Thứ Nữ Công Lược

Chương 177: Tịch nguyệt (Hạ)



Ngày hôm sau buổi sáng đứng lên, Thập Nhất Nương phát hiện Từ Lệnh Nghi sắc mặt rất khó xem.

Nàng phải về nhà mẹ đẻ, quyết định cách xa hắn một chút, cần phải bình an ra cửa, có việc gì, trở về rồi nói.

Nam Vĩnh nương tử búi cho nàng búi tóc mẫu đơn kế nho nhỏ, đeo trâm cài tóc hồng bảo thạch vàng ròng tơ xếp rũ xuống lung lay, điểm đá quý nam châu màu xanh. Bộ áo hoa bối tử lụa hoa vàng có hai màu hồng tím ở tay áo. Trinh tỷ nhi búi tóc song loa kế, đeo châu hoa bạc nạm hạt châu, bên trong mặc áo bạch lăng, bên ngoài mặc tiểu áo gấm lụa màu phấn hồng. Hai người đứng sóng vai, giống một đôi hoa tỉ muội.

” Thiếp thân từ biệt nương liền trực tiếp đi ngõ Cung Huyền.” Thập Nhất Nương khom đầu gối hành lễ với Từ Lệnh Nghi, thật cẩn thận nhìn sắc mặt hắn.

Từ Lệnh Nghi thần sắc lạnh lùng, cùng ngày hôm qua giống nhau nghiêng đầu trên giường dựa vào gối đọc sách.

Nghe được Thập Nhất Nương hướng hắn từ biệt, hắn nâng mắt liếc xem nàng một cái, từ dưới gối sờ soạng lấy một cái hộp sơn son mạ vàng nho nhỏ cho nàng: “Mang theo đi!”

Lại không thấy nói gì nữa, cũng không nói là cho ai …… Nhưng mặc kệ thế nào, luôn là một mảnh tâm ý của hắn. Thập Nhất Nương quyết định nịnh nọt một chút. Dáng vẻ cao hứng phấn chấn nhận lấy, mở hộp:” Là cái gì?” Bên trong có hai mươi mấy thỏi bạc tám, chín lượng, còn có hơn mười ngân phiếu năm mươi hoặc một trăm lượng. Nàng nhìn thấy ngẩn ra. Từ Lệnh Nghi đã cúi đầu lật sách: “Ngươi về nhà mẹ đẻ, các đồ vật ta đã cho Bạch tổng quản chuẩn bị tốt để trở về đánh thưởng– di nương dù sao cũng là lần đầu tiên đến, còn có tẩu tẩu mới vào cửa… “ Biểu tình thản nhiên.

Thập Nhất Nương nghĩ đến ngày hôm qua Từ Lệnh Nghi kêu Bạch tổng quản đến gặp hắn….. Khẳng định là vì chuyện này. Nghĩ đến ngày hôm qua nàng oán giận, thì có chút bất an:” Hầu Gia…..” Từ Lệnh Nghi không có nâng mắt lên một chút, phất phất tay, ý bảo nàng nhanh lên. Muốn cùng hắn nói gì hay không?

Thập Nhất Nương suy nghĩ. Lại sợ mình trở về chậm– vốn là một người trở về, nếu đến trễ, còn không biết sẽ bị người ta nói thành cái gì……. Nàng trái phải đều khó xử. Thôi quên đi, vẫn là về nhà mẹ đẻ trước. Đợi lúc trở lại nhỏ nhẹ nói lời xin lỗi hắn là được. Nàng khom đầu gối hành lễ với Từ Lệnh Nghi:” Hầu Gia, ta đi ngõ Cung Huyền!”

Lực chú ý của Từ Lệnh Nghi giống như hoàn toàn đặt ở trên sách, có chút không yên lòng gật đầu. Xem sách gì, mà xuất thần như vậy! Ngày hôm qua giống như cũng xem quyển này.

Thập Nhất Nương nhịn không được vươn cổ lướt qua một chút.

Là bản (Tả truyền).

Có hay như vậy sao? Nàng nhịn không được trong lòng thì thầm nho nhỏ một chút, lúc này mới cùng Trinh tỷ nhi ra cửa.

