Thứ Nữ Công Lược

Chương 644: An tĩnh



Qua hai ngày, Hổ Phách nói lại cho Thập Nhất Nương biết.

“Ngũ thiếu gia thường đi dạo ở thư cục, thỉnh thoảng cũng có mua sách. Sau khi mua sách xong thì đến trà lâu bên cạnh, tìm nhã gian ngồi uống trà đọc sách, hoặc xuống đại sảnh của trà lâu nghe bình sách. Ngũ thiếu gia đi thư cục, phần lớn đều là độc lai độc vãng, tại đại sảnh ở trà lâu thì kết giao với hai người thường đi nghe Bình sách. Một vị thiếu gia họ Tôn, là nhân sĩ Giang Nam, phụ thân là hộ bộ cấp sự trung. Một vị khác là Lưu thiếu gia, là nhân sĩ địa phương, phụ thân là tiên sinh phụ tá. Ba người ở chung một chỗ cũng chỉ ngồi cùng bàn nghe Bình sách uống trà với nhau, trò chuyện một chút nhưng cũng không có lui tới với những người khác.” Nói tới đây, nàng dừng lại một chút: “Đương gia nhà Tú Liên nói, xế chiều hôm nay, Ngũ thiếu gia đi thành Đông đến một nơi gọi là Ngũ Liễu Câu, tìm một người tên Liễu Khuê......”

Trong đầu Thập Nhất Nương “ong” một tiếng nổ tung: “Liễu Khuê? Người nào? Ngũ Liêu Câu? Là cái địa phương gì?”

Chuyện năm đó Hổ Phách cũng biết.

“Đương gia nhà Tú Liên nói, Liễu Khuê, nguyên là một trong bốn người hát hí khúc hay nhất ở Yên Kinh, hay đánh bạc, thân thích bằng hữu đều lần lượt bị hắn mượn tiền, dần dần, tất cả mọi người không cùng hắn lui tới nữa. Đào liễu, Liễu Huệ Phương danh chấn Yên Kinh chính là con của hắn. Vì trả tiền đánh bạc, nên từ nhỏ đã bị hắn bán cho gánh hát. Sau khi Liễu Huệ Phương nổi danh, hắn liền đi nhận thân. Nhưng Liễu Huệ Phương không thừa nhận mình là con của Liễu Khuê. Năm đó chuyện này huyên náo rất lớn. Người hơi có chút tên tuổi trong giới Lê viên đều biết chuyện này. Về sau Liễu Huệ Phương bị mất giọng, bị lừa hết tiền tài, thì dọn đi ở cùng với Liễu Khuê. Tám năm trước, Liễu Huệ Phương đi ra ngoài tìm bằng hữu rồi không trở lại nữa. Không bao lâu Liễu Khuê cũng bị bệnh, kéo mấy tháng rồi tạ thế. Vẫn là do hàng xóm giúp đỡ làm tang sự. Hôm nay quan tài còn gửi ở trong miếu không có nơi an táng.” Lại nói, “Bên ngoài Ngũ Liêu Câu có một cái kênh rạch, những người ở đó thì loại người gì cũng có. Trời mưa là một bước bùn, trời nắng là một thân đất. Không có việc gì, người bình thường cũng sẽ không đi đến đó......” Nói đến cuối cùng, giọng nói đã có mấy phần chần chờ.

Cho nên mới ở bên ngoài mua tạm đôi giày để thay!

“Những gã sai vặt tùy thân đâu? Chẳng lẽ cũng chưa có người nào phát hiện hắn đi nơi không nên đi!”, Thập Nhất Nương trầm giọng quát lên, “Cũng không có người nào ngăn cản một câu? Tứ Hỉ các nàng đâu? Có thể tìm tới đó, khẳng định không phải là chuyện một ngày hay hai ngày, cũng không có ai phát hiện hắn khác thường sao?” Nói tới đây, Thập Nhất Nương có chút buồn bực. Nàng đi tới đi lui ở trong phòng, lộ ra vẻ rất tức giận.

Hổ Phách vội nói: “Phu nhân, càng tô càng đen.” Giọng nói của nàng rất nhẹ: “Có một số việc, nô tỳ không để cho đương gia Tú Liên đi nghe ngóng! Nếu ngài muốn biết, ta sẽ lặng lẽ đi hỏi thăm!” Lại nói” “Tứ Hỉ là một người ổn thỏa. Ngũ thiếu gia giấu diếm được nàng, chắc hẳn đã sớm có chủ ý, nô tỳ xem chuyện này......”

