Thứ Nữ Công Lược

Chương 91: Vấn an (Thượng)



Trở lại Hà Hoa Lý đèn đã lên rực rỡ.

Bọn họ trước đi vấn an thái phu nhân.

Truân ca cùng Trinh tỷ nhi đang ở trên kháng chơi vặn dây thừng. Thấy Từ Lệnh Nghi tiến vào, hai người đều cứng ra ở nơi đó.

Ngồi ở kháng biên cười a a nhìn hai người chơi vặn thừng, thái phu nhân không khỏi sờ sờ đầu Truân ca: “Cũng không phải lão hổ, có thể ăn ngươi được sao?”

Truân ca gắt gao kéo ống tay áo thái phu nhân, đứng sau thái phu nhân khiếp sợ nhìn phụ thân.

Từ Lệnh Nghi nhìn thấy cau mày.

Vẻ mặt Truân ca càng khẩn trương.

Mình vừa mới gả lại đây, ở trong mắt mọi người Từ gia coi như là người ngoài. Phụ tử giằng co như vậy luôn không tốt, hơn nữa nếu như xảy ra lời nói nghiêm trọng gì lại bị mình thấy, chỉ sợ trong lòng thái phu nhân sẽ không được tự nhiên.

Thập Nhất Nương liền cười hỏi Trinh tỷ nhi:” Ăn cơm chưa?”

Trinh tỷ nhi rất kinh ngạc, vội xuống kháng, cung kính nói:” Đã ăn qua.”

Thập Nhất Nương cười gật đầu.

Đáy mắt Trinh tỷ nhi lộ ra mấy phần đề phòng.

Rốt cuộc cũng là tiểu cô nương, nghĩ như thế nào liền biểu hiện ra như thế. Bất quá, nếu đổi thành mình, cũng sẽ có đề phòng đi!

Thập Nhất Nương không khỏi mỉm cười.

Có Thập Nhất Nương hỏi câu này cùng Trinh tỷ nhi đáp lời này, không khí trong phòng dịu đi không ít.

Thái phu nhân liếc mắt xem Thập Nhất Nương một cái, đáy mắt còn có vài phần trấn an.

Đợi Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương hành lễ cho thái phu nhân, thái phu nhân liền cười cho Truân ca cùng Trinh tỷ nhi hành lễ với hai người.

Trinh tỷ nhi nửa quỳ phúc phúc, động tác thực vững chắc, tư thế thực tuyệt đẹp. Truân ca đã có chút trẹo trẹo méo mó, bộ dáng thực xa lạ.

Thập Nhất Nương nghĩ đến, lúc nàng đến nhìn Nguyên Nương hắn lúc nào cũng là nhũ nương ôm hành lễ, đoán chừng ngày thường hắn có thể rất ít hành lễ cho người ta.

Từ Lệnh Nghi nhìn thấy mặt mày nhăn càng nhăn.

Thái phu nhân vội hỏi:” Thời điểm không còn sớm, tất cả mọi người nghỉ ngơi đi!”

Chắc là không muốn Từ Lệnh Nghi trước mặt của nàng xử lý Truân ca…… Nhưng nói trắng ra như thế này, vẫn làm cho Thập Nhất Nương có vài phần ngoài ý muốn. Lại nghĩ đến Từ Lệnh Khoan hoạt bát…… Cảm giác thái phu nhân có chút nuông chiều đứa nhỏ. Bất quá, Từ Lệnh Nghi giống như không có bất cứ tật xấu gì do nuông chiều từ bé. Nhưng, cái này cũng không nói được. Mình cùng hắn tiếp xúc thời gian dù sao cũng ngắn, có lẽ không có phát hiện……

Nàng không khỏi liếc mắt nhìn Từ Lệnh Nghi một cái.

Liền thấy mặt hắn giận dỗi hướng tới thái phu nhân hành lễ:” Nương nghỉ ngơi cho khỏe! Chúng ta đi về trước.”

Thập Nhất Nương vội theo Từ Lệnh Nghi hành lễ, cùng hắn chào từ biệt thái phu nhân.

Trên đường, Từ Lệnh Nghi mặt trầm như nước, bước đi vội vàng, Thập Nhất Nương đi vài bước phải chạy vài bước mới có thể theo kịp hắn.

Đứa ngốc cũng có thể đoán được tâm tình của hắn không tốt, đứa ngốc cũng sẽ không chạm vào hắn lúc này cho gặp rủi ro.