Tự nhiên không phát hiện đáy mắt người xem (Tả truyền) kia hiện lên một tia cười giảo hoạt. Ra sân, Trinh tỷ nhi rất là lo lắng nhìn Thập Nhất Nương:” Mẫu thân cùng phụ thân……”

Đứa nhỏ trưởng thành, không khí trong nhà không tốt nàng cũng có thể cảm giác được. Cùng với dối gạt, không bằng cùng Trinh tỷ nhi thẳng thắn. Đứa nhỏ bình thường so với sự tưởng tượng của đại nhân càng thành thục hơn.

“Ta cùng phụ thân ngươi có chút khúc khắc nho nhỏ.” Thập Nhất Nương bất đắc dĩ cười nói:” Ta lại vội về nhà mẹ đẻ. Chỉ phải đợi trở về lại cùng phụ thân ngươi nói chuyện.”

Trinh tỷ nhi gật đầu, nàng nghĩ tới những lời thái phu nhân lén nói cùng Đỗ mama về đích mẫu (mẹ cả), không khỏi do dự nói:” Có phải vì chuyện phụ thân từ quan hay không?” Lại nói,” Ta nghe người ta nói Hoàng Thượng lưu phụ thân như vậy, là thử phụ thân, xem phụ thân có thật sự từ quan hay không. Nếu phụ thân từ quan, Hoàng Thượng sẽ thật sự yên tâm phụ thân. Nếu phụ thân chối từ quan, Hoàng Thượng chỉ sợ sẽ không buông tha phụ thân. Nhưng nếu phụ thân thật sự từ quan, trong nhà sẽ không có thanh danh to lớn như hiện tại……” Nói xong, nàng dừng cước bộ, còn thật sự nhìn Thập Nhất Nương,:” Mẫu thân, người ta thường nói rất đúng, lưu lại núi xanh sợ gì không có củi đốt. Phụ thân là Vĩnh Bình Hầu, là trụ cột của mọi người trong phủ này. Chỉ cần bảo vệ phụ thân, chúng ta còn có cơ hội đông sơn tái khởi. Mẫu thân, ngài đừng cùng phụ thân tức giận. Cho dù trong nhà về sau không có quang vinh hiển hách như hiện tại, nhưng có thể cả nhà yên tĩnh qua ngày, cũng không phải là chuyện không may mắn.” Thập Nhất Nương ngạc nhiên.

Trinh tỷ nhi thế nhưng khuyên nàng. Không nghĩ tới nàng tuổi nhỏ, không chỉ có tấm lòng thuần lương, còn có kiến thức như vậy. Không khỏi lộ ra tươi cười sáng lạn:” Trinh tỷ nhi, ngươi nói đúng. Lưu lại núi xanh sợ gì không có củi đốt. Chỉ cần phụ thân ngươi bình an vô sự, nhà của chúng ta sẽ không có chuyện gì.”

Trinh tỷ nhi nghe có chút thẹn thùng:” Ta nói ẩu nói tả, mẫu thân khoan hồng đại lượng, không cùng ta chấp nhặt thì được.”

“Trinh tỷ nhi chúng ta thật sự rất có kiến thức.” Thập Nhất Nương cười khích lệ nàng, sau đó hướng nàng giải thích,” Bất quá, chúng ta không phải vì việc này mà tranh chấp. Chúng ta là với đối cuộc sống bình thường có một ít sở thích khác nhau. Ví dụ như, ta thích ăn cá, cha ngươi thích thịt…… Cho nên cần điều tiết một chút.”

Trinh tỷ nhi gật đầu, thấp giọng khuyên nhủ:” Trăm năm tu mới có thể cùng thuyền. Mẫu thân cùng chúng ta là người có duyên, cũng đừng cùng phụ thân so đo mấy chuyện vặt.”

Nhìn thấy Trinh tỷ nhi như vậy, đừng nói chuyện này là hiểu lầm Từ Lệnh Nghi, dù hắn có sai, Thập Nhất Nương cũng không thể so đo cùng hắn cái gì.

“Trinh tỷ nhi nói rất đúng.” Nàng cười nắm tay Trinh tỷ nhi,” Đều là người một nhà, nên khoan dung lẫn nhau mới đúng.”

Trinh tỷ nhi nghe liền thở nhẹ nhõm một hơi, cùng Thập Nhất Nương nói cười đi đến chỗ thái phu nhân.

Truân ca biết Trinh tỷ nhi cùng với Thập Nhất Nương đi thăm thân thích, cũng muốn đi.

Thập Nhất Nương cũng không dám dẫn hắn đi, sợ bị cắn ở đâu hoặc là đụng chạm làm sao thì không biết ăn nói thế nào, cười nói:” Nữ hài tử chúng ta đi thân thích, nam hài tử các ngươi ở nhà cùng tổ mẫu.”

