Thập Nhất Nương hoàn toàn không biết tâm tư của Từ Lệnh Nghi.
Qua mùng hai tháng hai, đầu tiên là gọi Thường Cửu Hà tới hỏi chuyện
trong điền trang, lại gọi Vạn Nghĩa Tông hỏi chuyện trong vườn cây ăn
quả.
Nói xong chuyện chính sự, Vạn Nghĩa Tông nói: “Giang Bỉnh Chính đi
cửa hàng khác làm chưởng quỹ rồi, hai người Lưu Nguyên Thụy lại phải
thường xuyên ở Hỉ Phô bận rộn hỗ trợ. Nô tài ở trong vườn cây ăn quả, ngoài vụ mùa thu hoạch dưa và trái cây có phần bận rộn ra thì ngày
thường cũng không có chuyện gì. Nếu phu nhân coi trọng, không bằng để
Nhị Lộ nhà nô tài giúp người đi trông nom biệt viện.”
Thập Nhất Nương chính là lo nghĩ chuyện này.
Của hồi môn là hai tòa nhà đều có chút cũ kỹ, cộng thêm không có
chiếu cố, ngày càng xuống cấp. Mùa đông năm ngoái chẳng qua chỉ là một
trận tuyết không lớn không nhỏ rơi xuống, thế mà nóc nhà đông sương
phòng đã sụp xuống.
“Chuyện này mấy ngày nữa rồi hãy nói.” Nàng cười cho Vạn Nghĩa Tông
lui xuống, đợi Từ Lệnh Nghi trở lại cùng hắn thương lượng: “......
Muốn đem hai tòa nhà của hồi môn bảo Bạch tổng quản giúp đỡ bán, đem
tiền gom lại mua một tòa nhà khác tốt hơn một chút.”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút: “Bên ngõ Kim Ngư cũng không tệ lắm.
Ngõ hẽm vừa rộng vừa thoáng mát, chỗ ấy cũng yên tĩnh. Ta xem, không
bằng đem một chỗ khác bán, còn tòa nhà bên ngõ Kim ngư tu sửa tốt một
chút, so với mua tòa nhà mới khác có lời hơn.”
Nàng bây giờ là Từ La thị, coi như là muốn đến ở biệt viện giải sầu,
Từ gia cũng có nhà cửa, sao có thể đến lượt biệt viện bên ngõ Kim Ngư.
Nếu không suy xét lộ trình, thì xác thực nơi đó là một chỗ tốt. Hơn nữa
nhà Lưu Nguyên Thụy bây giờ lại kiêm gác đêm ở Hỉ Phô nữa, bên kia trên
căn bản để trống rồi.
“Vậy ngày mai thiếp sẽ đi nói chuyện với Bạch tổng quản.” Thập Nhất
Nương cười nói, ” Nhân lúc trước khi vào hè đem ngõ Kim Ngư bên kia tu
sửa thật tốt một phen.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu, nói đến chuyện hai huynh đệ Từ Tự Cần cùng Từ
Tự Kiệm: “...... Tính toán thời gian, chậm nhất là trung tuần tháng ba sẽ đến nơi. Hai đứa đều lớn, nhà trong (*)là không thể ở. Ta sai
người thu dọn sửa chữa Viễn Hương Đình ở ngoại viện để cho hai đứa ở.
Tạm thời với Truân ca, Giới ca cùng nhau, đi theo Triệu tiên sinh học
tập.”
(*) nhà trong: nơi chỉ cho con gái, phụ nữ ở.
“Truân ca vừa vỡ lòng, Giới ca cũng là đi theo cho vui mà thôi.” Thập Nhất Nương do dự nói, “Cần ca và Kiệm ca không giống thế, hai người đều đã theo tiên sinh trong gia tộc học văn bát cổ(*). Chỉ sợ chuyện này
Hầu gia và Tam gia phải bàn tính thật tốt một chút mới được. Xem Tam gia rốt cuộc có an bài gì với hai đứa nhỏ. Nếu như chuẩn bị đi thi cử, đi
theo Triệu tiên sinh đọc sách giải trí không khỏi trì hoãn thời gian,
còn không bằng cùng Dụ ca đi Cẩn Tập thư viện; nếu như chuẩn bị đi ấm
ân(**), vậy thì không sao cả.”
[(*) văn bát cổ: một thể văn thời
Minh – Thanh quy định về phân đoạn nghiêm ngặt, gồm 4 đoạn, mỗi đoạn 2
vế, tổng cả bài có 8 vế.
