Thứ Nữ Công Lược

Chương 229: Kinh biến (Thượng)



” Ca ca nói tiếp!” Thanh âm Từ Tự Giới uyển chuyển giống như chim hoàng oanh mang theo một chút hương vị làm nũng.

” Nói cái gì?” Giọng nói của Truân ca ôn hòa thuận theo.”Nói chuyển nhà!”

Chính là chuyện xưa Mạnh mẫu ba lần dời nhà.

“Nói chuyện trái lê!”

Chính là chuyện khổng dung cho lê.

” Nói chuyện ngủ!”

Chính là chuyện hoàng hương ôn tịch.

Thập Nhất Nương ở một bên may vá, nghe thanh âm trong trẻo của mấy đứa nhỏ, tâm tình chưa từng an bình trước đó trở nên bình thản.

“Giới ca.” Nàng nâng đầu cười khanh khách nhìn Từ Tự Giới: ” Ca ca mệt, con đi rót chén trà cho ca ca.”

“Dạ.” Từ Tự Giới lục đục đứng dậy xuống kháng.

” Không cần, không cần.” Truân ca liên tục xua tay, gương mặt hơi có chút hồng.

Ngồi ở trên ghế nhỏ trước kháng làm quần áo mùa xuân cho Từ Tự Giới, Tân Cúc vội buông đồ thêu thùa may vá trong tay, một mặt ôm Từ Tự Giới, một mặt cười nói:” Nô tì đi rót chén trà đến.” “Để cho Giới ca đi thôi!” Thập Nhất Nương cười nói:”Nó ầm ĩ ca ca đến khô lưỡi, giúp ca ca rót chén nước thì có là gì.” Lại dặn dò Tân Cúc:” Ngươi cũng đi theo, cẩn thận đừng để bị phỏng. Lấy chén nước ấm là được không cần pha trà. Đứa nhỏ uống nhiều trà không tốt.”

Nàng muốn nói cho Từ Tự Giới hiểu được chữ “Cám ơn”.

Tân Cúc chỉ nghe nói trong nhà không có tiền cho nên lưu lá trà đãi khách, không có nghe nói uống trà không tốt. Nhưng Thập Nhất Nương nói có nàng có nghi hoặc cũng sẽ không vi phạm, cười ôm Từ Tự Giới đi rót trà.

Thập Nhất Nương liền thấp giọng hỏi Truân ca:” Biết Cần huynh đệ đang làm cái quỷ gì không?”

Truân ca lắc đầu, biểu tình có mấy phân chua xót:” Không biết, con đi, bọn họ không nói……”

Cho nên mấy ngày nay liền chạy tới chỗ của Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương suy nghĩ, cười nói:” Nếu không, con đợi lát nữa lặng lẽ đi nhìn xem.”

” Lặng lẽ nhìn……” Truân ca trợn mắt há hốc mồm nhìn Thập Nhất Nương, hiển nhiên là kinh ngạc đối với đề nghị của nàng.

“Đúng!” Thập Nhất Nương cười: “Cùng với việc mò mẫn trong lòng, còn không bằng nghĩ biện pháp tìm hiểu rõ ràng chuyện kia. Nói không chừng, căn bản không phải như con suy nghĩ vậy.”

Người cùng người không sợ có mâu thuẫn, chỉ sợ không thông suốt, ở sau lưng đoán già đoán non.

Truân ca do dự, đáy mắt lại lộ ra mấy phần mong chờ muốn thử, lúc kể chuyện xưa cho Từ Tự Giới có chút không yên lòng, làm cho Từ Tự Giới rất bất mãn:”…… Sai rồi, sai rồi. Hoàng Hương ngủ.” Là nói Hoàng Hương làm ấm chăn cho cha mẹ, mà không phải Khổng Dung như Truân ca lỡ miệng.

Thập Nhất Nương cười ôm Từ Tự Giới:” Ca ca nói mệt. Giới ca nói cho chúng ta đi!” Từ Tự Giới có chút nhăn nhó:” Con sẽ không!”