Truân ca nhìn Từ Tự Kiệm một bên cười hì hì, lại nhìn Trinh tỷ nhi, đầu liền cúi xuống.

Thập Nhất Nương nhìn thấy không khỏi cười sờ sờ đầu hắn nói:” Đợi qua năm, ta cũng mang ngươi đi thân thích.” Qua năm mùng hai đi cữu cữu, đầu tháng ba đi nhạc phụ, đến lúc đó khẳng định phải dẫn Truân ca đi La gia.

Truân ca nghe ánh mắt sáng ngời, cũng không quên Từ Tự Kiệm, kéo hắn nói:” Cũng mang Tam ca đi! Ta không phải nữ nhân, thích đi thân thích.” Mặt mũi Từ Tự Kiệm không cho là đúng, ánh mắt lại toát ra mấy phân,” Ta không đi.”

Từ Tự Cần cùng Từ Tự Dụ tuổi lớn chút, sớm nghe ra Thập Nhất Nương là dụ dỗ Truân ca, ở một bên cười, Từ Tự Cần lại tự mình vén rèm cho Thập Nhất Nương: “Tứ thẩm đừng để ý bọn họ, hai con trâu.”

Thập Nhất Nương cười cùng Trinh tỷ nhi vào nhà.

Thái phu nhân ngồi ở Lâm Song đại kháng nói chuyện, thấy Thập Nhất Nương cùng Trinh tỷ nhi tiến vào, cẩn thận hỏi các nàng có mang lễ vật hay không? Mang bao nhiêu bà tử cùng xe? Khi nào thì trở về?

Thập Nhất Nương nhất nhất đáp lời, thái phu nhân lại dặn dò vài câu” Trên đường phải cẩn thận” linh tinh, lúc này mới cho Đỗ mama tiễn các nàng ra cửa……. Đến ngõ Cung Huyền La trạch, Đại phu nhân, tự mình ở thùy hoa môn nghênh đón.

Nhìn thấy Trinh tỷ nhi phía sau Thập Nhất Nương, đáy mắt nàng hiện lên kinh ngạc. Nhưng vẫn là không mất lễ tiết, cười khanh khách cùng Trinh tỷ nhi hàn huyên:”…… Lần trước ở thiều hoa viện nghe được tiếng đàn của Đại tiểu thư, làm người ta kinh ngạc.” Trinh tỷ nhi thực cung kính cấp Đại phu nhân hành lễ:” Cữu mẫu khích lệ.” Thập Nhất Nương cũng rất kỳ quái. Chiếu theo đạo lý, Đại lão gia đem mọi người trong nhà mang đến Yến Kinh, tính ra là một nhà đoàn tụ, lại cố ý thỉnh các nàng những cô nương đã gả chồng hồi nhà mẹ đẻ ăn cơm, hẳn là nhiệt náo, vui mừng mới đúng, như thế nào mà nha hoàn, bà tử mặt đều cương cứng gắt gao, Đại phu nhân nó cười cũng có chút miễn cưỡng.

Ý niệm trong đầu chợt lóe, trong lòng nàng “Lạc đăng” một chút. Vội kéo tay Đại phu nhân nó: “Đại tẩu, trong nhà xảy ra chuyện gì?”

Đại phu nhân, liếc mắt xem Trinh tỷ một cái, muốn nói lại thôi.

Trinh tỷ nhi là người cực kỳ biết xem sắc mặt, nhưng đây là La gia, nàng cho dù muốn tránh cũng không có có chỗ tránh. Đành phải cúi đầu.

Thập Nhất Nương lại không có ý giấu diếm nàng.

Lại nói tiếp, nàng cùng Trinh tỷ nhi là mẹ con, có cái gì không thể nói. Huống chi Trinh tỷ nhi là hài tử hiểu biết, tri kỷ.

“Đại tẩu có chuyện trực tiếp nói!” Nàng lo lắng ngũ di nương.

Đại phu nhân, thấy nàng hỏi gấp, nghĩ đợi lát nữa muốn gặp mặt …… Cười khổ nói:”Bệnh tình nương lại tăng thêm!”

“Như thế nào lại như vậy?” Thập Nhất Nương có chút trợn mắt há hốc mồm,” Mấy ngày hôm trước ta phái người tới hỏi còn nói tốt lên bảy tám phần mà, lúc qua năm là có thể xuống giường. Như thế nào đột nhiên lại tăng thêm!”

