Trong phòng im ắng, từ nơi xa truyền đến từng tiếng trống gõ canh.
Dương thị xột xoạt trở mình.
Ánh mắt đờ đẫn của Kiều Liên Phòng cứ ở trước mắt Dương thị không ngừng lướt qua.
Dương ma ma ngủ ở dưới chân giường nghe thấy vậy không khỏi thở dài dưới đáy lòng.
“Di nương, có muốn nô tỳ giúp di nương rót chén trà nóng hay không?” Dương ma ma khoác thêm quần áo ngồi dậy.
Dù sao cũng không ngủ được.
Dương thị suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Dương ma ma rót trà, thuận tay cầm đèn cung đình Dương Giác vốn đặt ở trên kháng bàn cạnh cửa sổ đi đến.
Dương thị tựa vào đầu giường, bưng chung trà ngẩn người.
Dương ma ma vén vạt áo, ngồi ở bên giường: “Di nương, di nương đang suy nghĩ gì đấy?”
“Không nghĩ gì hết.” Dương thị giả vờ bình thản nói một câu, cúi đầu
uống vài ngụm. Rồi lại ngẩng đầu không nhịn được nói: “Ma ma, ngươi nói
xem, đưa Kiều di nương đi Đại Giác Tự, rốt cuộc là ý của phu nhân? Hay
là ý tứ của Hầu gia?”
Dương ma ma lấy làm khó hiểu: “Ý của người nào thì cũng thế. Kiều di nương cuối cùng vẫn bị đưa đến Đại Giác Tự.”
“Vậy làm sao có thể giống nhau?” Dương thị nhẹ nhàng lắc đầu, giọng
nói nhỏ như muỗi kêu, “Nếu như là ý của phu nhân, thì Hầu gia rốt cuộc
cũng sẽ nhớ tới tình cũ; nếu như là ý của Hầu gia......” vẻ mặt
Dương thị lộ ra chút ngạc nhiên cùng nghi ngờ, đốt ngón tay nắm chung
trà mơ hồ trắng bệch.
Dương ma ma lại nghe được không rõ ràng lắm, cười nói: “Di nương đây là đang nói người nào?”
“Không nói ai cả, không nói ai cả.” Sắc mặt của Dương thị thu lại,
cười đưa chung trà cho Dương ma ma, “Lúc này không còn sớm nữa, nghỉ
ngơi đi, sáng mai còn phải đi vấn an phu nhân ” nói xong, thì đã nằm
xuống.
Dương ma ma nhìn chung trà trong tay hầu như không có uống chút nào, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc cầm đèn đi ra khỏi la trướng.
Thu Hồng cũng không ngủ được, ngủ ở dưới chân giường lăn qua lăn lại.
Văn di nương ngáp xuy một tiếng: “Nếu ngươi không ngủ được, thì cuốn
chăn đệm đến đại kháng (giường gạch lớn) cạnh cửa sổ của phòng ăn nghỉ
mà ngủ đi —— phía đông là tường ấm, không lạnh như ở đây. Tránh cho ầm ĩ giấc ngủ của ta.”
Thu Hồng nghe giọng nói của Văn di nương ôn hòa, bèn cười đùa cợt nhả nói: “Di nương còn không phải cũng giống nô tỳ, cũng không ngủ được
sao?”
Văn di nương không có lên tiếng.
Thu Hồng liền nói: “Di nương, Đại Giác Tự kia là chỗ nào? Kiều di
nương trở về giống như đã thay đổi thành người khác vậy. Nô tỳ khom gối hành lễ với Kiều di nương, thế mà Kiều di nương lại phúc thân (nhún
chào) với nô tỳ, dọa khiến nô tỳ kêu to một tiếng.”
Văn di nương nghe vậy liền sâu kín thở dài: “Đừng nói những chuyện
này, nhanh ngủ chút đi. Sau này các ngươi gặp phải Kiều di nương thì
tránh ra xa là được.” Văn di nương nghĩ đến cử chỉ câu nệ của Kiều Liên
Phòng, “Nàng ta vừa trở về, có lẽ ở trong chùa đã thành thói quen, trong lúc nhất thời còn không có sửa được, qua ít ngày nữa sẽ tốt thôi.”
“Vâng” Thu Hồng cười nằm xuống. Mấy ngày kế tiếp vừa gặp phải Kiều
Liên Phòng liền chăm chú nhìn. Thu Hồng phát hiện vẻ mặt Kiều Liên Phòng dần dần trở nên nhu hòa, khi hành động cử chỉ cũng không có cứng nhắc mất tự nhiên như trước. Chẳng qua là Tần di nương và Dương di nương
cũng không quá để ý tới Kiều di nương, chỉ có Văn di nương gặp Kiều thị
thì nhẹ nhàng cười chào hỏi, nói một ít lời khách khí không mặn không
nhạt.