“Kể chuyện chuyển nhà.” Bé nghe chuyện này nhiều nhất, Thập Nhất Nương cười nói” Chúng ta đều muốn nghe Giới ca kể chuyện chuyển nhà”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Tự Giới ửng hồng, có chút hưng phấn, giọng nói ngây thơ nói:” Có cái Mạnh Tử, hắn không nghe lời, mẫu thân hắn phải chuyển nhà. Hắn vẫn không nghe lời, mẫu thân hắn lại chuyển nhà….” Câu dài thòng hàm hồ nói không rõ ràng, nhưng thanh âm uyển chuyển dễ nghe, lại dựa theo lý giải của mình nói ra, mười phần thú vị, mọi người nghe đều nhịn không được cười rộ lên.

Thập Nhất Nương liền nhìn đồng hồ, nói với Truân ca:” Hiện tại là giờ thân sơ. Chúng ta giờ thân chính ba khắc đi tới chỗ của thái phu nhân….”

Ý nói, nếu bé muốn đi tới chỗ Từ Tự Cần nhìn xem, có một nửa canh giờ.

Truân ca do dự.

Ngẩng đầu thấy Thập Nhất Nương mỉm cười đôi mắt đầy cổ vũ. Lại nghĩ đến bộ dáng của Từ Tự Cần, Từ Tự Dụ cùng Từ Tự Kiệm cùng một chỗ châu đầu ghé tai, suy nghĩ, cuối cùng gật gật đầu.

Thập Nhất Nương cười kêu Hổ Phách tiến vào, đem tình huống nói đại khái:” Ngươi cùng Tứ thiếu gia đi đến chỗ đại thiếu gia. Cẩn thận đừng đụng mặt. Che chở Tứ thiếu gia chớ gây chuyện, miễn cho người ta nhìn chê cười.” Lại dặn bảo Tân Cúc:” Ngươi cũng đi theo cùng. Có cái gì, cũng tiện giúp Hổ Phách.” Nàng đem chữ “cùng” cắn thật nặng.

Ngày tết, người đến người đi, lời đồn bốn phía, thái phu nhân lo lắng Từ Tự Cần cùng Từ Tự Dụ ở ngoại viện, cho bọn họ chuyển đến Lệ Cảnh Hiên. Nếu không muốn cho Truân ca biết bọn họ làm gì, nha hoàn bên người khẳng định sẽ theo chủ bỏ tâm ngăn đón Truân ca. Hơn nữa Truân ca tuổi còn nhỏ, bọn họ tám chín phần mười không có cái gì cố kị. Thập Nhất Nương nói lời này thực tế là nói cho Hổ Phách, một là cho nàng tuỳ thời làm việc, phải giúp Truân ca đem chuyện này tìm hiểu rõ ràng. Hai là phải che chở Truân ca an toàn. Nếu nhóm nha hoàn ra mặt ngăn cản, tốt nhất không cần xảy ra tranh chấp. Dù sao Truân ca là chủ tử, bọn họ là hạ nhân. Nếu ầm ĩ chỉ biết mất thể diện của Truân ca, làm cho người ta cảm thấy Truân ca không có uy.

Thập Nhất Nương làm như vậy cũng là có ý.

Truân ca tính tình đôn hậu, ôn thuận ngoan ngoãn nghe lời, ở một phương diện là do cá tính, ở một phương diện khác cũng là do hoàn cảnh tạo thành. Người như vậy, làm người nhàn tản phú quý thì tốt. Nhưng làm Vĩnh Bình Hầu lại thừa ôn nhuận nhưng uy nghiêm không đủ. Hiện tại quan trọng hơn chính là bồi dưỡng tự tin của bé. Nếu bé muốn biết nguyên nhân đám người Từ Tự Cần lảnh tránh bé, không bằng cho Hổ Phách cùng bé đi tra. Thứ nhất có thể cổ vũ lá gan của bé. Thứ hai Hổ Phách là nha hoàn bên người mình, người lại thông minh, bọn hạ nhân không xem mặt tăng cũng phải xem mặt phật, ít nhiều sẽ cho nàng một chút mặt mũi. Có thể cam đoan chuyện này thành công. Đương nhiên, kết quả tốt nhất là hết thảy thuận lợi, tăng thêm tự tin cho Truân ca……

Về phần cho Tân Cúc đi, là cho Hổ Phách một trợ thủ.

