Thứ Nữ Công Lược

Chương 432: Lối Rẽ (hạ)



Nhị phu nhân đúng là suy nghĩ trước sau đều chu toàn, nhưng Thập Nhất Nương vẫn có chút lo lắng phản ứng của Từ Tự Dụ sau khi biết chuyện.

Bất kể nói thế nào, thì Từ Tự Dụ cũng chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, huống chi còn liên quan hệ đến mẹ đẻ của hắn.

Nàng đành lập lờ nước đôi mà nói: “Chờ sau khi Hầu gia trở về, ta nói cùng Hầu gia một chút.”

Nhị phu nhân thấy trong lúc nàng nói chuyện mang theo mấy phần có lệ, thì cười cười, bưng chung trà nhàn nhã nhấp uống: “Cũng phải, cùng Hầu gia thương lượng thì sẽ không sai!”

Đang nói, liền có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Tứ phu nhân, Đại thiếu gia, Tam thiếu gia, Ngũ thiếu gia đến thăm Tứ thiếu gia!”

Buổi sáng nói dối bọn nhỏ là Từ Tự Truân bị bệnh. Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm cũng là hiểu chuyện, hơn nữa ở ngoại viện. Từ Tự Giới mặc dù ở tại nội viện, nhưng tuổi còn nhỏ, tỉnh tỉnh mê mê. Thêm nữa Từ Tự Truân từ nhỏ đã thể kém nhiều bệnh, nên ba hài tử không có lòng nghi ngờ. Chẳng qua là Từ Tự Giới cùng Từ Tự Truân luôn luôn thân thiết, lúc bình thường thì không cảm thấy, lúc này Từ Tự Truân bị bệnh, hắn mới có cảm giác chút ít cô đơn.

“Mẫu thân, Tứ ca lúc nào có thể khỏe lại!”

Thập Nhất Nương sợ bọn họ nhìn ra sơ hở, nên mang theo bọn Từ Tự Cần đến nhìn Từ Tự Truân một cái liền dẫn ra khỏi nội thất. Thấy ánh mắt của Từ Tự Giới ẩn chứa lo lắng, liền cười sờ sờ đầu của hắn: “Tổ mẫu, Nhị bá mẫu, còn có mẫu thân, đều ở đây chiếu cố Trân ca nhi, Truân ca nhi rất nhanh sẽ khỏi!”

Từ Tự Giới gật đầu, biết điều nói: “Mẫu thân, con không ầm ĩ người. Cũng không ầm ĩ Tứ ca. Con ngoan ngoãn đi theo Nam Dũng ma ma ngủ.”

Thập Nhất Nương cho hắn một cái ôm thật chặt.

Từ Tự Giới nở nụ cười, giữa lông mày tràn đầy vui sướng.

Nhị phu nhân không khỏi trợn mắt.

Thập Nhất Nương đưa ba huynh đệ bọn họ đi ra ngoài: “Chờ thêm mấy ngày nữa khỏe rồi, huynh đệ các ngươi mới hảo hảo họp mặt.”

Từ Tự Cần cùng Từ Tự Kiệm cười đáp, Từ Tự Cần lại nói thêm: “Tứ thẩm thẩm không cần lo lắng cho Ngũ đệ, con cùng Tam đệ có trông nom hắn.”

“Huynh đệ các con đồng tâm, ta còn có cái gì không yên lòng.” Thập Nhất Nương cười đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Có xe Tiểu du Thanh Duy vội vả tới đây, cùng ba huynh đệ Từ Tự Cần gặp thoáng qua.

Từ Tự Cần không khỏi nhìn đánh giá một cái.

Đã nhìn thấy nhũ nương của Từ Tự Truân không đợi bà Tử cùng xe để ghế nhỏ xuống liền từ trên xe nhảy xuống.

“Tứ phu nhân.” Ánh mắt của nàng hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc, “Tứ thiếu gia ra sao?”

Hắn uống sữa của nàng, từ trong tã lót cho đến khi y a học nói, tập tễnh học đi, sao có thể không có tình cảm.

“Không có chuyện gì.” Đứng ở cửa viện của Thái phu nhân, còn có nha hoàn, bà Tử đang lui tới, Thập Nhất Nương đành phải giả vờ bình thản, “Nhờ ngươi tới đây là giúp đở chiếu cố mấy ngày.”

Nhũ Nương thở phào nhẹ nhõm, đi theo Thập Nhất Nương vào phòng.

