Thứ Nữ Công Lược

Chương 449: Chấp niệm (Thượng)



Edit: Trang tỷ Beta: Hạ Từ Tự Dụ nhìn Tần di nương không thể cười được, chỉ cảm thấy tim nhảy rất nhanh. Lúc Từ Từ Dụ còn nhỏ chợt nghe mọi người cảm thán qua, nếu đứa nhỏ của Đông di nương không chết, thì lúc sinh ra sẽ là trưởng tử…… Nhưng cho tới bây giờ Từ Tự Dụ chưa từng hoài nghi — Tần di nương thêm một ít sức lực làm tắt ngọn đèn định mệnh của Đông di nương, hơn nữa hàng năm đều làm pháp sự cho Đông thị. Từ Tự Dụ cũng từng hỏi Tần di nương, Đông di nương là ai. Tần di nương nói, Đông di nương là tỷ muội tốt nhất của mình, còn nói bộ dáng của Đông di nương xinh đẹp thế nào, thêu thùa may vá giỏi ra sao, tính tình ôn hòa như thế nào, đối xử với mọi người khoan hậu như thế nào…… Cho đến bây giờ, Từ Tự Dụ còn nhớ rõ thần sắc ôn nhu của Tần di nương lúc ấy.

Nhưng hiện tại……

Trong lòng Từ Tự Dụ phát lạnh, không khỏi bắt lấy cánh tay của Tần di nương, kêu một tiếng “Di nương”, muốn hỏi cái gì đó, nhưng lại không biết nên hỏi ra sao.

Tần di nương lại ngoảnh mặt làm ngơ với hành động của Từ Tự Dụ.

Nàng tự cười một hồi, rồi sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lẩm bẩm:” Ta rất hâm mộ Bích Ngọc tỷ. Chuyện gì, tỷ ấy nhìn thấy thì sẽ hay, tốt đẹp. Chuyện gì từ miệng tỷ ấy nói ra cũng nhu hòa hơn ta. Thái phu nhân thích, Nhị phu nhân thích, Hầu Gia cũng thích. Khi ta nghe phu nhân nói bụng nàng tròn đầy, hoài thai con trai, trong lòng đã nghĩ, sao lại có người mệnh tốt như vậy, trong mọi chuyện đều là người đầu tiên.

“Trở về phòng, tỷ ấy nói có chút không thoải mái, sai tiểu nha hoàn mang nước cho tỷ ấy ngâm chân. Tiểu nha hoàn đều là người mới vào phủ, rất ngu ngốc. Mỗi lần bảo các nàng mang nước, không phải quá nóng thì là quá lạnh, còn cần ta dạy. Hơn nữa dạy mấy lần cũng làm không tốt. Ngày đó ta cũng mệt chết đi được, không muốn giúp tỷ ấy bưng nước, hầu hạ tỷ ấy ngâm chân giống như tiểu nha hoàn. Liền đi chỗ Văn di nương.”

Tần di nương ngả thân mình về phía sau, tựa vào giường, sau đó xột xoạt sờ chăn, đắp trên người.

” Kết quả……” Giọng nói của Tần di nương hạ thấp xuống,” Lúc ta trở lại trong phòng, dưới thân tỷ ấy đã chảy rất nhiều máu…… Ma ma được phu nhân phái đến, căn bản không phải là ma ma chuyên hầu hạ phụ nữ có thai, mà là ma ma chuyên quản nhân sự. Bà ấy căn bản không biết cứu người như thế nào, chỉ biết gọi bà tử nha hoàn vào trong phòng, bàn xem lát nữa hồi bẩm với phu nhânnhư thế nào, thoái thác trách phạt…… Ta đành phải vác bụng đi chính phòng……”

