Nếu là như vậy, chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
Thừa dịp Văn Trúc tới lĩnh thưởng lễ năm mới, Thập Nhất Nương giữ nàng ở lại nói chuyện.
“...Ngươi so với Nhị thiếu gia lớn tuổi hơn, lại là một cô nương
cẩn thận. Có một số việc, ta chỉ có thể dặn dò ngươi.” Nàng đuổi hết nha hoàn hầu hạ trong ra ngoài, “chim giữ tiếng hót, người giữ danh dự.
Nhị thiếu gia ở Nhạc An, trên có Khương tiên sinh, dưới có bạn học,
ngươi cần phải trông chừng thiếu gia cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để Nhị
thiếu gia đi sai hướng. Bằng không, tiền đồ của Nhị thiếu gia hoàn toàn
chấm hết. Các ngươi là người hầu hạ bên cạnh, cũng giống vậy đều sẽ
không còn mặt mũi.”
Văn Trúc nghe xong sắc mặt trở nên đỏ hồng, lập tức quỳ gối trước mặt Thập Nhất Nương: “Phu nhân, nô tỳ thề...”
“Ta tin tưởng ngươi.” Thập Nhất Nương ngắt lời của Văn Trúc, nắm tay nàng ấy, “Cho nên mới lén lút dặn dò ngươi. Chuyện gì, chỉ cần là danh
chính ngôn thuận, thì cây ngay không sợ chết đứng. Ngươi là người thông
minh, nên biết ý của ta.”
Văn Trúc tâm loạn như ma, chỉ biết là hồ đồ gật đầu, một trận gió
lạnh thổi vào mặt, lúc này mới phát hiện mình không biết lúc nào đã rời
khỏi sân viện của phu nhân.
Thập Nhất Nương thấy Văn Trúc là một người hiểu chuyện, thở phào nhẹ nhõm, toàn tâm toàn ý mà chuẩn bị công việc Tết sắp đến.
Hai mươi bốn (*) tháng chạp âm lịch cúng Táo quân, đổi câu đối tết, quét dọn bụi bặm, giăng đèn kết hoa đón tân xuân.
(*) Người Trung Quốc cúng Táo quân vào ngày 23, hoặc 24. Khác với Việt Nam chỉ cúng Táo quân vào ngày 23.
Thập Nhất Nương phân phó Văn di nương, bảo nàng ấy giúp đỡ Hổ Phách phát lì xì cho các phòng.
Văn di nương thấy Lục Vân pha nước đường đỏ cho Thập Nhất Nương dùng, khẽ thở dài một cái, trở về nói với Thu Hồng: “Người ưu việt nhưng cũng có số mệnh. Ngươi nhìn phu nhân đấy, mọi thứ đều chiếm được trước,
nhưng chỉ có con nối dòng là khó khăn. Suy cho cùng trong lòng cũng có
vài phần lo lắng.”
Hổ Phách cũng thầm sốt ruột.
Đêm giao thừa lạy Bồ Tát, nàng thầm hứa mùng một và mười lăm tháng giêng sẽ ăn chay.
Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy hơi chút mệt mỏi.
Đầu tiên là chuyện chuẩn bị lễ mừng năm mới, sáng sớm mùng một lại
vào cung chúc tết. Lâm phu nhân, Hoàng phu nhân Vĩnh Xương hầu đi theo
về phủ cùng Thái phu nhân đánh mạt chược. Mặc dù Thập Nhất Nương không
cần đứng ở cạnh hầu hạ, nhưng cũng không thể trốn được trong phòng, đến
buổi tối mới có cơ hội tắm rửa sạch sẽ.
Từ Lệnh Nghi sai người đặt bốn, năm chậu than liền một lúc.
“Nàng là muốn sạch hay là muốn mạng của mình?”
Trong phòng mặc dù ấm áp như mùa xuân, nhưng người vẫn khó chịu.
Từ Lệnh Nghi không còn cách nào khác, lại cho người mang chậu than chuyển ra ngoài, đổi chăn dầy ôm nàng ngủ.
“Hoàn hảo là mấy ngày này nàng không cần đi ra ngoài.” La gia ở Dư
Hàng, nên mùng hai, mùng ba không cần đi thăm thông gia.”Nàng ở trong
nhà nghỉ ngơi cho tốt. Nếu nương hỏi tới, thì nói trong người có chút
không được thoải mái là được.”
