Thứ Nữ Công Lược

Chương 410: Dừng lại (trung)



Thập Nhất Nương nghe trầm tư một hồi lâu, cùng Từ Lệnh Nghi thương lượng: “Từ Đường cách chỗ này của chúng ta đến mấy sân. Nếu có ồn ào,huyên náo nhưng cũng có chút âm thanh mơ hồ. Nếu trong lòng nương thật sự là không yên lòng. Không bằng để Tể Trữ sư thái ở chùa Từ Nguyên lập đàn cúng tế nhiều hơn mấy ngày cũng được!”

Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, nói: “Vẫn là ở trong nhà cũng tế bảy ngày thôi! Không đụng bên này chẳng đụng bên kia.” Ý tứ của Từ Lệnh Nghi, Thập Nhất Nương hiểu.

Nguyên Nương là thuộc về phần còn có trưởng bối còn sống ở trên, theo lý ngày giỗ là không thể làm lớn. Cho dù bảo Từ nguyên tự giúp đỡ lập đàn cúng tế, cũng không thể làm hơn bảy ngày, tế phẩm, mâm cỗ đều có chỗ hạn chế.

Nếu như muốn làm được long trọng chút, thì phải tìm lấy cớ. Nhưng năm nay tròn năm năm Nguyên Nương qua đời. Không vướng chuyện này thì lại đụng chuyện kia. Không thể tìm được lý do nào cả.

“Nương bên kia, nhờ Hầu gia nói giùm một chút.” Thập Nhất Nương thỉnh cầu Từ Lệnh Nghi. Truân ca cũng lớn rồi, đến lúc đó làm chủ trì tế bái được không ạ?”

Từ Lệnh Nghi gật đầu. Không tới mấy ngày. Ở bên kia Từ Đường người hầu Hoa Đào, cũng chính là muội muội của Ngụy Tử – đại nha hoàn bên cạnh Thái phu nhân. Chạy tới nói cho Hổ Phách: “...... Có lẽ ở trong nhà làm bảy ngày cúng tế.”

Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhõm. Từ Tự Truân vội tới nàng vấn an, lúc giúp Truân ca chỉnh vạt áo, thấp giọng căn dặn bảo bé: “Ngày giỗ mẫu thân con, ta không thể đi, con đem chuyện này nói cho Triệu tiên sinh. Hỏi Triệu tiên sinh, nếu không thì tìm quản sự từ đường tới nói cho con biết cách lễ nghi tế bái. Nếu là Triệu tiên sinh nói để ta phụ trách quản sự từ đường. Con không nên nói gì. Tới nói cho ta biết,ta sẽ giúp con tìm người.”

Từ Tự Truân nghe liền gật đầu, hỏi Thập Nhất Nương với bộ dạng vô cùng lo lắng: “Mẫu thân, thân thể của người còn chưa có khỏe sao?”.

Thập Nhất Nương cười vỗ vỗ vai Từ Tự Truân, thấp giọng nói: “Ta xem như là tốt lắm rồi, ai biết vẫn là khó chịu như vậy.” Hơi có chút bất đắc dĩ.

Hổ Phách cũng nói: “Phu nhân,người xem có muốn hay không mời Lưu y tới khám xem một chút?, “Lưu thái y, chỉ để cho ta uống thuốc thôi.” Thập Nhất Nương lắc đầu, nhớ tới Ngũ di nương ở nơi Dư Hàng, “...... Nếu là ở bên người thì tốt. Ta nghe người ta nói. Nữ nhi theo mẫu thân, chẳng lẽ lúc người có mang ta cũng như vậy. Ước chừng khi di nương mang thai Thất gia thật giống như không có phản ứng gì.”

Hổ Phách cười nói: “Khi đó Đại thái thái còn sống, nếu có không thoải mái, chỉ sợ cũng không dám biểu lộ ra.”, Thập Nhất Nương nghe vậy liền giật mình,lòng càng muốn hỏi thăm như thế nào, quyết định gọi Hổ Phách hầu hạ bút mực, viết phong thư gửi Dư hàng.

Đến lúc ăn cơm tối,trong cung có tin tức truyền tới. Nói Phương tỷ nhi sinh con gái.

Đây là đứa cháu quan trọng của Hoàng thượng.

