Thứ Nữ Công Lược

Chương 89: Tân hôn (Hạ)



Thập Nhất Nương đang cùng Hổ Phách nói chuyện, thì có tiểu nha hoàn bẩm:” Tứ phu nhân, Đào mama đến đây.”

Lúc này, nàng ta tới làm gì?

Thập Nhất Nương ngẩn ra, vội hỏi:” Mau mời tiến vào.”

Đào mama trả lời mà vào, thấy Thập Nhất Nương đang xõa tóc xuống, vội nói: “Ai nha phu nhân của ta, sao bây giờ mà ngài liền xõa tóc. Vài vị di nương còn chờ khấu đầu kính trà cho ngài đấy?” Lại chỉ huy Hổ Phách,” Mau giúp phu nhân đem tóc búi lên đi!”

Thập Nhất Nương cùng Hổ Phách đều thực giật mình, Thập Nhất Nương không khỏi hướng ra ngoài cửa sổ nhìn, Hổ Phách cũng có chút khẩn trương ” Ân” một tiếng, vội đem tóc dài một lần nữa búi một búi tóc cao.

” Bất quá là vài vị di nương thôi.” Đào mama cười nói,” Lại không phải đi gặp khách quý gì, tùy tiện búi lên là được!” Nói xong, nàng tiếp tay Hổ Phách, hai ba nhát giúp Thập Nhất Nương búi thành búi tóc toản nhi thập phần xinh đẹp sạch sẽ, lại từ trong hộp trang sức tìm ra bông tai trân châu đeo cho Thập Nhất Nương, thấp giọng nói:” Ánh mắt Văn di nương kia rất giảo quyệt, nam châu to giống như hạt sen vậy, một đôi giống nhau như đúc thập phần khó được.” Lại từ trong tủ quần áo của Thập Nhất Nương chọn ra một bộ vân văn bối tử màu đỏ thẫm,” Trong phòng này, cũng chỉ có ngài mới có thể mặc màu đỏ.” Đây là cái gọi là hoa lệ điệu thấp đi! Thập Nhất Nương được mở rộng tầm mắt a.

Đào mama, thật sự là một cao thủ.

Bất quá, chuyện này chỉ sợ cũng học ở trên người Nguyên Nương!

Nàng tâm tình có chút phức tạp. Sai Hổ Phách đem lễ gặp mặt sớm chuẩn bị tốt cho vài vị di nương mang ra, rồi theo Đào mama đi nhà giữa.

Đào mama liền nhẹ giọng dặn dò nàng:” Ngài không cần để ý đến các nàng, các nàng khiến cho ngài thoải mái, ngài liền cho khuôn mặt tươi cười, không thoải mái, trực tiếp rời đi.”

Đây là bảo nàng ở trước mặt mấy di nương bảo trì vẻ hỉ nộ vô thường của mấy vị cao tăng để có thể đạt được sự kính phục? Hay vẫn là giựt dây nàng khơi mào mâu thuẫn các bên?

Thập Nhất Nương cười không có trả lời.

Đào mama đã cười tự mình đi vén bức rèm: “Các vị di nương, mau mời vào, nếu trễ hơn, phu nhân liền đi nghỉ!”

Có ba nữ tử nối đuôi nhau đi đến.

Đứng đầu chính là Văn di nương.

Nàng vẫn như trước búi một búi tóc ngã ngựa, dáng vẻ quyết rũ, chỉ có ở lỗ tai đổi đôi khuyên tai thành đôi bông tai thạch mắt mèo, hơi rung rinh, ánh hào quang lóe ra biến ảo khó lường.

Đi theo sau nàng chính là Kiều Liên Phòng.

Nàng mặc bộ bối tử tơ lụa màu xanh biếc có viền hoa văn dưới chân, búi tóc hoa mẫu đơn, đeo một chuỗi trân châu to bằng hạt sen, cài một đóa kết san hô đồi mồi lục tùng thạch quý giá to bằng chén rượu, cách ăn mặc thập phần hoa lệ.

Cuối cùng là một phu nhân ba mươi tuổi.

Nàng mặc bộ bối tử bằng tơ lụa màu lam tố diện, trên đầu búi tóc hình tròn rất quy củ, cắm cây trâm vàng ròng cẩn thạch mật lạp, đeo quyên hoa to màu đỏ, gương mặt xinh đẹp như hạt châu mang theo vài phần bất an, có vẻ thực thật thà chất phác.

