Thứ Nữ Công Lược

Chương 72: Anh đào (Hạ)



Không biết vì cái gì, San Hô các nàng nhìn thấy vậy thì tất cả ánh mắt đều chát chát, thậm chí Phỉ Thúy còn nghiêng mặt lau trộm khóe mắt.

Lạc Kiều đã nhớ đến buổi sáng việc mình nhìn thấy Tứ gia đưa tiền cho Tiểu Lục Tử.

Nhưng vào lúc này, ai có thể lên tiếng……

Biểu tình của nàng âm tình bất định, một hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Ta đi nói cùng Tứ gia.”

San Hô kéo nàng:” Tứ gia nếu muốn ra mặt vì Đích Cẩm, thì lúc Đích Cẩm bị lôi ra đã xuất đầu……”

Lạc Kiều do dự một lúc lâu sau, cuối cùng đi theo San Hô trở về phòng.

Nhưng lên giường, lại lăn qua lộn lại ngủ không được.

Ở cùng nàng trong một phòng chính là San Hô, bị nàng quấy rầy không thể ngủ được, ngáp dài nói: “Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, mau ngủ đi! Dù sao thì cũng qua rồi.”

San Hô càng nói như vậy, Lạc Kiều càng bất an. Nàng dứt khoát mặc xiêm y đứng dậy, nhờ ánh trăng đến gian ngoài rót chén nước, đứng ở bên cạnh cái bàn tiểu khẩu nhỏ cái miệng nhỏ uống một ngụm.

Qua một hồi lâu, Lạc Kiều cảm thấy trên người có chút lạnh, đang muốn xoay người vào nhà, thấy Đại Mạo xoa mắt đi đến.” Ai nha!” Nàng nhất thời không thấy rõ, hoảng sợ. Lạc Kiều vội cười đáp:” Là ta, Lạc Kiều.”

” Hóa ra là Lạc tỷ tỷ.” Đại Mạo thở phào nhẹ nhõm,” Ngươi cũng đi ra uống trà a!”

Lạc Kiều không yên lòng ” Ân” một câu, nàng xem Đại Mạo nhẹ chân nhẹ tay rót trà, nghĩ đến nàng bình thường cũng thật cẩn thận như vậy, không nói nhiều lời lắm, trong lòng khẽ động, không khỏi nói:” Đại Mạo, ngươi tin tưởng là Đích Cẩm ăn vụng anh đào sao?” Đại Mạo giật mình. Có lẽ là trong lòng nàng cũng giống như Lạc Kiều có nghi vấn, có lẽ là trong bóng đêm con người trở nên yếu đuối…………

Nàng thấp giọng nói:” Bình thường Tứ gia đến thỉnh an đại thái thái Đích Cẩm cũng đi theo, cái khác thì ta không dám nói, nhưng chuyện ăn vụng anh đào như vậy, chắc là không thể nào…… Huống chi, còn đem anh đào chưa có ăn xong đặt ở trong ngăn tủ như thế…… Ta nhớ rõ chiếc đĩa bày anh đào là cái đĩa men điềm bạch ……”

Giống như gặp tri âm.

Lạc Kiều liền đem chuyện buổi sáng nhìn thấy Tứ gia đi tìm Tiểu Lục Tử nhờ mua đồ vật này nọ nói cho Đại Mạo:”…… Lúc trước ta nghe người ta nói, Tứ gia cùng Đích Cẩm rất tốt. Ngươi nói, có phải là Tứ gia mua về để lấy lòng Đích Cẩm hay không?”

“Như vậy, chẳng phải là oan uổng cho Đích Cẩm sao?” Đại Mạo càng nghe càng cảm thấy việc này có chút kỳ quặc.

” Ta nghĩ đi nói cùng Tứ gia…” Lạc Kiều chưa từ bỏ ý định, muốn được Đại Mạo ủng hộ.

Đại Mạo do dự một lúc lâu sau, nói:” Nếu không, để ta đi cùng tỷ tỷ đi?”

Lạc Kiều nghe xong liền quyết tâm đi.

Cũng may đều trụ trong một cái viện, hai người đi gõ cửa sổ La Chấn Thanh.

Lập tức có thanh âm cảnh giác nói:” Ai?”

Thanh âm thực thấp, phản ứng rất nhanh. Hiển nhiên người trong phòng căn bản không có ngủ.