Chờ đến chỗ Từ Tự Truân, tim Nhũ Nương mới vừa rơi xuống lại treo lên, nước mắt nhịn không được lả chả rơi xuống.

Nhị phu nhân cảm thấy tâm tình Nhũ Nương quá kích động, liền cau mày, Thập Nhất Nương cũng sợ nàng đem Từ Tự Truân đánh thức, nên nhỏ giọng địa nhắc nhở nàng: “Truân ca nhi vừa mới nằm ngủ thôi.”

Nhũ Nương nhanh chóng che miệng, không tiếng động khóc một chút, lúc này mới nói: “Tứ phu nhân, đại phu nói như thế nào?”

“Nói là bị kinh sợ!” Thập Nhất Nương cũng không dối gạt nàng, “Hôm nay cả người có chút hồ đồ, ma ma là người từ nhỏ đem hắn nuôi lớn, biết gốc biết rễ nhất, cho nên mới cố ý mời tới để làm hắn an tâm.”

“Tứ phu nhân yên tâm, ” Nhũ Nương đáp lại, nàng liền sai tiểu nha hoàn tìm cho nàng một bộ hoa bối tử sạch sẻ của Đỗ ma ma để thay, lúc này mới ngồi xuống bên kháng, rồi phân phó tiểu nha hoàn mang nước nóng để rửa tay, lúc này mới sờ sờ cái trán của Từ Tự Truân, “Ca nhi giao cho ta là được!”

Thập Nhất Nương thấy nàng rất tỉ mỉ, nên yên lòng, mời Nhị phu nhân đến gian giữa ngồi: “Nhị tẩu cũng cực khổ cho tới trưa rồi, lúc này nên nghỉ ngơi một chút đi!”

Nhị phu nhân thì lo lắng cho Thái phu nhân, nên hai người đi sang chỗ của Thái phu nhân.

Thái phu nhân vừa mới rời giường, đang rửa mặt, biết Nhũ Nương của Từ Tự Truân đã tới rồi, liền đi qua nhìn một chút, thấy Nhũ Nương kia đang tỉ mỉ canh giữ ở một bên, liền dặn dò mấy câu, rồi Đỗ ma ma an trí chỗ cho Nhũ Nương nghỉ ngơi: “Giúp đở chiếu cố mấy ngày.”

Nhũ Nương rất nguyện ý, phúc thân đồng ý, rồi nói “Xin Thái phu nhân yên tâm”.

Ngũ phu nhân cũng sang đây xem Từ Tự Truân.

“Đỡ được chút nào không?” Thấy Nhũ Nương của Từ Tự Truân ở đó, liền cười nói, “Ma ma đã chạy đến rồi.” Nhìn Từ Tự Truân vẫn không có tỉnh, thì an ủi Thái phu nhân một trận.

Thái phu nhân nhìn trời đã không còn sớm, liền giữ Ngũ phu nhân ăn cơm, lại sai tiểu nha hoàn đi hỏi Từ Lệnh Nghi ở nơi đâu ăn trưa.

Tiểu nha hoàn đi khoản thời gian một nén hương thì mới quay trở lại báo: “Thái phu nhân, Hầu gia ra cửa rồi.”

Ở loại tình huống này còn ra cửa?

Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.

Thái phu nhân thì trầm mặt nói: “Vậy thì mở cơm đi!”

Tiểu nha hoàn lên tiếng rồi đi.

Nhị phu nhân dìu lấy Thái phu nhân, Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân theo ở phía sau đi Đông sảo gian ăn cơm trưa.

Sau khi ăn xong, mọi người đi thăm Từ Tự Truân nữa. Thấy hắn vẫn còn ngủ, Ngũ phu nhân liền trở về sân của mình, còn Nhị phu nhân, Thập Nhất Nương thì theo Thái phu nhân ngồi ở một bên.

Lúc này Lưu y tới khám bệnh.

Nhị phu nhân cùng Thập Nhất Nương tránh sang noãn các, để Thái phu nhân ở bên cạnh xem.

Lưu y thấy Từ Tự Truân còn không có tỉnh, thì có chút kinh ngạc.

Nhị phu nhân tránh ở phía sau tấm bình phong đem chuyện Từ Tự Truân giữa đêm tỉnh qua một lần, tình huống như thế nào đều cặn kẽ địa nói cho Lưu y biết, sau đó nói: “Thiếp thân thấy Tứ thiếu gia ngủ được không yên ổn, nên đã đốt chút hương yên giấc tự chế.”