Tần di nương…… Ánh mắt Thập Nhất Nương không khỏi dừng ở trên người của nàng. Xem bộ dáng, hẳn là là từ nhỏ đã hầu hạ Từ Lệnh Nghi.

Nàng suy nghĩ, Văn di nương đã cười trong suốt khom đầu gối hành phúc lễ:” Chúc mừng tỷ tỷ, chúc mừng tỷ tỷ, được phong cáo mệnh nhất phẩm phu nhân.” Nói xong, nàng nâng mặt liếc mắt quét Đào mama một cái. Xem bộ dáng, là muốn khơi mào bất bình của Đào mama……

Thập Nhất Nương nghĩ, lại thấy Đào mama lạnh lùng cười, nhìn Tần di nương trên mặt lộ ra vài phần khinh thường. Sau đó cười chỉ Tần di nương nói:” Vị này là Tần di nương, khuê danh tên là Thạch Lựu.”

Văn di nương là trực tiếp tiến môn, nhưng Tần di nương lại sanh ra đứa nhỏ trước Văn di nương. Nguyên Nương vẫn nắm lấy việc này, không có cấp cho hai người một thứ bậc chính xác. Cho nên mọi người chỉ có thể kêu Văn di nương, Tần di nương. Đào mama giới thiệu Tần di nương đầu tiên cho mình, cũng có chút ý tứ mà nhân cơ hội đả kích Văn di nương.

Thập Nhất Nương khẽ mỉm cười, liền xem Tần di nương lập tức tiến lên trước quỳ gối trước mặt nàng — nếu không phải Hổ Phách nhanh mắt nhanh tay mang cái đệm đi qua, nàng liền quỳ lạy ở trên nền đá lạnh.

Nàng cung kính khấu đầu cấp Thập Nhất Nương, sau đó tiếp nhận ly trà trên khay của tiểu nha đầu bên cạnh, hai tay đưa qua đỉnh đầu:” Phu nhân, mời ngài uống trà.”

Thập Nhất Nương cười tiếp nhận chung trà uống tượng trưng một ngụm, sau đó tặng một đôi vòng tay ngọc bích Phỉ Thúy diễm lệ cho nàng làm lễ gặp mặt.

Tần di nương tiếp vòng tay, trầm mặc lui qua một bên.

Văn di nương liền tiến lên vài bước, cười trong suốt quỳ gối trên đệm, cấp Thập Nhất Nương khấu đầu, thân thiết nhiệt thành kêu một tiếng” Tỷ tỷ”.

Tần di nương xuất thân là tỳ nữ, không thể kêu chính phu nhân là tỷ tỷ, Văn di nương kêu một tiếng tỷ tỷ này, cũng hơi có chút ý tứ phản kích Đào mama.

Thập Nhất Nương uống trà nàng ấy kính, đưa cho một đôi khuyên tai thạch lựu vàng ròng khảm hồng bảo thạch cho nàng làm lễ gặp mặt.

Kiều Liên Phòng biểu tình cũng thản nhiên quỳ xuống cấp Thập Nhất Nương khấu đầu, kính trà, nhẹ nhàng kêu một tiếng” Tỷ tỷ”.

Thập Nhất Nương tặng một chuỗi phật châu thạch bích tỉ cho nàng.

Đào mama liền cười nói:” Tốt lắm, tốt lắm, thời điểm không còn sớm, mọi người mau nghỉ ngơi đi!”

Kiều Liên Phòng nghe xong xoay người bước đi.

Văn di nương lại cười cùng Tần di nương hành lễ cho Thập Nhất Nương mới xoay người rời đi.

Kiều Liên Phòng, còn giữ lại mấy phần ngay thẳng……

Thập Nhất Nương mỉm cười.

“Phu nhân nên như vậy,” Đào mama khen ngợi Thập Nhất Nương,” Không thể xa quá, nhưng cũng không thể gần……”

Nàng đang nói, thì có tiểu nha hoàn đến bẩm, nói Từ Lệnh Nghi đã trở lại.

Sớm như vậy sẽ trở lại!

Tất cả mọi người thực ngoài ý muốn.

Đào mama đang muốn đi vén bức rèm, Từ Lệnh Nghi đã đi đến.

