Thứ Nữ Công Lược

Chương 217: Chúc tết (Thượng)



Tân Cúc ở một bên vội vàng giải thích:” Phu nhân, Ngũ thiếu gia nghe nói ngài đã trở lại, muốn tới gặp ngài, chúng ta có cản nhưng không được……”

Chủ yếu là vì Từ Tự Giới hiện tại là thiếu gia, không tiện ngăn đón đi!

Thập Nhất Nương nhìn hắn nắm chặt tay quyền, nhẹ giọng hỏi:” Giới ca, ngươi là muốn đưa đường cho ta ăn sao? Đem kẹo đường Truân ca tặng cho ngươi tặng cho ta ăn sao?”

Hắn do Tân Cúc ôm vào trong ngực, cúi đầu, chăm chú không trả lời.

Trong lòng Thập Nhất Nương mềm ra, nhẹ nhàng thở dài.

Nàng cự tuyệt theo bản năng làm cho đứa nhỏ này thương tâm đi!

Thập Nhất Nương đứng dậy, sờ sờ đầu của hắn, giọng nói trở nên nhu hòa:” Giới ca, ngươi muốn cho ta đường ăn?”

Từ Tự Giới nâng đầu lên, có chút không xác định nhìn Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương cười nhìn hắn tươi sáng. Hai người không tiếng động đối mặt nhau.

Tân Cúc bất an nói:” Phu nhân, ngài đi rồi, Tứ thiếu gia muốn dạy Ngũ thiếu gia đá cầu, Ngũ thiếu gia không chịu, muốn đi về; Tứ thiếu gia lại lấy tô hạch đào với óc chó xốp dòn ra dụ Ngũ thiếu gia, vẫn dụ không được. Ta đành phải đem Ngũ thiếu gia ôm trở về. Hắn lại không chịu vào nhà, ôm cây cột trước cửa hành lang uốn khúc không chịu đi. Chúng ta không có biện pháp, đành phải dùng áo choàng sưởi ấm cho Ngũ thiếu gia bồi hắn đứng trong này. Đến lúc ăn cơm hắn cũng không chịu buông tay, ta cùng Đông Thanh không chỉ thay nhau khuyên, còn đem Ngô mama bà tử làm bếp của chúng ta làm canh thịt dê bưng đến dỗ hắn vào nhà ăn cơm…… Thật vất vả đem Ngũ thiếu gia dỗ vào nhà. Cũng không biết ai nói, phu nhân đã trở lại. Hắn liền xuống ghế dựa chạy đến phòng ngài.” Nói xong, thanh âm của nàng dần dần thấp xuống,” Chúng ta lúc trước còn buồn bực, Ngũ thiếu gia như thế nào lại nắm chặn tay không buông…… Không nghĩ tới trong tay là kẹo đường.”

Thập Nhất Nương trở nên bình thản điềm tĩnh, nàng lại nói: “Giới ca, Truân ca cho kẹo đường ăn ngon lắm sao?”

Hắn gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, sau đó chậm rãi mở nắm tay nắm chặc.

Bởi vì năm trong tay đã lâu mặt ngoài của kẹo đường hoa hồng đã muốn chảy lại một lần nữa hiện ra trước mặt Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương cười ngậm kẹo đường từ trong tay hắn.

Thập Nhất Nương dặn dò Tân Cúc:” Giúp hắn rửa tay sạch sẽ, sau đó tìm tất cả đường của hắn ra– miễn cho hắn giấu trên giường hoặc dưới gối đầu.” Ngẫm lại lại cảm thấy không ổn, bổ sung,” Cho hắn một cái hộp chuyên môn dùng để bỏ đồ vật linh tinh, làm cho hắn có thói quen đem đồ vật bỏ vào hộp”

Tân Cúc vội gật đầu đồng ý.

Thập Nhất Nương cười xoa đầu Từ Tự Giới:” Phải nhớ, lần sau muốn làm gì, nhớ nói cho ta trước!” Sau đó ánh mắt chân thành nhìn hắn, hỏi ý tứ hắn.

Từ Tự Giới gật đầu, đột nhiên mở miệng nói: “Đường ngọt.”

Thập Nhất Nương vội lộ ra một tươi cười thật lớn: “Giới ca chúng ta thực ngoan. Về sau liền cứ như vậy nói cho ta. Biết không?”