Hổ Phách thông minh lanh lợi, phối hợp ăn ý với Thập Nhất Nương, lập tức hiểu được ý tứ của nàng. Cười khom đầu gối trả lời: “Vâng! Phu nhân yên tâm.” Tứ thiếu gia cố ý đi xem. Tất nhiên là muốn biết rõ ràng, lại phải khách khí. Thập Nhất Nương thấy nàng hiểu được, gật đầu cười, tự mình giúp Truân ca khoác áo choàng:” Lặng lẽ đi, nếu ai dám không nghe lời, con tỏ ra vẻ thiếu gia của mình.”

Có đôi khi, giữa người cùng người liền xem ai có khí thế hơn.

Mà Truân ca được giáo dục cũng phải giúp mọi người làm điều tốt, khiêm tốn có lễ. Nghe không khỏi có chút không biết làm sao.

Mọi sự đều có mở đầu, trải qua mới biết được rốt cuộc nên làm như thế nào.

Thập Nhất Nương không có trả lời, cười giúp bé khoác áo choàng.

Từ Tự Giới nhìn thấy lại la hét muốn đi theo.

Truân ca thật cao hứng.

Có người làm bạn, lá gan của bé cũng lớn một ít.

Mắt mong chờ nhìn Thập Nhất Nương: “Cho Ngũ đệ đi cùng con!”

Muốn bé một người đối mặt.

Thập Nhất Nương giả bộ ảm đạm nhìn Từ Tự Giới:”Con đi, ta chẳng phải một người?”

Từ Tự Giới nhìn Truân ca, lại nhìn Thập Nhất Nương, nhẹ nhàng kéo tay Thập Nhất Nương: “Ca ca mau trở lại, kể chuyện xưa.” Truân ca có chút thất vọng, nghĩ đi nghĩ lại muốn lặng lẽ đi tìm hiểu bọn Từ Tự Cần làm gì, có khát khao mạo hiểm, lập tức đem chút chuyện nhỏ quăng sau đầu, cùng Hổ Phách đi tới chỗ của Từ Tự Cần.

Thập Nhất Nương liền kể chuyện xưa cho Từ Tự Giới.

Bé nghe thú vị, tạm thời quên Truân ca không ở đó.

……

Đồng hồ báo thức vang lên lúc giờ chính thân, Truân ca bước chân như đạp cửa để tiến vào.

Thần sắc của bé bay lên, vẻ mặt vui sướng:” Con biết, con biết bọn họ làm cái gì.” Bé cao giọng la hét, không thèm cởi áo choàng, chạy đến trước mặt Thập Nhất Nương: ” Mẫu thân, con biết đại ca cùng nhị ca muốn làm gì.”

“Phải không?” Thập Nhất Nương cười khanh khách nhìn Truân ca, ánh mắt lại liếc một chút Hổ Phách cùng Tân Cúc theo sát Truân ca.

Hai người đều hơi vuốt cằm.

” Ca ca, ca ca.” Từ Tự Giới cao hứng chào hỏi với Truân ca.

Truân ca nắm tay nhỏ bé của bé, mặt mày hớn hởn nói với Thập Nhất Nương: “Bọn họ thương lượng đi bách bệnh.”

Tết Nguyên tiêu, có tập tục sau hoàng hôn đến lúc đóng cửa, đi bách bệnh. Loại trường hợp này, nam nữ hỗn tạp, tốt xấu lẫn lộn, thường có tình huống tiểu thư bị bắt, đứa nhỏ bị lạc. Đừng nói người gia thế giống như Từ gia, kể cả La gia, xuất phát từ góc độ lo lắng an toàn, cũng không thể cho các tiểu thư chưa chồng hoặc là phu nhân, thái thái đi bách bệnh. Đương nhiên, nhóm nam đứa nhỏ ít hạn chế hơn một ít, nếu muốn đi, mang theo gã sai vặt, hộ viện đi theo là được. Bọn họ có cần thiết lảnh tránh Truân ca không?

Trừ phi là nghĩ muốn vứt bỏ gã sai vặt, hộ viện hành động một mình.

