Thứ Nữ Công Lược

Chương 434: Vô Nhai (trung)



“Không cần.” Thập Nhất Nương nói, “Bên kia có Thái phu nhân, Thái phu nhân tự biết làm chủ.”

Trúc Hương tức thì không hề nói gì nữa.

Thập Nhất Nương cho nàng đi ra ngoài, chỉ chừa Hổ Phách ở lại nói chuyện, đem việc Từ Lệnh Nghi tính toán nhất ngũ nhất thập nói cho nàng biết: “...... Vốn muốn đem thời gian kéo dài một chút, lúc gả đi cũng tự hào chút ít, ai biết chuyện xảy ra lại càng vội vàng hơn.”

Hổ Phách đỏ mặt, nhưng nghĩ tới đây là đại sự trong phủ, Thập Nhất Nương cũng thành tâm cho nàng biết, thì nhịn xấu hổ mà nói: “Có thể giúp Tứ thiếu gia xung hỉ, vốn là vinh hạnh của ta. Phu nhân nói như vậy, để ta trong lòng bất an.” Nói xong thì dừng một chút, tiếng nói thấp đi mấy phân, “Chẳng qua là Nhạn Dung đi rồi, bên này của phu nhân...... Ai phụ trách mới tốt?”

Thập Nhất Nương cầm nắp chung nhẹ nhàng mà gạt lá trà trôi bên trong chung trà, âm thanh đồ sứ đụng nhau vang lên lanh lãnh, vì căn phòng an tĩnh thì âm thanh càng thêm trong trẻo lạnh lùng.

“Ngươi để cho Nhạn Dung giúp đở chọn một người đi.”

Hổ Phách thử nghĩ xem một chút, điều này cũng đúng là ân trạch, Nhạn Dung ra đi cũng tôn quý hơn. Lại hỏi: ” Tâm ý của phu nhân, có muốn nô tỳ nói cho Nhạn Dung biết hay không?”

Bên chỗ Tào gia dù có người đi ám hiệu. Bất kể là ai nói lời này, cũng sẽ để lại dấu vết, không bằng để Nhạn Dung cùng Tào gia thương lượng mà làm.

Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu một cái, đem Hổ Phách gọi đến trước mặt thấp giọng nói: “Thúy nhi nơi đó, ngươi truyền miệng đi qua. Hầu gia nói, qua ít ngày sẽ đem người trong nhà của nàng đưa đến Điền Trang ở Giang Nam. Nàng nếu đồng ý, tốt hơn hết là khuyên nhủ Tần di nương, an phận ở trong nhà, đừng chạy loạn khắp nơi, có Nhị thiếu gia, sẽ còn một con đường sống. Nếu làm đến giấy không thể gói được lửa, thì dù có Nhị thiếu gia, nhưng với tính tình của Hầu gia chỉ sợ cũng không có quả ngon để ăn.”

Chuyện này nên làm sớm không nên chậm trể. Hổ Phách đáp một tiếng, liền đi đến chỗ Tần di nương.

Đêm hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nha hoàn, bà Tử trong nhà cũng không biết rõ.

Từ Lệnh Nghi đột nhiên đi vào, hầu hạ trong nhà đều bị đuổi ra ngoài viện, cửa phòng lại có Lâm Ba cùng Chiếu Ảnh canh gác, xa xa, chỉ nghe thấy Tần di nương khóc một trận. Đợi Hầu gia ra cửa, thì trầm mặt hỏi ai là thiếp thân hầu hạ trong nhà Tần di nương, rồi ra lệnh cho Thúy nhi”Ai cũng không cho đi vào, ngươi hảo hảo mà trông chừng di nương các ngươi, nàng lúc nào nghĩ thông suốt, thì hãy đi bẩm với ta”. Nô bộc trong viện nghĩ đến chuyện tra kiểm sân mới vừa rồi, tự nhiên là trốn càng xa càng tốt. Đợi truyền ra tin Dịch di nương nửa đêm đi dạo loạn đụng phải Từ Tự Truân, lại nghĩ đến Tần di nương và Dịch di nương giao tình không giống bình thường, liền biết Tần di nương hơn phân nửa bị giận lây, rồi lại nhớ đến bệnh của Từ Tự Truân —— như vậy nếu Từ Tự Truân có tam trường lưỡng đoản gì, Tần di nương cũng đừng mong có ngày tháng tốt.

