Thứ Nữ Công Lược

Chương 751: Canh gác (trung)



Editor: Pthu

Beta: Tiểu Tuyền

“Mau gọi vào đây.” Không đợi Từ Lệnh Nghi phân phó, Thập Nhất Nương đã vội vàng nói.

Gã sai vặt kia vội chạy đi.

“Hơn phân nửa là Dụ ca nhi đoán mấy ngày này Cẩn ca nhi sẽ phải lên đường rồi.”  Thập Nhất Nương cười nói, “Mấy ngày trước lúc vợ của Dụ ca nhi sai người đưa củ ấu, hạt sen tới cho chúng ta, cũng không có nhắc tới chuyện tặng đồ cho Cẩn ca nhi.”

Giữa huynh đệ nên hòa hòa thua65n thuận, giúp đỡ lẫn nhau.

Từ Lệnh Nghi gật đầu.

Gã sai vặt dẫn hai bà tử đi vào, một người trong đó là ma ma bên người Hạng ma ma- Hạng thị.

Hai bà tử cung kính mà hành lễ, rất vui vẻ mà chúc mừng Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương

“Mấy ngày trước mới biết được Lục thiếu gia làm Tổng đốc của Quý Châu, Nhị thiếu gia nhà chúng ta cao hứng không biết bao nhiêu. Trong đêm liền sai chúng ta vào kinh, cuối cùng trước khi mặt trời xuống núi là vào thành.” Hạng ma ma cười, hai tay nâng lên một cái hộp dùng vải lụa màu xanh bao bọc, “Đây là trình nghi Nhị thiếu gia nhà chúng ta tặng Lục thiếu gia, còn nói, chúc Lục thiếu gia tiền đồ như gấm, thuận đường xuôi gió.”  Lại nâng một cái bao bọc vải lên, “Đây là Nhị thiếu phu nhân nhà chúng ta làm vài món quần áo mùa thu cho Lục thiếu gia, nói là làm vội vàng, có chỗ không được ổn thỏa, kính xin Lục thiếu gia thông cảm nhiều một chút.”

Lãnh Hương tiến lên nhận, Thập Nhất Nương bảo Hàm Tiếu mang ghế con ra cho hai bà tử ngồi xuống nói chuyện, hỏi chút ít chuyện nhà.

Biết cả nhà Từ Tự Dụ quen sống ở Gia Hưng, tháng sáu ở phủ Gia Hưng mưa to, Từ Tự Dụ có công tổ chức cho tráng đinh bảo vệ đê, tri phủ dần dần coi trọng hắn, nàng cũng vui mừng theo: “Bây giờ cũng không còn sớm, hôm nay các ngươi nghỉ ngơi ở trong phủ, sáng sớm ngày mai đi vấn an Thái phu nhân và Nhị phu nhân, cho các nàng biết để cùng cao hứng theo.”

Hai bà tử cười đáp “Vâng”, đi theo Lãnh Hương lui xuống.

Từ Lệnh Nghi hỏi tới Từ Tự Cẩn: “… Sao vẫn chưa về? Ta còn có chuyện nói với hắn.”

Mặc dù Lại Bộ thư thả chút ít thời gian, nhưng nếu không lên đường, chỉ sợ không kịp đến Quý Châu. Sáng sớm ngày mai từ biệt tổ tông, Từ Tự Cẩn sẽ phải lên đường đi Quý Châu. Thập Nhất Nương đang muốn đi xem một chút hành lý đã chuẩn bị như thế nào, nghe vậy nói: “Trường An có vào nói. Nói là buổi tối ngày hôm nay Cẩn ca nhi muốn cùng bọn Đóa Tốn tụ tập một chút, tối nay trở về. Hầu gia có chuyện gì muốn nói với hắn? Hay là, Hầu gia đi với ta xem một chút?” Vừa nói, vừa phân phó Hàm Tiếu cầm đồ của vợ chồng Từ Tự Dụ mang tới.

“Cũng được!” Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, đi cùng Thập Nhất Nương tới Thanh Ngâm Cư.

A Kim và Tùy Phong đang kiểm kê đồ, nhìn thấy Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương, hai người vội cất sổ, tiến lên hành lễ.

“Đồ còn chưa có thu dọn xong sao?” Từ Lệnh Nghi nói.

“Đã thu dọn xong!” A Kim cười nói, “Nô tỳ sợ bỏ quên thứ gì, nên kiểm tra một lần với Tùy Phong.”

Lần này, A Kim và Tùy Phong cũng đi theo Từ Tự Cẩn tới Quý Châu.

Thập Nhất Nương thấy những cái rương hòm kia, nghĩ đến nhi tử lập tức sẽ phải đi rồi, tâm tình đột nhiên xuống thấp: “Cũng không biết lúc nào thì mới có thể trở về!”