“Phu nhân căn bản không để ý tới ta, tiểu nha hoàn còn xua ta đến chỗ Đào ma ma……Buổi tối hôm đó, không có trăng, bầu trời chỉ có mấy ngôi sao, tối đen. Ta cũng là người có bầu, sợ có chuyện không hay xảy ra …… Liền cầu nha hoàn kia nói với phu nhân một tiếng…… Nha hoàn đó liền chế giễu ta, nói có phải ta ở cùng hai vị di nương ở chung một viện lâu rồi, cho nên nghĩ mình cũng là di nương, đứng yên một chỗ mà sai phái người khác…… Ta tức đến phát khóc……Vừa khóc, vừa đi phòng Đào ma ma…… Trong lòng lại cảm thấy cực kỳ oan ức……Ta không thể so bì với Văn di nương được…… Ta cũng không bằng Đông di nương. Nhưng mặc kệ nói như thế nào đi nữa, dù sao ta cũng mang thai con của Hầu Gia. Huống chi thường ngày, lúc ba người ở cùng một chỗ, có việc gì ta luôn là người đi làm, sao lại biến thành ta bắt chước học theo bộ dáng của di nương sai khiến người khác……

“Lúc ấy ta đã nghĩ, ta nhất định phải sinh được con trai. Sinh con trai, thái phu nhân vì tôn tử (cháu trai), khẳng định sẽ nâng ta lên làm di nương. Đến lúc đó cho những người đó nhìn xem, ta cũng là di nương chân chính, chứ không phải là mượn chuyện hoài rồi làm Trương làm Kiều(*), ngang ngược, coi thường người hầu hạ. Tốt nhất phải là trưởng tử……”

(*)kiêu ngạo, làm mình làm mẩy.

Nói tới đây, giọng nói của Tần di nương ngừng một chút.

Từ Tự Dụ chỉ cảm thấy trong cổ họng đầy hơi nước, thanh âm nghẹn ở đó, nửa ngày cũng nói không nên lời.

” Đi trên con đường vừa dài vừa tối đen đến chỗ Đào ma ma.” Tần di nương lúng ta lúng túng nói, “Một tay ta ôm bụng, một tay vịn vào tường gạch xanh cạnh đường hẻm, bước đi trên mặt đất thật cẩn thận. Bốn phía xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của ta.” Cảm xúc của Tần di nương có chút kích động.” Ta càng đi càng sợ hãi, càng nghĩ càng tức. Đông di nương động thai, không phải là ta mệt, ta tốt bụng báo tin, nhưng uổng công còn bị tiểu nha hoàn nói không ra gì, biết rõ ta có bầu, còn bảo ta đi tìm Đào ma ma. Nếu như đi báo tin là Văn di nương, thì phu nhân sẽ không để ý tới sao? Tiểu nha hoàn kia dám giáo huấn như vậy sao? Nói cho cùng, chỉ là muốn bắt nạt nha hoàn thông phòng thôi là ta mà thôi…… Hơn nữa, nếu Đông di nương xảy ra chuyện, cũng không phải một mình ta sai. Làm chủ mẫu, phu nhân chẳng lẽ sẽ không có lỗi sai hay sao? Làm tiểu nha hoàn trực ban, bọn họ sẽ không có lỗi sai sao? Các nàng ta đều không vội, ta gấp cái gì? Nếu bảo ta đi tìm Đào ma ma, ta liền đi tìm Đào ma ma……” Tần di nương nói tới đây, lại dừng lại.

Lúc này, nàng dừng lại tương đối lâu, miệng gắt gao ngậm chặt lại, ánh mắt lộ ra mấy phần cố chấp.

Từ Tự Dụ nhìn thấy thế trong lòng lại run lên. Trực giác nói cho Từ Tự Dụ biết, kế tiếp, khẳng định không phải là chuyện tốt, hẳn là nên dừng lại, không cần nghe. Nhưng đáy lòng không ngăn được nỗi tò mò như sóng to gió lớn, không cách nào che dấu.

Từ Tự Dụ nghe thấy âm thanh của mình khàn khàn hỏi:”Vậy, sau đó thì sao?”

” Sau đó……” Khóe miệng Tần di nương cong lên, lộ ra một nụ cười có chút đăm chiêu suy nghĩ,” Ta là phụ nữ có thai, lại là lúc đêm khuya, tự nhiên chỉ có thể vịn tường đi từng bước, chậm rãi đi về phía trước……”

Nụ cười đó, thật chói mắt, Từ Tự Dụ chỉ cảm thấy đôi mắt bị đâm đau nhức. Dụ ca không khỏi lạnh lùng nói:” Sao di nương có thể làm như vậy?”