Trong viện những người chịu ân huệ của Tần di nương thì cảm thán nàng vận khí không tốt, cũng có người trong ngày thường nịnh bợ nịnh nọt thì đang nghĩ tới có nên đến trước mặt Tần di nương để đòi thứ tốt hay không, còn có người trong ngày thường bị trút giận thì hả hê. Nhưng bên chỗ Từ Tự Truân còn không có tin chính xác truyền tới, mọi người chỉ đành im lặng ngắm nhìn.

Thấy Hổ Phách tới đây, liền có bà Tử cơ trí tiến lên đón.

Hổ Phách đã thấp giọng phân phó nàng: “Ta có mấy lời muốn nói với Thúy Nhi.”

Bà Tử kia nghĩ đến Thúy nhi ngày thường gặp phải Hổ Phách trái một câu “Tỷ tỷ”, phải một câu “Tỷ tỷ”, nịnh nọt rất nhiều, giờ phút này tình huống không rõ, đích thị là Hổ Phách muốn chiếu cố Thúy nhi một chút. Thúy nhi nhận được chỗ tốt, cũng chính là Tần di nương được chỗ tốt. Đến lúc đó tất cả mọi người cũng có thể dính chút may mắn.

Bà Tử kia liền vui vẻ ra mặt, luôn miệng nói: “Cô nương yên tâm, cô nương chờ một chút, ta sẽ lặng lẽ kêu Thúy nhi cô nương đi ra ngoài. Tuy trong nhà ta bẩn, cửa lại có gió lùa, nhưng cô nương dù sao cũng nên đi vào tránh gió......”

Thập Nhất Nương gọi Tống ma ma đi vào nói chuyện: “...... Lục Vân tuổi không nhỏ rồi, ngươi giúp tìm ta một cửa hôn sự tốt đi”

Tống ma ma ở Từ gia, cũng là người trải qua nhiều chuyện. Trong lòng xoay chuyển trăm ngàn lần, lại không tiện hỏi nhiều, chỉ khom gối đáp “Dạ”, Thập Nhất Nương được Trúc Hương phụng bồi trở về chỗ của Thái phu nhân.

Ngọc Bản đang đứng ở dưới mái hiên, tự mình giúp Thập Nhất Nương vén mành, cười nói: “Đào ma ma vừa tới, đang cùng Thái phu nhân nói chuyện ở bên trong nội thất.”

Thập Nhất Nương hướng nàng gật đầu, đi vào nội thất.

Liền nghe tiếng khóc bị đè nén bi thương của Đào ma ma.

Lúc này Thập Nhất Nương mới phát hiện Đào ma ma đang nằm ở bên kháng lôi kéo cái tay nhỏ bé của Từ Tự Truân khóc đến cực kỳ bi thương. Thái phu nhân cùng Nhị phu nhân thì đứng ở phía sau của nàng, người trước đang cầm lấy khăn lau nước mắt, người sau chân mày cau lại, thấp giọng khuyên người trước. Ngược lại Nhũ Nương của Từ Tự Truân thì chen sang một bên, núp ở trong góc chảy nước mắt.

Thấy Thập Nhất Nương đi vào, Nhị phu nhân rõ ràng thở phào nhẹ nhỏm, khuyên nhủ: “Nương, Tứ đệ muội tới rồi, người như vậy, nàng càng thương tâm......”

Một câu nói vừa thốt ra, liền có ánh mắt bắn tới đây, như lưỡi của rắn độc, âm trầm rét lạnh, để cho Thập Nhất Nương cả kinh, theo bản năng liền che lấy bụng.

Quay đầu nhìn lại, ánh mắt kia đã bị che khuất dưới mí mắt, trên mặt đã đổi sang vẻ bi ai.