Nếu như đặt ở nhà người bình thường. Đây cũng là chuyện vui lớn. Chẳng qua là ở tại hoàng gia, không khí vui mừng không khỏi có mấy phần phai nhạt.

“...”. Nếu như lúc trước Hoàng hậu nương nương sinh chính là hoàng tử thì tốt rồi.” Chu phu nhân tìm đến Thập Nhất Nương. Ánh mắt có một chút sưng đỏ, “Hết lần này tới lần khác sinh chính là vị công chúa trắng trẻo. Lần này con thái tử cũng là nữ nhi. Hoàng thượng tuy là cao hứng, chỉ sợ cũng có hạn.”

Thập Nhất Nương bảo Hổ Phách vắt khăn mát cho Chu phu nhân lau mắt: “Càng là lúc này. Tỷ càng phải thật cao hứng mới đúng.”

Chu phu nhân nghe vậy vành mắt liền có chút ẩm ướt: “Ta làm sao không biết. Chỉ là muốn nghĩ tới Phương tỷ nhi nhà chúng ta. Lúc gả đi không có thuận lợi,bị bệnh thủy đậu mùa. Nhưng cũng chỉ có thời gian vài ngày là người trở nên tốt hơn. Ai biết đột nhiên bị chọn làm hoàng tử phi, sau sẽ không có một ngày thái bình. Chẳng lẽ thật ứng với câu trước sướng sau khổ?”

“Ai nói vậy?” Thập Nhất Nương cười nói, “Làm người sao có thể không có một chút khó khăn chứ”....

“Là đạo trưởng Trường Xuân nói.” Chu phu nhân lại cắt đứt lời của nàng: “Phương tỷ nhi khi còn bé có một lần ngẫu nhiên gặp đạo trưởng Trường Xuân, đạo trưởng Trường Xuân nhìn tướng của Phương tỷ nhi nói rằng: mệnh phượng hoàng. Ta chính là không tin. Bây giờ suy nghĩ một chút. Đúng là có mấy phần chính xác!

Chân mày Thập Nhất Nương khẽ cau lại, chỉ bắt lấy lời của Chu phu nhân khuyên nàng: “. Mệnh phượng hoàng là gì? Tỷ tỷ,. Chuyện còn không rõ ràng. Vừa là như thế, nói vậy lần này chắc cũng không có nguy hiểm gì.”

Nếu nói coi bói, xem tướng. Có đôi khi chỉ là tự an ủi mình thôi. Là Phương tỷ nhi có chuyện như vậy. Chu phu nhân mới nhớ tới.

“Có số mệnh như vậy nhưng cũng thích hợp mới lên được.” Hai đầu lông mày Chu phu nhân chau lại.”Có một số việc, muội không biết. Năm đó tiên đế sở dĩ lên ngôi Hoàng thượng là vì có Thái tử. Trừ Hoàng thượng có phẩm hạnh rất được lòng người, cùng Hoàng hậu vì Hoàng thượng sinh hạ ba con trai trưởng không khỏi có liên quan....., đây mới là tâm bệnh Chu gia mà!

Thập Nhất Nương đem những lời Chu phu nhân nói cùng Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi bật cười: “Chu phu nhân thế nhưng cùng nàng nói những thứ này. Chu phu nhân chính là quốc cữu mẫu..

Thập Nhất Nương không đem mình đặt ở vị trí kia, thật đúng là không có cảm thấy lời của Chu phu nhân có cái gì không đúng. Bây giờ suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy thú vị. Cười nói”Đó là bởi vì thiếp không nói người là sai, hiểu được cái gì là phi lễ vô thị, phi lễ vô ngôn.”

Từ Lệnh Nghi trong đôi mắt lấp ánh cười nhìn nàng: “À!”

Một mặt quảng cáo rùm beng không nói chàng là sai, một mặt lại đem lời của Chu phu nhân nói cho Từ Lệnh Nghi nghe.

Thập Nhất Nương sắc mặt đỏ bừng, chợt trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ.

Chẳng lẽ trong tiềm thức nàng luôn có ý niệm “Từ Lệnh Nghi là một người đáng tin cậy ” mang lại cảm giác an toàn. Ý niệm trong đầu chợt lóe. Trong lòng nàng tạo nên vài vòng rung động thì người đã bị Từ Lệnh Nghi bao quanh ôm lấy.

