Thập Nhất Nương bên kia mỗi ngày ngủ say không biết trời đất(*).
Chuyện thứ nhất chính là ăn, thứ hai chính là ngủ, nào còn để ý đến
những chuyện khác. Thái phu nhân bàn với Đỗ ma ma: “Ta thấy. Năm nay
cũng đừng hát hí khúc nữa. Mời vài nữ tiên sinh về đến trong nhà thuyết
thư (**) thì tốt hơn. Tránh cho đứa trẻ bị kinh động hoảng sợ.”
[(*)Nguyên văn: mỗi ngày thiên hôn địa ám.
(**)Thuyết thư: biểu diễn các loại như ngâm thơ, đánh đàn, kể chuyện]
“Chủ ý này của thái phu nhân thật là hay.” Thế nhưng Đỗ ma ma lại có
lo lắng khác.”Chẳng qua là đến lúc đó Tứ phu nhân không lộ diện được nên phải lấy cớ gì cho phải.”
“Cái này có khó gì.” Thái phu nhân cười nói, “Chúng ta chỉ mời mấy
nhà thường hay qua lại, đến lúc đó chỉ nói thân thể Thập Nhất Nương khó
chịu. Các nàng có lòng đi nhìn một chút, đợi tiên sinh thuyết thư bắt
đầu gõ chiêng, mọi người cũng đều đi đến Xuân đường bên này rồi. Con bé
vẫn như cũ mà nghỉ ngơi. Không có gì đáng ngại.”
Đỗ ma ma nghe xong cười nói: “Vậy mùng ba tháng ba mở tiệc chiêu đãi, một ngày này trước tiên là ở phòng khách dùng cơm trưa. Sau đó nghe đọc sách, giờ lên đèn thì mọi người giải tán.
“Ừ!” Thái phu nhân cười gật đầu, nói đến chuyện Thập Nhất Nương
“Không nghĩ tới thân thể con bé khi mang thai lại yếu như vậy, ngươi
không có việc gì nhiều thì đến chỗ con bé đi lại hỏi thăm một chút. Kêu
Tống ma ma chuẩn bị đồ chua ngọt nhiều một chút”. Lại nói.”Ngươi gọi
Điền ma ma và Vạn ma ma gọi vào, đến lúc đó cần thiết thì cho các ma ma
ấy đi hầu hạ mấy ngày.” Đỗ ma ma cười thuận theo. Đi xử trí sắp xếp từng việc. Lúc quay về lại thấy Thái phu nhân đang chỉ huy Cát Trung dọn dẹp rương hòm.
“Ta tính thời gian sẽ sinh vào mùa thu.” Thái phu nhân chỉ vào vài cuộn vải Tùng Giang Tam Thoi Bố trắng tinh như ngọc.
“Đến lúc đó làm hai chiếc chăn quấn nhỏ, còn dư thì làm mấy tấm tã
cho trẻ con. Vừa mềm mịn lại vừa ấm áp.” Lại nói.”Chỉ sợ vài cuộn chừng
này không đủ. Ta bảo Ngọc Bản đi mở khố phòng của ta rồi.
Đỗ ma ma nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Đây cũng là cống phẩm trong cung ban thưởng. Cả cuộn chỉ khoảng một
thước(*). Cắt cho cháu trai còn chưa sinh ra làm chăn quấn, làm tã lót.....
(*) 1 thước = 1/3 mét = 33,33cm.
Nhìn Thái phu nhân đang cao hứng, mặc dù Đỗ ma ma không muốn trực
tiếp giội nước lã làm cụt hứng, nhưng vẫn cười nói: “Nô tì thấy làm chăn quấn không bằng may quần áo trẻ sơ sinh...”
Đỗ ma ma còn nói chưa xong, Thái phu nhân đã khoát tay áo: “Tất cả
quần áo trẻ sơ sinh đều dùng lụa Hồ Nam ở bên Tô Hàng.....
Đang nói, Ngọc Bản dẫn theo bốn, năm tiểu nha hoàn trên tay đang cầm các loại vải vóc đi đến.
Thái phu nhân bèn chỉ Đỗ ma ma đi qua xem: “Ngươi thấy thế nào?”
Đỗ ma ma thấy có vải bông tơ vòng lớn Ô Thanh. Có lụa thô Đường Tê,
có tơ lụa Vương Điếm, tranh lụa.... Tất cả đều là sạch đẹp, khuôn mẫu ở trong tay so sánh với trứng gà còn nhẵn mịn hơn, không khỏi âm thầm
lo lắng. Vừa sợ lần này Thập Nhất Nương là chẩn đoán nhầm, vừa sợ đứa bé Thập Nhất Nương sinh là con gái...” Nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười
nói: “Tốt xấu gì thái phu nhân cũng nên giữ lại cho mình vài cuộn.”
