Xong y phục mùa đông, Thập Nhất Nương đem quần áo vải lanh tơ tằm của Từ Lệnh Nghi mang ra ngoài thu dọn, sau đó chỉ huy bọn sai vặt mang bồn hoa thường ngày thưởng thức ở trên bàn đưa đến noãn phòng để tránh rét
mùa đông, thay bằng một số loại cây chịu rét như cây sồi xanh, cây văn
trúc…. Chờ đến lúc Bạch tổng quản đưa “Cửu cửu tiêu hàn thi đồ”(*) do Ti Lễ Giám làm đến, kỳ hạn một trăm ngày chịu tang cũng đã qua.
(*)Bài thơ về tiêu trừ cái rét trong mùa đông.
Có lẽ lúc trước tất cả mọi người đều cố kỵ, lúc này vừa buông lỏng, ngược lại so với bình thường còn muốn chơi điên cuồng hơn.
Không nói đến công tử thiếu gia đi săn thú, chỉ riêng nữ quyến trong
phủ, hôm nay mình hẹn nàng đi thiền viện dâng hương, ngày mai nàng hẹn
mình ở nhà mở tiệc chiêu đãi, náo nhiệt vô cùng. Thập Nhất Nương trước
là tang mẹ sau lại tang quốc, cũng hơn một năm không có ra ngoài đi lại
rồi, mọi người nghĩ tới nàng mỗi lần xuất hiện đều là một thân ăn mặc
rất đặc biệt, thứ nhất nghĩ đến chính là nàng, tờ thiệp mời tiệc chiêu
đãi như bay lượn, Thập Nhất Nương may xiêm y, làm đồ trang sức, hơn nữa
bình thường rất nhiều chuyện không nói, ra cửa xã giao về trễ, nhìn thấy bộ dáng Từ Tự Giới nằm ở trên vai Nam Vĩnh tức phụ ngáp chờ nàng,
trong lòng nàng dần dần tự nhiên có chút thấy đau lòng… Dứt khoát khách
khí cảm ơn cáo ốm ở nhà.
Chu phu nhân nghe nói vậy, cố ý tới bái phỏng nàng.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương mặc áo nhỏ ánh kim hai màu lam lục làm việc nhà, sắc mặt hồng nhuận, Chu phu nhân hơi ngẩn ra.
“Ngày ngày ra ngoài, chuyện trong nhà đều gác lại.” Thập Nhất Nương thẳng thắn nói thật với Chu phu nhân.
Chu phu nhân nghe xong bèn nở nụ cười, nhưng thiếu sự sảng khoái thường ngày.
Lúc này Thập Nhất Nương mới giật mình thấy Chu phu nhân mặc áo khoác
liền tay bằng vải lanh sợi nhỏ mày đỏ thẫm lộ vẻ mặt có chút buồn bực
không vui.
“Tỷ tỷ làm sao vậy?” Nàng dìu đón Chu phu nhân đến ngồi xuống giường gạch lớn cạnh cửa sổ gian phòng yến tức.
Tiểu nha hoàn dâng lên trà bánh xong nhẹ nhàng lui xuống.
Chu phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, ngồi ngả trên giường gạch, hữu khí vô lực hỏi nàng: “Vị kia nhà muội thế nào?”
Thập Nhất Nương mơ hồ cảm thấy có chuyện gì phát sinh.
Nàng đưa lò sưởi tráng men tranh hoa và chim trong tay mình cho Chu
phu nhân: “Ngoại trừ sáng chiều vấn an, thì ở trong phòng thiêu thùa may vá.”
Chu phu nhân nghe xong cười khổ: ” Vị kia nhà ta được thu phòng.” (*)
(*)được tiếp nhận, được xxoo
Thập Nhất Nương nghĩ đến lời Chu phu nhân nói lúc trước, khe khẽ thở dài.
“Ta nhìn nàng bộ dáng kia, đã cảm thấy buồn nôn như nuốt phải ruồi.”
Trong giọng nói Chu phu nhân lộ ra nồng đậm khinh thường, “Nhưng lão gia nhà chúng ta không phản đối, hai ngày trước Thuận vương gia mời lão
gia đi săn bắn,lão gia cũng mang Dương thị kia đi theo. Nghe nói còn để
cho nàng ta hát “Lộc Minh”(*), nhảy vũ điệu nghê thường gì đó…Lão gia
không ngại mất mặt, nhưng ta còn ngại mất mặt đây này!”
(*) dich ra là tiếng kêu của chú nai.