Lưu y nghe thấy không khỏi lao mồ hôi, thấp giọng nói: “Không thấy tận mắt bệnh của Tứ thiếu gia, ta không tiện kê toa thuốc.” Nhị phu nhân cũng có chút chữa tốt thành xấu.

Nàng”Ai nha” một tiếng, vội nói: “Kính xin y chánh đại nhân không lấy làm phiền lòng.” Rồi nhanh chóng sai tiểu nha hoàn tắt lư hương, nói, “Qua mấy khắc chuông nữa Tứ thiếu gia có thể tỉnh lại.”

Lưu Y Chính làm sao mà không biết xấu hổ ngồi đối diện cùng Thái phu nhân chứ? Nên đành đứng dậy: “Ta sẽ đứng ở chính viện, chờ Tứ thiếu gia tỉnh lại, Thái phu nhân hãy sai người gọi ta đi vào!”

Thái phu nhân cũng để cho Lưu y Chính thuận tiện hơn, nên sai người đưa hắn ra cửa.

Mấy người họ cứ thế mà chờ Từ Tự Truân tỉnh lại.

Hổ Phách ở chỗ Thập Nhất Nương đi tới đây: “Thái phu nhân, Nhị phu nhân, Tứ phu nhân, Dịch di nương náo loạn muốn gặp Hầu gia, mấy bà Tử không cho, nàng lại muốn tìm cái chết, còn nói, nếu bà Tử giữ cửa không đi bẩm báo, thì đừng trách nàng lời gì không nên nói cũng nói ra. Mấy bà Tử sợ không biết làm sao giao phó, nên đem đồ ngăn miệng của nàng.” Vừa nói, vừa nhìn Thái phu nhân một cái, “Bởi vì lúc Hầu gia đi đã cố ý căn dặn, phải xem kỹ Dịch di nương, đừng làm cho Dịch di nương có tam trường lưỡng đoản gì, đến lúc đó không tiện trả lời cùng Tam gia giao. Mấy bà Tử sợ di chuyển nàng đi sẽ có chuyện không may xảy ra, nên cố ý nhờ ta tới bẩm báo với Thái phu nhân, Nhị phu nhân, Tứ phu nhân một tiếng. Kính xin Thái phu nhân chỉ thị, chuyện này nên làm sao mới tốt?”

Thái phu nhân nghe lạnh lùng”Hừ” một tiếng, nói: “Có cái gì không dễ làm. Cứ như vậy đem miệng nàng ngăn lại, trói gô xong thì nhét vào trong phòng, chỉ cần thư của Tam gia gửi đến đây mà còn hơi thở là được.”

Hổ phách cúi người đáp “Dạ” rồi lui xuống.

Thái phu nhân liền gọi Đỗ ma ma: “Ngươi tự mình đi hỏi Bạch tổng quản, nhìn xem thư viết đi Sơn Dương bao lâu thì có thể có hồi âm. Nhanh lên một chút đem chuyện này làm xong, tránh cho đêm dài lắm mộng.” Giọng nói càng thêm lạnh nhạt.

Nhũ Nương của Từ Tự Truân nghe thấy trong chuyện này có chút kỳ hoặc, nhưng cũng không dám làm phức tạp thêm, nhanh chóng cúi đầu đánh giá Từ Tự Truân, giả bộ làm như không có nghe được, lại phát hiện Từ Tự Truân khẽ nhíu mày, bất an thấp giọng nói mớ.

Trong nội tâm nàng cả kinh, dùng âm thanh cao hơn so với thường ngày gọi “Tứ thiếu gia”, thu hút sự chú ý của Thái phu nhân, Nhị phu nhân và Thập Nhất Nương.

Từ Tự Truân quả như lời Nhị phu nhân nói, đã dần dần tỉnh lại, Nhũ Nương ôm chặt hắn, càng không ngừng an ủi hắn.

Hoặc là do trí nhớ ấm áp từ khi mới sinh còn ẩn sâu trong đáy lòng, hắn bị Nhũ Nương ôm, thần chí mặc dù còn mê mang, nhưng không có dùng sức giãy dụa giống như lúc trước nữa, Lưu thái y nhìn thấy vậy trong lòng buông lỏng: “Không cần gấp gáp, không cần gấp gáp. Có người ở bên cạnh chăm sóc, dần dần sẽ tốt hơn.” Sau đó liền kê chút thuốc an thần, nói cho Nhũ Nương biết một ít phương pháp cổ truyền, bảo Nhũ Nương ở giữa trưa dùng ngón tay cái xoa bóp tay trái của Từ Tự Truân, và ở giữa ngón trỏ cùng ngón tay của tay phải xoa một trăm hai mươi tám lần, “Giúp Tứ thiếu gia hành khí.”