“Giữa phu thê nên có chỉ bảo, có bao dung.” Hắn hôn vành tai của nàng,. “Biết không?, ”

Tiếng nói nhẹ nhàng bên trong mang theo mấy phần mơ hồ mạnh mẽ ra lệnh. Để cho trong lòng Thập Nhất Nương càng thêm rối loạn.

Bên đó không có đợi đến khi có câu trả lời nằm trong dự liệu liền siết chặt giữ lấy cánh tay nhỏ bé nắm thật chặt, đem ngậm trong miệng vành tai mềm mại nhẹ nhàng mà cắn một chút nửa là bắt buộc, nửa là dụ dụ dỗ thấp giọng nói, “Có nghe thấy không đó?”

Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng khắp người. Nhấp miệng không nói lời nào.

“Có nghe thấy không đó!” Hé miệng cắn lên cổ thon dài làm cho cảm giác tê tê dại dại. Tự nhiên cười lên. Hôn thẳng xuống một đường, đem vạt áo mở ra. Nàng xấu hổ lại càng xấu hổ hơn liền hờn dỗi khẽ quát “Hầu gia”, lại rên một tiếng. Cúi đầu nhìn cái yếm nhỏ thêu hoa mai vàng nhạt cùng cỏ xanh liền ngậm đỉnh ngực nàng đỏ như màu son......

Hai người đang trêu chọc nhau, chỉ nghe thấy Hổ Phách cách màn cửa kêu lên”Phu nhân” rồi nói: “Thu Vũ tới đây trả lời...

Thu Vũ chính là người mà Hổ Phách phái đi chùa Từ nguyên hỏi chuyện lá bùa bình an.

Thập Nhất Nương vội vàng khép lại vạt áo. Không nhịn được lườm Từ Lệnh Nghi một cái, Từ Lệnh Nghi thấy mặt nàng đỏ hồng, một đôi mắt hạnh sáng liếc xéo tới đây. Nói không ra lời, nhìn yêu mị động lòng người, trong lòng rung động, hôn lên hai má của nàng. Lúc này mới xoay người lánh đi ra ngoài.

Thập Nhất Nương đem nước sôi để một bên dùng để cho nàng súc miệng uống một hơi cạn sạch, cảm thấy trên mặt bớt nóng, rồi mới gọi Thu Vũ đi vào đáp lời.

“Tể Trữ sư thái nói. Tần di nương biết phu nhân có thai, thành tâm thành ý cầu một tấm bùa bình an, Tể Trữ sư thái cố ý giúp kia phù tăng thêm phép, ở góc bùa dùng chu sa các vẽ một đóa hoa sen nho nhỏ. Cũng không nhất định phải giắt cửa phòng, chính là đặt ở trong ví hoặc là đặt ở dưới gối, giống như có Bồ Tát trước mặt vậy.”

Thu Vũ vừa nói. Hổ Phách tự mình đi lấy lá bùa tới đây. Góc trên quả nhiên dùng chu sa vẽ một đóa hoa sen nho nhỏ.

Bùa bình an bản thân không có gì vấn đề, cái này trong dự liệu Thập Nhất Nương. Có chút ngoài ý muốn chính là Tể Trữ sư thái lại thận trọng.

“Tần di nương tại sao muốn phu nhân giắt cửa phòng ra vào?!” Cho Thu Vũ lui xuống. Hổ Phách cầm lấy lá bùa lật trái phải hai mặt cẩn thận đánh giá.

“Muốn bày tỏ tâm ý sao?!” Thập Nhất Nương lơ đễnh, “Bằng không,một tấm bùa bình an nho nhỏ này lại đặt ở dưới gối. Ai biết là nàng ta cầu xin chứ.” Vừa cười phân phó Hổ Phách, Tể Trữ sư thái nếu nói là nàng ta đã thành tâm cầu xin được. Vậy thì gây khó dễ cho Thái phu nhân trong việc tạo điều kiện để thờ Phật trong nội đường hay sao?”Hổ Phách cười lên tiếng đi ra ngoài.

Thái tử phi đột nhiên truyền chỉ để cho Thập Nhất Nương tiến cung.

Thập Nhất Nương lấy làm kinh hãi.