Từ Tự Giới gật đầu cười. Thập Nhất Nương hỏi Tân Cúc:” Hắn ăn chưa?”

Tân Cúc vẻ mặt đau khổ: “Ăn hai cái sủi cảo.”

Vậy là còn chưa ăn………

Thập Nhất Nương suy nghĩ, nói: “Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia bọn họ còn chơi đùa bên cạnh thái phu nhân sao?”

Bọn họ tiến cung chức mừng, đem mấy đứa nhỏ giao cho Đỗ mama.

Tân Cúc gật đầu: “Lúc ta đến, mấy vị thiếu gia đều ở trong phòng Tứ thiếu gia ngủ bù đó!”

Thập Nhất Nương liền cười nói với Từ Tự Giới: “Ngươi có muốn đi theo ta?”

Từ Tự Giới liên tục gật đầu.

Thập Nhất Nương cười nói: “Vừa rồi ta dặn dò ngươi thế nào? Ngươi muốn làm gì, phải nói ra, biết không?”

Từ Tự Giới lập tức nói: “Ta cùng đi!”

“Tốt lắm, ngươi đem sủi cảo Tân Cúc đút ngươi ăn hết, ta liền mang theo ngươi.”

Từ Tự Giới vừa nghe, lập tức đẩy Tân Cúc chạy ra ngoài.” Ngũ thiếu gia!” Tân Cúc dậm chân, vội vàng cùng Thập Nhất Nương nói “Ta đi nhìn xem” liền đuổi theo.

Hổ Phách hầu hạ bên cạnh cười nói:” Ngài thật sự đem Ngũ thiếu gia mang theo người sao? Chỉ sợ sẽ có người đến chúc tết ngài!” Thập Nhất Nương cười nói:” Cho tiểu nha hoàn ở nội thất chỉ hắn đá cầu là được.”

Từ Tự Giới cũng không là đứa nhỏ bám dính lấy người, chỉ cần Thập Nhất Nương ở trong giới hạn hắn thấy hắn sẽ im lặng an tĩnh. Nếu Thập Nhất Nương ở đông gian gặp khách, cho tiểu nha hoàn dẫn hắn đến tây gian chơi, hắn khẳng định sẽ không ầm ĩ.

Thông qua quan sát mấy ngày nay, Hổ Phách ít nhiều biết chút thói quen của Từ Tự Giới, nghe Thập Nhất Nương nói như vậy, cũng không có phản bác, giúp Thập Nhất Nương thay đổi bộ cẩm đoạn bối tử màu phấn, váy quần màu xanh thẫm, đã xong y phục thường ngày thì Từ Lệnh Nghi đi đến: “Xong hết chưa?”

Trước mắt hắn sáng ngời.

Cẩm đoạn màu phấn làm mặt nàng như hoa đào.

“Tốt lắm!” Thập Nhất Nương cười đứng dậy,” Nhưng mà Tân Cúc còn đang uy giới ca ăn cơm– chúng ta từ từ đi!”

Từ Lệnh Nghi nhíu mày: “Lúc này là lúc nào rồi, mà còn đang ăn cơm? Về sau phải dạy hắn quy củ mới được.”

“Hắn mới vừa đến thôi!” Thập Nhất Nương cười nói, “Cần có quá trình để có thói quen.”

Từ Lệnh Nghi không nói gì nữa, ngồi xuống Lâm Song đại kháng.

“Đầu bếp chúng ta hôm nay cũng làm sủi cảo, nếu không ta mang một chút cho Hầu Gia điểm bụng?”

“Không cần.” Từ Lệnh Nghi không chút suy nghĩ cự tuyệt.

Thập Nhất Nương nghĩ hắn một ngày ba bữa cơm, điểm tâm hoa quả ăn khuya hết thảy đều không thiếu, nên cũng không miễn cưỡng, cười bồi hắn ngồi xuống.

“Chúng ta buổi chiều tranh thủ đi Khương gia đi!” Từ Lệnh Nghi đột nhiên nói,” Ngẩng đầu gả nữ nhi, cúi đầu cưới con dâu. Huống chi cửa thân sự này là Khương lão thái gia cùng Khương Bách định xuống, Khương Tùng không phải thập phần nguyện ý. Nhà chúng ta phải xuất ra thành tâm mới được.”