“Hàng năm đều ban thưởng.” Thái phu nhân cười ha ha nói, “Ta đâu
phải chỉ có ăn mặc thôi.” Vừa nói xoay người vào phòng trong, để mấy nha hoàn ở lại thu dọn.
Đỗ ma ma vội vàng đuổi theo, lúc này Thái phu nhân mới thấp giọng
nói: “Sau khi Thập Nhất Nương vào cửa ta nhìn kỹ rồi. Những đồ Đại thái
thái cho, nhìn qua đủ mọi màu sắc, hoa mắt lộn xộn. Nhưng tất cả đều là vải may áo khoác ngoài. Thế nhưng vải tốt vải đẹp để may áo bên trong,
một cái cũng không có. Ta thế cũng phải giúp con bé chuẩn bị chút ít mới được. Đã là vải may áo khoác ngoài. Tất nhiên phải may áo khoác cho
đẹp. Người khác có hỏi tới. Ít nhiều gì cũng nên trả lời một tiếng “Đây là của hồi môn nhà mẹ đẻ “. Còn vải may áo trong. May quần áo trong,
áo lót, tiết khố, thì may mặc lại cũng được. Cũng không có người hỏi
đến.
Dù sao Đại thái thái cũng là mẹ cả của Thập Nhất Nương, Đỗ ma ma
không biết trả lời thế nào, cười nói: “Nô tì thấy thái phu nhân tìm một
đống lớn đem ra ngoài. Có cần nô tì căn dặn bọn nha hoàn trước tiên dùng hòm xiểng sắp xếp. Rồi chờ bên kia có tin cho chính xác thì lại mang
qua không?”
“Ta đã nói với Ngọc Bản rồi.” Thái phu nhân ngồi trên giường gạch.
“Còn phải đến phòng may thêu chọn mấy người tay chân lanh lẹ lại tỉ mỉ
cẩn thận bắt đầu làm quần áo trẻ sơ sinh mới được. Đặc biệt là quần
bông, phải làm nhiều mấy cái mới được.
Đỗ ma ma cười đáp ứng. Cầm gối đặt ở phía sau người Thái phu nhân, rồi rót trà bưng đến: “Ngày mai nô tỳ sẽ đi chọn người.”
Ngũ phu nhân và Hâm tỷ nhi đến, Thái phu nhân cười ôm Hâm tỷ vào
trong lòng. Bảo Đỗ ma ma mang ít bánh ngọt hoa mai mà hai ngày tịnh(*) ở trong cung ra ngoài.
(*) ngồi thiền.
Ngũ phu nhân nhìn nha hoàn ở bên ngoài đi lại đi lại như con thoi cười nói: “Nương làm gì vậy? Giống như dọn nhà không bằng?
Thái phu nhân đem bánh hoa mai bẻ ra một miếng đặt ở trong miệng Hâm
tỷ nhi, lúc này mới cười nói: “Đem một số đồ lâu năm dọn dẹp một chút, nên thưởng liền thưởng xuống dưới. Nên chia ra liền cho bon họ phân
ra.,
Ngũ phu nhân cười cười ôm cánh tay Thái phu nhân ngồi xuống: “Nương thưởng cuộn lụa hoa đỏ tươi cho Hâm tỷ nhi nhà chúng con may áo khoác
nhé?”
“Lúc này mới mùa xuân. Con đã lo nghĩ đến mùa đông rồi.” Thái phu nhân cười duỗi ngón tay điểm điểm ở trên trán Ngũ phu nhân.
Ngũ phu nhân thuận thế nghiêng đầu. Cười khanh khách.
Hâm tỷ nhi đang ăn bánh ở một bên nhìn thấy vậy cũng bật cười.
Có tiểu nha hoàn đi vào: “Thái phu nhân, Đại thiếu gia và Tam thiếu gia đã trở về ạ!”
“Mau cho vào, mau cho vào!” Thái phu nhân nghe vậy mừng rỡ, “Không
phải nói trung tuần tháng ba mới có thể về sao? Sao cuối tháng hai đã về rồi.”
Ngũ phu nhân cười nói: “Xuôi gió thuận nước. Nên đi nhanh được một chút.”
Tiếng của Ngũ phu nhân vừa dứt, Từ Tự Cần và Từ Tự Kiệm vén mành đi vào.
