Thứ Nữ Công Lược

Chương 452: Để tang



Mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng khi tin tức được truyền đến, Thập Nhất Nương vẫn có chút bất ngờ.

“Nhanh như vậy đã.......” “Đã gặp được người muốn gặp.” Tống ma ma thấp giọng nói, “Chắc chắc là yên tâm ra đi.”

Đang nói chuyện, nha hoàn thiếp thân bên cạnh Thái phu nhân mời nàng qua nói chuyện.

“...... Là bệnh chết, lại ở bên kia, ta thấy tang sự nên làm ở bên đó đi!”

Thập Nhất Nương vâng lời, trở về gọi Tống ma ma đến thương lượng chuyện tang sự nên làm như thế nào.

Đã lên gia phả, lại là thiếp thất đã sinh được con trai, nhà khác không nói đến, nhưng cũng cần phải báo một tiếng cho họ hàng thân thích biết.

Tống ma ma nói về phong tục tổ chức tang sự, “Trên còn có Thái phu nhân, nô tỳ thấy quan tài thì tám người khiêng, mời thầy ở Từ Nguyên Tự đến đọc “Vãng sinh chú” (*), hết bảy ngày thì chôn cất. Người xem có được không?”

(*)Kinh Phật: niệm kinh phật này cho người chết được ra đi mát mẻ thanh thản

Thập Nhất Nương khẽ gật đầu.

Tống ma ma lại nói: “Về phần tang lễ, theo quy tắc của tổ tiên, thì Nhị thiếu gia nên chịu tang ba năm, còn phu nhân, cũng có thể chịu tang một năm. Còn Tứ thiếu gia, Ngũ thiếu gia và tiểu thư.......”

“Đều xem trong nhà an bài như thế nào đã.”

Thập Nhất Nương đang ngồi nghe thì Từ Lệnh Nghi ở bên ngoài viện đi vào nói trước.

Lâm Ba lại nói: “Hầu gia nói, Nhị thiếu gia chịu một năm tang là được rồi!”

Thập Nhất Nương đang mang thai, những chuyện này cũng không thể tham gia trực tiếp, để cho Văn di nương đi Lạc Diệp Sơn giúp đỡ “...... Dụ ca dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ. Có một số việc, vẫn cần phải có trưởng bối đứng một bên giúp đỡ mới được.”

Văn di nương và Tần di nương ở cùng một viện suốt mười năm, vốn cũng không có xung đột trực tiếp gì. Hiện tại người đã mất, cũng không tránh khỏi có chút buồn bã. Than thở gật đầu, đổi xiêm y thành màu trắng, dẫn theo Từ Tự Giới và Trinh tỷ nhi đi đến trước linh vị bái lạy.

Từ Tự Dụ ở bên kia túc trực bên linh cữu, cuộc sống trong phủ mặc dù không bị ảnh hưởng gì, nhưng thiếu đi một người, cảm xúc của mọi người đều có chút sa sút.

Khóc tang, niệm kinh, phát tang. Qua bảy ngày, Từ Tự Dụ mặc xiêm y trắng trở về phủ.

“...... Con đã gửi một phong thư cho Khương tiên sinh.” Người rất gầy, nhưng ánh mắt lại càng lộ ra vẻ trầm ổn, bình tĩnh hơn nhiều. “Nói chuyện trong nhà với tiên sinh, để tiên sinh cho con một danh sách các cuốn sách, con muốn ở Lạc Diệp Sơn dựng nhà vì di nương giữ đạo hiếu. Cũng nhân dịp này con muốn chăm chỉ đọc sách thật tốt.”

Từ Lệnh Nghi nhìn khuôn mặt tương tự với mình, khuôn mặt đã có chút góc cạnh, khe khẽ thở dài, gật đầu đồng ý.

Từ Tự Dụ cung kính hành lễ với phụ thân, đi đến nội viện.

Từ Tự Dụ đi gặp Thập Nhất Nương trước, nói đến chuyện mình muốn dựng nhà ở Lạc Diệp Sơn, chuyện đi học cho Thập Nhất Nương nghe.

Người thành công, đều có chí lực kiên cường. Ba năm giữ đạo hiếu đối với Từ Tự Dụ mà nói, cũng không hẳn không phải là một loại khảo nghiệm.

Thập Nhất Nương khẽ gật đầu, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Dụ ca, không nhịn được dặn dò thằng bé: “Nếu như con đã quyết định, sau này gặp phải lúc khó khăn, cũng đừng quên mất ước nguyện ban đầu của mình.” Ánh mắt Từ Tự Dụ lóe lên, khẽ gật đầu, lẳng lặng yên tĩnh ngồi ở đó cúi đầu uống trà.

