Tạp Địch đều từ chối, hắn thế nào cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể ủy khuất tiểu Ngải Niết Nhĩ.
Chịu đựng dạ dày khó chịu, Tạp Địch nhẹ nhàng leo xuống giường, định uống nước cầm bụng. Nhưng gót chân vừa chạm đất đã nghe tiếng gõ cửa truyền tới.
Tạp Địch có chút kinh ngạc, hắn hỏi vài tiếng nhưng không có ai trả lời, này càng làm hắn hoang mang tợn, ai vậy? Không nghĩ nhiều, Tạp Đich đi tới mở cửa, kinh ngạc phát hiện một sọt đầy thức ăn ở bên ngoài!
Nhìn trái nhìn phải, ngoài cửa không có bóng dáng của người nào, nhưng nếu là tộc nhân, sao lại không chịu ra mặt? Hơn nữa số lượng không khỏi quá nhiều đi, hơn nữa những thứ này hắn cũng chưa từng thấy qua.
Tạp Địch do dự không biết có nên đem thứ này vào nhà hay không, suy nghĩ một hồi hắn thực sự không chịu nỗi sự hấp dẫn của mỹ thực cùng cái bụng đang kháng nghị ầm ĩ, kéo sọt trúc vào phòng.
Sáng sớm hôm sau, Tạp Địch bị tiếng y nha hưng phấn của đứa con đánh thức. Bé con vươn cánh tay bé xíu mũm mĩm chỉ lên bàn, Tạp Địch lập tức hiểu ra: đứa con đói bụng.
Ôm bảo bảo tới trước bàn, Tạp Địch kinh ngạc nhìn đứa con chọn ra một loại trái cây nhỏ có màu đỏ tươi mà gặm cắn.
Bảo bảo từng ăn loại trái cây này! Tộc nhân không thể nào hái được những trái cây ngon như vậy…. Chẳng lẽ là…
“Bảo bảo.” Tạp Địch ôm lấy đứa con, để bé đối mặt với mình, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm qua ngươi cũng ăn mấy thứ này sao?”
Bé con nghiêng đầu, một hồi lâu sau mới hiểu Tạp Địch nói gì, bé quơ quơ nắm tay bé xíu, vô cùng hưng phấn. Đối nghịch với gương mặt vui sướng của bé con, biểu tình Tạp Địch có chút ngưng trọng——thú nhân kia sao lại mang thức ăn tới cho mình? Y rốt cuộc có ý tứ gì…
Tạp Địch vốn nghĩ Maya chỉ nhất thời hứng khởi mà thôi, nhưng mấy ngày tiếp theo, ngày nào Maya cũng đưa rất nhiều thức ăn tới cho hắn. Tộc nhân rất nhanh liền biết chuyện, bắt đầu nghị luận làm Tạp Địch rất khó kham. Hắn vừa cảm tạ Maya giúp đỡ, về phương diện khác hắn cũng vì thế mà phiền não không thôi.
Lời đồn lan truyền được hai, ba ngày, Tạp Địch cố gắng lấy dũng khí đi tìm Maya, muốn nói chuyện rõ ràng. Nhưng lúc tới cửa phòng thú nhân đang ở tạm, hắn lại khiếp đảm dừng bước——
“Có việc?”
Theo bộ lạc tuần tra một vòng trở về, Maya liếc mắt một cái liền thấy nam tử trẻ tuổi đứng trầm tư trước cửa phòng mình. Y đợi một hồi, đối phương dường như mãi đắm chìm trong suy nghĩ, nhìn đám người xung quanh tụ tập ngày càng nhiều, không muốn phiền toái nên Maya chỉ đành mở miệng.
“A?”
Tạp Địch trong nháy mắt bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra hành vi của mình làm tộc nhân chú ý, gương mặt thoáng chốc đã trắng bệch.
Nhíu mi, Maya thực sự không nhìn được nữa, đưa tay kéo nam tử đang run rẩy vào phòng, ngăn cách những ánh mắt tò mò bên ngoài.
“Tìm ta có việc gì?”
Thả tay, Maya từ trên cao nhìn xuống đối phương, trước kia vẫn không nhìn kỹ giống cái Tạp Địch này. Thực sự quá gầy yếu a… hắn có hảo hảo chiếu cố bản thân không vậy? Thức ăn mình đưa tới chẳng lẽ không vào bụng hắn được chút nào sao? Gầy quá, nếu là bầu bạn của mình, nhất định y sẽ không để hắn có bộ dáng suy dinh dưỡng này.