“Tứ phu nhân.” Đào ma ma đứng dậy, nức nở tiến lên hành lễ cho Thập Nhất Nương, “Mấy ngày trước đây được ân trạch của ngài, Tứ thiếu gia thưởng cho nô tỳ một giỏ bánh ú lớn, trong lòng nô tỳ vô cùng cảm kích. Nhưng mà ở sơn gian hương dã, không có đồ gì hay để đáp lễ, sau đó ở trong nhà có cây Ba Tiêu lớn lên vừa lúc, nên nhờ Đào Thành hái vài miếng lá, làm vài chiếc quạt hương bồ, nhờ người ta mang vào trong phủ cho phu nhân, thiếu gia, và các tiểu thư chơi. Ai biết người đưa cây quạt mới vừa vào thành đã nghe nói Tứ thiếu gia bị bệnh, còn không kịp đưa quạt, đã chạy trở về nói cho ta biết. Trong lòng ta nóng nảy, cả đêm liền chạy tới. Phu nhân......” Vừa nói, vừa nước mắt lưng tròng, “Lúc ta đi mọi chuyện đều tốt, làm sao thời gian nháy mắt một cái, đã biến thành như vậy.”

Thập Nhất Nương cứng lại lời nói.

Nói cho cùng, là mình quá sơ sót.

Chuyện này, hoàn toàn là có thể tránh khỏi.

Nàng không khỏi buồn bả.

Cảm giác, cảm thấy Từ Tự Truân ở bên cạnh Thái phu nhân, có Đỗ ma ma là người có kinh nghiệm phong phú trông chừng, nên sẽ không xảy ra chuyện gì. Lại không cẩn thận suy nghĩ, tuổi của Đỗ ma ma cũng đã hơn năm mươi rồi, vừa chiếu cố Thái phu nhân, vừa chiếu cố Từ Tự Truân, còn phải trông coi tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà của Thái phu nhân, thì sao có thể cả ngày lẫn đêm chu đáo được.

Nếu như lúc ấy nàng suy nghĩ tỉ mỉ một chút, tìm cho Từ Tự Truân một ma ma giống như Nam Dũng tức phụ vậy, đôn hậu đàng hoàng lại biết bổn phận ở trong phòng là tốt rồi.

Nhưng bây giờ nói những thứ này, thì có ích gì.

Đào ma ma nhìn nàng, kể từ khi nghe được Từ Tự Truân bị bệnh tim dường như bị ngâm trong dầu sôi không chỉ có không có bình tĩnh, ngược lại bùm bụp mà bốc hỏa.

Lúc này thấy khuôn mặt áy náy giả bộ làm người tốt kia, khi đó nàng ta đã làm gì?

Truân ca nhi là người nàng nâng niu trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, tình nguyện mình cả người bị dính đầy gai cũng không nỡ thương tổn hắn một ngón út, vậy mà lại bị Thập Nhất Nương tao đạp. Cái này so với giết nàng đi còn khiến nàng đau đớn hơn.

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi quay đầu nhìn lại Từ Tự Truân nằm ở trên giường gạch.

Ánh nắng ban mai sáng ngời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trên mặt của hắn, da héo vàng, vành mắt thâm xanh, như người bị bệnh nguy kịch.

Nếu như mình không có an bày tai mắt trong phủ, có phải Truân ca có chết đi bọn họ cũng sẽ không tự nói với mình một tiếng hay không?

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, trong lòng Đào ma ma đau giống như bị dao cắt.

Nàng bị Thập Nhất Nương bôi đen như bô phân, không thúi cũng thúi. Vì Truân ca, vì Đào Thành, nàng phải cố nén nhớ nhung đối với Truân ca, chỉ có thể xa xa mà nhìn hắn, để cho các phu nhân trong phủ yên tâm...... Nhưng nghĩ thế nào thì làm như vậy, kết quả thì sao đây?

Cam kết bị xé bỏ, không khác gì mình bị phản bội.

Đào ma ma giận đến cả người phát run.

Nhưng nàng biết, Thập Nhất Nương đang treo một cây đao ở đỉnh đầu của nàng, chỉ cần nàng có cử động không đúng, thì sẽ không chút lưu tình mà chặt xuống.

Nàng chỉ có nhẫn, chỉ có thể nhịn......

Vừa nghĩ như thế, thì càng cảm thấy bi thương.

Đào ma ma nước mắt cuồn cuộn, nằm úp sấp bên kháng của Từ Tự Truân cúi đầu khóc lên.

Trong lòng Thái phu nhân cũng không chịu nổi.

Trong mấy đứa con trai, cháu trai còn không có, còn không có người nào giống như Từ Tự Truân làm cho bà hao hết tâm tư. Nhưng kết quả là, đứa nhỏ này vẫn không có duyên phận với mình.