(**)thời đại phong kiến, do cha ông có công mà đem lại quyền lợi cho con cháu được đi học và được bổ làm quan]
“Ta cũng vậy nghĩ như vậy.” Từ Lệnh Nghi nghe vậy cười khổ, “Chẳng
qua là Tam ca ấp úng, không có tin chính xác, ta cũng vậy không thể làm
gì khác hơn là trước tiên đem bọn nhỏ thu xếp ổn thỏa xong rồi nói sau.”
Hai người nói liên miênviệc nhà hồi lâu mới thổi đèn đi ngủ.
Từ Lệnh Nghi vẫn giống như bình thường ôm Thập Nhất Nương vào ngực, bàn tay mấy lần đưa vào vạt áo nàng xoa nhẹ nhưng lại thôi.
Nghĩ tới mùi vị mê hồn kia, lại sợ mình lỗ mãng… Hết sức mâu thuẫn.
Bị hắn ôm thật chặt vào trong ngực Thập Nhất Nương rõ ràng cảm giác hắn hưng phấn, trong lòng không khỏi kỳ quái.
Lại không có nguyên nhân đặc biệt, sao Từ Lệnh Nghi bỗng nhiên kìm nén ham muốn như vậy?
Đang suy nghĩ, dộng tác của Từ Lệnh Ngh càng ngày càng càn rỡ, không khí càng ngày càng mập mờ… toàn thân Thập Nhất Nương mềm nhũn, không
kiềm chế được mà phát ra những thanh âm rên rỉ nho nhỏ… Nhưng đợi mãi
không thấy đến đoạn thương yêu như lúc trước… Nàng không khỏi thẹn quá
hóa giận, xốc chăn liền nhảy xuống giường.
Từ Lệnh Nghi vội vàng từ phía sau ôm nàng.
“Sao nóng giận lớn như vậy?” rồi vừa cười ôm nàng vào trong ngực, vừa thân mật mà đem mặt mình dán trên mặt nàng.
Thập Nhất Nương quay mặt không để ý đến hắn.
“Được rồi, ” Từ Lệnh Nghi hôn tóc mai, cái trán, khóe môi của nàng...... Động tác dịu dàng mang theo mấy phần cẩn thận nuông chiều,
“Đừng nóng giận nữa.”
Thập Nhất Nương có bậc thang xuống, lúc này mới cảm thấy trong lòng
dễ chịu chút ít, nhưng vẫn là không nhịn được mà hờn dỗi: “Hầu gia cảm
thấy trêu chọc thiếp như vậy rất vui vẻ sao?”
Giống như đứa nhỏ bị ủy khuất vậy.
Ý nghĩ chợt lóe lên, trong lòng Từ Lệnh Nghi liền yếu mềm.
“Bé ngốc!” hắn không nghĩ giọng nói của mình lại mềm nhẹ và cưng chiều đến thế, “Thích nàng mới trêu chọc nàng.”
Giống như bị hòn đá ném vỡ làm cho kinh sợ, hai người đều bị lời này kinh ngạc đến ngây người.
Trong lúc nhất thời trong phòng im ắng, chỉ nghe tiếng tích tắc của con lắc đồng hồ.
Trong lúc bất an cùng lúng túng, Từ Lệnh Nghi lui lại ôm cánh tay của Thập Nhất Nương, lại cảm thấy như vậy vô cùng lạnh nhạt, vội vàng ngừng lại, ngượng ngùng mà nói: “Thời gian không còn sớm nữa, nàng lại hay
buồn ngủ vào mùa xuân, nghỉ ngơi sớm một chút đi”
Thập Nhất Nương tâm loạn như ma, sợ hắn lại nói ra điều gì khiến
người ta khó trả lời. Nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, vội vàng nhắm hai mắt
lại.
Trong phòng an tĩnh trở lại. Cả hai đều có thể nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của đối phương.
Không ai bảo ai mà hai người cùng xoay người, nằm đưa lưng về phía nhau.
Chỉ chốc lát, lập tức cảm giác được phía sau lưng có gió lạnh thổi vào.
Thập Nhất Nương gắt gao túm ở góc chăn, ở trong lòng không ngừng đếm cừu.
…Một ngàn hai trăm tám mươi bốn… Không đúng, phải là một ngàn ba trăm tám mươi bốn… Không đúng, phải là một ngàn hai trăm tám mươi bốn. Trước đó không lâu mới đếm được một ngàn một trăm tám mươi bốn, kế tiếp phải
là một ngàn hai trăm tám mươi bốn mới đúng…
Đầu óc nàng một mảnh mơ hồ.
Quyết định bắt đầu đếm lại một lần nữa.
Đến khi đếm tới bốn mươi tám, phía sau lưng ấm áp.