“Ta… ta…”
“Ân?” Maya kiên nhẫn chờ, ánh mắt khóa chặt vào người Tạp Địch. Nam tử trước mặt không hề tuấn mỹ tới mức làm người ta có cảm giác kinh diễm, nhưng gương mặt rất nhu hòa, là loại hình làm người ta càng nhìn càng thấy thích.
Người nọ cúi đầu, khẩn trương cắn môi dưới, mái tóc mềm mại xõa trên bờ vai, Maya thoáng có xúc động muốn nắm lấy lọn tóc kia, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ta…”
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Ho khan một tiếng, Maya ồ ồ hỏi một câu để che dấu tình tự mất tự nhiên của mình.
“…Ta…” Khẽ cắn môi, Tạp Địch rốt cuộc cũng nói ra hết những lời nghẹn trong lòng: “Thực cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng mà xin ngươi đừng đưa thức ăn tới nữa…”
“Ta làm ngươi khó xử sao?”
Maya trầm giọng hỏi một câu, sắc mặc cũng không tốt là bao. Y không ngờ Tạp Địch tới vì muốn cự tuyệt sự giúp đỡ của mình!
“Đúng vậy…”
Cảm nhận khẩu khí thú nhân trong nháy mắt đã trầm xuống, Tạp Địch cố nén xúc động muốn xoay người bỏ trốn, hắn biết lời nói của mình làm tổn thương người ta, nhưng hắn nhất định phải nói rõ.
“Thực cám ơn ngươi đã giúp đỡ, ta sẽ báo đáp. Nhưng xin ngươi đừng làm vậy nữa, ta… ta có thể chăm sóc mình và Ngải Niết Nhĩ…”
Thú nhân không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Tạp Địch, hiển nhiên không đồng ý lời hắn nói.
“Đây là thế giới mạnh được yếu thua, ngươi một mình không thể sinh tồn nổi, ngươi cần một giống đực.” Chậm rãi, Maya mở miệng, trong nháy mắt vẻ mặt của y dường như đã thông suốt cái gì đó, trở nên cởi mở hơn.
“Không, ta không cần.”
“Phải không?” Vòng tay quanh ngực, Maya lúc này không hề tức giận, y nhìn nam tử trẻ tuổi quật cường trước mặt, thực muốn biết lí do đối phương kiên trì như vậy.
“Đúng vậy, ta không cần.” Tạp Địch kiên định gật đầu. Hắn biết thú nhân rất coi trọng huyết thống, không thú nhân nào nguyện ý tiếp nhận thú nhân bảo bảo không phải con ruột của mình. Hắn không muốn để Ngải Niết Nhĩ chịu bất cứ ủy khuất nào!
“Cám ơn ý tốt của ngươi.” Nói hết những lời trong lòng, tâm tình Tạp Địch thoải mái hơn rất nhiều, thừa dịp vẫn còn sót lại chút dũng khí, hắn hướng Maya cúi đầu nói cám ơn rồi mới vội vàng rời khỏi nhà gỗ nhỏ của đối phương.
Về tới nhà mình, Tạp Địch vỗ vỗ ngực há mồm thở dốc, cũng không biết mình làm thế nào quay về——hắn nói rồi, thực sự nói rồi, đối phương nhất định cảm thấy lòng tự trọng của mình bị sỉ nhục đi… Nhưng cũng có thể hắn nghĩ sai rồi, không chừng Maya cũng không có ý tứ kia với mình, chỉ đơn thuần là thương hại mà thôi…
Đúng, nhất định là vậy! Cho dù chưa từng rời khỏi bộ lạc này, nhưng Tạp Địch liếc mắt đã nhìn ra Maya rất xuất sắc, người như vậy sao có thể xem trọng một người chẳng có tý thu hút nào như hắn? Nhất định là hắn đã nghĩ quá nhiều… Nếu vậy, những lời mình nói khi nãy khác nào tự mình đa tình, thực khó xử…
Nghĩ vậy Tạp Địch nhịn không được che mặt than nhẹ. Ai, nói thì cũng nói rồi, đâu thể chạy tới bảo đối phương quên đi chuyện mình nói khi nãy. Chỉ sợ mình đã đắc tội Maya… Quên đi, dù sao bọn họ cũng không ở bộ tọc ngân hồ lâu, cứ vậy để mọi chuyện trôi qua đi.
Những ngày kế tiếp, Maya không đưa thức ăn tới nữa. Đã quen được cá thịt hầu hạ, đột nhiên lại quay về cuộc sống cơm canh nhạt thếch, Tạp Địch quả thực có chút không quen. Không riêng gì hắn, bảo bảo bị uy tới béo tròn cũng không vui, cứ ồn ào nháo hết cả ngày, không thèm liếc mắt tới thức ăn Tạp Địch đưa tới.