“Tứ gia, ta là Lạc Kiều.” Lạc Kiều đứng bên cửa sổ thấp giọng nói,” Ta có việc tìm ngài!”

” Cái gì, chuyện gì?” thanh âm La Chấn Thanh có vẻ lắp bắp,” Có việc gì ngày mai rồi nói!”

Lạc Kiều cùng Đại Mạo không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái.

“Xuân tiêu trời lạnh, chỉ sợ Đích Cẩm chịu không nổi, Tứ gia nên nghĩ biện pháp mang cho Đích Cẩm chiếc chăn mỏng chống lạnh đi!”

“Ta biết.” La Chấn Thanh trả lời một câu có chút cô đơn, rồi không nói ra tiếng.

Lạc Kiều đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy đêm khuya cuối xuân lạnh thấu xương.

……

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương đi thỉnh an đại thái thái.

Từ lúc hôn sự của Ngũ Nương được định xong về sau, tâm tình thiện lương của Ngũ Nương giống như quay trở lại, còn hơn ngày xưa, đối với Thập Nhất Nương rộng lượng hơn rất nhiều.

Hai người vào nhà, đại thái thái do Hứa mama hầu hạ ngồi ở trên kháng uống trà.

Cảnh tượng này tuy giống như bình thường không có gì khác biệt, nhưng cũng không biết vì cái gì, Thập Nhất Nương cảm giác thần sắc đại thái thái hôm nay có vài phần mỏi mệt.

Thấy Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương, đại thái thái biểu tình thản nhiên:” Các ngươi đến đây!”

” Mẫu thân!” Hai người khom đầu gối hành lễ cấp đại thái thái.

” Ngồi đi!” Đại thái thái gật gật đầu,” Ăn điểm tâm chưa!”

” Đã ăn qua.” Hai người hai miệng đồng thanh đáp lời, ngồi ở ghế con bên cạnh kháng đại thái thái.

Ngũ Nương đáp:” Mẫu thân tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Đại thái thái liền lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngũ Nương một cái.

Ngũ Nương không hiểu ra sao, không biết những lời này của mình nói sai chỗ nào rồi.

Trong lòng đang sợ hãi, thì Hưu ca đến đây.

Trên mặt Đại thái thái lập tức tan băng, đợi hỏi an Hưu ca xong, lập tức đem hắn ôm đến kháng:” Buổi sáng ăn gì?”

Hưu ca lại nói:” Tổ mẫu, anh đào ăn ngon.”

Mọi người ngẩn ra.

Đại phu nhân, liền thật cẩn thận hỏi Hưu ca:” Anh đào trong nhĩ phòng tổ mẫu, là ngươi ăn?”

Hưu ca nhìn thấy thần sắc mẫu thân không tốt, vội trốn vào trong lòng đại thái thái:” Anh đào tổ mẫu ăn ngon, của nương cấp ăn cũng ngon…”

Sắc mặt Đại phu nhân lập tức trở nên rất khó xem:” Nương, ta không biết…. Ta không có nghĩ đến… Từ giờ trở về sau nhất định giáo huấn hắn thật tốt.”

” Tốt lắm, tốt lắm, cũng không phải là đại sự gì.” Đại thái thái cười a a nhìn tôn tử nhào vào trong lòng mình,” Anh đào nhìn đẹp lại ăn ngon, người lớn còn yêu, huống chi là đứa nhỏ.”

” Nương, quân tử có cái nên làm có cái không nên làm.” Sắc mặt Đại phu nhân thật không tốt,” Hắn muốn ăn cái gì, cứ thoải mái nói, ai không cho hắn ăn, lại cố tình lén lút chuồn vào trong nhĩ phòng ngài…”

Đại thái thái nghe có chút mất hứng.

Đại phu nhân, nhìn thấy, vội kiềm chế, nhìn nhũ nương Hưu ca:” Ngươi chắm sóc đứa nhỏ như thế nào? Trên bàn còn có cái đĩa men điềm bạch đâu?”

Nhũ nương miễn cưỡng nói:” Ta, ta không biết.”

Hưu ca nghe xong liền muốn đi xuống.

Hắn” Đặng đặng đặng” chạy đến bên một cái kỷ trà nhỏ, rút mấy ngăn kéo, lấy ra một cái đĩa men Điềm bạch:” Các ngươi tìm khắp nơi không thấy!”