Lễ nhiều người không trách! Huống chi lấy thân phận địa vị của Từ Lệnh Nghi, người khác chỉ cảm thấy ngươi khiêm tốn.

Thập Nhất Nương gật đầu: “Ta vài ngày trước đó xem sổ sách, thân thích như vậy lui tới, lễ không quá năm mươi lượng……”

” Liền năm mươi lượng!” Từ Lệnh Nghi không chút do dự nói:” Ta lại cho Triệu tổng quản từ trong khố phòng chọn mấy bức họa chữ phúc cũng tặng đi qua.”

Thập Nhất gật đầu đáp vâng, rồi lấy đối bài chữ Đinh thái phu nhân cho đưa Hổ Phách đi lấy tranh.

Có tiểu nha hoàn đến bẩm:” Ngũ thiếu gia đến đây!”

” Tiến vào đi!” Thập Nhất Nương gật đầu, Tân Cúc ôm Từ Tự Giới đi đến.

Từ Tự Giới nhìn đến Từ Lệnh Nghi ở đây, ánh mắt lập tức lập lòe tỏa sáng.

Tân Cúc dẫn hắn hành lễ với Từ Lệnh Nghi, hắn vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó nhìn lên Từ Lệnh Nghi, hoàn toàn không còn linh động như ngày xưa, mà có chút ngơ ngác.

Thập Nhất Nương nhìn thấy buồn cười, nói: “Nhanh như vậy liền ăn xong?” Vì có Từ Lệnh Nghi ở đây, thái độ Tân Cúc thực cung kính:” Ăn chín cái sủi cảo!”

Thập Nhất Nương gật đầu, hướng Từ Tự Giác cười nói:” Giới ca thật không tệ.” Từ Tự Giới cao hứng lên.

Từ Lệnh Nghi lại nhíu mày:” Đứa nhỏ này như thế nào không nói?” Từ Tự Giới xem lập tức lui về phía sau hai bước nho nhỏ, khuôn mắt nhỏ nhắn nhăn lại.

Thập Nhất Nương nhịn không được cười rộ lên, tiến lên ôm Từ Tự Giới:” Chúng ta đi chỗ thái phu nhân đi! Hắn không phải biết đi đường sao?” Từ Lệnh Nghi đứng dậy, ngạc nhiên nói,” Cho Tân Cúc ôm đi? Ngươi cẩn thận đứa nhỏ ngã trên mặt đất.”

Chợt ôm đứa nhỏ ba tuổi thật là có chút cố hết sức, Thập Nhất Nương theo lời đem đứa nhỏ cho Tân Cúc, cười nói:” Đi chỗ thái phu nhân phải đi mất thời gian hai ngọn trà, Giới ca còn quá nhỏ.”

Từ Lệnh Nghi chính là thuận miệng hỏi.

Hắn không có kinh nghiệm giữ đứa nhỏ.

Lần đầu tiên làm phụ thân, lúc hắn đi đứa nhỏ còn ở trong bụng, lúc trở về đứa nhỏ đã có thể chạy có thể nhảy. Đến Truân ca, hắn đã chuyển đến Bán Nguyệt Phán, sau đó lại xuất chinh……

Thập Nhất Nương lại nghĩ đến chuyện đi Khương gia.

Mùng một đầu năm, mới từ trong cung trở về, chuyện thứ nhất phải đi Khương gia thăm hỏi.

Xem ra, hắn không chỉ có quyết định hoàn thành đám hỏi này, mà còn rất coi trọng.

Nàng lại nghĩ đến một chuyện mình vẫn đặt ở đáy lòng – tuyển lão sư cho Truân ca.

” Hầu Gia, lần trước Nhị tẩu không phải nói Cần ca, Dụ ca học vấn đều tốt, nhưng phải mời một tây tịch tiên sinh chuyên môn đến sao? Khương gia ở quê hương mở học đường, sao ngài không mời Khương gia giúp đỡ tiến cử một người……”

Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng lắc đầu: “Hai nhà chúng ta dù sao cũng không có chính thức hạ lễ nạp thái.” Dừng một chút, lại nói,” Huống chi Khương gia học đường coi trọng bát cổ văn vẻ nhiều thi từ ca phú. Ta thấy vẫn là quên đi!”

Thập Nhất Nương nghĩ đến Từ Lệnh Nghi từng nói qua, lão Hầu Gia qua đời cũng từng ngăn cản qua Tam gia tham gia khoa cử.