Thập Nhất Nương gật đầu, rất nhanh liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Đến mùng hai, một mình Từ Lệnh Nghi đi đến chỗ Dư Di Thanh và Tiễn
Minh ngồi chơi, bắt đầu đến mùng ba thì ở ngoại viện chiêu đãi khách tới chúc tết
Thập Nhất Nương vui vẻ tranh thủ lúc rảnh rỗi, cùng Từ Tự Truân, Từ
Tự Giới lấy than ngân sương thi cho tằm ăn. Đến mùng bốn thân thể đã
khỏe mạnh rồi, lúc này mới đổi áo nhỏ lụa hoa đỏ thẫm ở trong nhà chiêu đãi khách mời. Người đến người đi, cười cười nói nói, rất nhanh Tết
nguyên tiêu.
Nhìn đèn lồng xong, cầm đèn lồng đỏ thẫm ngày tết, Thập Nhất Nương đi đến Trung Cần Bá.
Cam thái phu nhân sai tiểu nha hoàn lấy hai hũ thịt khô sấy tỏi.
“Lúc trước thời con gái am hiểu nhất là làm cái này, lão Bá gia khi
còn sống không thích ăn vì có mùi, có những năm không làm. Năm nay nhàn rỗi, một lúc làm mười mấy hũ. Một hũ tặng cho muội, một hũ cho Giản sư
phó. Muội nếm thử xem tay nghề của ta thế nào.”
Thập Nhất Nương cười bảo Lục Vân nhận lấy.
“Cửa hàng chuẩn bị mười tám tháng giêng khai trương.” Nàng cùng Cam
thái phu nhân thương lượng, “Giản sư phó nghĩ tuyển mấy người có kinh
nghiệm, chuyên làm hàng bổ sung.”
“Những chuyện này các muội quyết định là được.” Cam thái phu nhân
cười nói, “Năm mới đại ca ta đến chơi, biết chúng ta buôn bán có lãi,
ánh mắt nhìn ta khác hẳn.” Cam thái phu nhân vô cùng vui vẻ, “Trong lòng ta không biết tính toán gì nhiều. Hai ngày trước chị dâu ta còn vì
chuyện hôn sự của cháu gái tới bàn bạc với ta, thật giống như thoáng một cái ta đã trở nên tài giỏi như vậy.”
Thập Nhất Nương cười to.
Cam thái phu nhân bèn nhờ cậy Thập Nhất Nương: “Cháu gái của ta, năm
nay mười hai tuổi, tướng mạo phẩm hạnh cũng khá. Muội xem có chỗ nào
thích hợp hay không, giúp đỡ ta để ý một chút.”
Thập Nhất Nương nhớ tới Lâm Đại thái thái: ” Nhà Thiệu gia nhiều
con trai, đáng tiếc ở tận Thương Châu.” Lại nghĩ tới Chu phu nhân, “con
trai nhà Vương gia cũng sáng sủa.”
“Muội giúp ta hỏi thăm một chút. Đến lúc đó chị dâu ta sẽ xem xét cẩn thận.”
Hai người nói vu vơ hồi lâu, Thập Nhất Nương ở chỗ Cam thái phu nhân ăn cơm trưa xong mới trở về.
Nào ngờ Chu phu nhân đã ở trong nhà đợi từ lâu.
“Ta ở nhà cũng không được, đi ra ngoài lại không biết đi chỗ nào, ”
Chu phu nhân mặc một chiếc áo màu xanh ngọc thêu hoa cẩm chướng, tai đeo đôi khuyên đá quý đỏ thẫm lấp lánh, ánh lên gương mặt vui mừng, “Sợ
người khác hỏi ta.”
Nhìn dáng vẻ không giống như có chuyện gì thương tâm.
Thập Nhất Nương mời Chu phu nhân đến vào trong phòng khẽ hỏi: “Rốt cuộc là sao thế?”
Chu phu nhân nhấp miệng cười.
Mặc dù trong phòng không có ai, nhưng Chu phu nhân vẫn hạ thấp tiếng
nói xuống mấy phần: “Vị kia nhà chúng ta, thế nhưng vọng tưởng mua
chuộc được ma ma bên cạnh. Ta tương kế tựu kế, kệ cho nàng ta tùy ý đến gần lão gia. Kết quả ngày hôm qua nàng ta chẩn ra hỉ mạch.” Nàng vừa
nói, khóe mắt cũng đầy hào hứng, “Hiện tại Công chúa biết rồi. Răn dạy
lão gia một trận là không thể chạy thoát. Ta sợ đến lúc đó lão gia nổi
tính sĩ diện mà gây khó dễ, cho nên cố ý đi ra ngoài tránh một lát.”
Thập Nhất Nương có chút bất ngờ, không nghĩ tới Chu phu nhân “đã có chủ trương từ trước” là chuyện sẽ như vậy.