Bởi vì đêm nay dũng sĩ hồ tộc thu hoạch khá phong phú nên tộc trưởng gọi tất cả tộc nhân tụ họp lại, vây quanh đống lử trại cùng nhau dùng bữa. Dũng sĩ thú nhân sớm đã lục đục li khai, ngay cả Maya sáng hôm nay cũng rời đi, tộc trưởng cũng nhân buổi lửa trại hôm nay để nâng cao sĩ khí tộc ngân hồ. Dù sao, bọn họ không thể vĩnh viễn dựa vào bộ lạc thú nhân.
Tuy nói con mồi đêm nay rất phong phú, nhưng so với bình thường mỗi người chỉ tăng thêm vài khối thịt lộc mà thôi. Tới phần Tạp Địch thì lại càng ít hơn.
Nhai nhai thức ăn trong miệng, Tạp Địch hoàn toàn không nghe tộc trưởng nói gì, hắn trấn an tiểu Ngải Niết Nhĩ còn không kịp, chỉ có thể cố nuốt một ít dằn bụng.
Đột nhiên đám người ồn ào làm Tạp Địch chú ý. Lúc hắn ngẩng đầu, hoàn toàn không thể tin thứ mình thấy——
Cư nhiên là Maya, hắn đã trở lại!? Hơn nữa còn khiêng một đầu voi ma mút lông ngắn trở lại!
Một con voi ma mút trưởng thành phải hơn mười thú nhân trưởng thành khiêng nổi, thế mà Maya chỉ một mình vác về. Tộc nhân ngân hồ ngơ ngác nhìn Maya tiến vào, vất con mồi ở một bên phát ra một tiếng động thật lớn.
Tộc trưởng là người đầu tiên lấy lại tinh thần, vội vàng chạy qua. Nói chuyện một lát, tộc trưởng đột nhiên kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía Tạp Địch. Hành động này làm Tạp Địch cảnh giác, nhưng kế đó Maya cũng không có hành động gì khác, chỉ giao con mồi cho tộc nhân ngân hồ.
Bởi vì Maya cùng một con voi ma mút thật lớn gia nhập, đại hội lửa trại lập tức trở nên náo nhiệt. Tất cả mọi người tụ tập tới bên cạnh thi thể voi ma mút, chờ phân phần mình. Tạp Địch ở nguyên vị trí không tiến tới, vẻ mặt phức tạp nhìn Maya, không hiểu vì sao thú nhân đã đi rồi còn quay lại.
Đột nhiên, hắn thấy Maya khiêng một con linh dương từ phía sau con voi ma mút ra, thuần thục kéo tới một đống lửa trại nhỏ, lột da làm kệ chống. Rất nhanh, mùi thịt nướng thơm lừng tỏa ra làm tộc nhân thèm nhỏ dãi.
Tạp Địch nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, cậu nhớ rõ vị thơm ngon của tiểu linh dương mà Maya từng đưa tới. Loại thịt này tươi non mềm mại, cắn một ngụm thịt vừa nướng liền có cảm giác béo béo thơm lừng, thực làm người ta thèm thuồng.
“A a!” Ngải Niết Nhĩ là người đầu tiên nhịn không được, bé túm túm quần áo Tạp Địch đòi qua đó. Tạp Địch vội đè bé con đang hưng phấn lại, ý bảo bé không được lộn xộn.
Bé con không chịu từ bỏ, càng kêu lớn hơn nữa làm mọi người đều chú ý. Tạp Địch có chút quẫn bách né tránh ánh mắt tộc nhân, cùng lúc đó lại phải cố trấn an đứa con.
Vừa nướng thịt thú nhân vừa nhếch môi cười mỉm, chờ đến lúc nướng thơm ngon, Maya mới đột nhiên đứng dậy, đi về hướng Tạp Địch.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Maya thực tự nhiên kéo Tạp Địch, thừa dịp người ta còn đang ngẩng người, thuần thục ôm lấy tiểu Ngải Niết Nhĩ trong lòng hắn, sau đó nắm tay người nào đó còn đang khiếp sợ trở về chỗ ngồi của mình.
“Mau ăn đi.” Maya kiên nhẫn cắt thịt thành từng khối nhỏ uy tiểu hồ ly, vừa không ngừng bỏ thức ăn vào tay Tạp Địch.
“Ta đã nói với tộc trưởng, sau này sẽ ở lại đây.” Nhếch khóe môi, thú nhân nói khẽ với Tạp Địch. Gương mặt anh tuấn của y có mị lực làm rung động lòng người, làm người ta không thể nói ra lời phản bác.
“Sau này ta sẽ chăm sóc ngươi, mọi thứ sẽ tốt thôi.”