Nha hoàn gã sai vặt, cũng giống Thập Nhất Nương, nín thở yên lặng. Rón ra rón rén đi theo phía sau bọn họ

Từ đông sang tây dọc theo con đường trải đá, qua phòng khách, gia đường, sân của Từ Lệnh Khoan cùng Nguyên Nương, Từ Lệnh Nghi đột nhiên dừng bước chân.

Thập Nhất Nương không khỏi giương mặt nhìn.

Bên trái là một mảnh rừng trúc, bên phải là có cái cửa nách sơn đen.

Nha hoàn đi theo là người của Thập Nhất Nương, tất cả mọi người có chút mờ mịt, gã sai vặt quả thật là người của Từ Lệnh Nghi, lập tức có người đi lên đi gõ cửa:” Hầu Gia cùng phu nhân đã trở lại.”

Cửa nách” Chi nha” một tiếng liền mở ra, có bà tử đi ra hành lễ:” Hầu Gia, phu nhân!”

Từ Lệnh Nghi liếc mắt không nhìn bà tử trực đêm một cái mà đi thẳng vào

Thập Nhất Nương không dám dừng lại, đi theo hắn vào cửa nách, lúc này mới phát hiện, hóa ra đây là cửa sau sân của mình

Cửa nách thông với phía sau lồng phòng và hành lang uốn khúc. Bọn họ trực tiếp lên phía đông hành lang uốn khúc là đến nhà giữa

Hai người vào nhà, Từ Lệnh Nghi trực tiếp kêu Xuân Mạt cùng Hạ Y thay quần áo cho hắn.

Thập Nhất Nương cũng không dám nhàn rỗi, tự mình đi pha chén trà

Từ Lệnh Nghi thay đổi xiêm y ngồi trên lâm song khanh uống một ngụm, biểu tình giật mình

Thập Nhất Nương liền cười giải thích: “Mấy ngày nay đều nhìn thấy Hầu Gia uống Thiết Quan Âm, liền chiếu theo lệ thường pha một ly cho ngài!”

Từ Lệnh Nghi gật đầu, nói một tiếng” Rất tốt”. Sắc mặt bớt giận, sau đó lại uống một ngụm

Cuối cùng vỗ mông ngựa mà không chụp vào đùi ngựa đi

Thập Nhất Nương nhẹ nhàng thở ra, cười hỏi hắn:” Hầu Gia muốn ăn chút gì hay không? Ta trước khi ra cửa dặn dò phòng bếp làm chén chè hạt sen ngân nhĩ lạnh.”

Buổi tối ngày hôm qua Hổ Phách nói với nàng, trong viện các nàng có phòng bếp nhỏ, Từ gia còn cấp hai cái mama đầu bếp, hai cái thô sử bà tử, hai cái tiểu nha hoàn, ngày đêm trực ban, tùy thời đều có nước ấm cơm nóng.

Ánh mắt Từ Lệnh Nghi lại giãn ra một chút: “Buổi tối ta không ăn cái gì, nếu ngươi đói, thì tự mình đi ăn đi!”

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người sẽ bị cột vào nhau cả đời. Mắt qua mày lại ngươi đoán ta đoán một chút là kiểu của những người yêu nhau, không hợp với tình cảnh của bọn họ. Sao không làm cho cuộc sống đơn giản một chút? Nàng tuy chủ động nhưng vẫn thực uyển chuyển cùng Từ Lệnh Nghi giới thiệu mình:” Vốn là sợ ngài đi uống nhiều rượu, cho nên mới làm chút đồ ngọt. Buổi tối ta cũng không ăn cái gì, sợ biếng ăn.”

Từ Lệnh Nghi nhíu mày, cái gì cũng không có nói, cúi đầu uống ngụm trà.

Thập Nhất Nương không khỏi cười nhàn nhạt.

Nàng lúc ở đại học cũng là người thích nói thích cười, còn phải thi qua biện luận dành chức quán quân. Sau đến lúc ra trường, bởi vì quan hệ công việc, Về đến nhà một câu cũng không muốn nói. Sau một thời gian dài, hàng xóm, bạn bè đều nói nàng quá trầm mặc ít lời. Không nghĩ tới, Từ Lệnh Nghi so với nàng càng ít hơn. Hơn nữa loại trầm mặc này cũng không giống nàng, giống như trời sinh — ở trước mặt thái hậu hắn cũng là lời ít ý nhiều, không có một câu vô nghĩa.

Hai người ở cùng một chỗ tuy không cần lời ngon tiếng ngọt, nhưng dạng đối lập không nói gì này cũng làm cho người ta có chút không được tự nhiên a!