Từ Lệnh Nghi an ủi nàng: “Hắn bây giờ là quan to Tam phẩm, hàng năm phải tiến kinh khảo thuyên, so với trước kia lúc hắn ở Quý Châu còn tốt hơn nhiều.”

*Khảo thuyên 考 诠: kiểm tra, giải thích, được hiểu là vào kinh để trình bày, giải thích cho vua chúa chuyện xảy ra tại khu vực mình quản lý.

Vừa nghĩ như vậy, Thập Nhất Nương thở ra một hơi thật dài, tâm tình khá hơn một chút.

Từ Lệnh Nghi cùng nàng ngồi lên giường lớn gần cửa sổ chờ Từ Tự Cẩn.

“Tôn lão Hầu gia hôm nay thương lượng với ta, muốn cho Thành ca nhi đi theo Cẩn ca nhi tới Quý Châu!”

Đổi lại là mình, cũng sẽ lựa chọn như vậy. Thập Nhất Nương đã đoán được từ sớm, trầm ngâm nói: “Vậy Tiếu ca nhi đâu? Để ở nhà sao?”

“Tôn lão Hầu gia muốn cho nó đi Hà Nam Đô Ti” Từ Lệnh Nghi nói, “Tôn lão Hầu gia từng quản lý trung quân phủ đô đốc, có vài người bạn cũ ở lại Hà Nam, cộng thêm tổng binh Hà Nam cũng có chút giao tình với ta… để cho hắn đi rèn luyện mấy năm, học chút bản lĩnh thực sự, sau đó lại vào đại doanh Tây Sơn.”

Như vậy cũng tốt.

Thập Nhất Nương khẽ cười.

Vợ chồng Từ Lệnh Khoan tới.

Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

“Chỉ sợ tới vì Thành ca nhi!” Từ Lệnh Nghi cười, cùng Thập Nhất Nương đi phòng khách.

“Không ngờ Tứ Ca và Tứ tẩu cũng ở đây!” Từ Lệnh Khoan cười dài, cùng ca ca, tẩu tử chào hỏi, mọi người cười ngồi xuống, A Kim dẫn tiểu nha hoàn lên dâng trà bánh, Ngũ phu nhân khéo léo hỏi tới Từ Tự Cẩn: “Sao không có ở nhà? Không phải là nói mau sẽ đi rồi sao?”

Thập Nhất Nương nói lại tình huống một lần nữa.

Ngũ phu nhân còn muốn hỏi cái gì, Từ Lệnh Khoan lại cảm thấy giữa huynh đệ không cần phải khách khí như vậy, không chờ Ngũ phu nhân mở miệng, đi thẳng vào vấn đề nói với Từ Lệnh Nghi mục đích tới đây: “…Thành ca nhi không thể so sánh với Sân ca nhi, năm nay nó mới mười hai tuổi, lại đang ở ngoại viện, đều là tam thiên lưỡng đầu(*) chạy vào nội viện, Cẩn ca nhi lại mới tới Quý Châu, nhiều việc, sao có thể ngày nào cũng dán mắt vào Thành ca nhi. Ta thấy, không bằng để cho Thành ca nhi ở lại qua tết thì đi. Như vậy Cẩn ca nhi cũng đã thu xếp ổn thỏa rồi, Thành ca nhi cũng có cái chuẩn bị, chúng ta cũng tiện xử lý trước chuyện của Sân ca nhi.”

Hiển nhiên là Từ Lệnh Nghi đáp ứng.

Ngũ phu nhân lại thở một hơi thật dài, “… Người của thế hệ trước nói, chịu khổ cũng là một đời, hưởng phúc cũng là một đời, đều là do trời định. Hai đứa nhỏ này, để ở đường lớn thì không đi, lại muốn bò lên núi. Ta cũng không có cách nào! Chỉ có thể cầu bồ tát phù hộ, ông trời đền bù cho người cần cù, đừng khiến cho bọn chúng bôn ba một phen vô ích!” Trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, vài phần chán nản, vài phần thương cảm.

Thập Nhất Nương nhớ đến hồi đó, lúc cùng Từ Lệnh Nghi bồi hồi do dự vì chuyện tiền đồ của Cẩn ca nhi, tâm tình cũng giống Ngũ phu nhân vào lúc này, nàng an ủi Ngũ phu nhân: “Ai nói không phải! Lúc trước, ta cũng không cam lòng như vậy, nhưng bây giờ nhìn đứa nhỏ ngày một lớn lên, không chỉ có thể tự chăm sóc cho chính mình, còn có thể chăm sóc người trong nhà rồi, lại cảm thấy may mắn, cũng may là khi đó quyết định như vậy. Ngũ đệ muội yên tâm, Sân ca nhi và Thành ca nhi đều là đứa trẻ ngoan ngoãn, thông minh lanh lợi, lại đi ra bên ngoài có kiến thức, sau này sẽ càng ngày càng hiểu chuyện, càng ngày càng nghe lời.”