Kiều Liên Phòng cũng không giống như trước đây, động một chút là bĩu môi hoặc là vứt sắc mặt cho người ta nhìn. Nàng luôn luôn khẽ gật đầu
lãnh đạm, sau đó xoay người trở lại tiểu viện của mình, cả ngày cũng
không đi ra ngoài.
Thu Hồng còn phát hiện, trước đó vài ngày, Dương di nương lại giống
như trước đây,cách ba hôm năm ngày lại tới đây một lần. Trừ hẹn Văn di
nương đi đến chỗ phu nhân thỉnh an vào buổi sáng và chiều mỗi ngày, lúc
rảnh rỗi thì cầm châm tuyến (may thêu) tới đây làm. Vừa làm, vừa cùng
Văn di nương nói chuyện, hơn nữa đều nói chút chuyện cũ trước đây. Văn
di nương vốn không am hiểu may thêu, cũng không chịu nổi ngồi lâu ở trên đại kháng cùng người ta nói chuyện phiếm, thường là vừa nói vừa kể, nhớ xem có chuyện gì cần phải làm không, sau đó mỗi lần đi là cả ngày, chỉ
để lại Ngọc nhi phụng bồi Dương di nương ở trong phòng. Dương di nương
xem thường, yên lặng ngồi ở chỗ đó, một mặt thiêu thùa may vá, một mặt
chờ Văn di nương trở lại. Bộ dạng hết sức nhã nhặn lịch sự.
“Di nương, di nương nói, Dương di nương rốt cuộc ở đó thêu những thứ
gì?” Thu Hồng có chút ngạc nhiên nói, “ Dương di nương mỗi ngày may thêu không rời tay, nhưng cũng không nhìn thấy Dương di nương thêu xong một
vật gì, chỉ lo nói chuyện với di nương......”
Văn di nương đang cùng Ngọc nhi lục tung mọi thứ lên để tìm xiêm y.
Sáng ngày mai bên nhà Đại cô gia (nhà chồng) đưa lễ tết đến, theo như thường lệ, Thiệu gia sẽ phái ma ma quản sự có thể diện theo xe đến
thỉnh an Thập Nhất Nương. Văn di nương sợ bà tử kia ngày mai sẽ đến sớm, đúng lúc gặp phải nàng đang vấn an Thập Nhất Nương, vì thế phải ăn mặc có thể diện thể nào để vừa không mất trang trọng mà không phải lo
lắng.
Nghe được những lời này lập tức trợn mắt trừng Thu Hồng một cái, cắt
đứt lời của Thu Hồng: “Rãnh rỗi như vậy, đi giúp các tiểu nha hoàn quét
sân đi”
Văn di nương còn sợ ma ma quản sự kia tâm huyết dâng trào chợt có ý
nghĩ chạy đến trong viện của nàng xem, nên lấy cớ là sắp lễ mừng năm
mới, sai tiểu nha hoàn, bà tử trong nhà cùng nhau ra trận, quét dọn sân viện.
“Di nương, ” Thu Hồng rất là ủy khuất, nhìn xiêm y trên tay xếp thành núi nhỏ, bẹp miệng, “Nô tỳ đây không phải là đang giúp di nương tìm
xiêm y sao?”
“Vậy còn không chịu ngậm miệng của ngươi lại” Văn di nương vừa nói,
vừa từ đáy hòm lôi ra một áo dày màu xanh lá cây sẫm bằng lụa đẹp mới
tinh, “Các ngươi xem cái này thấy thế nào?”
Hai người đang muốn trả lời, thì Đông Hồng vén mành đi vào, nhìn thấy Thu Hồng cùng Ngọc nhi, thì bước chân bỗng nhiên khựng lại.
Văn di nương liền nói: “Chuyện gì?”
Đông Hồng chần chờ một chút, liền tiến lên mấy bước thấp giọng nói: “Di nương, Hầu gia đi đến chỗ Kiều di nương.”
Vẻ mặt Văn di nương khẽ ngưng trọng, sau đó cười nói: “Vốn là ngày
Kiều di nương hầu ngủ mà, Hầu gia đi đến đó cũng phải.” Rồi lại từ trong rương kéo ra một chiếc áo dày toàn hoa hồng vàng, “Các ngươi nhìn xem,
cái này thế nào?”
