Thứ Nữ Công Lược

Chương 93: Vấn an (Hạ)



Giọng điệu Thập Nhất Nương làm cho Từ Lệnh Nghi cảm thấy rất kỳ quái.

Không phải cái loại dẫn dắt nói chuyện thả con tép bắt con tôm với ngươi, cũng không là cái loại thăm dò hàn huyên, nàng chính là tò mò, sau đó giống như một đệ tử gặp được nan đề thỉnh tiên sinh chỉ dạy cho.

Từ Lệnh Nghi không khỏi trầm mặc một lát mới nói:” Ở vùng Quý Châu kia, cũng chiếm một chút ở Tứ Xuyên. Hơi lệch, còn rất nhiều núi.”

Thập Nhất Nương ” Nga” một tiếng, sau đó Từ Lệnh Nghi chợt nghe tiếng ” Soạt soạt soạt” lật sách, hiển nhiên là tìm địa phương hắn nói.

Thấy nàng thật sự làm như vậy, Từ Lệnh Nghi nhịn không được hỏi:” Sao Ngươi lại thích xem vực chí?”

Thập Nhất Nương nghiêng mặt cười nhìn hắn:” Bởi vì như thế, sẽ biết bên ngoài thực rộng lớn. Một chút phiền não của mình sẽ không tính cái gì!”

Thanh âm nàng sâu kín, như dư âm từ trong khe núi vọng trở về chỗ cũ.

Từ Lệnh Nghi giật mình.

Nàng đang khuyên bảo mình sao?

Đưa lưng về phía ánh sáng, ánh mắt nàng nhìn mình lấp lánh rực rỡ, lóe ra hào quang không hiểu, lại ẩn chứa thâm ý.

Hắn đột nhiên phát hiện tim mình đập thật sự lợi hại, muốn nói cái gì đó, lại không biết nói cái gì cho phải.

Thập Nhất Nương đã quay mặt đi, cúi đầu lật sách:” Tây bắc ở địa phương nào?”

Nàng thanh âm mềm nhẹ, cổ trắng nõn mền nhẹ như bột xây mịn, hình thành một đường cong tuyệt đẹp, ánh sáng vàng của ngọn đèn hắt ra dừng ở mặt trên, lông tơ tinh tế bị phủ một tầng phấn vàng giống như ánh trắng mơ hồ.

Sau đó hắn ngửi được một hương thơm thản nhiên, nói không được là mùi hương gì, như ẩn như hiện, lại tiến thẳng vào đáy lòng.

Ma xui quỷ khiến, hắn đột nhiên dùng tay xoa xoa cái cổ của nàng.

Trong trí nhớ đôi bàn tay mang đầy vết chai kia đột nhiên vuốt ve sau cái cổ của nàng, nàng lập tức ngây người.

Không thể nào……

Thanh âm lật sách chợt yên lặng.

Bàn tay chạm lên da thịt mềm mại trở nên có chút cứng ngắc.

Biểu tình nàng ẩn nhẫn buổi tối ngày đó lại đột nhiên hiện lên ở trong óc hắn.

Như đụng phải khoai lang nóng phỏng tay, cánh tay Từ Lệnh Nghi mạnh mẽ rụt về:” Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm!”

Thập Nhất Nương ngạc nhiên.

Nàng thực khẳng định, cái kia không phải trong lúc vô tình mà vuốt ve, nó mang theo mục đích vuốt ve.

Không hề có dấu hiệu buông bỏ·······

Vì cái gì?

Nhưng kết quả lại làm cho nàng thở nhẹ nhõm một hơi, nàng tự nhiên sẽ không ngốc đi truy cứu cái gì.

Giả vờ như không biết, nàng cười đáp “dạ”, cúi người tắt đèn, rồi rúc vào trong chăn.

Không biết vì cái gì, Từ Lệnh Nghi âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi.

······

Thập Nhất Nương rất nhanh ngủ thiếp đi.

Nàng biết, nếu hắn muốn nàng, nàng không có quyền cự tuyệt.

Cho nên, nghĩ những thứ linh tinh đều vô dụng, còn không bằng ngủ cho tốt, dưỡng tinh thần, ứng phó chuyện ngày mai.

Trong mông mông lung lông, ở bên cạnh có tiếp sột xoạt rất nhỏ.

Chẳng lẽ còn xoay người? Trong nhà này hắn lớn nhất, hắn có tư cách làm mọi chuyện, chính là nửa đêm không ngủ được. Nàng cũng không thể······ ý niệm hiện lên trong đầu, nàng xoay người, lại trầm mình ngủ say.

Đợi lúc nàng tỉnh lại, bốn phía tối đen một mảnh, thập phần yên tĩnh.

Nàng sửng sốt một lát, lập tức sờ soạn bên người.

