Thứ Nữ Công Lược

Chương 498: Tranh thủ (Trung)



“Muốn gặp người trong nhà ở trong phòng ta?” Thập Nhất Nương nhìn Thu Vũ tới xin chỉ thị, khẽ cười nói.

Thu Vũ cúi thấp đầu: “Dương di nương nói như vậy ạ.”

Thập Nhất Nương cười nhàn nhạt, nói: “Mời Dương di nương đến phòng khách bên cạnh cửa thùy hoa gặp khách đi!”

Thu Vũ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp lại “Vâng”, nói xong, lại lộ ra mấy phần chần chờ: “Phu nhân...... Nếu như người tên là Đại Bảo kia là tới chuyển lời giúp Dương gia...”

“Dù đúng thế, chỉ sợ là trong lòng Hầu gia cũng biết rõ.” Thập Nhất Nương thản nhiên nói, “Ngươi chỉ quan tâm đi truyền lời là được!” Cũng không nói nhiều.

Thu Vũ tự nhiên không dám hỏi nhiều, khom gối hành lễ lui xuống.

Thập Nhất Nương lẳng lặng ngồi một lát.

Lúc này là thời buổi rối loạn, mặc dù nhìn qua trong nhà không khác gì bình thường, nhưng nghe Tú Liên nói, thị vệ đã ngừng Mộc Hưu. Xảy ra loại chuyện này, không thể có chuyện Từ Lệnh Nghi không biết, cũng không thể nào có chuyện thị vệ tự ý quyết định để Dương ma ma nhận thân thích… Đã như vậy, nàng không cần xen vào!

Nghĩ tới đây, nàng cười đứng dậy đi noãn các.

Không biết có phải bởi vì Thập Nhất Nương thường để cho Cẩn ca nhi luyện tập lật mình, bây giờ Cẩn ca nhi lật mình rất thành thạo, hơn nữa còn có thể lật mình tại chỗ liên tục. Một mình Cố ma ma không trông được cậu nhóc rồi, hai người A Kim và Hồng Văn chăm sóc cũng không dám rời khỏi một khắc nào.

Lúc nàng đi vào, Cẩn ca nhi đang nằm sấp trên kháng túm lấy đầu gối, thấy mẫu thân, cậu nhóc cười toe toét.

Thập Nhất Nương cười tiến lên ôm con, dịu dàng hỏi: “Cẩn ca nhi đang làm gì đó?”

Cẩn ca nhi đạp đạp chân trong lòng nàng.

A Kim bên cạnh vội nói: “Thiếu gia không cho ôm, phải đặt nằm trên kháng tự chơi......”

“Thế hả......” Thập Nhất Nương cười hôn lên mặt con trai, không sao ngăn được ý cười tràn đầy trên khuôn mặt, “Sao con lại bướng bỉnh thế chứ!”

Cẩn ca nhi giống như là biết mẫu thân đang nói chuyện với mình, hướng về phía Thập Nhất Nương “a a” cười không ngừng.

Mà Dương thị đứng dưới mái hiên, vẻ mặt hơi biến đổi: “Phu nhân bảo ta gặp Đại Bảo ở phòng khách bên cạnh cửa thùy hoa?” Nói cách khác, căn bản không muốn biết Đại Bảo nói gì với mình!

Là không biết, hay là hoàn toàn coi thường không thèm để ý?

Trong lòng Dương thị đột nhiên trở nên rối loạn.

Thu Vũ nào biết suy nghĩ của Dương thị, chỉ cảm thấy Dương thị yêu cầu gặp Đại Bảo gì đó ở chính phòng của Thập Nhất Nương, có chút không biết nặng nhẹ, thấy Dương thị bất ngờ, Thu Vũ cười có chút sáng sủa: “Phu nhân nói như thế. Còn phân phó nô tỳ chuyển một câu tới di nương, rằng ‘Trong nhà di nương đã có người đến thăm di nương, bảo di nương chiêu đãi cho tốt, bên phòng bếp, mã phòng, ti phòng, phu nhân cũng đã phân phó xuống, đến lúc đó di nương sai người đi nói một tiếng là được —- rượu và thức ăn mở tiệc chiêu đãi, xe ngựa chạy, phần thưởng lúc rời khỏi phủ đều đã chuẩn bị xong!”