Thấy Đào mama, đáy mắt hắn hiện lên một tia ngoài ý muốn.

Đào mama cười nói:” Mấy vị di nương muốn tới bái kiến phu nhân, ta giúp giới thiệu một chút.”

Từ Lệnh Nghi liền liếc mắt nhìn Thập Nhất Nương một cái.

Mình là chính thất, di nương đến bái kiến vốn là hợp lí.

Thập Nhất Nương cái gì cũng không có nói, chính là hỏi Từ Lệnh Nghi: “Ta gọi Xuân Mạt cùng Hạ Y tiến vào hầu hạ gia thay quần áo!”

Từ Lệnh Nghi gật đầu, đi tịnh thất trước.

Đào mama nhỏ giọng nói Thập Nhất Nương: “Xuân Mạt cùng Hạ Y là tỳ nữ ở Bán Nguyệt phán, nếu ngài không thích, liền sai trở về là được.”

Thập Nhất Nương nghĩ đến đêm tân hôn là Xuân Mạt cùng Hạ Y hầu hạ Từ Lệnh Nghi tắm rửa thay quần áo…… Nói không chừng là sợ người bên người nàng làm không tốt!

Nàng chính là hướng tới Đào mama hơi gật đầu: “Ta biết!”

Đào mama khom đầu gối hành lễ lui xuống.

Hổ Phách vội nhỏ giọng nói:” Tiểu thư, không thể đem Xuân Mạt cùng Hạ Y đuổi về Bán Nguyệt Phán. Nếu là đặc biệt mang đến đây, khẳng định là bình thường hầu hạ thập phần chu đáo. Vạn lần không thể lui về.”

” Ta biết!” Thập Nhất Nương đối với phản ánh nhanh nhạy của Hổ Phách thực vừa lòng.

Nàng an bài tốt người trực đêm, Từ Lệnh Nghi rửa ráy xong từ tịnh thất đi ra.

Hổ Phách vội mang người lui xuống.

Từ Lệnh Nghi đột nhiên nói: “Tiểu Ngũ cùng bọn hắn đi xem xiếc ảo thuật. Ta liền cùng Tam ca về đây trước.”

Là hướng nàng giải thích sao?

Thập Nhất Nương liền cười” Ân” một tiếng.

Từ Lệnh Nghi đứng ở nơi đó, có một chút hoảng hốt.

Giống như lần đầu tiên thấy nụ cười tuôi của nàng…… Thực ôn hòa…… Không giống ngày hôm qua, nhẫn nhịn, một tiếng cũng không kêu…… Sau đó cũng không khóc, chỉ là nhỏ giọng hỏi hắn…… Nhờ hắn giúp nàng kêu nha hoàn đến, còn hướng hắn nói” Cám ơn”…… Cám ơn……

Đáy mắt hắn liền hiện lên một tia trào phúng.

Nàng chính xác đối với mình nói cám ơn…… Bằng không, đêm tân hôn không có viên phòng, nàng về sau ở trong phủ chỉ sợ là nửa bước cũng khó đi!

Không biết tại sao, bóng dáng Nguyên Nương đột nhiên hiện lên ở trong đầu Từ Lệnh Nghi.

Nàng đoán chắc mình sẽ không thể ngồi yên không để ý đến đi– mặc kệ là vì Truân ca hay vẫn là vì thể diện……

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi có chút bực bội, ngẩng đầu nhìn lại Thập Nhất Nương.

Nàng đang trải giường.

Động tác thuần thục, lưu loát.

Từ Lệnh Nghi đột nhiên nghĩ tới nàng động tác mền nhẹ vì mình dịch góc chắn lúc giờ tý.

Nàng giống như thực am hiểu việc chiếu cố người khác……

Ý niệm hiện lên trong đầu, mày hắn nhíu lại.

Hoặc là, nàng thường xuyên làm việc này, cho nên mới có thể quen thuộc thậm chí am hiểu như vậy?

Hắn đang suy nghĩ, thì Thập Nhất Nương đã xoay người cười nhìn hắn:” Hầu Gia, ngài muốn ngủ bây giờ? Hay là đợi lát nữa mới ngủ?”

Từ Lệnh Nghi phát hiện giọng điệu của nàng không mau không chậm, thanh âm nhu hòa rõ ràng, khiến cho người ta cảm giác bình tĩnh thong dong, nghe thập phần thoải mái.