“Đứa bé kia......” Nàng không khỏi trầm ngâm nói.
“Xem Công chúa là có ý gì đã.” Chu phu nhân thờ ơ bưng chén trà lên
uống một ngụm, ” Thiết Quan Âm(*) này uống ngon.” Nàng trước tiên khen
trà một tiếng, sau đó mới nói, “Bỏ con giữ mẹ, nàng kia sau này có muốn
cũng đừng nghĩ đến chuyện sinh con.” Đáy mắt Chu phu nhân lóe lên tia
sáng lạnh như băng. Người cổ đại sinh đẻ là rất nguy hiểm, huống chi là gắng gượng mang thai lại bỏ dở giữa chừng, nguy hiểm xảy ra càng nhiều. “Giữ con bỏ mẹ, ” Chu phu nhân khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt,
“Ta muốn nuôi thành cái dạng gì, liền nuôi thành cái dạng đó.”
(*) trà Thiết Quan Âm.
Đáy lòng Thập Nhất Nương khe khẽ thở dài, chuyển đề tài: “Lão gia tặng mấy con chim nhạn thôn quê, tỷ tỷ ở lại ăn cơm tối nhé.”
“Được.” Chu phu nhân tâm tình rất tốt, cười nói, “Trước đi đến chỗ
Thái phu nhân để thỉnh an đã, sau đó tỷ muội chúng ta từ từ trò chuyện.”
Thập Nhất Nương mỉm cười theo nàng đi đến chỗ Thái phu nhân ngồi, lúc quay về thì nói đến chuyện Cam thái phu nhân có cháu gái vừa đến độ
tuổi lập gia đình, Chu phu nhân mở miệng đồng ý giúp đỡ lưu ý giùm. Ăn
xong cơm tối, Thập Nhất Nương tiễn Chu phu nhân đến cửa thuỳ hoa, nhìn
xe ngựa của nàng ấy đi xa mới trở về phòng.
Không đến mấy ngày, Chu gia bên kia có tin tức tới đây.
Dương thị (*) đẻ non khiến rong huyết mà chết.
(*)Dương thị bên nhà Chu gia.
“Ma ma nghe ai nói?” Tại Từ gia, Dương thị nghe xong sắc mặt thoáng trở nên trắng bệch, nàng nắm chặt tay dương ma ma.
“Nghe tiểu nha hoàn trong phòng Văn di nương nói.” Vành mắt Dương ma
ma bắt đầu có nước mắt lấp lánh, “Khi Chu gia ma ma đến đây, Văn di
nương đang ở trong phòng của phu nhân giúp đỡ tính sổ sách.”
“Tại sao có thể như vậy?” Dương thị kinh ngạc nhìn Dương ma ma, lầm
bầm tự nói, “Ngũ tỷ tỷ là người thông minh, làm sao lại có thể rơi vào
kết cục như vậy?” Dương thị nói đến đây, trong đầu bỗng hiện lên vẻ mặt
Kiều Liên Phòng với ánh mắt dại ra lại, Dương thị có chút hoảng hốt
nhảy dựng lên, “Ma ma, ma ma, mẫu thêu bức họa trăm bé con nô đùa của
ta đâu rồi, ma ma mau giúp ta tìm đến đây. Ta muốn thêu cho phu nhân
một chiếc áo nhỏ... ”
Thập Nhất Nương ngừng tay thêu thùa ngáp một cái, giọng nói tỉnh táo hỏi Từ Lệnh Nghi: “Tam gia nói những chuyện gì ạ?”
“Nói chuyện về Cần ca và Kiệm ca.” Từ Lệnh Nghi gấp bức thư lại,
ngẩng đầu nhìn thấy mặt mày của Thập Nhất Nương không che hết vẻ uể oải
mệt mỏi, “Sơn Dương không có tiên sinh giỏi, việc học của hai đứa trong
hai năm qua đều trì hoãn. Muốn đem hai đứa nó đến Yên Kinh đi học.” Sau
đó sờ trán của nàng, “Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?” Giọng nói rất
ôn hòa.
Thập Nhất Nương không nhịn được liền ngáp một cái: “Không biết tại sao từ tết đến bây giờ vẫn luôn cảm thấy rất mệt mỏi.”
“Xuân ngủ, xuân ngủ, ” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Đến mùa xuân tự nhiên
muốn ngủ nhiều hơn.” Lại nhẹ giọng nói, “Có chuyện gì giao cho bọn nha
hoàn làm, đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thập Nhất Nương gật đầu, cuộn tròn trong ngực Từ Lệnh Nghi, rất nhanh liền ngủ.