Đứa bé mới vừa làm xong lễ tắm ba ngày, mình lại có bầu không bao lâu...... Cũng không phải là lúc gặp khách tốt nhất.

“Không có chuyện gì!” Từ Lệnh Nghi vỗ vỗ tay Thập Nhất Nương, “Cung điện ta sẽ cho người đi hỏi. Trừ phi là gặp Hoàng thượng, những người khác không cần hành lễ.”

“Nếu là gặp Hoàng thượng thì sao?” Thập Nhất Nương tay không khỏi che kín bụng.

“Nàng sẽ không nhìn thấy Hoàng thượng.” Từ Lệnh Nghi nén nụ cười giả hoạt, “Ta đến nội vụ phủ tặng thiệp sẽ gặp Hoàng thượng., Thập Nhất Nương lúc này tâm trạng lo lắng mới hạ xuống,đeo trang sức phù hợp nghĩ tới may mắn là mùa xuân, nếu là mùa hạ. Chẳng phải đem người làm cho nóng chết sao.

Phương tỷ nhi và thái tử ở tại Hiệt Phương Trai phía bắc. Thái giám dẫn nàng từ cửa thần võ đi vào cửa thuận trinh, cửa thừa quang, Bích Đình Phúc đến Hiệt Phương Trai. Dọc theo đường đi gặp phải tất cả đều là thái giám và nữ quan phẩm cấp thấp, đừng nói là im lặng; Chính là tiến lên đáp lời đều không cần.

Hiệt Phương Trai không lớn. Quay lưng về hướng Nam Bắc, một phòng hai bên chái nhà. Ngoài phòng thái giám, cung nữ đứng thẳng, sắc mặt mọi người nghiêm túc. Bên trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn để một bình hoa tươi theo mùa. Nếu như không phải là trước đó biết. Một chút cũng nhìn không ra đây là chỗ Phương tỷ nhi nằm trong tháng (ở cữ).

Thấy Thập Nhất Nương hành lễ với Thái tử phi, Phương tỷ nhi đang tựa vào đầu giường nằm trên gối vội sai nữ quan bên cạnh giúp Thập Nhất Nương: “Phu nhân Vĩnh Bình Hầu hiện tại đang mang thai”, nữ quan kia thấy Thập Nhất Nương thắt lưng như cành liễu cũng không có lộ vẻ nghi ngờ. Biết là còn nhỏ tháng. Không dám qua loa, đỡ Thập Nhất Nương đang ngồi xổm đứng lên.

“Phu nhân ngàn vạn không nên cùng ta khách khí.” Phương tỷ Nhi sai thái giám bê ghế gấm đặt ở bên giường của mình ban cho Thập Nhất Nương ngồi. Rồi phân phó người hầu trong phòng, “Các ngươi đều lui ra đi! Ta có lời nói cùng phu nhân Vĩnh Bình Hầu.”

Thái giám, cung nữ nhất tề đáp”Dạ”. Nối đuôi nhau lui xuống. Nước mắt của Phương tỷ nhi liền như mưa rơi xuống “Mợ! Con tìm mợ, chính là muốn cùng mợ trò chuyện.

Thập Nhất Nương vội vàng lấy khăn lau nước mắt cho thái tử phi: “Vậy con đừng khóc. Bây giờ con còn đang trong tháng đấy!”, Phương tỷ nhi gật đầu, nhận lấy khăn lau khóe mắt: “Con cũng biết vậy, chính là không nhịn được ”

“Vậy thì khóc lớn một lần rồi sẽ tốt thôi.” Thập Nhất Nương giúp Phương tỷ nhi dém chăn gọn vào, “Chẳng qua là phải nhớ được. Đã khóc một trận này. Sau này không bao giờ … được khóc nữa.”

Phương tỷ nhi liền giật mình, sau đó khóe mắt đỏ lên. Nhào tới trong ngực Thập Nhất Nương. Nằm ở đầu vai nàng thấp giọng khóc lên.

Thân thể Thập Nhất Nương rung nhẹ.

Nàng là người của hai thế giới. Đây là lần đầu tiên có người khác với tư thế thân mật và tín nhiệm lệ thuộc vào nàng. Một lúc lâu, thân thể của nàng mới dần dần buông xuống, nhẹ tay vỗ trên lưng Phương tỷ nhi. Giống như dỗ dành an ủi đứa trẻ nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.