Không khí trong nhà lộ vẻ trầm muộn.

Thập Nhất Nương cảm thấy, Từ Tự Dụ giống như mê cung, quanh co khúc khuỷu, cất giấu rất nhiều bí mật. Chính nàng cũng là loại người như vậy, ngược lại lại không thích loại người giống mình, nàng thích những người ôn hòa đơn thuần giống như Từ Tự Truân hoặc người chân thật sáng sủa như Từ Tự Giới.

Nàng cười phá vỡ sự im lặng: “Nghe nói Lạc Diệp Sơn đã lâu không có người ở, ta cũng chưa từng đi qua, không biết hoàn cảnh như thế nào. Con đi chuyến này, mặc dù chỉ là một năm, nhưng cũng không thể qua loa, cần mua thêm thứ gì, con cứ cho người báo lại với ta.”

Từ Tự Dụ nghe xong ngầm nghĩ một hồi, nói: “Thật ra con có chuyện muốn thỉnh cầu người.” Thập Nhất Nương lắng nghe.

“Con muốn mang theo hai gã sai vặt, hai tiểu nha hoàn, hai bà tử, hai đầy tớ qua đó.”

Từ Tự Dụ nói.

“Tốt nhất bà tử và nha hoàn là hai người, như vậy cũng đơn giản hơn một chút.”

Hắn cũng không chỉ mặt gọi tên, tỏ vẻ để cho Thập Nhất Nương an bài.

Thập Nhất Nương nghĩ đến Liên Kiều, nghĩ đến Tiểu Lộc Tử,........ mơ hồ hiểu ra việc này.

“Trong phòng con cũng có người, muốn mang Văn Trúc đi theo. Nàng ở bên cạnh con lâu nhất, vừa rồi cũng theo con đi Nhạc An. Chuyện trong phòng nàng cũng quen thuộc nhất. Có Văn Trúc đi theo thì những nha hoàn, gã sai vặt, bà tử, vân vân cũng có người quản thúc, con cũng có thể quyết tâm tu chí học hành.”

Cũng được, thuận tiện làm như thế đi!

Thập Nhất Nương gật đầu: “Ta biết rồi.” Nàng nhìn thấy Từ Tự Dụ thở phào một cái thật dài.

Hai người lại nói thêm mấy câu, Từ Tự Dụ đứng dậy cáo từ.

Thập Nhất Nương đi cùng Tự Tự Dụ đến chỗ Thái phu nhân.

Thái phu nhân biết Từ Tự Dụ muốn dựng nhà ở Lạc Diệp Sơn, gật đầu, căn dặn Từ Tự Dụ: “Nếu muốn đi thì nên đến chỗ Nhị bá mẫu con nói một tiếng mới được.”

Từ Tự Dụ vâng lời, đi đến chỗ Nhị phu nhân.

Thái phu nhân giữ Thập Nhất Nương lại nói chuyện: “...... Vậy thì đuổi những nha hoàn, bà tử lúc trước ở Lạc Diệp Sơn mà Dụ ca sẽ đến ở đi! Người mới không khí mới. Tất cả mọi ngóc ngách đông tây cũng cần phải dọn dẹp qua một lần!”

Thập Nhất Nương vâng dạ, bảo Trinh tỷ nhi và Tống ma ma giúp đỡ các phòng chọn nha hoàn.

Tống ma ma biết đây là Thập Nhất Nương muốn cho Trinh tỷ nhi luyện tập một chút, đứng một bên chỉ dẫn cẩn thận, mất bốn năm ngày chọn ra được mười mấy nha hoàn phân đến các phòng. Những nha hoàn lớn tuổi một chút thì cho xuất phủ, cũng có một số ít thì đưa đến điền trang, hoặc bệnh chết, hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây đều là chuyện nói sau này.

Từ Tự Dụ đặt tên cho nha hoàn dựa theo tên của Văn Trúc, lấy tên là Tương Trúc, hai gã sai vặt một người tên là Mặc Trúc, một người tên là Ti Trúc.

“Hy vọng các ngươi có thể giống như cây văn trúc, gặp tuyết không đổ, gặp lạnh thêm xanh.”

Cha mẹ của ba người chỉ là vú già cấp thấp trong phủ, có thể được chọn trúng đã là vô cùng vui mừng rồi, đồng loạt đáp “Vâng”, vẻ mặt rất phấn khởi vui sướng.