“Chỉ hy vọng như thế.” Ngũ phu nhân gật đầu, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra mấy phần kỳ vọng… “Thành ca nhi đi rồi, còn cần Cẩn ca nhi dạy bảo nó nhiều hơn mới đúng.” Giọng nói rất chân thành, nhìn ra được, là lời trong lòng.

Thập Nhất Nương không khỏi có chút cảm khái.

Từ trước đến giờ Ngũ phu nhân đều lộ ra mấy phần ngạo khí từ trong xương, nếu như không phải vì nhi tử, chỉ sợ cũng sẽ không để dáng vẻ xuống. Nhưng người làm mẹ ở thiên hạ này đều giống nhau!

Từ Lệnh Khoan cảm thấy Ngũ phu nhân là lo buồn vô cớ, không đợi Thập Nhất Nương trả lời, cười nói: “Cẩn ca nhi là ca ca, đương nhiên sẽ dạy dỗ Thành ca nhi thật tốt. Nàng cũng đừng có nói những lời nhảm nhí này nữa.”

Ngũ phu nhân hơi bị chán nản.

Thập Nhất Nương sợ hai người lại tranh luận ở trong phòng của mình, vội vàng nói với Từ Lệnh Khoan: “Ngày mai Ngũ thúc có rảnh rỗi không? Nếu như không có việc gì, Hầu gia muốn mời thúc đưa tiễn Cẩn ca nhi giúp!”

Từ Lệnh Nghi là phụ thân, không tiện đi tiễn nhi tử, nghĩ tới nhi tử có thể bắt Đóa Nhan trở về, đi Quý Châu không thành vấn đề, cũng hoàn toàn không có chuẩn bị đi tiễn nhi tử, nghe thấy Thập Nhất Nương tự chủ trương mà nói như vậy, không khỏi liếc mắt nhìn Thập Nhất Nương một cái.

Ngày mai Từ Lệnh Khoan vốn phải trực đêm. Thống lĩnh Cấm vệ quân Võ Tiến Bá biết cháu trai của hắn được phong chức, làm Tổng binh Quý Châu, nên cố ý thêm cho hắn mấy ngày nghỉ ngơi, nói là để cho hắn tiện xử lý mấy việc vặt trong nhà.

Hắn rất cao hứng, cảm thấy đây là tẩu tử cho mình mặt mũi. Phải biết rằng, bây giờ Từ Tự Cẩn lại là quan viên Tam phẩm quan trọng, quan lớn chúa tể của một phương, làm trưởng bối đi tiễn hắn, những người kia bất kể là bậc quan cao hơn hay thấp hơn mình, cũng phải hành lễ vấn an hắn, nhìn sắc mặt của hắn mà làm việc, vừa nghĩ đến những cảnh đó lại cảm thấy có chút lâng lâng.

“Ta có thời gian, ta có thời gian.” Hắn đâu còn có thể chú ý tới những tiểu tiết này, cười nói, “Ngày mai đầu giờ mão ta sẽ tới đây, cùng Cẩn ca nhi đi Từ đường.”

Từ Lệnh Nghi thấy một việc nhỏ như vậy lại khiến cho Từ Lệnh Khoan cao hứng lên, trong lòng không khỏi mềm nhũn.

Nếu như Ngũ đệ có người dạy dỗ thật tốt, nói không chừng cũng sẽ làm ra một phen sự nghiệp.

Hắn đối với Từ Lệnh Khoan so với bình thường khoan dung hơn rất nhiều. Cười trêu đùa: “Đến lúc đó đệ đừng có ngủ quên!”

“Làm gì có ” Từ Lệnh Khoan thấy ca ca nói giỡn với hắn, vẻ mặt có chút kích động, “Mặc dù chuyện lớn ta có chút hồ đồ, nhưng từ trước đến nay chuyện nhỏ không có làm ra cái sai lầm gì.”

Mọi người không khỏi bật cười.

Bầu không khí không chỉ có vui vẻ, mà còn rất hòa hợp.

“Người lớn như vậy rồi, còn không có đứng đắn.” Ngũ phu nhân cười trách Từ Lệnh Khoan, Từ Tự Cẩn trở lại.

“Chuyện gì vậy?” Hắn uống hơi nhiều, sờ sờ đầu nói, “Con, con… sáng sớm hôm nay đã đi ra ngoài, cái gì cũng không có làm a!”