Thấy Đào ma ma khóc đến bi thương, Thái phu nhân cũng không khỏi chua xót một trận, ánh mắt cũng mơ hồ.

Nhị phu nhân nhanh chóng dìu Thái phu nhân: “Nương, người đừng thương tâm nữa, Lưu Y Chính không phải đã nói rồi sao, Truân ca nhi không có chuyện gì, rất nhanh sẽ khá hơn......” Một mặt nói, một mặt dùng ánh mắt ý bảo Thập Nhất Nương ngăn cản Đào ma ma, đừng có khóc lóc như vậy nữa. Trong lòng cũng đang oán thầm những thứ thị tì của La gia này, mỗi một người đều không có quy củ.

Thập Nhất Nương âm thầm thở dài một hơi, tiến lên mấy bước, thấp giọng nói: “Đào ma ma mau đừng khóc nữa. Truân ca nhi bị kinh sợ, là lúc cần phải yên tĩnh để tu dưỡng. Ngươi như vậy, sẽ đem Truân ca nhi đánh thức thì làm sao bây giờ......”

Nghe Thập Nhất Nương nhắc tới hai chữ “Kinh sợ”, tim của Đào ma ma như nước vỡ đê quay cuồng không ngừng.

Kinh sợ. Ngươi còn có mặt mũi nói kinh sợ. Nếu không phải ngươi, Truân ca nhi sẽ bị người ta làm kinh sợ sao?

Ở bên trong viện, giữa lúc mùa hạ, lại còn là giờ tuất, Truân ca nhi đã bị người ta hù ta dọa thành như vậy...... Nói là vô ý, người nào nào tin tưởng chứ? Còn nói ta đem Truân ca nhi đánh thức? Rốt cuộc là ai đã khiến hắn không được sống yên ổn......

Đào ma ma giận tím mặt.

Nghĩ đến việc Thái phu nhân thích Thập Nhất Nương, nghĩ đến Từ Tự Truân sau này còn phải dựa vào Thái phu nhân rất nhiều, nên nàng cố nén đứng lên. Xoay người liền nhìn thấy Thập Nhất Nương dừng ở cách Từ Tự Truân bốn, năm bước, để tay ở bụng, làm ra một tư thế hộ vệ.

Đầu óc nàng ong một tiếng.

Tại sao phải xảy ra chuyện này?

Còn không phải bởi vì nàng mang thai nghiệt chủng, nên cho là mình có thể muốn làm gì thì làm, nhìn Từ Tự Truân không vừa mắt. Thậm chí muốn đem Từ Tự Truân trừ đi cho thống khoái. Hoàn toàn đã quên ban đầu nàng làm sao vào phủ? Đại cô cô đối đãi nàng như thế nào?

Bạch nhãn lang. (vong ân phụ nghĩa)

Đáng thương Đại cô cô cả đời anh minh, nếu không phải thời gian không còn nhiều, làm sao lại đem cái bạch nhãn lang này gọi vào chứ?

Đại cô cô nếu ở dưới mặt đất mà biết, chỉ sợ sẽ không có một ngày có thể an bình.

Mặt mày Đào ma ma méo mó, vẻ mặt trở nên dử tợn.

“Thập Nhất Nương, ngươi cái đồ tiện nhân. Ta và ngươi liều mạng.”

Thay vì bị Thập Nhất Nương bắt chẹt, còn không bằng cá chết lưới rách. Ít nhất có thể đem nghiệt chủng trong bụng của nàng lấy xuống, làm cho nàng cũng biết một chút, cái gì là đau điếng người, làm cho nàng cũng biết cái gì gọi là mối hận khắc cốt......

Ở bên trong điện quang hỏa thạch, nàng đã liều lĩnh hướng Thập Nhất Nương nhào tới.

Thập Nhất Nương không khỏi ngây người.

Làm người hai kiếp, chưa từng có người đối với nàng động tay động chân.

Mà Thái phu nhân và Nhị phu nhân phát hiện tình huống không đúng, thì tay của Đào ma ma chỉ cách cổ của Thập Nhất Nương khoản cách một cánh tay.

Hai người kinh hãi thất sắc, hoảng hốt thất thố hô một tiếng”Thập Nhất Nương”.

Nhũ Nương của Từ Tự Truân cũng bị biến cố này làm cho sợ đến trợn mắt hốc mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.