Chẳng lẽ về sau đều phải tự mình suy nghĩ tìm ra chút gì để nói sao, Thập Nhất Nương không khỏi có chút đau đầu.

Nàng cũng không là người am hiểu khéo léo việc nhà. Hơn nữa, nàng thực hoài nghi, Từ Lệnh Nghi sẽ thích nghe người ta nói dài nói ngắn sao……

Nhưng ngồi đối diện Thập Nhất Nương, Từ Lệnh Nghi không có nhiều tâm tư như vậy.

Hắn chỉ cảm thấy trà có chút lạnh, nhưng có thể uống được. Nhiều hơn nữa, là nghĩ Truân ca.

Nguyên Nương vẫn nghe theo lời nói Trường xuân đạo trưởng kia, sau lại gây sức ép này gây sức ép kia, quả nhiên là mang đứa nhỏ, lại càng tin lợi hại. Truân ca còn không có sinh ra đã nhờ Trường xuân đạo trưởng xem bói. Lúc ấy Trường xuân đạo trưởng nói, thai này là nam đinh. Nhưng không dễ dàng để nuôi sống. Trước mười tuổi phải trải qua tai ương về máu, tai ương về nước cùng tai bay vạ gió.

Nếu trải qua được ba tai ương này, thì có thể cả đời thuận lợi như ý, nếu không qua được ba tai ương này, sẽ lành ít dữ nhiều. Bởi vậy cần người cực cẩn thận chiếu cố. Kết quả lúc Nguyên Nương sinh Truân ca máu ra rất nhiều, ứng với tai ương về máu; mười tháng khi tắm rửa uống nước thiếu chút nữa đã đánh mất tánh mạng, ứng tai ương về nước…… Từ đấy về sau Nguyên Nương sẽ không cho đứa nhỏ rời khỏi nàng nửa ngày. Trong lòng mình cũng không tin là thật, nhưng mọi chuyện đều mở một con nhắm một con mắt, nhưng không nghĩ tới, lại đem hắn nuôi giống như một cô nương, chỉ biết là vặn dây thừng nghịch bao cát……

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hít thật sâu một hơi.

Không thể để như vậy…… Dưỡng trong tay phụ nữ, chỉ sợ khó có thể mạnh mẽ. Nhà này còn nhờ hắn chống đỡ mà!

Còn có tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ tiến vào bẩm:” Hầu Gia, phu nhân, Văn di nương lại đây vấn an!”

Thập Nhất Nương liền phát hiện Từ Lệnh Nghi thần sắc trầm vài phần, sau đó thản nhiên ” Ân” một tiếng.

Văn di nương liền cười khanh khách mang một cái tráp sơn hồng mạ vàng đi đến:” Hầu Gia cùng tỷ tỷ nhiều ngày mệt mỏi, vừa lúc mấy ngày trước Văn tam gia tặng hai cây nhân sâm, một cân huyết yến đến. Ta cố ý mang lại đây cho tỷ tỷ bồi bổ thân mình.” Nói xong, mắt nàng trong mong nhìn Từ Lệnh Nghi đem tráp đưa đến trước mặt Thập Nhất Nương.

Ân cần như vậy!

Thập Nhất Nương nghĩ đến ngày ấy ở tiểu viện Văn di nương nhìn trộm, rất muốn đem đồ vật của cái loại giả heo ăn hổ này thu. Nhưng nhìn thấy nàng mắt to ngập nước nhìn Từ Lệnh Nghi, lập tức thay đổi chủ ý, quyết định tỉnh bơ cho Từ Lệnh Nghi lựa chọn.

Mà Hổ Phách không có ý tứ của Thập Nhất Nương, nhất định là sẽ không động.

Trong lúc nhất thời, tay Văn di nương đang cầm cái tráp sơn đỏ mạ vàng trắng nõn mềm mại như cỏ cứng ngắc ở giữa không trung.

Từ Lệnh Nghi không rõ Thập Nhất Nương vì cái gì không tiếp, liền hướng nàng liếc mắt nhìn một cái. Vừa lúc, Thập Nhất Nương mang mắt hỏi nhìn đi qua, ánh mắt hai người liền đụng vào nhau.

Đây là nội viện sự, chẳng lẽ còn phải đợi ta mở miệng sao……

Nhưng tưởng tượng đến hôm nay hồi La gia đại thái thái không chút lưu tình nào giáo huấn, đoán chắc nàng có thể cho tới bây giờ không có được dạy dỗ qua về cái phương diện này, hắn không tự chủ được gật đầu.