Đại phu nhân, đang muốn nói cái gì, thì có xe ngựa” Đắc đắc đắc” dừng lại đây– là Tứ tỷ phu Dư Di Thanh cùng Tứ Nương đến đây. Nàng hướng tới Thập Nhất Nương cười cười xin lỗi, vội đi nghênh đón.

Mọi người hành lễ gặp mặt xong, Dư Di Thanh vì có Trinh tỷ nhi ở đây, vội tránh đến phòng La Chấn Hưng, Tứ tiểu thư, lôi kéo tay Trinh tỷ nhi tán dương một phen, sau đó mọi người cùng đi nhà chính. Lục di nương mang theo Thập Nhị Nương nghênh đón.

Thập Nhị Nương so với lúc ở Dư Hàng cao thêm, dần dần bớt ngây thơ, đã có vẻ tú lệ của tiểu cô nương chưa chồng.

” Thập nhất tiểu thư.” Lục di nương nhiệt tình cùng Thập Nhất Nương chào hỏi, lại phân phó Thập Nhị Nương,” Còn không bái kiến tỷ tỷ ngươi.”

Thập Nhị Nương có chút ngại ngùng trên mặt đất hành lễ với Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương lấy một khối ngọc bài Phỉ Thúy ra cho nàng làm lễ gặp mặt, lại đem châu hoa nam hoa thái phu nhân cho cũng đưa cho nàng:” Đây là tâm ý của thái phu nhân.”

” Ai nha! Thật xấu hổ.” Lục di nương mang theo Thập Nhị Nương khom đầu gối với Thập Nhất Nương nói,”Làm thái phu nhân tiêu pha!”

” Một chút quà nhỏ, chủ yếu là tâm ý.” Thập Nhất Nương khách khí một phen.

Lục di nương lại dẫn Thập Nhị Nương hành lễ với Tứ Nương.

Tứ Nương thưởng một chuỗi vòng đeo tay lưu li cho Thập Nhị Nương làm lễ gặp mặt.

Thập Nhất Nương đem Trinh tỷ nhi giới thiệu cho Thập Nhị Nương.

Một cái có sự dịu dàng thanh mĩ của nữ hài tử Giang Nam, một cái có sự hào phóng thong dong của nữ tử phương bắc, đứng cùng nhau, như Xuân Lan Thu Cúc mỗi người một vẻ.

Hai Tiểu cô nương hành lễ cho nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự thưởng thức. Mà Lục di nương biết Trinh tỷ nhi là Đại tiểu thư Vĩnh Bình Hầu, tươi cười so với vừa rồi lại thân thiết mấy phân, thưởng một vòng đeo tay men kết ti cho Trinh tỷ nhi làm lễ gặp mặt. Trinh tỷ nhi cung kính cảm tạ. Một hàng người đi vào nội thất đại thái thái. Thập Nhất Nương liếc mắt một cái liền thấy Ngũ di nương nâng khay trà đứng ở trước giường đại thái thái.

Thời gian đối với nàng dường như đặc biệt sủng ái. Tuy hai năm không nhìn thấy, nàng không chỉ dung mạo không thay đổi, hơn nữa thần thái cũng thay đổi nhát gan trong dĩ vãng biến mất, ngược lại có một loại phong vận bình thản lạnh nhạt, làm cho nàng có vẻ thanh nhã thoát tục, so với trước kia càng thêm xinh đẹp. Ngũ di nương cũng thấy nữ nhi. Nàng ăn mặc hoa lệ, sắc mặt hồng nhuận sáng bóng, ánh mắt không còn cẩn thận chặt chẽ như lúc có ở La gia mà trầm ổn tự tin, bình tĩnh thong dong. Giống như mình bất quá chớp mắt một cái, nữ nhi đã trưởng thành. Ngũ di nương lập tức nước mắt quanh tròng: “Thập Nhất Nương ……”

” Di nương!” Thập Nhất Nương cũng rơi lệ.

Trong phòng đột nhiên liền truyền đến âm thanh khàn khàn như tiếng quạ kêu la.

Thập Nhất Nương bị dọa sốc.

Thuận theo tiếng nhìn lại, liền thấy tựa vào đầu giường trên gối dựa đại thái thái.

Đôi mắt to của nàng đang lườm, ánh mắt sắc bén nhìn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.