Là ý nói, Từ Tự Giới đã sớm lưu ý để không cho người khác biết. Nếu hỏi thăm, thì nhất định sẽ kinh động đến hắn.

Thập Nhất Nương nghĩ đến nàng năm lần bảy lượt hỏi hắn, hắn cũng không nói.

Giờ phút này đi truy cứu trách nhiệm của ai thì hiển nhiên là không sáng suốt. Việc cấp bách là phải biết rốt cuộc là Từ Tự Giới đã biết bao nhiêu rồi? Trong lòng hắn nghĩ như thế nào? Hắn ngày càng gầy gò chỉ sợ là không thoát khỏi liên quan đến chuyện này!

Nghĩ tới những thứ này, Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy một khắc cũng đợi không được. Nàng đứng dậy đi ra ngoài: “Chúng ta đi xem một chút!”

Hổ Phách không dám để cho người khác đi theo, nên nàng đi cùng Thập Nhất Nương đến ngoại viện.

Từ Tự Giới đi đến chỗ của Từ Tự Truân.

Thập Nhất Nương lại đi đến Đạm Đỗ trai.

Từ Tự Giới không có ở đây.

Nghe nói Thập Nhất Nương tìm Từ Tự Giới, Từ Tự Truân sửng sốt. Sau đó vịn tay Thập Nhất Nương đi đến ngồi trên đại kháng gần cửa sổ: “Binh bộ Thị Lang Trác đại nhân từ quan về quê, phụ thân bảo con và hắn cùng đi tiễn đưa Trác đại nhân. Nhưng hết lần này tới lần khác Bạch tổng quản bên kia lại sai người tới, nói hai tửu lâu bên cạnh nơi tổ chức hội hoa đăng có nhã gian đều có vị trí không tệ, để cho con đi xem cái nào tốt hơn. Con sợ nếu mình đi ra ngoài thì phụ thân không tìm được người, nên để cho Ngũ đệ đi thay ta.” Vừa nói, vừa gọi gã sai vặt Vương Thụ “Đi ra cửa chờ, khi nào Ngũ thiếu gia trở lại thì lập tức trở về bẩm báo với ta.”

Vương Thụ lên tiếng đi.

Thập Nhất Nương nhìn nụ cười có chút khẩn trương của Từ Tự Truân, liền nổi lên nghi ngờ.

Nàng quyết định chờ Từ Tự Giới trở lại.

“Lúc này, nhã gian có thể ngắm đèn hoa đăng có lẽ hơi khó đặt a?” Thập Nhất Nương nói chuyện với Từ Tự Truân: “Còn có thể lựa chọn cái mình ưa thích hay sao?”

“Những tửu lâu kia rất khôn khéo ạ!” Từ Tự Truân tự mình rót trà cho Thập Nhất Nương, rồi ngồi ở ghế con bên cạnh nói, “Hội đèn lồng hàng năm đều sẽ có rất nhiều người đi ngắm đèn. Bọn họ sợ mình đắc tội với người không thể đắc tội nổi, nên len lén giữ lại mấy nhã gian có vị trí tương đối khá để chuẩn bị cho lúc cấp bách.”

“A!”, Thập Nhất Nương cười nói, “Không nghĩ tới ngay cả điều này Truân ca nhi cũng biết!”

Truân ca nhi thẹn thùng nói: “Con chỉ là nghe Bạch tổng quản nói thôi.” Lại nói, “Bạch tổng quản còn nói, phải phòng ngừa chu đáo. Đến lúc đó không chỉ đem tên tuổi của phủ chúng ta báo rõ, còn phải hỏi thăm rõ ràng những nhã gian bên cạnh là nhà ai đặt. Có chuyện gì, những người đó cũng sẽ có điều cố kỵ......”

Hai người trò chuyện, đã qua hơn một canh giờ cũng không thấy Vương Thụ quay lại, càng không thấy Từ Lệnh Nghi gọi đi.

Từ Tự Truân bắt đầu có chút không yên lòng.

Cẩn ca nhi chạy tới: “Mẹ, mẹ, con đã viết xong chữ rồi.” Một bộ dáng tranh công: “Con viết xong chữ mới rời khỏi thư phòng!”

Kể từ khi hắn bị phạt, lúc đầu mỗi ngày Thập Nhất Nương đều phụng bồi hắn tô chữ từ đầu tới cuối buổi, về sau thì giữa buổi sẽ thỉnh thoảng đi ra ngoài vài chuyến. Hôm nay là lần đầu tiên không cùng hắn tô chữ.