Nàng lại nhớ đến lúc mình ở La gia. Mặc kệ là đại lão gia hay là đại thái thái, đều hai miệng đồng thanh dặn dò La Chấn Hưng, La Chấn Thanh học giỏi bát cổ văn tham gia khoa cử, còn nói thi từ ca phú đều là tà ma ngoại đạo. Mà Từ gia thực hiện lại hoàn toàn tương phản, không cổ vũ mấy đứa nhỏ tham gia khoa cử. Phải biết rằng, Đại Chu vương triều thủ sĩ, chỉ có xuất thân khoa cử mới coi là chính đạo, những mặt khác đều bị coi là chồn hoang, lên không được đài chính. Từ Lệnh Nghi có thứ tử lại có đích tử, nhưng tước vị Vĩnh Bình Hầu lại chỉ có một cái. Muốn đem những mâu thuẫn giảm đến mức ít nhất, biện pháp tốt nhất chính là cổ vũ mấy đứa nhỏ tự thực cánh sinh– nói cho cùng, tranh tước vị cũng chính là cạnh tranh quyền sinh tồn, nếu những đứa nhỏ khác có khả năng sinh tồn, lòng ngấp nghé tước vị sẽ nhạt đi nhiều so với dứa nhỏ không thể tự xử lý cuộc sống nhiều lắm.

Thập Nhất Nương là hy vọng Từ Tự Dụ, Từ Tự Giới có thể tự thực cánh sinh……

“Ý nghĩ Hầu Gia thật kỳ quái.” Nàng thử khai mở cùng Từ Lệnh Nghi,” Ta chỉ nghe nói qua muốn dạy đệ tử học tập bát cổ văn thật tốt, còn không có nghe nói qua có nhà ai thỉnh tây tịch lại ngại tiên sinh dạy bát cổ văn!”

Thập Nhất Nương là La thị nữ nhi, lại sinh trưởng ở nội viện, quan điểm tự nhiên là quan điểm La gia.

Từ Lệnh Nghi nói:”Chúng ta cùng La gia bất đồng.”

Thập Nhất Nương giật mình.

Là chỉ Từ gia là thừa kế truyền đời công khanh chi gia sao?

Từ Lệnh Nghi thấy Thập Nhất Nương đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, hắn không khỏi mỉm cười.

Thập Nhất Nương thông minh, nhưng dù sao thiếu kiến thức.

“Từ lúc có khoa cử về sau, nhà thanh bạch ai cũng lấy cái này làm rạng rỡ tổ tông. Tiến vào đường làm quan, lại có đồng hương, đồng song, đồng khoa giúp đỡ. Công khanh chi gia ta không như vậy. Nghe mệnh Hoàng Thượng, trung thành với Hoàng Thượng. Vinh hoa phú quý đều dựa vào Hoàng Thượng.” Từ Lệnh Nghi uyển chuyển nói,” Chúng ta không thể được voi đòi tiên, phá vỡ quy củ.”

Thập Nhất Nương đem lời Từ Lệnh Nghi ngây người một lát mới hiểu được.

Người giống La gia vậy, chỉ có thông qua khoa cử nhập sĩ làm cho gia tộc hưng vượng, cho nên phải học tốt bát cổ văn vẻ. Mà người giống Từ gia vậy, lại chỉ cần hầu hạ tốt quân chủ là đến nơi. Phải biết rằng, mười năm nghèo khổ, đi ra sẽ có các tiền bối có kinh nghiệm đồng dạng chiếu cố, mà không thông qua khoa cử làm quan nhập sĩ, thứ nhất không người nhập sĩ đã thông qua khoa cử chấp nhận, thứ hai ở sĩ đồ không có quan hệ đan xen đồng hương, đồng song, đồng khoa như vậy. Muốn làm được làm tốt hơn nữa, thì duy nhất chỉ có thể là dựa vào Hoàng Thượng như trước.

Cho nên, người La gia nhân muốn xuất đầu, liền dựa vào khoa cử; người Từ gia muốn xuất đầu, liền dựa vào hoàng đế thưởng thức. Bởi vì đường ra khác biệt, cho nên những thứ cần học tập cũng khác biệt.

Đây là thuật cân bằng khi đế vương trị vì đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.