Giọng điệu nghiêm khắc, khiến sắc mặt Tần di nương biến đổi. Nàng không những không trả lời câu hỏi vừa rồi mà còn lớn tiếng biện bác:” Ta không có, ta không có hại chết Bích Ngọc tỷ! Là phu nhân, là phu nhân hại chết Bích Ngọc. Ta chỉ không muốn tỷ ất sinh ra trưởng tử mà thôi.” Tần di nương nói đến đây, khóe mắt lông mày đều chứa sự cố chấp,” Hơn nữa phu nhân cũng nói, cho dù là mời đại phu đến, đứa nhỏ cũng không bảo vệ được. Hại chết Bích Ngọc chính là phu nhân. Phu nhân thấy Bích Ngọc tỷ chảy máu đầy giường, ngay cả đại phu cũng không kêu gọi lấy một người. Vẫn là sau khi thái phu nhân và Nhị phu nhân chạy đến, mới sai người đi gọi đại phu.”

Từ Tự Dụ phức tạp nhìn sắc mặt kích động của Tần di nương ở trước mắt, chậm rãi cúi đầu.

Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh lặng lẽ, chỉ có tiếng hít thở gấp gáp của Tần di nương.

Tránh ở sau mành che ở bên cạnh, Tiểu Lộc Tử và Liên Kiều nơm nớp lo sợ, thở cũng không dám thở.

Không khí yên lặng làm Tần di nương phát hoảng.

” Đây là mệnh!” Tân di nương ở bên ngoài đầy lệ, bên trong bắt đầu trách móc, “Lúc Bích Ngọc không thoải mái cũng chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng, ta nhìn thấy sắc mặt phu nhân xanh mét, liền giả bộ không thoải mái ngã trên mặt đất. Cho nên ta bình an mà sinh hạ trưởng tử, còn Bích Ngọc thì chết…… Thậm chí ngay cả chỗ kêu giải oan cũng không có!”

Hai tay Tần di nương ở không trung múa may, bắt lấy vạt áo Từ Tự Dụ.

Tần di nương thấp giọng nói:” Đây là mệnh!” Giọng điệu mang theo chút khẩn cầu, nhưng Từ Tự Dụ lại không cho rằng đó là những lời khẩn cầu là đang khẩn cầu mình, “Ta tránh ở trong phòng Nhị phu nhân, một bước cũng không dám bước ra cửa phòng, vất vả sinh ra con. Thái phu nhân lại cho Nhị phu nhân truyền lời tới phu nhân, bảo phu nhân tiếp nhận mẹ con chúng ta trở về. Ta sợ tới mức gần chết. Sợ phu nhân tính sổ với ta, lại sợ nàng gây bất lợi với con, cả đêm không ngủ được. Ngày ngày dâng hương, cầu Bồ Tát phù hộ, đừng cho chúng ta trở về. Kết quả thế nào……” Nàng cười rộ lên,” Phu nhân nói, thân thể mình không tốt, cần tĩnh dưỡng, chuyện trong nhà nhiều, thật sự là rất vất vả, mời Nhị phu nhân hỗ trợ, tiếp tục chiếu cố mẹ con chúng ta thêm ít ngày.” Tần thị dùng con ngươi ảm đạm không ánh sáng tìm Từ Tự Dụ, “Con xem, đây là không phải là mệnh sao?!” Tần di nương cũng không cần trả lời, mà tiếp tục lầm bầm nói,” Sau đó, Hầu Gia trở lại, ầm ĩ với phu nhân một trận, lại phát hiện Văn di nương dùng danh nghĩa của Từ gia cùng làm ăn với người ở bên ngoài Văn gia, nên ngay cả Văn di nương, Hầu gia cũng ghét, chuyển đến Bán Nguyệt Phán ở. Khi đó mùng một, mười lăm ta thường ăn chay, cầu Bồ Tát phù hộ phu nhân có thể bình an cùng Hầu Gia bạch đầu giai lão……”