Hắn suy nghĩ, nói:” Vẫn là ngủ sớm một chút đi, ngày mai phải dậy sớm một chút, đi từ đường hành lễ, sau đó đi ngõ Cung Huyền.”

Thập Nhất Nương ” Ân” một tiếng, hầu hạ hắn trên giường, sau đó tắt đèn, xột xoạt nằm ở bên người hắn.

Nàng cứ như vậy ngủ ở bên người mình……

Từ Lệnh Nghi thấy trong lòng là lạ.‘’

Giống như ngày hôm qua không có phát sinh chuyện gì!

Qua một lúc sau, hắn xoay người, đưa lưng về phía nàng.

Nàng không có động tĩnh.

Một lát sau, hắn lại xoay người, đối mặt với nàng.

Nàng vẫn như trước không có động tĩnh.

thân mình nằm nghiêng cong như cây cung, một tay đặt để gối đầu, một tay đặt trên đệm, biểu tình điềm tĩnh.

Đang ngủ······

Từ Lệnh Nghi không khỏi ngạc nhiên.

······

Hai kiếp làm người, không có gì so sánh được với chuyện xảy ra buổi tối ngày hôm qua.

Phá hư nhất bất quá cũng chỉ như thế······

Huống chi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Nàng không có tư cách đi thương xuân xót thu!

Thập Nhất Nương đang đếm cừu để ngủ.

Ngày hôm sau bị người ta đánh thức.

“Lúc này không còn sớm!”

Thập Nhất Nương giật mình một cái, ngồi dậy.

” Canh giờ gì?”

Người bên cạnh “Ba” một tiếng mở đồng hồ quả quýt ra: “Đầu giờ mão qua hai khắc.”

Thập Nhất Nương thở dài nhẹ nhõm một hơi: “May quá!”

Người bên cạnh cười nói: “May quá cái gì?”

Thập Nhất Nương hoàn toàn tỉnh táo, quay đầu cười nói với Từ Lệnh Nghi:” May mà có Hầu Gia kêu ta dậy!”

Từ Lệnh Nghi ngẩn ra.

Thập Nhất Nương đã khoác áo bước xuống giường, kêu nha hoàn mang nước tiến vào.

Từ Lệnh Nghi đi theo xuống giường, cùng Thập Nhất Nương đều tự rửa ráy một phen, liền đi chỗ thái phu nhân nơi đó.

Trời còn chưa sáng, chỗ thái phu nhân nơi đó đèn đuốc đã sáng trưng.

Thấy Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương, đã sớm thu thập thỏa đáng ánh mắt thái phu nhân chăm chú: “Đi thôi! Mọi thứ ta đã chuẩn bị tốt rồi!”

Từ Lệnh Nghi lập tức tiến lên đỡ thái phu nhân, ra cửa ngồi xe đi từ đường ở phía đông đứng đầu Từ phủ.

Bên trong trừ bỏ bài vị liệt tổ liệt tông Từ gia, còn có bài vị phụ thân Từ Lệnh Nghi, đại ca chết bệnh, cùng Nguyên Nương.

Thập Nhất Nương phát hiện ánh mắt Từ Lệnh Nghi ở dừng lại rất lâu trên bài vị Nguyên Nương. Mà thái phu nhân cố nén nước mắt xem bọn hắn hành miếu lễ, đi ra khỏi từ đường liền thấp giọng khóc lên.

” Nương, ngài đừng thương tâm!” Từ Lệnh Nghi chạy nhanh an ủi mẫu thân.

Thái phu nhân lại nắm tay Thập Nhất Nương:” Ta không có việc gì, ta không có việc gì, ta đây là cao hứng.”

Thập Nhất Nương thấy thái phu nhân thương tâm, khóe mắt không khỏi có chút ướt át, vội lấy khăn tay cho thái phu nhân.

Thái phu nhân xoa xoa lệ trong khóe mắt, lộ ra một nụ cười:” Chúng ta mau trở về đi thôi! Miễn cho người tới đón tìm không thấy chúng ta.”

Lại mặt ba ngày, La Chấn Hưng hẳn là tới đón Thập Nhất Nương.

Một hàng người ngồi xe trở về chỗ thái phu nhân, mới vừa ngồi xuống, Diêu Hoàng đã cười đến bẩm:” Cữu gia tới đón Tứ phu nhân lại mặt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.