Bất kể như thế nào, dù sao cũng là tiểu thiếp thu phòng, cũng không
phải ca kỹ được nuôi trong nhà, biểu diễn ở nơi như vậy, cũng có chút
quá mức khinh bạc!
Thập Nhất Nương trầm ngâm nói: “Vậy chỗ Phúc Thành công chúa….”
Chu phu nhân nghe xong khoát khoát tay: “Người trong nhà ta, chẳng lẽ còn phải để công chúa quản giúp hay sao? Vây ta đây thành cái gì?”
Lời này nói cũng có đạo lý.
Thập Nhất Nương cũng không biết nói cái gì cho phải, nhẹ giọng hỏi nàng: “Vậy tỷ tỷ có tính toán gì không?”
“Chỉ có chờ tinh thần cảm thấy tươi mới của lão gia đi qua rồi nói
tiếp!” Chu phu nhân vừa nói, khe khẽ thở dài, “Hoàn hảo ta có chuẩn bị,
không sợ nàng ta lật mình tạo sóng gì.”
Chu phu nhân không có nói cụ thể chuẩn bị gì, Thập Nhất Nương cũng
không tiện hỏi nhiều, cười chuyển đổi chủ đề, cùng nàng ấy nói đến
Phương tỷ nhi:”…Hai ngày trước vào cung thỉnh an, đến gặp Hoàng hậu
nương nương, khí sắc rất tốt.”
Nghe Thập Nhất Nương nhắc tới nữ nhi mình đắc ý nhất, vẻ mặt u sầu
của Chu phu nhân biến mất, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Cũng không biết
giống ai. Không mệt mỏi cũng không buồn nôn, giống như người không có
chuyện gì vậy.”
“Chắc chắn là được người bên cạnh chiếu cố chu đáo.” Thập Nhất Nương cười nói, “Tỷ tỷ cũng có thể yên lòng.”
Đây vốn là câu nói xã giao, nhưng khiến Chu phu nhân cảm thán: “Cũng
không phải vậy. Thái tử điện hạ nhìn tuy là không câu nệ nói cười, nhưng đối với Thái tử phi, lại thật sự là chu đáo săn sóc tỉ mỉ. Lần trước
khi ta tiến vào cung thỉnh an Thái hậu, Thái tử phi cũng ở đó. Đang có
tuyết rơi, Thái tử điện hạ cố ý sai người đưa lò sưởi ấm tay tới. Còn sợ các trưởng bối nhìn thấy sinh lòng nghi ngờ, bảo thái giám ở ngoài cung Từ Ninh chờ…” Mặt mày đều là hào hứng vui vẻ.
Thập Nhất Nương biếy Chu phu nhân đến chỗ mình để giãi bày tâm sự,
đem lời nói ra là tốt. Tận lực theo lời Chu phu nhân nói chuyện, không
quá nửa canh giờ, Chu phu nhân đã vui vẻ ra mặt, ở chỗ nàng ăn tối xong
mới trở về.
Sau đó Thập Nhất Nương bắt đầu cùng Giản sư phó, Cam thái phu nhân kiểm kê sổ sách của Hỉ Phô.
Một năm vừa rồi, các nàng có ba trăm ba mươi bốn lượng bảy bạc tiền lãi.
Ba người đều rất cao hứng.
Thập Nhất Nương đề nghị đến Xuân Hi Lâu đặt mấy bàn tiệc, mời mọi
người trong cửa hàng ăn bữa cơm rồi nghỉ ngơi dừng kinh doanh.(nghỉ tết)
“Lấy bạc của ta ra là được.” Cam thái phu nhân nghe xong cười híp mắt nói.
“Chi từ trong cửa hàng ra đi!” Giản sư phó cười nói, “Coi như là tâm ý của mấy người chúng ta.”
Cam thái phu nhân gật đầu lia lịa, đến mùng bảy tháng chạp Giản sư
phó thay mặt Thập Nhất Nương và Cam Thái phu nhân, cùng thêu nương,
chưởng quỹ, bọn sai vặt cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, tặng hồng bao
(lì xì), lại giữ hai gã sai vặt trông cửa hàng, những người khác thì
chính thức nghỉ tết không kinh doanh nữa, trở về chuẩn bị lễ mừng năm
mới của riêng mình.