Thập Nhất Nương rất là nghi ngờ giúp Truân ca cởi áo choàng. Lại thấy mặt bé đỏ bừng bừng, sờ sờ ngực bé, thấy không có ra mồ hôi, lúc này mới yên lòng.

“Hổ Phách tỷ tỷ cùng Tân Cúc tỷ tỷ đều thật là lợi hại.” Truân ca còn đang rất cao hứng vì biết bí mất của đám người Từ Tự Cần. Tùy ý nàng bài bố, lúc nói chuyện hai mắt sáng ngời: “Chúng ta lặng lẽ từ cửa sau đi vào, tiểu nha hoàn canh cổng chạy tới báo tin, bị Hổ Phách tỷ tỷ kêu lại, nói nàng vội vàng hấp tấp, còn ra thể thống gì, hung hăng giáo huấn một chút. Tân Cúc tỷ tỷ lại nhân cơ hội mang theo ta đi nhà giữa, nha hoàn giữ cửa nhìn thấy chúng ta, đứng run nửa ngày mới đi vào bẩm cáo. Đợi đại ca, nhị ca cùng tam ca đi ra nghênh đón, chúng ta đã tới thính đường. Ta liền trực tiếp hỏi đại ca, các ngươi thương lượng chuyện gì, cũng không nói cho ta một tiếng. Đại ca ấp úng không nói, Tân Cúc tỷ tỷ liền nói thính đường lạnh, đến bên trong ngồi. Đại ca có chút do dự, nhị ca lại cười lĩnh chúng ta đi vào bên trong.” Nói tới đây, Truân ca cười rộ lên: “Tân Cúc tỷ tỷ đi vào phòng trong liền hỏi đại ca, có phải muốn giả trang gã sai vặt trộm đi ra ngoài chơi hay không? Đại ca, nhị ca cùng tam ca lúc ấy đều choáng váng.”

Thập Nhất Nương cũng có chút ngây ngốc.

Tân Cúc như thế nào biết?

“Ta liếc mắt một cái thấy trên trường án trong phòng có vài bộ quần áo màu xanh của nhóm sai vặt nhóm.” Tân Cúc che miệng cười.” Ngài không nhớ. Năm ấy ngài cũng từng cho chúng ta làm trường bào như vậy cho ngài.”

Trí nhớ như nước chảy ào ào trở về.

Thập Nhất Nương không khỏi ngượng ngùng cười. Năm đó nàng nghĩ mình có thể đi ra ngoài nhìn xem. Ai biết, ngay cả thùy hoa môn cũng không có sờ. Nếu không phải tức thời, chỉ sợ sẽ bị người bắt được.

“Vậy sau đó ra sao?” Hảo hán không đề cập đến dũng cảm năm đó, nàng cũng không nghĩ nói chuyện năm đó. Vội chuyển đề tài.

“Đại ca ấp úng.” Truân ca mi mắt mang cười: “Nhị ca liền thừa nhận, nói là muốn nhân lúc tiết nguyên tiêu đi bách bệnh. Không muốn có một nhóm người đi sau lưng. Muốn tự mình đi.”

Hổ Phách cười ôm Truân ca lên kháng, giúp hắn cởi giày.

“Khó trách bọn họ muốn tránh con.” Thập Nhất Nương cười nói: “Con tuổi còn nhỏ, bọn họ khẳng định là sợ đến lúc đó không chiếu cố được cho con.”

Nếu bọn họ thật sự muốn đi ra ngoài chơi, Truân ca bị thái phu nhân nâng trong lòng bàn tay thật đúng là không thể mang theo– không sợ vạn nhất, chỉ sợ ngộ nhỡ. Có việc gì, ai gánh trách nhiệm.

“Nhị ca cũng nói như vậy.” Truân ca bĩu môi, thần sắc không vui: “Còn nói năm trước có người đánh mất đứa nhỏ…… Lại mang tam ca đi!” Vẫn là có vài phần không cam lòng.

” Vẫn không đi mới tốt.” Tân Cúc cười nói: “Nô tỳ trước đây nghe nói có người đi bách bệnh bị lạc.”

Truân ca muốn nói lại thôi, chấp nhận Hổ Phách ôm bé lên kháng, không còn hưng phấn như vừa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.