Thập Nhất Nương lập tức hiểu được, cười hướng Văn di nương nói một câu “Làm phiền ngươi bận tâm”, Hổ Phách liền tiến lên hai bước tiếp tráp.

Văn di nương trong lòng lạnh giá.

Từ khi biết Thập Nhất Nương sẽ gả lại đây, nàng thực hối hận. Ngày đó lúc ở tiểu viện thực không nên đắc tội nàng. Vẫn muốn tìm một cơ hội bù lại một chút, lại vẫn không tìm được cơ hội thích hợp. Nàng hôm nay cố ý đến tặng dược liệu. Một là muốn nói cho Thập Nhất Nương Văn gia chính là tiền, nghĩ muốn làm nàng kinh sợ một chút. Hai là muốn nhìn xem phản ứng Thập Nhất Nương. Là cười khanh khách tiếp hay vẫn là mang sắc mặt cho nàng xem. Nếu là giả thuyết đầu, chỉ sợ là cái tâm cơ thâm trầm, vậy mình liền cẩn thận, nghĩ biện pháp đem khúc mắc này giải ra. Nếu là giả thuyết sau, vậy không có gì thoải mái hơn, lấy nhiều vàng bạc một chút khiến cho nàng vui vẻ sẽ không có việc gì…… Không nghĩ tới, nàng thế nhưng nhìn Hầu Gia, để Hầu Gia giúp nàng ra chủ ý, mà Hầu Gia thì sao, cho tới bây giờ cũng không nhúng tay vào việc nội viện, lại nói cho nàng phải làm việc như thế nào, rõ ràng là muốn che chở nàng.

” Hầu Gia cùng phu nhân mệt mỏi một ngày.” Nàng nhìn mặt mày Thập Nhất Nương, tuy xinh đẹp tươi cười động lòng người như trước, nhưng trong lòng có vô số ý niệm chuyển động trong đầu, “Nô tì liền cáo từ. Miễn cho trễ giờ nghỉ ngơi.”

Thập Nhất Nương cười gật đầu, mắt tiễn Văn di nương rời đi, sau đó cười hỏi Từ Lệnh Nghi:” Hầu Gia muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”

Từ Lệnh Nghi đang muốn mở miệng nói chuyện, lại có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:” Hầu Gia, phu nhân, Nhị thiếu gia cùng Tần di nương, Kiều di nương tới vấn an!”

” Cho bọn họ tiến vào đi!” Thập Nhất Nương phát hiện Từ Lệnh Nghi đáy mắt hơi có mỉm cười, khẩu khí thực ôn hòa.

Chẳng lẽ, Từ Lệnh Nghi không thích Văn di nương khôn khéo? Hoặc là, là thực thích Từ Tự Dụ?

Đang tự hỏi, thì Từ Tự Dụ cùng Tần di nương, Kiều di nương đi đến.

Từ Tự Dụ nhìn qua vẫn là trầm ổn như vậy, Tần di nương cùng Kiều Liên Phòng vẫn là phúc hậu cùng lạnh lùng như vậy, ba người hành lễ cấp Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương, Từ Lệnh Nghi cho người ta bưng ghế con cấp ba người ngồi, hỏi bài tập Từ Tự Dụ: “…… Nghe tiên sinh nói đã bắt đầu học (Đại học)?”

Từ Tự Dụ cung kính lên tiếng ”Vâng” nói:” Chính là mới bắt đầu, không dám xưng ‘học’.”

Từ Lệnh Nghi đối với câu trả lời của hắn thực vừa lòng, hơi gật đầu, nói:” Mười mắt thấy, mười ngón ngón tay. Là nghĩa gì?”

Từ Tự Dụ không có chờ một lát tự hỏi, lập tức nói:” Quân tử lập thế, lúc này lấy thành thật làm cơ bản. Trước mặt bao người cũng không lo sợ!”

Từ Lệnh Nghi lại hỏi hắn:” Như thế nào tu thân ở trong tâm?”

“Không yên lòng, nhìn mà không thấy, nghe mà không nghe thấy, thực mà không thể tri vị này. Này tu thân ở trong tâm này!”

Thập Nhất Nương không khỏi liếc mắt xem Từ Lệnh Nghi một cái.

Đại thái thái không phải nói hắn không thích đọc sách sao? Như thế nào còn có thể thuận miệng kiểm tra Từ Tự Dụ– mặc dù nàng thấy những thứ vấn đề này rất đơn giản, nhưng ít ra thuyết minh Từ Lệnh Nghi từng đọc qua rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.