Dương thị còn muốn nói điều gì, Thu Vũ đã nói: “Phu nhân còn sai nô tỳ đưa danh sách mở tiệc chiêu đãi mùng ba tháng ba đến chỗ Thái phu nhân, nếu di nương có việc gì, thì cứ sai bảo Ngọc Mai! Nô tỳ đi trước còn làm việc!” Nói xong, khom người cúi chào, bảo hai tiểu nha hoàn đang vây quanh đi đến chỗ Thái phu nhân.

Dương ma ma nhìn bóng dáng đã đi xa của Thu Vũ, không khỏi thấp giọng nói: “Di nương, vậy, vậy bây giờ làm sao mới tốt?”

“Nếu phu nhân đã lên tiếng rồi,” Giữa hai đầu lông mày của Dương thị có chút rét lạnh, “Chúng ta cứ làm theo là được!”

Dương ma ma còn muốn nói gì, Dương thị đã xoay người đi về hướng cửa thùy hoa.

Bên kia có một phòng khách nho nhỏ, thường ngày dùng để tiếp đãi các ma ma quản sự có thể diện trong phủ, bố trí mộc mạc rộng rãi.

Đại Bảo bị đánh da tróc thịt bong, toàn bộ trên đầu trên tay quấn dây vải trắng thô.

“...... Biết Hầu gia bị tịch thu nhà rồi, nhà chúng ta đã bị đám lưu manh nhớ đến. Năm lần bảy lượt tới cửa dọa dẫm không nói, còn tìm được biên lai mượn đồ lão gia viết từ trước không biết từ đâu ra. Biên lai mượn ba lượng bạc, lại thu lãi ba vạn lượng bạc. Mà đám Lý Trường, Bảo Trường ngày thường xưng huynh gọi đệ với lão gia đều giả vờ không biết. Lão gia không còn cách nào khác, lúc này mới nhờ tiểu nhân đến tìm tiểu thư. Xin tiểu thư nói một tiếng với Hầu gia, đến lúc đó cho những người đó đẹp mặt. Trút giận cho lão gia nhà chúng ta.”

Hai nha hoàn hầu hạ trong phòng khách liền cúi đầu nhỏ giọng cười.

Mặt Dương thị đỏ bừng, ở bên cạnh nhưng một câu cũng không thể nói, để Dương ma ma dẫn Đại Bảo đi ăn cơm.

Đại Bảo lại cầu xin Dương thị: “Tiểu thư, chuyện này rốt cuộc như thế nào, tiểu thư tốt xấu gì cũng phải cho tiểu nhân mang lời trở về. Bằng không, lão gia sẽ không sống nổi......”

Dương thị giận đến trái tim cũng đau đớn: “Ngươi nói với lão gia, nợ thì phải trả tiền, là lẽ hiển nhiên. Nếu lão gia cảm thấy lãi quá nặng, thì đi kiện quan phủ là được.” Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.

Dương ma ma vội vàng đi theo.

Dương thị tức giận không trút được, bước chân nhanh gấp rưỡi bình thường, về nhà liền ôm ngực nằm ở trên giường.

Dương ma ma nhìn sắc mặt Dương thị trắng bệch, vội vàng đi rót chén trà nóng hầu hạ nàng uống xong.

Nước mắt của Dương thị tí tách rơi xuống.

Dương ma ma biết trong lòng nàng khổ sở, dịu dàng khuyên nàng: “Tuy là có nghìn sai vạn sai, dù sao cũng sinh ra di nương, nuôi lớn di nương. Không có lão gia cũng sẽ không có di nương. Vả lại năm đó ở nhà tuy kham khổ, nhưng cũng không giống như người khác, gặp phải năm mất mùa liền tặng mấy nữ nhi như các tiểu thư cho người ta…”

Dương thị nghe liền nằm ở trên gối đầu bắt đầu khóc.

Dương ma ma ngồi ở một bên cũng không khuyên nàng, chẳng qua là nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng.

Qua một lúc lâu, Dương thị dần dần dừng lại, sau đó chậm rãi ngồi thẳng người: “Ma ma, ngươi sai tiểu nha hoàn múc nước đi vào hầu hạ ta rửa mặt đi! Sau đó đi chính phòng xem Hầu gia trở lại chưa!”