Chọc cho mọi người lại cười một trận.

Ngũ phu nhân tiến lên nắm tay Từ Tự Cẩn, nói với Thập Nhất Nương: “Lúc này đang ở trong nhà, nói ra ai tin Tổng binh Quý Châu đại nhân Từ Tự Cẩn lại có bộ dáng này!” Còn bảo A Kim nhanh đi nấu một chung trà đặc đem tới cho Từ Tự Cẩn tỉnh rượu, nói mục đích tới cho Từ Tự Cẩn nghe.

Từ Tự Cẩn thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng ngực đáp ứng: “Thất đệ và Bát đệ muốn nhờ vả con, chỉ cần nói một câu là được!”

Ngũ phu nhân đối với thái độ của hắn rất hài lòng, cười híp mắt gật đầu, đợi Từ Tự Cẩn uống trà, đoàn người đi tới chỗ Thái phu nhân nơi đó.

Thái phu nhân đã sớm chuẩn bị xong canh giải rượu, vội phân phó Lộ Châu bưng vào.

Từ Tự Cẩn bị uống một bụng trà trước đó, bây giờ lại có một chén canh lớn, thật không dễ dàng để uống vào, Thái phu nhân kéo tay của hắn, hỏi từ chuyện ai giúp tiễn đưa hắn, đến bao giờ thì về phủ. Từ Tự Cẩn lần lượt trả lời.

Từ Lệnh Nghi thấy thời gian không còn sớm, liền đề nghị mọi người đi về trước.

Thái phu nhân thấy Cẩn ca nhi ở dưới ánh đèn giống như ngọc thụ lâm phong, nghĩ tới ngày mai sẽ phải đi tới nơi khỉ ho cò gáy, bên cạnh còn không có nữ nhân đứng đắn hầu hạ, lại nói với Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương luôn nói hắn võ nghệ không thành, phải đợi thêm chút thời gian nữa, trong lòng lại không ngăn được sự sợ hãi: “Hôm nay nghỉ ngơi ở chỗ tổ mẫu, tổ mẫu cũng tiện nói chuyện với con!”

Từ Tự Cẩn nhìn tổ mẫu mấy năm không gặp mà trông già hơn mười tuổi, trong lòng chua xót, giả vờ vui vẻ kéo bả vai của Thái phu nhân: “Con cũng muốn nói chuyện với tổ mẫu, lại sợ phụ thân ngăn…”

“Hắn dám!” Thái phu nhân nghiêm mặt nhìn Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi thấy nhi tử trêu chọc mẫu thân vui vẻ, cao hứng còn không kịp, sao sẽ ngăn cản! Bộ dáng khổ không biết làm sao, đứng dậy lui xuống.

Thái phu nhân vui vẻ mà bật cười, thấp giọng dặn dò Từ Tự Cẩn: “Con đừng sợ, nếu hắn dám nói con, con cứ tới nói cho ta biết. Ta phạt hắn tới Từ đường quỳ!”

“Được! Được!” Từ Tự Cẩn cười ha ha, suy nghĩ có nên tìm một cái cơ hội tới trước mặt tổ mẫu tố cáo phụ thân không…

Về đến nhà, Thập Nhất Nương có chút mệt mỏi gọi Lãnh Hương bưng nước ấm vào ngâm chân.

Từ Lệnh Nghi liền đuổi kẻ hầu bên người, bưng ghế con tới ngồi ở bên cạnh giúp nàng xoa chân.

“Có nặng lắm không, ta thấy chân của nàng hình như có chút sưng to!”

“Vậy sao” Thập Nhất Nương để cho Từ Lệnh Nghi cầm đèn tới, nhìn kỹ cả buổi cũng không có phát hiện ra cái gì khác thường, “Có phải chàng hoa mắt rồi không!” Từ Lệnh Nghi vẫn còn bảo thủ nói, “Ngày mai nàng cũng đừng có đi tiễn Cẩn ca nhi nữa, hắn cũng không phải không biết ngươi đang mang thai!”

Vẻ mặt Thập Nhất Nương cứng đờ.

“Sao vậy?” Từ Lệnh Nghi ân cần mà nhìn nàng.

“Ta, ta còn chưa cho hắn biết…” Thập Nhất Nương lẩm bẩm, “Vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp…” Trên thực tế là có chút ngượng ngùng.

Từ Lệnh Nghi ngẩn người.

“Hay là, ngày mai lúc ngài dẫn Cẩn ca nhi tới Từ đường dập đầu cho tổ tông, ngài nói cho hắn biết đi!” Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi.

Ta nói việc này không phải là chuyện của mẫu thân phải làm sao?

Từ Lệnh Nghi hàm hồ suy đoán mà lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.