Từ Tự Dụ còn nhớ rõ. Lúc ấy mình là con trai duy nhất của phụ thân. Mẫu thân thực lạnh lùng đối với mình. Mỗi lần đi thỉnh an, mẫu thân luôn gật gật đầu, bảo nhũ nương mang mình ra. Sau đó, Nhị bá mẫu đề nghị, thái phu nhân cho mình một sân viện riêng, di nương vẫn đi theo Nhị phu nhân như trước, ở nhà mới của thái phu nhân, có đôi khi muốn đến thăm mình, đều phải lén lút. Nhưng lúc ấy, mỗi lần di nương nhìn thấy mình, đều rất vui vẻ phấn chấn, không giống như sau này, mẫu thân sinh Từ Tự Truân, tuy di nương chuyển đến phía trước viện của mình, thời gian vui vẻ thì ít mà thời gian mặt co mày cáu thì nhiều. Quả thực, bắt đầu từ lúc ấy, di nương thường bị Nhị bá mẫu nói là “tham lam”, Nhị bá mẫu bắt đầu giảng “Lễ nghi” cho mình, giảng cho mình biết, mình cách xa vị trí thế tử như thế nào……

Đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Tần di nương không vui nói:” Ai biết, đột nhiên xuất hiện Thu La.”

Tâm Từ Tự Dụ lập tức nhảy lên.

Thu La, rất giống Đông di nương. Bản thân mình chết đi, đứa nhỏ cũng chết yểu!

Mặt Từ Tự Dụ như giấy vàng nhìn Tần di nương, liền thấy lông mày Tần di nương nhíu lại, nói:” Ta gấp đến độ không ngừng được. Nhưng không có biện pháp gì. Hơn nữa lần này phu nhân không chỉ vô cùng chiếu cố Thu La. Còn phái Đào ma ma hầu hạ bên cạnh Thu La. Ta cũng tốt, Văn di nương cũng tốt, cũng không thể nói chen vào được một câu. Không bao lâu sau, thì Thu La hoài thai.”

Giọng nói của Tần di nương hơi thất vọng.

” Ta bấm đầu ngón tay tính ngày sinh nở, mỗi ngày cầu thần bái phật, hy vọng Thu LA sinh ra nữ nhi…… Đợi đến khi bà đỡ vào phủ, ta dùng mọi cách kết giao, muốn tìm một cơ hội thấy mặt Thu La.”

“Vậy, di nương có nhìn thấy không?” Từ Tự Dụ nghe thế, bản thân mình khẩn trương hỏi.

“Bà đỡ nói, lúc đứa nhỏ sinh ra, nếu là nữ nhi, phu nhân khẳng định thất vọng, sẽ lập tức đi ngay. Nếu là con trai, nhất định phu nhân sẽ bế đến cho Hầu gia, thái phu nhân xem. Bất kể tình huống gì, người hầu hạ bên cạnh phu nhân đều đi theo. Đến lúc đó, ta có thể thừa dịp thấy Thu La.” Vẻ mặt của Tần di nương có chút quái dị nói,” Ta thưởng cho bà đỡ năm mươi lượng bạc. Đến ngày sinh nở, ta lại bị Nhị phu nhân giữ lại trong phòng giúp Nhị phu nhân mài mực. Từ buổi sáng, Thu La bắt đầu đau bụng, vẫn mài mực đến lúc Thu La sinh hạ đứa con. Suốt hai ngày hai đêm, ta đều giúp Nhị phu nhân mài mực.”

Từ Tự Dụ ngây người.

Một hồi lâu mới nói:” Hai ngày hai đêm?”

Tình cảnh ngày đó giống như còn lưu lại trong trí nhớ Tần di nương.

Tần di nương lắc lắc cánh tay, nói:” Nhị phu nhân còn phái Kết Hương ở một bên trông chừng ta. Ta ngủ gật hoặc lười biếng đều được, nhưng không cho rời khỏi thư phòng. Ngay cả đi tịnh phòng, Kết Hương cũng đi theo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.