Thu Hồng và Đông Hồng trao đổi ánh mắt một cái, cười nói: “Vẫn là
chiếc áo màu xanh lá cây sẫm đẹp hơn. Mặc kết hợp với chiếc váy lụa hoa
Tương Giang bát bức màu hoa thông in họa tiết bách điệp (trăm con bướm). Vừa đoan trang, lại không lộ vẻ cứng nhắc.
(*)Váy lụa hoa Tương Giang bát bức: Loại váy được may bằng tám miếng vải hoa từ lụa Tương Giang – Trung Quốc
“Vậy các ngươi nhanh tìm chiếc váy lụa hoa Tương Giang bát bức màu hoa thông hoa văn bách điệp ra đây.”
Thu Hồng thấy vậy thì để vào trong tay Văn di nương chiếc váy bách
điệp màu hoa thông được may từ tám mảnh lụa hoa Tương Giang, rồi hướng
về phía Đông Hồng nháy mắt một cái, cười nói: “Di nương đứng hồi lâu
cũng mệt mỏi rồi. Nô tỳ cùng di nương vào phòng trong ngồi chút nhé. Để
Đông Hồng và Ngọc nhi ở chỗ này tìm là được rồi.”
“Là ngươi muốn lén lút lười biếng thôi” Văn di nương cười cùng Thu
Hồng đang ôm một chồng y phục lớn đi vào phòng trong, “Ngược lại còn lấy ta làm tấm lá chắn.”
“Thật sự.” Tiểu nha hoàn thấp giọng nói, “Hầu gia đi đến chỗ Kiều di nương.”
Sắc mặt Thúy Nhi trầm xuống, bước nhanh vào phòng trong.
Tình cờ chạm phải mặt Tần di nương.
Khóe miệng Tần di nương mỉm cười, gương mặt càng nhìn càng thân thiết hiền hoà, đang từ trong noãn các (buồng ấm) thờ phụng Bồ tát vén mành
đi ra.
“Sao thế?” Trong khoảng thời gian này, tâm tình của Tần di nương rất
tốt, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy thuận mắt, “Giống như ai đang thiếu
ngươi ba trăm lượng bạc vậy?”
“Di nương.” Thúy Nhi vội la lên, “Hầu gia đi đến chỗ Kiều di nương.”
Nụ cười trên mặt Tần di nương cứng lại.
Nàng gắt gao nắm tràng hạt Phật châu bằng gỗ trầm hương, xoay người lại tiến vào noãn các.
Vừa tắm gội đầu xong, Thập Nhất Nương mặc một chiếc áo đơn nhỏ màu
hoa hồng đỏ ngồi trên đại kháng cạnh cửa sổ, trên gương mặt trắng nõn
còn sót lại màu đỏ hồng sau khi xông hơi bằng nước nóng, như đóa hoa sen hồng nở rộ giữa tháng sáu, bên trong sự trắng trong thuần khiết ấy còn
ẩn chứa mấy phần xinh đẹp.
” Tóc phu nhân thật đẹp.” Hổ Phách đứng ở trước kháng, dùng cây lược gỗ Hoàng Dương, giúp nàng chải mái tóc mới gội, “Giống như gấm sa ( lụa sa tanh) vậy.”
“Nhưng mà mỗi lần gội thì quá phiền phức.” Thập Nhất Nương cười sờ sờ mái tóc đen nhánh.
“Ai lại giống như phu nhân như vậy? Cách mấy ngày sẽ phải gội đầu một lần.” Hổ Phách cười nói, “Vừa không thích xức dầu thơm bôi tóc, cũng
không xức hoa lộ.” Suy nghĩ một chút, lại nói, “Còn không cài hoa tươi
nữa.”
Thập Nhất Nương cười: “Ai nói ta không cài hoa tươi chứ, ta không phải là cài hoa sơn chi*, hoa ngọc lan sao?”
(*)hoa sơn chi: ở Việt Nam gọi là hoa Ngọc bút.
“Nhưng phu nhân lại cài trên vạt áo.”
Hai người cười cười nói nói, thì Hồng Tú đi đến.
“Phu nhân, Hầu gia đi đến chỗ Kiều di nương.”
Bàn tay cầm lược của Hổ phách liền dừng ở nơi đó.