Cả hai đều mặc áo khoác dài lụa tơ tằm có hoa văn hình tròn màu tím
xen màu xanh ngọc. So với lúc rời khỏi Yên Kinh. Từ Tự Cần mười bảy
tuổi khỏe mạnh, cường tráng lên không ít. Trên trán cũng có mấy phần
trầm ổn hơn. Từ Tự Kiệm mười bốn tuổi, chiều cao sắp bằng Từ Tự Cần, vẻ
mặt vẫn rất hoạt bát nhanh nhẹn như cũ. Đôi mắt vẫn rất linh hoạt như
trước.
Hai người tiến lên hành lễ xong. Từ Tự Kiệm lập tức chạy trước mặt
Thái phu nhân lôi kéo ống tay áo của bà: “Tổ mẫu, sức khỏe của lão nhân
gia người có tốt không? Làm con nhớ muốn chết!.
Chọc cho Thái phu nhân cười ha ha.
Truân ca nhi cũng ở Yên kinh, lần này các ngươi lại có thể trèo lên dỡ mái ngói nhà rồi.
Từ Tự Cần đứng ở một bên chỉ cười. Mà Từ Tự Kiệm nghiêm trang nói:
“Con hiện tại trưởng thành, sao có thể làm chuyện như vậy. Nếu nhị ca
muốn trèo lên dỡ mái ngói nhà, con nhất định sẽ cố gắng khuyên nhị ca
không nên nghịch ngợm như vậy.”
Toàn bộ mọi người trong phòng cười nghiêng ngả, Từ Tự Kiệm nhìn thấy
trong ngực Ngũ phu nhân ôm một tiểu cô nương trắng hồng mặc trang phục
có mang trang sức gắn đá ngọc, biết là con gái bảo bối của Ngũ thúc.
Cười chỉ Hâm tỷ nhi nói: “Đây là Nhị muội muội sao?”, Hâm tỷ nhi thấy
người lạ. Sớm trốn trong ngực mẫu thân len lén đánh giá, Ngũ phu nhân
thấy liền cười kêu Hâm tỷ nhi “Mau gọi Tam ca!”
Hâm tỷ nhi vội vàng gọi một tiếng”Tam ca.”
Rồi vùi đầu vào trong ngực Ngũ phu nhân. Từ Tự Kiệm nhìn thấy thú vị, kéo ngón tay Hâm tỷ nhi. Chỉ sang Từ Tự Cần: “Đây là đại ca.” Hâm tỷ
nhi bị hù dọa sợ đến nỗi rụt tay lại vào trong ngực mẫu thân. Cúi đầu
không để ý tới Từ Tự Kiệm. Từ Tự Cần thấy Ngũ phu nhân cũng không ép bé
chào hỏi mình. Biết muội muội này được cưng chiều vô cùng. Lập tức quát
đệ đệ: “Thế nào là người lớn!. Trước mặt tổ mẫu còn không biết lớn nhỏ
!”, Từ Tự Kiệm không cho là đúng. Nhìn ca ca cười ha ha.
Ngũ phu nhân bèn dỗ Hâm tỷ nhi gọi. Hâm tỷ nhi không chịu ngẩng đầu. Ấm ức hô một tiếng “Đại ca”.
Từ Tự Cần không muốn làm cho người lớn khó xử. Cười đáp một tiếng.
Thái phu nhân nhìn liền kêu tiểu nha hoàn bưng ghế gấm nhỏ đến: “Các con cũng ngồi xuống nói chuyện đi!”
Hai huynh đệ ngồi xuống. Bọn nha hoàn bưng trà bánh lên. Thái phu nhân hỏi thăm Tam gia và Tam phu nhân.
Từ Tự Cần trả lời từng chuyện. Nói Tam gia ở Sơn Dương làm quan thanh liêm. Cũng được dân chúng kính yêu, xử trí quan hệ với quan trên vô
cùng tốt; Tam phu nhân mở một cửa hàng gạo, mấy năm qua có lỗ cũng có
lời. Nhưng bản thân có chút cực khổ. Cho nên năm ngoái đã đóng cửa hàng
rồi, Cam lão Tuyền đưa hai huynh đệ trở lại Yên Kinh, cầm danh thiếp Từ Lệnh Nghi, dọc đường đi yên ổn thông thuận, nên đến Yên Kinh trước thời hạn......
Thái phu nhân nghe khỏi không khỏi gật đầu, hỏi bọn hắn: “Gặp Tứ thúc con chưa?”
Từ Tự Cần cung kính nói: “Vừa xuống xe ngựa là đến vấn an tổ mẫu, còn chưa đến gặp Tứ thúc.”
Theo đạo lý, trước tiên bọn họ phải ở ngoại viện vấn an Từ Lệnh Nghi. Từ Lệnh Nghi sẽ đem chuyện an bào sắp xếp nói cho họ biết. Sau đó hai
huynh đệ sẽ vào nhà trong vấn an tổ mẫu, bá mẫu và thẩm thẩm (thím).