Thập Nhất Nương thương lượng cùng Từ Lệnh Nghi: “Kiều di nương bên
kia, chỉ sợ phải phái người đi xem một chút cho phải. Cũng không thể để
cho nàng ấy ở trong chùa mừng lễ năm mới.” Lúc nàng nói chuyện giọng nói chút chậm chạp. “Thiếp có nói ở lúc trước, phạt Kiều di nương sao chép
ba trăm lần “Nữ giới”(*),” Thập Nhất Nương nói, “Nếu Kiều di nương nổi
cáu, vốn không có sao chép hoặc là chưa sao chép xong “Nữ giới” thì làm
sao bây giờ? Không đón trở lại, để nàng ấy một mình vắng vẻ có chút
không tốt; Đón trở về, há chẳng phải thiếp nói lời mà không giữ lời, tự
hủy trường đê.” (**)
[(*)quy tắc về nữ giới gồm tam tòng tứ đức, công dung ngôn hạnh…..
(**) nói lời không giữ lời, tự mình
phá hủy hình tượng, phá hủy chính mình, không giữ chữ tín, khiến người
khác nhìn vào coi thường mình]
“Ta thấy, nàng đây là đang tự khiển trách mình.” Từ Lệnh Nghi nghe
xong bật cười, “Chỉ có người bị phạt lo lắng mình không có viết xong,
nào có người phạt lại lo lắng người bị phạt không có viết xong.” Nói
xong, lại nói, “Nếu Kiều di nương còn không có chép đủ ba trăm lần “Nữ
giới”, nàng đừng ngại bảo người đi đón Kiều thị nói cho Kiều thị biết,
chờ tết Đoan Ngọ năm sau lại đến đón nàng ta. Ta nghĩ, Kiều thị kia chắc chắn nghĩ biện pháp chép xong trước lễ mừng năm mới.”
Thập Nhất Nương thẹn thùng xấu hổ đến nỗi toát mồ hôi. Mấy ngày sau
phái Tống ma ma và Nhạn Dung đi đón Kiều Liên Phòng. Gần tối mới về.
Ba vị di nương đang ở trong nhà thỉnh an Thập Nhất Nương, nghe xong những lời này yên lặng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Tống ma ma cùng Nhạn Dung dẫn một cô gái mặc áo quan nhỏ bằng lụa Lộ Giang màu xanh biếc đi đến.
Mái tóc nàng ấy đen nhánh, vấn một búi tóc tròn thật chỉnh tề, không
có một sợi tóc dư thừa rơi xuống, làn da của nàng trắng nõn không tì
vết, nhưng không có sáng bóng, giống một hòn ngọc chết, ngũ quan của
nàng xinh đẹp tuyệt trần đoan chính thanh nhã, ánh mắt dại ra, vẻ mặt
cứng ngắc. Giống như một bụi hoa khô, mặc dù vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ
và sắc mặt như trước, nhưng bởi vì không có sức sống, nên khiến người ta cảm thấy không sinh động.
“Kiều, Kiều di nương......” Dương thị ấp úng hai mắt trợn to, khuôn mặt khiếp sợ.
Kiều Liên Phòng như không hề có cảm giác, nàng khẽ khom gối, làm
phúc lễ hết sức tiêu chuẩn cho Thập Nhất Nương, sau đó trầm mặc đứng ở
nơi đó, một bộ dạng chờ Thập Nhất Nương khiển trách.
Tay Thập Nhất Nương cầm chén trà thoáng khẽ run rẩy.
Ba trăm lần “Nữ giới”, quyết không thể nào khiến người ta biến thành cái bộ dáng này.
Kiều Liên Phòng ở Đại Giác Tự, rốt cuộc gặp phải những gì?
Nghĩ đến đây, nàng tâm loạn như ma.
“Phu nhân,” trong lúc đang suy nghĩ, trong tay Nhạn Dung đã cầm một
chồng giấy viết thư thật dày đưa đến trước mặt Thập Nhất Nương,”Đây là
ba trăm lần Kiều di nương sao chép. Sư phụ trong chùa đã đếm qua, vừa đủ ba trăm lần.”
Thập Nhất Nương thu hồi tâm tư lại, cố làm ra vẻ trấn định gật đầu,
trầm giọng nói: “Kiều di nương đi đường mệt mỏi rồi, đi xuống nghỉ ngơi
sớm một chút đi!”
Kiều Liên Phòng thấp giọng đáp”Vâng”, rồi lui xuống.
Thập Nhất Nương bưng trà: “Tất cả các vị di nương cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Ba vị di nương khom gối đáp lời, nuối đuôi nhau rời khỏi phòng yến tức.
Thập Nhất Nương lập tức đứng lên: “Nhạn Dung, Kiều di nương làm sao lại biến thành bộ dạng này rồi?”
Tú Duyên ôm Kiều Liên Phòng thất thanh khóc rống lên: “Di nương, di nương, làm sao người có thể biến thành như vậy?”