Nhũ Nương rất chân thành theo sát Lưu y chính để học.

Thái phu nhân tựu vào noãn các cùng Thập Nhất Nương nói chuyện: “Ta thấy, nhanh lên một chút sai quản gia trông coi cẩn thận mọi chuyện, rồi mời Tể Trữ tới giúp đở cầu an, làm mọi chuyện cho xong.”

Chuyện Vu cổ này liên quan quá lớn, không đem chuyện này làm xong, mà bị người ngoài nhìn ra những thứ gì có thể sẽ không thu dọn mọi chuyện được nữa.

“Đợi Hầu gia trở lại con sẽ thương lượng cùng chàng.” Chuyện này là Từ Lệnh Nghi Kinh đích thân xử trí, hiện tại tiến triển đến tình huống nào, là hoàn cảnh gì, Thập Nhất Nương thật khó mà nói rõ.

Thái phu nhân nghĩ đến giờ phút này còn không thấy bóng dáng của Từ Lệnh Nghi, thì không khỏi có chút cáu giận: “Đứa nhỏ này, cũng không biết đi nơi nào? Trong nhà một đám người đang nóng ruột chờ nó đó!”

Thập Nhất Nương không tiện trả lời, đang muốn an ủi Thái phu nhân mấy câu, thì Nhị phu nhân ở bên cạnh đã thấp giọng nói: “Hơn phân nửa là xử lý chuyện của Chu Đạo Bà —— chuyện này, cũng không thể mượn tay người khác.”

Thái phu nhân nghe sắc mặt liền bớt, còn Thập Nhất Nương thì trong lòng rối loạn một trận.

Chuyện này, không biết như thế nào mới xem như kết thúc......

Từ Lệnh Nghi rất trễ mới trở về.

Thần sắc hắn bình tĩnh, nhìn không ra khác thường gì.

Thập Nhất Nương không nhịn được hỏi thăm: “Hầu gia, nhìn thấy Chu Đạo Bà rồi sao?”

Từ Lệnh Nghi không có phủ nhận, thấp giọng nói: “Nàng yên tâm, không có giữ lại bất cứ dấu vết gì.” Sau đó một bộ dạng không muốn nói chuyện này nữa, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của nàng: “Hôm nay có ầm ĩ nàng hay không?”

Thập Nhất Nương hiểu thủ đoạn lúc này phải thế, nhưng trong lòng vẫn có chút sụt sùi. Thấy Từ Lệnh Nghi dời đi đề tài, thì dứt khoát đem cảm xúc trong lòng ném ra… sau ót.

“Coi như rất biết điều.” Nàng cười nói, “Chẳng qua là ở lúc ăn cơm trưa đã nghịch ngợm một chút.”

“À!” Từ Lệnh Nghi cảm thấy rất hứng thú nhíu mày.

Thập Nhất Nương cười nói: “Nương sợ ta ngửi không được mùi cá, nên cố ý phân phó không để cho làm cá, chỉ làm một khay món ăn rau trộn thịt tươi mới, bình thường ta cũng rất thích ăn nó, ai biết hôm nay ngửi thấy lại không thoải mái.”

Từ Lệnh Nghi nghe cười lên.

Thập Nhất Nương liền nhân cơ hội cùng hắn nói đến chuyện Từ Tự Truân: “...... Lưu y đang nói, sẽ từ từ khá hơn.” Sau đó lại nói đến chuyệ Từ Tự Dụ, “Theo ý của Nhị tẩu, vẫn nên đem chuyện này công bằng nói cho Dụ ca nhi biết mới tốt......” Rồi đem lời của Nhị phu nhân từ đầu đến đuôi kể lại cho Từ Lệnh Nghi nghe.

Từ Lệnh Nghi trầm tư một hồi lâu, rồi nói: “Vậy ý của nàng thì sao?”

“Ý của ta, ” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Thay vì viết phong thư đi, không bằng để cho Dụ ca nhi trở lại một chuyến. Có chuyện gì, người một nhà chúng ta đóng kín cánh cửa ở phía sau thương lượng sẽ tốt hơn.”

Từ Lệnh Nghi khẽ gật đầu: “Vậy hãy để cho hắn trở lại một chuyến đi. Đúng lúc để cho hắn và Tần thị gặp mặt một lần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.