“Thật sự a!” Thập Nhất Nương cười nhẹ nhàng kéo nhi tử, “Không tệ, không tệ!”

“Ca ca thưởng đệ Phật thủ làm bằng hoàng ngọc nhé!”, Từ Tự Truân ở một bên góp vui.

Cẩn ca nhi nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nhưng nhìn thấy Thập Nhất Nương không nói gì, hắn do dự một hồi lâu, lúc này mới thấp giọng nói: “Không cần! Mẹ nói: ‘Đệ không thể tùy tiện lấy đồ của người khác, càng không thể đoạt đồ tốt của người khác!”

“Là ca ca đưa cho đệ, cũng không phải là đệ đòi!”, Từ Tự Truân kéo tay của Cẩn ca nhi, “Phật thủ kia để ở trên thư án của ta, đệ đi nhìn xem thích hay là không thích?”, “Đệ không đi!” Cẩn ca nhi vẫn không nhúc nhích, giọng điệu lộ ra vẻ có chút hữu khí vô lực.

Thập Nhất Nương âm thầm gật đầu: “Truân ca nhi, con không cần nuông chiều hắn như vậy. Hắn chỉ làm xong một phần mà thôi.” Vừa nói, vừa thân mật ôm bả vai của nhi tử: “Nhưng mà con có thể nghe lời mẹ, hết sức chuyên tâm tô chữ, mẹ sẽ thưởng cho con —— buổi tối hôm nay chúng ta làm thịt viên kho tàuăn, có được hay không?”

“Được ạ!” Thấy mẫu thân khen ngợi hành động của mình, Cẩn ca nhi cao hứng trở lại, “Con muốn ăn ba miếng!”,

“Lúc nào nương không để cho con ăn hết!” Thập Nhất Nương bật cười.

Từ Tự Truân, và tất cả những người hầu hạ trong phòng đều nở nụ cười.

Vương Thụ nôn nóng hừng hực chạy đi vào: “Ngũ thiếu gia đã trở lại!”

Từ Tự Truân vừa nghe, trên mặt lộ vui mừng, đằng một cái đứng lên: “Mau để cho Ngũ thiếu gia đi vào, mẫu thân đợi hắn cả một buổi chiều rồi đây này!” kích động như thế!

Thập Nhất Nương híp mắt nhìn.

Cảm giác được mẫu thân quăng tới ánh mắt khác thường. Từ Tự Truân có chút bất an ngồi xuống: “Mẹ, con sợ ngài chờ lâu......”, bộ dạng hơi có chút chột dạ.

Thập Nhất Nương cười không lên tiếng.

Vương Thụ đón Từ Tự Giới đi vào.

Sắc mặt Từ Tự Giới tái nhợt, hô một tiếng”Mẫu thân”, rồi cúi đầu không nói một lời.

“Không phải là đệ đi giúp ta nhìn nhã gian sao?” Giọng nói của Từ Tự Truân có chút vô cùng lo lắng: “Như thế nào? Chọn được gian nào rồi?”

“Đệ, đệ......” Mặt hắn đỏ bừng lên, nhìn Thập Nhất Nương một chút, lại nhìn Từ Tự Truân một chút, nói lắp hồi lâu cũng không nói ra được một câu.

Giới ca nhi, chưa từng nói dối với nàng.

Thập Nhất Nương nhẹ nhàng thở dài ở trong lòng, đứng lên: “Tốt lắm, ta đi ngoại viện, cũng chỉ là muốn xem hai huynh đệ các con một chút thôi. Hai huynh đệ các con đã không muốn nói thì ta đi về trước vậy. Chuyện hội đèn lồng, các con hãy để tâm vào một chút, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện lộn xộn mới được.”

Từ Tự Truân thở phào nhẹ nhõm, nhưng Từ Tự Giới lại lộ ra vẻ xấu hổ, lúc Thập Nhất Nương đi ra thậm chí còn lôi kéo ống tay áo của Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, con, con......”, Thập Nhất Nương lẳng lặng đứng ở nơi đó, mang theo kiên nhẫn vô hạn.

Vẻ mặt Từ Tự Giới tối tăm không rõ, cuối cùng vẫn không nói ra được đến miệng.

Thập Nhất Nương thân mật ôm Từ Tự Giới, cười ra khỏi Đạm Đỗ trai.