Dương ma ma biết nàng đây là cúi đầu rồi, cười đáp một tiếng, đi phân phó tiểu nha hoàn múc nước, thăm dò tin tức của Từ Lệnh Nghi.

Thập Nhất Nương nghe mục đích của Đại Bảo kia cũng không có gì bất ngờ.

Đây có tính là cây đổ khỉ tan* không?

(*) Cây đổ khỉ tan: Ví người cầm đầu, thủ lĩnh không còn thì những người khác cũng tự động tan rã.

Nàng khẽ thở dài một cái, phân phó Thu Vũ: “Mấy ngày này ta ở nhà tĩnh dưỡng, đến mồng ba tháng ba, Chu phu nhân, Hoàng Tam phu nhân, Lâm Đại phu nhân chắc chắn muốn đến thăm ta. Ngươi đi nói một tiếng với Quý Đình tức phụ, xem mấy ngày trong noãn phòng có hoa đẹp gì, đến lúc đó chuyển mấy bồn đến, làm đẹp cho chỗ ta. Lại bảo nàng ấy phái hai ma ma am hiểu chuyện trổ bông trổ hoa, ngày mai theo Tống ma ma đi Trung Cần bá phủ một chuyến, xem trong viện của Cam thái phu nhân có thiếu hoa và cây cảnh không, có chỗ nào cần chăm sóc không!”

Mấy ngày qua, Thập Nhất Nương vẫn phái người chăm sóc hoa cỏ trong viện của Cam Thái phu nhân.

Thu Vũ lên tiếng đi.

Trúc Hương hầu hạ một bên nói: “Phu nhân, gãy xương còn liền với gân. Mặc dù Dương di nương nói người của Dương gia đối xử với di nương không tốt như thế nào. Nhưng xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ vẫn cứ giúp đỡ, đứng ra cầu xin. Người xem Văn di nương thì biết. Chi bằng phu nhân bàn bạc với Hầu gia, đến lúc đó cũng có thể trực tiếp đáp lại Dương di nương, tránh cho Dương di nương lại tìm đến chỗ Hầu gia!”

Tuy đây là một lời khôn khéo, nhưng hàm ý thì ở bên trong.

Chẳng qua là sợ Từ Lệnh Nghi thấy mỹ nhân rơi vào hoàn cảnh khó khăn thì động lòng, không bằng nói trước với Từ Lệnh Nghi, đến lúc đó mình bán ân tình này cho Dương thị, cũng cho Dương thị biết rốt cuộc sức ảnh hưởng của mình lớn nhường nào.

Thập Nhất Nương lại nhìn Trúc Hương, cười cười, nói: “Ta không có ý định giúp Dương di nương việc này.”

Trúc Hương có chút kinh ngạc.

Trúc Hương là người mà Ngũ di nương cho mình, lại luôn thông minh lanh lợi, là phụ tá đắc lực của mình. Thập Nhất Nương thấp giọng nói: “Ngươi nghe hàm ý mà Đại Bảo kia để lộ ra, thì nên biết cha của Dương thị là ai rồi! Ông ta không muốn dẹp rắc rối này như thế nào,mà chỉ một lòng muốn cho những người kia đẹp mặt. Lúc này nghe ra ông ta giống như bị uất ức rất nhiều. Nhưng ngươi nghĩ cẩn thận mà coi, thường ngày chỉ sợ cũng là một kẻ lộng hành ở quê. Người như thế, ta cần gì phải giúp ông ta!”

Trúc Hương nghe khẽ gật đầu, ngượng ngùng nói: “Tại nô tỳ thấy phu nhân một lòng một dạ giúp đỡ Văn di nương. Hiện tại Văn di nương đối với phu nhân đã có bảy, tám phần thành ý…”

“Cũng không phải là tất cả thành ý đều có thể muốn......” Thập Nhất Nương lẩm bẩm đáp một câu, cười khôi phục giọng điệu bình thường, “Văn di nương và Dương di nương khác nhau, Văn thái phu nhân là bị con trai làm cho liên lụy!”

Khuôn mặt của Trúc Hương đã đỏ bừng, thấp giọng nói: “Nô tỳ, nô tỳ biết rồi!”