Từ Tự Dụ nhìn chằm chằm ba người một hồi, ngồi trên kháng gần cửa sổ, tiện tay cầm lấy quyển sách.

Văn Trúc lập tức dẫn mấy người mới lui xuống.

Từ Tự Dụ đặt sách xuống, nhìn cây nhãn hương xanh tốt ngoài cửa sổ.

Di nương lúc đi (chết), rất thống khổ.

Rên rỉ cả đêm, nôn từng ngụm máu lớn, càng không ngừng gọi tên mình (Từ Tự Dụ)........

Mình không dám đi truy cứu đến cùng.

Di nương thổ huyết rốt cuộc là bệnh vào đến tim, hay là còn nguyên nhân gì khác.........

Mình chỉ có thể ôm chặt lấy di nương, từng giọt nước mắt rơi xuống đất.

Từ Tự Dụ nhắm hai mắt lại.

Lời của Nhị phu nhân vẫn quanh quẩn trong đầu Từ Từ Dụ: “Người với người là có duyên phận. Con và di nương con, có lẽ cũng chỉ có mấy năm duyên phận này. Giống như Tiểu Lộc Tử, ta đưa hắn đến bên cạnh con, vốn là muốn có chuyện gì thì sẽ có người báo tin. Ai ngờ hắn lại đem bản thân cuốn vào, đây là giữa hai người các con không có duyên chủ tớ, không cần để ở trong lòng. Vạn vật trên thế gian tự có luân hồi.”

Như hoa nở hoa tàn. Có thời điểm nở rộ, cũng có thời điểm điêu tàn. Chẳng qua là hoa kỳ dài, hoa kỳ ngắn mà thôi(*)....... Tiểu Lộc Tử là người thân cận nhất của mình, cho dù biết những chuyện kia thì sao?

(*)Hoa có thời gian dài, hoa có thời gian ngắn như cuộc đời con người, duyên phận của con người vậy, có dài, có ngắn.

Nếu như Tiểu Lộc Tử không phải là người hầu bên cạnh mình, mà là người hầu bên cạnh phụ thân, hoặc là người hầu bên cạnh Ngũ thúc, kết quả sợ rằng sẽ không giống nhau?

Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Tự Dụ có chút hoảng sợ.

Có người rón rén bước vào: “Nhị thiếu gia, Đại thiếu gia cùng Tam thiếu gia đến thăm thiếu gia.”

“Mời họ vào!” Từ Tự Dụ nghiêng mặt, lén lau khóe mắt, lúc này mới đứng dậy.

“Vì sao lại muốn đi Lạc Diệp Sơn?” Từ Tự Kiệm vẫn sảng khoái như ngày thường, “Ở nhà không được sao? Cần gì kiểu hình thức như vậy?”

“Chủ yếu là muốn tìm nơi thanh tĩnh.” Từ Tự Dụ chỉ chỉ chung trà trước mặt bọn họ, ý bảo bọn họ uống trà. “Cũng muốn tĩnh tâm suy nghĩ một chút, sau này nên làm gì bây giờ?”

“Đệ toàn là buồn lo vô cớ.” Từ Tự Kiệm hơi có chút xem thường. “Đệ cũng muốn lo lắng, vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?” Kiệm ca vừa nói vừa thở dài. “Lần này Cam Lão Tuyền phụng lệnh phụ thân về Yên Kinh đưa tế lễ đến Trung Cần bá phủ. Ta nghe giọng điệu, tình cảnh của phụ thân bây giờ hết sức khó khăn. Nương sai Cam Lão Tuyền mang thư đến cho ngoại tổ phụ và cậu, để ngoại tổ phụ và cậu giúp đỡ bố trí mấy tiểu trạch tử ( nhà nhỏ) ở Yên Kinh. Chuẩn bị đem chút đồ quý giá trong nhà chở về, tránh đến lúc đó chân tay luống cuống sợ rơi mất đồ.”

Từ Tự Dụ nghe xong nói: “Có nghiêm trọng như thế sao?”

Từ Tự Kiệm than thở: “Ta cũng không biết nữa.”

Hai người đều nhìn về phía Từ Tự Cần.

Từ Tự Cần không muốn nói đến những chuyện này, cười nói: “Nương luôn cẩn thận mà. Lần này chắc cũng chỉ là lo lắng mà thôi.” Sau đó dời đề tài, hỏi Từ Tự Dụ “Lạc Diệp Sơn bên kia có được không? Sau này chúng ta có thể đến thăm đệ không?”