Từ Tự Truân lôi Từ Tự Giới đi về phía nội thất. Vừa đi, vừa phân phó Vương Thụ: “Ngươi canh giữ ở bên ngoài, ai tới cũng không cho vào!”

Vương Thụ đáp một tiếng.

Từ Tự Truân đã “cạch” một tiếng đóng cửa lại.

“Đệ đã đi đâu?” Ít khi Từ Tự Truân tỏ ra nghiêm túc như thế: “Hai ngày này ta đi tìm đệ, Tứ Hỉ đều nói đệ đi thư cục. Gã sai vặt thiếp thân lại nói đệ đi trà lâu nghe Bình sách. Đã xảy ra chuyện gì?”

Từ Tự Giới cúi đầu nhìn gạch đá xanh dưới chân, nhưng không nói lời nào.

“Có phải đệ chọc họa gì ở bên ngoài rồi hay không?” Từ Tự Truân suy nghĩ một chút, nói: “Coi như là như vậy, đệ cũng có thể nói cho ta nghe mới đúng… Ta sẽ để Cao Bàn hoặc là Đào Thành giúp chúng ta đi xử trí, sẽ không kinh động đến người trong phủ.”

Từ Tự Giới không nói lời nào, tiếp tục giữ vững trầm mặc.

“Tốt, đệ không nói, ta đây không thể làm gì khác hơn là......, không thể làm gì khác hơn là............” Không thể làm gì khác hơn là hồi lâu, cũng không biết làm như thế nào tốt.

Từ Tự Truân gấp đến độ dậm chân, đem chuyện Thập Nhất Nương ngồi đến trưa khi hắn đi vắng nói cho Từ Tự Giới biết: “...... Chẳng lẽ đệ muốn thời thời khắc khắc mẫu thân đều chờ đợi lo lắng cho đệ sao?”

“Không phải, không phải!” Từ Tự Giới ngẩng đầu lên, trong mắt tất cả đều là sợ hãi, “Đệ chính là không muốn khiến mẫu thân lo lắng cho đệ......” Lại nghĩ đến bộ dáng mới vừa rồi của Thập Nhất Nương khi chờ hắn mở miệng nói chuyện, hốc mắt không nhịn được đã ướt át: “Đệ không thể nói, không thể nói!”, hắn ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc huh u lên, “Không phải là đệ muốn đi tìm nàng, đệ chỉ muốn biết nàng là người như thế nào......,đệ từ đâu tới đây...... Mẫu thân đối đãi với đệ như con ruột thịt, đệ sợ người biết rồi sẽ thương tâm...... Nhưng vẫn không nhịn được...... Không nghĩ tới nàng là một nữ tử như vậy.... Phụ thân nhất định là trúng kế của nàng...... Nếu như đệ không phải là...... Mẫu thân có thể sẽ không quan tâm đến đệ nữa......”

Lộn xộn khó hiểu, lúc đầu Từ Tự Truân một câu cũng không hiểu.

Hỏi Từ Tự Giới, hắn chỉ im lặng chảy nước mắt, mím môi lại thật chặt.

Như có đá lửa tạo thành ánh sáng bên trong, Từ Tự Truân nhớ lại chuyện khi còn bé....

Hắn đứng ở nơi đó, sững sờ nhìn Từ Tự Giới, im lặng hồi lâu.

———

Thập Nhất Nương ra ngoài rồi phân phó Hổ Phách: “Ngươi bảo Vạn Đại Hiển tới gặp ta!”

Hổ Phách phúc thân đi.

Nhưng mấy ngày kế tiếp, Từ Tự Giới đều ngoan ngoãn đi học, nơi nào cũng không đi.

Thập Nhất Nương đang cảm thấy kỳ quái, thì ngược lại Từ Tự Truân bắt đầu đi ra ngoài liên tiếp.

Nàng không khỏi nhíu mày, hỏi Từ Lệnh Nghi: “Hầu gia giao rất nhiều chuyện để Truân ca nhi đi làm sao?”

“Không phải là hắn muốn dẫn mấy người Cẩn ca nhi đi ra ngoài chơi hội đèn lồng sao?” Từ Lệnh Nghi đang nhìn tập chữ mà mấy ngày nay Cẩn ca nhi tô, giọng nói lộ ra vẻ rất tùy ý: “Nói là để ngừa vạn nhất, còn đi tới nơi xem một chút. Khó khi hắn để ý như vậy, nên ta liền đồng ý”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.