Đại phu nhân, tức giận đến toàn thân phát run, nhưng cái gì cũng không thể nói.

Đại thái thái liền cười rộ lên:” Vẫn là Hưu ca chúng ta thông minh.”

Hưu ca liền từ trong ngăn kéo kia lấy ra mấy trái anh đào:” Dành cho Truân ca ăn.” Còn mân miệng cười, bộ dáng thực đắc ý.

Đại thái thái vừa nghe, ánh mắt lập tức đỏ lên, đứng dậy ôm Hưu ca:” Đứa nhỏ ngoan, thật sự là đứa nhỏ ngoan.” Nói còn chưa dứt lời, nước mắt đã nhịn không được rơi xuống.

Làm Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương không hiểu ra sao, không biết chuyện gì vừa xảy ra!

Đại phu nhân, vội thương lượng đại thái thái:” Vậy ngài xem, Đích Cẩm nàng ấy……”

Nghe Đại phu nhân, nhắc tới tên Đích Cẩm, vẻ mặt Ngũ Nương không khỏi kinh ngạc.

Đại thái thái đã lạnh lùng cười:” Cho Hàng mama đến hỏi, anh đào kia là từ đâu đến?”

Trước tiên trên thị trường anh đào phải mười lượng bạc một cân, người bình thường căn bản không có khả năng mua được. Chỉ có thể là La Chấn Thanh. Khó trách ngày hôm qua hắn đến chỗ mình mượn bạc? Khó trách Đích Cẩm bị nhốt nhưng hắn không dám lên tiếng? Mua đồ vật này nọ không hiếu kính cha nương trước lại đem cho nha hoàn……

Đại phu nhân, lập tức hiểu được ý tứ đại thái thái, gật đầu, đang muốn đi phân phó Hàng mama, đã có tiểu nha hoàn bẩm:” Đại thái thái, Hàng mama đến đây!”

” Cho nàng tiến vào!” Lời đại thái thái vừa mới dứt, Hàng mama ba bước mà như hai bước đi đến.

Thấy Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương, nàng giật mình, thần sắc có vài phần do dự.

Đại thái thái thấy rõ ràng, liền phân phó Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương:” Các ngươi vào nhà nghỉ đi!”

Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương trả lời mà đi.

Hàng mama bên tai Đại phu nhân, thấp giọng nói:”Đích Cẩm giống như có bầu……”

Đại phu nhân, sắc mặt đại biến, nói thì thầm với đại thái thái.

Đại thái thái nghe xong lạnh lùng cười:” Không thể tưởng tượng được, Tứ gia chúng ta còn có bổn sự này! Hắn cũng biết?”

Hàng mama thấp giọng nói:”Đích Cẩm nói người đó không biết……”

” Vậy nói cho Tứ gia chúng ta!” Trong đáy mắt Đại thái thái tất cả đều là sắc bén.

Hưu ca nhìn thấy sợ hãi, có chút sợ hãi kêu một tiếng” Tổ mẫu”.

Đại thái thái cười, sờ sờ Hưu ca đầu, bình tĩnh nói với Đại phu nhân: “Tìm nhân nha tử (người môi giới) đến đây đi!”

Đại phu nhân, nhìn bà bà, vẻ mặt khiếp sợ.

……

Ngũ Nương từ trong phòng đại thái thái đi ra, vội vàng nói với Thập Nhất Nương “Ta đi nhìn Tứ đệ”, liền mang theo Tử Vi cùng Tử Uyển đi chỗ La Chấn Thanh.

Thập Nhất Nương liền đưa ánh mắt cho Hổ Phách, sau đó cùng Đông Thanh trở về phòng.

Chỉ chốc lát, Hổ Phách trở về.

Mặt nàng còn lưu lại vẻ khiếp sợ:” Nói là ngày hôm qua Vĩnh Bình Hầu phủ tặng anh đào đến, đại thái thái giữ một mâm cho Đại lão gia ở nhĩ phòng, ai biết Đại lão gia trở về không thấy. Cuối cùng từ trong ngăn tủ của Đích Cẩm lục soát ra mấy quả anh đào. Đại thái thái tưởng Đích Cẩm ăn vụng, Đem nhốt đến sài phòng.”