“Được chứ!” Từ Tự Dụ luôn ăn ý với Từ Tự Cần, tất nhiên có thể nhìn ra được tâm ý của Cần ca, cũng nói với Cần ca “Hơn nữa ở chỗ đó rất vắng vẻ, là một chỗ rất tốt để học tập.” Nói đến đây, Dụ ca lại nói tiếp “Năm nay đệ cũng mười bốn tuổi rồi, chịu tang một năm, mười lăm tuổi sẽ....... Đệ không muốn đến trăm tuổi mới có kết quả.”

Nếu đi theo con đường này, nếu không được đề danh bảng vàng, thì sẽ không có khả năng tự lập môn hộ (*)

(*)địa vị xã hộ, chỗ đứng vững chắc trong xã hội.

Từ Tự Cần hiểu ý Từ Tự Dụ, nói: “Cũng tốt, trong nhà có nhiều chuyện lắm.” Lại sợ đệ đệ Từ Tự Kiệm luôn nói chuyện tùy ý, sợ nói chuyện sâu, Từ Tự Kiếm vô ý nói cho người khác nghe thấy, bị người có tâm tư lấy ra làm cái cớ,lại làm cho Từ Tự Dụ khó xử, bèn nói: “Vậy khi nào thì đệ đi? Đến lúc đó hai huynh đệ ta ra tiễn đệ!”

“Sư phụ ở Từ Nguyên Tự sẽ ở hai tuần, đọc ‘Vãng Sinh Chú’ cho di nương một ngày, ngày mai đệ đi.”

Đang nói chuyện thì Trinh tỷ nhi đến.

“Bên đó rất nóng, muội nghĩ muỗi sẽ rất nhiều.” Trinh tỷ nhi lấy mấy hộp đuổi côn trùng, còn có xiêm y, tất. “Nhị ca cứ dùng đi. Nếu thấy dùng tốt, muội sẽ làm thêm.”

Từ Tự Dụ rất cảm kích, bởi vì có sự khác biệt giữa người bên trong viện và người bên ngoài viện, nên chỉ mời Trinh tỷ nhi uống mấy chén trà.

Từ Tự Cần tiễn Trinh tỷ nhi ra cửa.

“Nghe nói mấy ngày nay Đại muội muội giúp Tứ thẩm trông coi quản lý chuyện trong nhà?”

Trinh tỷ nhi cười nói: “Cũng không đến chữ ‘quản’. Chẳng qua mấy ngày nay tinh thần mẫu thân khó tránh khỏi sa sút, Tống ma ma lại là người hầu, chả là mượn tên của muội làm việc một chút.” Giọng nói rất là khiêm tốn.

Từ Tự Cần có chút không yên lòng gật đầu, nói: “Thế, Đại muội muội có thường theo Tứ thẩm ra ngoài không?”

Trinh tỷ nhi ngẩn người ra.

Từ Tự Cần đã nói: “Ta là muốn hỏi, Đại muội muội có theo Tứ thẩm đi thăm Cam Thái phu nhân không?”

Có một số việc, Trinh tỷ nhi có thầm nghe trộm một chút.

Ngoại tổ phụ của Từ Tự Cần vừa vì chuyện phân gia sản mà làm ồn ào với Trung Cần bá. Hiện tại giao tình của hai nhà còn không bằng hàng xóm cách vách.

Trinh tỷ nhi nghe Từ Tự Cần hỏi như thế, nghĩ đến ngày hôm qua Thập Nhất Nương ở nhà, Thập Nhất Nương cùng Giản sư phó nói đến tháng sau Cam lão bá gia sẽ phải trừ phục (hết tang). Trung Cần bá cùng phu nhân còn đang vì chuẩn bị đồ cưới cho Tam cô tiểu thư Tào Nga và Nhàn tỷ nhi cãi nhau.

Trinh tỷ nhi khéo léo nói: “Từ khi mẫu thân mang thai cũng chưa từng ra khỏi cửa. Có điều, muội nghe Giản sư phó nói, Cam gia chuẩn bị gả Tam cô tiểu thư trước, Đại tiểu thư tái giá. Hôn sự của Tứ tiểu thư Viện tỷ nhi, sợ là phải chờ tới đầu mùa xuân sang năm.”

Từ Tự Cần như có điều đang suy nghĩ, sau khi tiễn Trinh tỷ nhi đến trước cửa thùy hoa môn vẫn không có mở miệng nói chuyện tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.