Là Từ Lệnh Nghi nhích lại gần
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, thân thể có chút cứng ngắc, lập tức chầm chậm mềm nhũn ra.
Thập Nhất Nương mở to mắt, nhìn trên màn treo chỉ có thể nhìn thấy
đường nét mờ ảo của túi thơm, không biết mình đã ngủ lúc nào.
Mấy ngày kế tiếp, mặc dù hai người vẫn cười nói giống như trước, còn cùng nhau thương lượng bán tòa nhà của hồi môn của Thập Nhất Nương, lại mua vật liệu gỗ, gạch đá, mời sư phó phụ trách, quyết định cuối tháng
tư khởi công động thổ, nhưng trời vừa tối, thời điểm hai người ngủ ở
chung một giường, đều cảm thấy có chút không tự nhiên. Không thể làm gì
khác hơn là nói chuyện đông tây. Hoặc nói đến mấy ngày nay Từ Tự Dụ vô
cùng chịu khó đóng cửa đọc sách, lần này thi Viện xác định có thể thông
qua; hoặc là nói đến Từ Tự Truân biết hai huynh đệ Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm muốn trở về vui vẻ ra sao; hoặc là nói đến chuyện nên bảo Triệu tiên
sinh tăng thêm rèn luyện… Nói mệt rồi, tự nhiên sẽ ngủ. Hôm sau tỉnh
ngủ, có đôi khi là Thập Nhất Nương vứt gối sang một bên, nghiêng đầu gối trên vai Từ Lệnh Nghi; có đôi khi là Từ Lệnh Nghi nằm nghiêng đem cánh
tay khoác lên người Thập Nhất Nương.
Mỗi lúc như thế này, Từ Lệnh Nghi lập tức muốn giống như lúc trước, trêu ghẹo nàng ấy hai câu là tốt rồi.
Có điều Thập Nhất Nương đặc biệt rất dễ nhạy cảm. Hắn vừa động, nàng
liền tỉnh. Hỏi một câu “Giờ nào rồi?”, sau đó vội vã đứng dậy, rửa mặt
thay trang phục, cùng các di nương tới vấn an, bọn nhỏ nói chuyện, hầu
hạ hắn ăn đồ ăn sáng, đến Thái phu nhân vấn an, đến chính sảnh chỉ thị
các ma ma quản sự… Không có lúc nào yên tĩnh. Còn phái Vạn Nhị Hiển
giúp nàng đi tu sửa tòa nhà ở ngõ Kim Ngư, cùng Hổ Phách, Trúc Hương
trù tính bày biện ngôi nhà, khi nghỉ ngơi nàng mở hòm của hồi môn của
mình trong khố phòng tìm tới tìm lui đồ sứ, bình phong, kêu Quý Đình tức phụ tới hỏi trước cửa chính phòng là trồng giống cây Ngọc Lan tốt hay
là mắc một cái giá khung cây tử đằng…. Lại có Ngũ phu nhân cùng nàng bàn chuyện sinh nhật của Hâm tỷ nhi, Ngũ nương hạ thiệp mời nàng, sinh
nhật Hâm ca nhi đến phố Tứ Giác đi ăn bát mì thọ, giúp đỡ cháu gái Cam
Thái phu nhân cùng con trai trưởng của Tứ nương làm mai mối, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
Từ Lệnh Nghi không khỏi khẽ cau mày, định cũng im lặng, mỗi ngày ra
ngoại viện xử trí một chút chuyện của sản nghiệp, hoặc đi ra ngoài xã
giao lão bằng hữu một chút, thời gian ở nhà cũng dần dần ít đi..
Người khác thì không cảm thấy, nhưng mấy người Hổ Phách hầu hạ bên
cạnh liền cảm thấy thay đổi của Từ Lệnh Nghi, đều không khỏi có chút lo
sợ bất an. Mỗi buổi sáng hầu hạ Từ Lệnh Nghi dùng cơm có vài phần nơm
nớp lo sợ hơn.
Thập Nhất Nương nhìn ở trong mắt, trong lòng đột nhiên khó chịu.
Cái gọi là”Thích”, thì ra chỉ có như vậy.
Nàng cúi thấp đầu yên lặng ăn đồ ăn sáng, trở nên ít nói hơn.
Từ Lệnh Nghi thấy thần sắc nàng ảm đạm, một ngụm cháo trắng đưa đến
trong miệng, hồi lâu mới nuốt xuống, mình không cùng nàng nói chuyện,
nàng ấy cũng quyết không mở miệng nói trước. Ngược lại giống như cùng
với mình giận dỗi. Ý niệm trong đầu hiện lên, tâm mới vừa cứng rắn lên
mềm xuống, trái lại còn cảm thấy mình có chút không phóng khoáng.