Thập Nhất Nương liền thở dài nhẹ nhõm một hơi:” Hoàn hảo Hưu ca chính mình nói ra, bằng không thật sự là oan chết người! Bất quá, Đích Cẩm từ chỗ nào có anh đào…… Hai ngày nay anh đào mới vừa ra thị trường, hẳn là rất quý đi?”

Hổ Phách biểu tình có chút kỳ quái:” Là Tứ gia mua!”

Thập Nhất Nương muốn nói lại thôi.

Nàng đã sớm nghe nói La Chấn Thanh đối với Đích Cẩm không giống với……

“Đại thái thái tức giận khủng khiếp.” Hổ Phách nói,”Cho Đại phu nhân, đi tìm nhân nha tử, phải đem Đích Cẩm bán!”

Thập Nhất Nương thật giật mình, nhưng nghĩ lại, tuy cảm thấy ngoài dự kiến, nhưng bên trong cũng hợp lý.

Ở trong tâm lý đại thái thái, nam nhân không tốt, chỉ sợ đều là do nữ nhân dụ dỗ, đều là do nữ nhân không biết xấu hổ muốn trèo cao. Ngẫm lại Đào Chi bị Đại phu nhân đuổi về nhà mẹ đẻ. Bất quá là nói cùng Đại lão gia mấy câu, đã bị kêu đánh kêu giết. Từ đó có thể nhìn ra được tâm tính của đại thái thái.

Nàng không khỏi thở dài một hơi.

Đông Thanh lệ hoen bờ mi: “Đích Cẩm là người rất cẩn thận như vậy……”

“Thành thật cẩn thận có ích lợi gì!” Hổ Phách giống như rất bức xúc, lần đầu tiên ở trước mặt Thập Nhất Nương nói chuyện vượt quá giới hạn,” Tứ gia luôn luôn thương hương tiếc ngọc, nha hoàn bên người không khỏi hi hi ha ha không có giới hạn. Đích Cẩm là đại nha hoàn, có khi nói quá vài câu, Tứ gia còn che chở con đĩ nhỏ…… Ai biết trong này có chút kỳ quặc gì? Hơn nữa buổi tối ngày hôm qua Đích Cẩm bị nhốt đến sài phòng, nếu Tứ gia thiệt tình bảo vệ Đích Cẩm, đã sớm hướng thái thái cầu tình, làm sao để chuyện này kéo dài quá một buổi tối, mà vẫn im hơi lặng tiếng!”

Thập Nhất Nương nghe xong thì ngẩn ra.

Không nghĩ tới Hổ Phách lại nói một phen như vậy…… Nhưng rất có đạo lý.

Đông Thanh nghe xong lại lắc đầu:” Tứ gia cũng là bất đắc dĩ! Hắn là Bồ Tát qua sông, tự thân mình còn khó bảo toàn……”

Hổ Phách không nghĩ tranh luận cùng Đông Thanh, muốn nói lại thôi.

Đông Thanh đã thấp giọng nói:” Đáng tiếc, Đích Cẩm lớn tuổi, nhà tử tế nghe nói là từ nhà chúng ta bán ra ngoài, chỉ sợ sẽ không muốn……” Ngụ ý, Đích Cẩm bán ra ngoài, cũng sẽ không bán đến chỗ gì tốt đi.

Trong phòng không khí càng thấy nặng nề.

Thập Nhất Nương cười nói:” Các ngươi cũng không cần lo lắng, Ngũ tỷ ở trước mặt mẫu thân luôn luôn có tiếng nói, huống chi Đích Cẩm không phải là người tính tình lỗ mãng, nói không chừng mẫu thân hết giận, việc này cũng trôi qua.”

Lời của nàng còn chưa nói xong, đột nhiên có một tiếng kêu thê thảm xa xa truyền đến.

Mọi người thần sắc rùng mình, trong lòng mơ hồ cảm thấy được đó là thanh âm Đích Cẩm.

Nhưng này thanh âm rất nhanh liền chấm dứt, bốn phía lại khôi phục sự im lặng vỗn có.

Không biết vì cái gì, tất cả mọi người trong lòng đều sợ hãi.

Trong lúc nhất thời, trong phòng trầm tĩnh như nước.

Ngẩng đầu, mặt Đông Thanh đã đầy lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.