Trống rỗng ······

” Đông Thanh!” thanh âm của nàng khàn khàn.

Màn trướng lập tức bị vén lên, có ngọn đèn sáng ngời thoảng qua mắt nàng.

” Phu nhân, ngài tỉnh!” Đông Thanh thanh âm trấn định, hơn nữa chứa ý cười mơ hồ.

Thập Nhất Nương giật mình:”Giờ gì?”

” Chính mão còn kém một khắc.”

Thập Nhất Nương không khỏi hít một hơi.

May mắn, không có trễ canh giờ đi vấn an thái phu nhân!

” Hầu Gia vào triều rồi.” Thanh âm Đông Thanh ý cười càng rõ ràng,” Không cho chúng ta đánh thức ngài.”

” Cho nên ngươi không có gọi ta tỉnh dậy!” Thập Nhất Nương nhỏ giọng thầm thì, nghĩ đến trong mông lung nghe được tiếng sột soạt······ là thanh âm Từ Lệnh Nghi rời giường đi!

Đông Thanh không có nghe được Thập Nhất Nương thầm thì, cười xoay người vén màn trướng.

Đèn cung đình ngũ liên viên châu hình gió xoáy nhu hòa nhưng sáng ngời chiếu vào.

” Hầu gia đầu giờ sửu liền thức dậy.” Đông Thanh hầu hạ Thập Nhất Nương rời giường.” Uống một chén cháo, ăn hai cái bánh mỳ, ba cái bánh bao. Còn mang theo mấy cái bánh thịt. Chính sửu ra cửa. Lâm Ba tới đón Hầu Gia.” Nàng tinh tế nói chuyện của Từ Lệnh Nghi.

“Biết.” Thập Nhất Nương gật đầu, đi tịnh phòng rửa ráy một phen. Mới vừa ngồi vào bàn trang điểm, có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:” Phu nhân, Đào mama đến đây.” Sớm như vậy!” Cho nàng tiến vào đi!”

Tiểu nha hoàn đi truyền Đào mama.

Một cái phu nhân hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mặt tròn liền nhẹ chân nhẹ tay đi đến, khom đầu gối hành lễ cho nàng, sau đó lấy chiếc lược gỗ hoàng dương trên bàn trang điểm bắt đầu chải đầu cho nàng.

Phu nhân này trượng phu kêu Nam Vĩnh, tất cả mọi người gọi nàng Nam Vĩnh nương tử, là người chuyên chải đầu trong phủ, bị thái phu nhân chọn ra thưởng cho nàng. Lúc về nhà lại mặt búi tóc mẫu đơn là tác phẩm của Nam Vĩnh nương tử.

“Làm búi tóc toản nhân đơn giản là được.” Thập Nhất Nương phân phó Nam Vĩnh nương tử.

Nam Vĩnh nương tử vẻ mặt cười, nhẹ giọng ứng”Vâng”, tay chân lưu loát búi nhát đầu tiên cho nàng.

Đào mama cũng nhanh bước vào.

” Thỉnh an phu nhân!” Nàng cười khanh khách khom đầu gối cấp Thập Nhất Nương hành lễ.

” Mama sớm như vậy là có việc gì?”

Đào mama liền liếc mắt xem Nam Vĩnh nương tử một cái.

Thập Nhất Nương cảm giác được động tác Nam Vĩnh nương tử nhanh hơn.

Nàng rất nhanh búi xong búi toản nhân nữ hài tử, sau đó khom đầu gối hành lễ lui xuống.

Đào mama liền nói: “Bên người Đại tiểu thư nguyên cũng có người chuyên chải đầu, sao ngài không lưu dùng? Như vậy nói tới nói lui cũng tiện!”

Thập Nhất Nương không chút suy nghĩ liền cự tuyệt:” Nam Vĩnh nương tử chính là thái phu thưởng.”

Đào mama không khỏi ngừng một chút, một lát sau, mới thấp giọng nói: “Người trong phòng Đại tiểu thư, ngài xem khi nào gặp thì thích hợp?”

” Chờ ta đi gặp thái phu nhân rồi nói sau”

Nguyên Nương qua đời đã hơn một năm, thái phu nhân đối với việc này nhất định có an bài.

Đào mama không khỏi nhíu mày lại, còn muốn nói cái gì, thì có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:” Phu nhân, ba vị di nương đến thỉnh an ngài.”

Thập Nhất Nương gật đầu, tiểu nha hoàn liền đi truyền ba người tiến vào.

Văn di nương liền cười chào hỏi cùng Đào mama:” Ngài đến sớm a!”

Đào mama có chút lạnh lùng gật đầu.

Lúc này nàng mới cùng Tần di nương, Kiều Liên Phòng cùng nhau cấp Thập Nhất Nương hành lễ.