Trong lòng Từ Lệnh Nghi thầm thở dài, đẩy món dưa chuột nộm thơm ngon tới trước mặt nàng: “Bình thường không phải là thích ăn nhất sao, thế
nào mà hôm nay động cũng không động vậy?”
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Từ Lệnh Nghi không biết làm sao nở nụ cười mấy phần cưng chiều.
“Mau ăn đi.” Từ Lệnh Nghi đã giúp nàng gắp một miếng dưa chuột để vào trong đĩa nhỏ ánh vàng, “Đợi lát nữa còn phải đi chỗ nương vấn an.”
Trong lòng Thập Nhất Nương ngũ vị đều đủ, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, đem miếng dưa chuột nhỏ đặt ở trong miệng.
Có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Hầu gia, phu nhân, Triệu quản sự cùng
gã sai vặt ở ngoại viện tới hỏi, xuân yến mùng ba tháng ba năm nay còn
dựa theo danh sách khách mời của năm ngoái mà đưa thiệp mời hay không ạ
?”
Đến khéo léo giục Thập Nhất Nương.
Trên mặt nàng nóng lên.
Mấy ngày nay chỉ lo hoàn thành chuyện làm mai, khiến chuyện này gác lại.
Thập Nhất Nương đứng dậy: “Bây giờ ta lập tức đưa tờ danh sách khách
mời cho Triệu quản sự.” Còn chưa dứt lời, chỉ cảm thấy trời đất xoay
chuyển, trước mắt một mảnh đen tối.
“Sao vậy?” Từ Lệnh Nghi ngồi đối diện Thập Nhất Nương chỉ thấy người
nàng thoáng lắc lư một cái, mặt bỗng nhiên trắng như tờ giấy, tay vịn
loạn xạ vào kháng bàn, biết nàng không ổn, vội vàng đứng dậy đỡ nàng.
Thập Nhất Nương nhắm mắt lại, một hồi lâu mới chậm rãi mở mắt.
“Không có chuyện gì ạ.” Nàng nở nụ cười tái nhợt, “Có thể là vội đứng lên quá.”
Trong lòng Từ Lệnh Nghi rùng mình.
Thân thể hết sức yếu mới có thể vì quá nóng vội đứng lên mà cảm giác
không thoải mái, lại nghĩ tới nàng đang cùng mình bướng bỉnh, gì cũng
không để ý đến, một tay ôm ngang hông Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương hoảng sợ, lại tiếp một trận choáng váng hoa mắt, chỉ
cảm thấy toàn thân vô lực, ôm hông Từ Lệnh Nghi dựa vào trong ngực của
hắn.
Nha hoàn hầu hạ trong phòng nhanh chóng nối đuôi nhau lui xuống.
“Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương!” Trong lòng Từ Lệnh Nghi có chút
hốt hoảng. Da mặt Thập Nhất Nương rất mỏng, nếu là bình thường, quyết sẽ không nằm ở trong ngực của mình như vậy, lúc này chỉ sợ người cực kỳ
không thoải mái, “Nàng chỗ nào không thoải mái?” Không đợi Thập Nhất
Nương trả lời, lập tức hô Hổ Phách: “Nhanh đi mang lát sâm lại đây. ”
Phân phó Lục Vân, “Nhanh đi mời đại phu.” Sau đó nhẹ nhàng dìu Thập Nhất Nương cẩn thận đặt ở trên giường, vuốt trán của nàng dịu dàng hỏi: “Nơi nào không thoải mái?”
Toàn thân đều không thoải mái.
Thập Nhất Nương mệt mỏi nằm ở trên giường, nhưng trả lời lại khác:
“Hầu gia, người để cho Nhạn Dung đi vào giúp thiếp cởi giày ra đi.”
Từ Lệnh Nghi không biết nên khóc hay cười: “Lúc này, còn lo nhớ đến
những thứ này.” Vừa nói, vừa y như thói quen hàng ngày của nàng, giúp
nàng cởi giày,đắp chăn mỏng.
Hổ Phách cầm miếng sâm mỏng đi vào.
Từ Lệnh Nghi đỡ Thập Nhất Nương ngồi dậy: “Nào, ngậm một miếng, đợi lát nữa đại phu tới là tốt hơn rồi.”
Thập Nhất Nương gật đầu, đem miếng sâm ngậm vào trong miệng, còn chưa nằm xuống, bỗng ngồi dậy đẩy Từ Lệnh Nghi ra, nằm ở bên giường ói liên
tục.