Thập Nhất Nương không nói gì nữa, chuyển đề tài: “Bên Hổ Phách thật sự không thiếu cái gì à?”

Trúc Hương mới từ chỗ Hổ Phách về.

“Thật không thiếu cái gì ạ......” Trúc Hương cười nói, “Hổ Phách tỷ tỷ nói, tỷ tỷ không hầu hạ trong phủ rồi, nhưng còn có hòm tiền mà phu nhân cho, Quản tỷ phu cũng có tiền công, quần áo, đồ trang sức lại không cần làm thêm, bớt một khoản, trong vòng ba, năm năm sống rất dư dả. Hơn nữa Tân Cúc tỷ tỷ tặng chút quần áo cũ của Trường An, tỷ tỷ cũng làm chút thêu thùa theo Tân Cúc tỷ tỷ mang tới Hỉ Phô bán. Bảo phu nhân đừng lo lắng. Chờ mấy ngày nữa, phu nhân khỏe hơn chút, tỷ ấy sẽ đến thăm phu nhân.”

Mấy nha hoàn gả ra ngoài, năng lực của Quản Thanh kém nhất, Thập Nhất Nương cũng lo lắng cho Hổ Phách nhất. Nghe Trúc Hương nói như thế, Thập Nhất Nương cũng muốn tìm hai bộ quần áo của Cẩn ca nhi để cho Trúc Hương đưa cho Hổ Phách. Sau lại nghĩ, những loại vải kia đều vô cùng quý báu, thực sự thưởng cho Hổ Phách, chỉ sợ Hổ Phách cho con mặc cũng không tự nhiên, đành phải dặn đi dặn lại Trúc Hương: “Ngươi cũng không thể giúp Hổ Phách nói đại khái để qua mắt ta. Có chuyện gì cứ việc nói thẳng!”

Trúc Hương cười luôn miệng bảo đảm.

Phương Khê đi vào: “Phu nhân, Dương di nương, đi Bán Nguyệt Phán!”

Thập Nhất Nương nhíu mày.

Trúc Hương đã nghiêm nghị nói: “Lá gan của Dương di nương thật là lớn!”

Ánh mắt của hai người không khỏi nhìn lên Thập Nhất Nương, chờ Thập Nhất Nương quyết định.

Thập Nhất Nương từ từ đứng lên: “Chúng ta cũng đi xem!”

Con đường mòn của Bán Nguyệt Phán rất hẹp, mặc dù xách đèn lồng, nhưng trong không khí truyền đến tiếng vải rách khiến Dương thị hiểu, sợ rằng chiếc váy xếp nếp màu xanh lá cây mình mới may này đã bị rách mấy chỗ.

Có người nhẹ giọng trách mắng: “Ai!” Dương thị dừng bước, điều chỉnh hô hấp, thấp giọng nói: “Thiếp thân Dương thị, xin vị tiểu ca giúp đỡ bẩm một tiếng, nói có việc gấp gặp Hầu gia.”

Người vừa quát sững sờ trong chốc lát, thấp giọng nói: “Xin di nương chờ một chút, tiểu nhân đây đi bẩm Hầu gia!”

Dương thị nói “Đa tạ”, đứng thẳng người ở tại chỗ.

Trăng mười lăm sáng trăng mười sáu. Nhưng trăng hai mươi bốn năm nay, trăng lưỡi liềm, không có sao, gió thổi qua ngọn cây, lờ mờ, sột soạt, như đặt mình trong sóng to gió lớn tình cảnh nguy nan, cô đơn mà trống trải tịch mịch, cũng không dám cử động chút nào.

Dương thị từng nghe người ta nói thư phòng của trọng thần triều đình giống như Từ Lệnh Nghi, thông thường trong ngoài đều có người có giỏi võ canh gác. Không cẩn thận một cái, liền bị người có mưu đồ bất chính gây rối bắn giết chết…

Trước đây, mình là người Thái hậu ban cho, hiện tại, mình chỉ là cháu gái của tội thần. Nếu có chuyện không may xảy ra, chỉ sợ không có người nào nhớ đến mình!

Nghĩ tới đây, thì càng cảm thấy khoảng thời gian này thật khó khăn. May mà những thứ này cũng không uổng phí.

Có người thấp giọng nói: “Dương di nương, mời đi theo tiểu nhân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.