“Biết rồi” Nụ cười của Thập Nhất Nương khẽ thu lại, phân phó Hồng Tú, “Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Hôm nay là Hồng Tú trực đêm, nhưng Thập Nhất Nương không thích có
người ở trực đêm trong phòng, bình thường người trực đêm đều nghỉ đại
kháng bên cửa sổ ở gian phía đông. Nói là trực đêm, nhưng thực tế là ở
chính phòng nghỉ một đêm, lại có đốt than. Thì ra công việc tệ mà người
người kêu khổ lại tốt đẹp đến vậy.
Hồng Tú cười đáp “Vâng” rồi lui xuống.
Hổ Phách thấy vậy, đôi môi đỏ mọng nhếch lên: “Phu nhân, nếu không,
hôm nay nô tỳ tới trực đêm nhé, giống như trước đây vậy, ngủ ở trên ghế
nhỏ, còn có thể trò chuyện.”
“Ngươi còn ngại ban ngày ít chuyện à” Thập Nhất Nương cười nói, “Ngày mai phải đem lễ vật mừng năm mới gồm các đồ vật nhỏ như kẹo, nhang đèn, đèn lồng, hoa thụ … phân phát đến các nơi. Ngươi cũng đủ bận rộn.
Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, có lời gì, sang năm rồi hãy nói.”
“Phu nhân” Hổ Phách muốn nói lại thôi.
Thập Nhất Nương biết Hổ Phách lo lắng cái gì, nhưng có một số chuyện, không phải ngươi trốn tránh, không phải ngươi lo lắng, thì có thể tránh được.
Nàng cười nhận lấy cây lược gỗ trong tay Hổ Phách: “Đi nghỉ ngơi đi”
Hổ Phách ỉu xìu gật đầu, khom gối hành lễ, xoay người lui ra.
Đi vài được vài bước, lại không nhịn được quay đầu lại.
“Phu nhân” Hổ Phách quỳ gối trước mặt Thập Nhất Nương, “Dương di
nương vào cửa, phu nhân nói, mỗi người dành ra một ngày để chia cho
Dương di nương, nhưng Hầu gia nói, nếu là như vậy, vậy phu nhân còn chưa đủ nửa tháng, cho nên đem ngày hầu ngủ của các di nương giảm xuống ba
ngày...... thời gian phu nhân ở trong hiếu kỳ (chịu tang), Hầu gia
cũng nghỉ ở nơi này của phu nhân. Lần này, nếu phu nhân......”
Rốt cuộc vẫn là cô nương chưa lấy chồng, đỏ mặt, có mấy lời cũng không có cách nào nói ra khỏi miệng.
“Ngày tháng là do ta định. Có thể không đi, nhưng toàn bộ phải dựa
vào ý của Hầu gia.” Ánh mắt của Thập Nhất Nương có chút phức tạp, “Có
một số việc, ngươi không hiểu.” Thanh âm của nàng dần dần thấp xuống,
“Ta có một ngàn biện pháp, một vạn lý do có thể giữ Hầu gia ở lại bên
cạnh ta. Nhưng vì sao ta phải làm như vậy?”
Hổ phách cực kỳ hoảng sợ.
Thập Nhất Nương đẩy nàng.
“Chỉ vì ngài ấy là Hầu gia ư?” Vẻ mặt Thập Nhất Nương buồn bã, “Là áo cơm cha mẹ của ta? Là người bên gối của ta...... Những thứ này, từ trước cho tới bây giờ đều không phải là lý do......”
Trong căn phòng yên tĩnh, quanh quẩn chỉ có thanh âm có chút bất đắc
dĩ của Thập Nhất Nương, có một loại thương cảm lờ mờ rơi vào trong lòng
Hổ Phách, làm cho ánh mắt nàng cay cay, lời khuyên bảo cũng nói không
nên lời.
“Đi nghỉ ngơi đi”
Thập Nhất Nương vỗ tay Hổ Phách.
Nàng đột nhiên phát hiện, động tác này của mình rất giống Thái phu nhân.
Chẳng lẽ tâm tính của mình đã rất già rồi sao?
Thập Nhất Nương khẽ bật cười.
Hồng Tú bỗng xông vào: “Phu nhân, phu nhân, Hầu gia trở lại”
Sắc mặt Hồng Tú đỏ ửng, lộ ra vẻ rất kích động.
“Phu nhân” Hổ Phách cũng cầm thật chặt tay của Thập Nhất Nương, lông
mày khóe mắt không ngăn nổi nụ cười tràn đầy vui sướng, “Hầu gia, trở
lại rồi.”
Thập Nhất Nương cười nhẹ nhàng, ngay cả chính nàng cũng đều không
phát giác được tia sáng lấp lánh sáng chói chợt lóe lên trong đáy mắt
mình.