Đôi mắt Kiều Liên Phòng có chút mờ mịt dần dần có một tia ánh sáng.
“Tú Duyên?” Kiều thị do dự khoác tay gối dựa đầu trên vai Tú Duyên mà khóc thút thít.
Tú Duyên nâng khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Kiều thị lên, nắm tay Kiều Liên Phòng: “Di nương, là nô tì. Là Tú Duyên đây!”
Lòng bàn tay ấm áp, khuôn mặt quen thuộc trước mắt… Một lúc sau, nước mắt Kiều Liên Phòng lại lăn xuống.
“…Các sư phụ cũng không đánh, cũng không mắng, chỉ bảo người đứng
dưới mái hiên.” Nhạn Dung thấp giọng nói, “Không cho cơm ăn, không cho
uống nước, cũng không cho phép đi tịnh phòng (tắm giặt), càng đừng nói
là ngủ.” Nhạn Dung vừa nói, trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng, “Mấy ngày kế tiếp như vậy, thì người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.”
Thập Nhất Nương trầm mặc một lúc lâu, phân phó Hổ Phách: “Bảo Tú Duyên chiếu cố nàng ấy thật tốt.”
Buổi tối đem chuyện này nói cho Từ Lệnh Nghi: “…Ăn một chút ít đau khổ!”
“Nếu như ăn đau khổ mà biết sửa lại, vậy cũng không uổng công nàng ta ăn những đau khổ này.” Từ Lệnh Nghi nói, “Chỉ sợ khi liền sẹo rồi thì
quên đau, phải tự mình ăn chút đau khổ này.”
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu.
Tú Duyên đem ngọc trâm hoa lộ (*)nhỏ vào trong nước, giúp Kiều Liên
Phòng gội sạch đầu tóc, sau đó đỡ nàng đến trên giường ngồi xuống,
chuyển chậu than đi qua giúp nàng hong khô tóc.
(*)Ngọc trâm hoa lộ: tên một vị thuốc (thuốc ngọc trâm)
“Phu nhân không có cắt giảm chi phí ăn mặc của chúng ta, vẫn như
trước đây.” Tú Duyên mang chuyện phát sinh trong thời gian qua cẩn thận
tỉ mỉ nói cho Kiều Liên Phòng nghe, “Hiện tại trước mặt phu nhân được
sủng ái nhất chính là Dương di nương, Dương di nương thường giúp đỡ phu
nhân vẽ mẫu hoa cho cửa hàng Hỉ Phô. Văn di nương vốn thường đi lại ở
bên cạnh phu nhân, ngược lại bây giờ rất ít lộ diện cạnh phu nhân, chỉ
toàn tâm toàn ý giúp Đại tiểu thư đặt mua đồ cưới. Tần di nương vẫn
giống như trước, Văn di nương làm cái gì thì Tần di nương làm cái đó.
Mỗi ngày ở trong phòng thắp hương bái Phật, làm cho hương khói lượn lờ
cả viện, khiến Hầu gia rất không thích, đến ngày của Tần di nương(*)
ngay cả cửa viện của Tần thị cũng không muốn vào.”
(*)Ngày phải hầu hạ, xxoo (nhưng hình như anh Nghi chỉ đến ngồi thôi chứ không ở lại qua đêm ^^)
Mắt Tú Duyên lộ ra vẻ nghi hoặc, “Trước đây Tần di nương còn có chút
lo lắng, khi Hầu gia đến còn sẽ quét dọn trong ngoài một lần, vẩy chút
nước hoa lộ gì đó. Mấy ngày nay một chút cũng không có bộ dạng sợ sệt”.
Nói đến đây tay Tú Duyên bỗng khẽ run lên, “nô tì nghe nhóm tiểu nha
hoàn lén nói, Tần di nương giống như ở trước mặt Bồ Tát bái lạy cái gì
đó. Nô tì liền nghĩ không ra. Di nương người nói xem, lạy Bồ Tát không
phải là vì muốn lung lạc lôi kéo tâm của Hầu gia sao? Nhưng Tần di nương lại đẩy Hầu gia ra khỏi cửa, vậy tại sao còn muốn lạy Bồ Tát đây?”
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có làn khói trắng của than đang được thiêu đốt, thỉnh thoảng phát ra tiếng “lách tách”.
Tú Duyên cúi đầu, chỉ thấy Kiều Liên Phòng nhắm nghiền hai mắt, không biết đã ngủ say từ lúc nào.
Tú Duyên nhẹ nhàng đắp một chiếc chăn mỏng giúp Kiều Liên Phòng.