Từ Lệnh Nghi nhìn gương mặt điềm tĩnh của nàng, không khỏi bật cười, hôn nhẹ lên má của nàng, lúc này mới thổi đèn nghỉ ngơi.
Trưa hôm sau, Lưu Y Chính tới đây.
“Hầu gia nói, phu nhân có chút không khỏe, bảo ta tới xem một chút.”
Cách màn trướng, bắt mạch qua sợi dây nhỏ, Lưu Y Chính cười nói:
“Mạch tượng của phu nhân trầm ổn có lực.Có lẽ mùa xuân tới, nên hay cảm
thấy buồn ngủ.”
Từ Lệnh Nghi yên lòng.
Thừa dịp thời tiết đẹp Thập Nhất Nương gọi tiểu nha hoàn đem túi thi, mành, túi nhỏ đựng đồ ăn mà năm ngoái Từ Tự Dụ mang đi thi mang ra
ngoài.
Từ Lệnh Nghi thấy thế cười nói: “Tháng tư Dụ ca mới thi, bây giờ sắp xếp những thứ này hơi sớm một chút.”
“Thời tiết mấy ngày nay rất đẹp.” Thập Nhất Nương thấy Từ Lệnh Nghi
không cho là đúng cười nói, “Hơn nữa, năm ngoái mang theo những thứ này
vào trường thi, kết quả thuận lợi đỗ kỳ thi Huyện. Cho nên thiếp cố ý
lấy ra, năm nay lại tiếp tục dùng những thứ này, để dính may mắn của
năm ngoái.”
Phu thê hai người đứng ở trong gió xuân nói chuyện mấy câu, Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới tới.
Hai bé cung kính hành lễ với Từ Lệnh Nghi xong lập tức dính bên người Thập Nhất Nương.
Một bé thì nói: “Tiên sinh nói, một năm mới được tính từ mùa xuân.
Cho nên ngày mai dẫn chúng con đi leo núi Tây Sơn, sau đó nói năm nay
chuẩn bị làm những gì.”
Một bé lại nói: “Mẫu thân, chúng con đi Tây Sơn leo núi, tiên sinh
nói cần mang theo thức ăn. Mẫu thân làm bánh Xuân Hương cho chúng con
nhé.”
Thập Nhất Nương ôm đứa nhỏ, cười nói dịu dàng với đứa lớn: “Hai
người các con đem danh sách những đồ muốn dùng viết ra, ta dựa vào tờ
danh sách của các con viết, giúp các con chuẩn bị.”
Hai đứa nhỏ hoan hô vào phòng.
Thập Nhất Nương bị gió xuân thổi trúng khiến hơi say, che miệng ngáp một cái.
Từ Lệnh Nghi thấy vậy, trong lòng khẽ động.
Bây giờ đã là đầu tháng hai rồi, trên người Thập Nhất Nương còn không có động tĩnh...
Ý niệm trong đầu hiện lên, người tựa như ở trong chảo dầu, nhưng sắc mặt lại không đổi.
Là ngày nhỏ(*) đến chậm? Hay là...
(*)ngày của con gái…
“Trở về trong phòng nghỉ ngơi đi” Từ Lệnh Nghi nhẫn lại không có đi
đỡ nàng, “Cứ thiếu ngủ như thế này cũng không phải chuyện tốt.”
Thập Nhất Nương cười nói: “Lúc này mới vừa qua khỏi đầu giờ dậu, sao có thể đi ngủ được.”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không thì đi đến nơi của
nương ngồi một chút, đợi lát nữa chúng ta sẽ không qua bên kia ăn cơm
tối nữa. Nàng hôm nay sớm nghỉ ngơi một chút?” Lời nói tuy là thương
lượng…,nhưng lại không chờ Thập Nhất Nương đồng ý liền gọi Hổ Phách
trông chừng Từ Tự Truân và Từ Tự Giới, nhấc chân đi về phía viện của
thái phu nhân.
Thập Nhất Nương ngẫm nghĩ Từ Lệnh Nghi cũng là ý tốt, cùng đi theo
đến chỗ thái phu nhân ngồi chơi, trở lại thì ăn cơm, vừa ngã đầu xuống
đã ngủ thẳng tới bình minh, sau đó lần đầu tiên là ăn một bát cháo nhỏ,
ăn hai bánh bao nhân thịt, người lại khôi phục sức sống.
Từ Lệnh Nghi thấy vậy ở trong lòng thở dài.
Nhìn bộ dáng như vậy, hẳn là mình đã đoán sai rồi...