Nhưng Bạch tổng quản nói mấy ngày nay Thập Nhất Nương bị bệnh. Từ Lệnh
Nghi luôn luôn ở nội viện. Bọn họ đã không phải là đứa nhỏ ba tuổi. Lại
không biết Thập Nhất Nương bị bệnh gì, biết không nên trực tiếp đi đến
chỗ Thập Nhất Nương, trước hết tới nơi này của Thái phu nhân. Thái phu
nhân hỏi đến. Lại sợ Thái phu nhân biết ban ngày Từ Lệnh Nghi đang ở một chỗ với Thập Nhất Nương, Từ Tự Cần chỉ đành trả lời một câu qua quýt.
Nói cách khác. Còn chưa có gặp!
Chuyện bọn nhỏ trở về, Từ Lệnh Nghi đã nói Thái phu nhân. Cũng có
sắp xếp. Nhưng dù sao chuyện cũng là chuyện của các nam nhân, Thái phu
nhân không thể vượt quyền làm thay, phân phó Đỗ ma ma: “Ngươi cùng hai
vị thiếu gia đi gặp Hầu gia!” Đối với hai huynh đệ Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm nói, “Nếu đã trở về, cũng đi đến vấn an Tứ thúc, Tứ thẩm một câu. Đợi
lát nữa đến nơi này của ta ăn cơm tối.”
Hai huynh đệ khom người đáp “Vâng”, đi theo Đỗ ma ma qua chỗ Thập Nhất Nương.
Từ Lệnh Nghi đặt Thập Nhất Nương lên trên đệm,Thập Nhất Nương liền tỉnh.
” Cần ca và Kiệm ca đã về rồi!” Từ Lệnh Nghi vuốt ve cái trán của
Thập Nhất Nương thấp giọng nói: “Ta đi xem một chút. Lập tức sẽ trở
lại.”
Thập Nhất Nương lập tức ngồi dậy: “Bọn nhỏ đường xa mà đến, thiếp thế nào cũng phải gặp mặt một chút.”
Vẻ mặt Từ Lệnh Nghi do dự.
Thập Nhất Nương cười nói: “Ngồi ở gian phía đông. Để bọn nhỏ lễ thiếp một cái là được rồi!”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút. Gật đầu, đợi Thập Nhất Nương mặc thêm cái áo khoác nhỏ, ôm nàng đến gian phía đông ngồi trên giường gạch lớn, lúc này mới đi phòng khách. Hổ Phách tiến lên giúp Thập Nhất Nương chải đầu. Hai huynh đệ Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm đi vào hành lễ với Thập Nhất
Nương “Thật mong các con trở về!” Thập Nhất Nương cười đánh giá hai
huynh đệ, “Mấy năm không gặp đều trở thành người lớn rồi.” Lại nhìn Từ
Tự Kiệm.”Đáng tiếc Tứ đệ và Ngũ đệ con đều đang ở học đường. Bằng không, không biết có bao nhiêu vui vẻ đây!”
Hai huynh đệ thấy Thập Nhất Nương dựa trên gối lớn ở trên giường, mặc dù trên mặt tươi cười nhưng khó nén vẻ mệt mỏi. Đều thầm có chút
giật mình. Từ Tự Kiệm lại càng nghĩ tới thần thái sáng láng hồng hào của Thập Nhất Nương vào lần đầu tiên trêu chọc hắn. Không khách sáo mà kiên định. Nôn nóng nói: “Tứ thẩm, người lúc này bị sao thế?”
Thập Nhất Nương không khỏi có chút lúng túng. Cười nói câu “Thân thể
mấy ngày nay có chút khó chịu”. Sau đó chuyển chủ đề, hỏi chuyện Tam
gia và Tam phu nhân.
Từ Tự Cần sợ Từ Tự Kiệm lại nói nói ra những lời không khéo léo đúng
mực. Lườm Từ Tự Kiệm một cái, ý bảo Kiệm ca không nên nói lung tung.
Cùng Thập Nhất Nương hàn huyên.
Thập Nhất Nương không khỏi than thở.
Từ Tự Kiệm không có thay đổi gì. Mà Từ Tự Cần so với trước đây hiểu
chuyện đời hơn. Nàng liền nghĩ đến thay đổi của Từ Tự Truân. Hai người
nói mấy câu chuyện phiếm. Biết họ ở Sơn Dương mọi chuyện đều tốt, Thái
phu nhân bên kia lại giữ ở lại cơm tối, Thập Nhất Nương liền cười bưng
trà: “Truân ca, Giới ca tan học, sẽ đi gặp các con.”.