Bởi vì phải đi gặp thái phu nhân, Thập Nhất Nương cùng các nàng hàn huyên vài câu liền đuổi các nàng về, sau đó ăn điểm tâm, thay đổi xiêm y đi chỗ thái phu nhân nơi đó.

Nàng đến còn kém một khắc mới đến canh giờ, không nghĩ tới Tam gia, Tam phu nhân, Ngũ gia cùng ba vị Nam Kinh gia, ba vị phu nhân, mới đến, đang ở cùng nhau.

Thấy Thập Nhất Nương, Tam phu nhân cười to tiếp đón:” Tứ đệ muội sớm a! Nghe nói Hầu gia vào triều, sáng sớm hầu hạ Hầu gia thức dậy thực vất vả đi?”

Thập Nhất Nương không trả lời, chính là cười cười, sau đó cùng mọi người thấy lễ.

Hoành Đại phu nhân kia, đi ra: “Chúng ta hôm nay liền quay về Nam Kinh, cố ý đến chào từ giã thái phu nhân!”

Thập Nhất Nương khách sáo cùng nàng:” Sao không ở lại thên vài ngày?”

Hoành Đại phu nhân, cười nói:” Trong nhà bận rộn, hôm nào lại đến quấy rầy!”

Đang nói, thì Diêu Hoàng đi ra:” Thái phu nhân thỉnh các vị gia, phu nhân, thiếu phu nhân, đi vào.”

Mọi người nối đuôi nhau tiến vào phòng ở thái phu nhân.

Thái phu nhân ngồi ở lâm song kháng uống trà, thấy các nàng tiến vào, cười ha ha nói:” Đến đây!”

Mấy người bước lên phía trước hành lễ cho thái phu nhân, các nha hoàn bưng ghế bành đặt ở bên trái kháng của thái phu nhân cho nhóm nam nhân ngồi, mang ghế con đặt ở bên phải thái phu nhân cho nữ quyến ngồi.

Các nha hoàn dâng trà, Từ Lệnh Hoành liền đem ý tứ hôm nay phải về Nam Kinh nói.

Thái phu nhân muốn giữ lại, nhưng Từ Lệnh Hoành chối từ một phen, thái phu nhân liền nói vài câu linh tinh:‘lúc qua năm mới đến chơi”, sau đó tự mình đưa bọn họ ra đến cửa, Tam phu nhân cùng Thập Nhất Nương đưa bọn họ ra đến thùy hoa môn, tam gia cùng Ngũ gia thì đưa đến bến tàu.

Nhìn xe ngựa đi xa, Tam phu nhân kia liền hướng Thập Nhất Nương cười nói:” Ta sẽ không đi cùng đệ muội, trong viện ta còn có một đống nha hoàn bà tử chờ bẩm báo công việc đâu!”

Đang nói, thì có tiểu nha hoàn thở hồng hộc chạy tới:” Tứ phu nhân, thái phu nhân thỉnh ngài đi qua nói chuyện.”

Thập Nhất Nương liền hướng tới Tam phu nhân cười cười, sau đó đi theo tiểu nha hoàn đi chỗ thái phu nhân nơi đó.

Truân ca cùng Trinh tỷ nhi đang ở trong viện nhảy dây. Nhìn thấy Thập Nhất Nương tiến vào, hai người giật mình, Trinh tỷ nhi vội kéo Truân ca tiến lên hành lễ cho Thập Nhất Nương.

Truân ca lại tránh tay Trinh tỷ nhi chạy.

Thập Nhất Nương hơi có chút ngoài ý muốn. Trinh tỷ nhi lại vội vàng hướng Thập Nhất Nương giải thích:” Mẫu thân, Truân ca có chút sợ người lạ. Quen rồi sẽ tốt hơn”

Đây không phải là vấn đề sợ người lạ hay không sợ người lạ đi?

Bất quá, mình cũng không phải là đến yêu cầu hắn yêu thích, mà là chiếu cố chăm sóc để hắn có thể thuận lợi lớn lên, cái sau mới là trọng điểm, không cần lẫn lộn đầu đuôi.

Phản ứng của Trinh tỷ nhi lại làm cho nàng thực thích.

“Ta không biết hắn sợ người lạ như vậy.” Thập Nhất Nương cười nói,” Truân ca còn có thói quen gì, ngươi nhớ rõ nhắc nhở ta một tiếng.”

Nàng liền thấy Trinh tỷ nhi buông lỏng, còn thật sự gật đầu:” Ta nhất định nhắc nhở mẫu thân ”

Thập Nhất Nương cười hỏi nàng:” Ngươi muốn đi tìm Truân ca không? Hay muốn cùng ta cùng đi chỗ tổ mẫu nơi đó không?”

Nàng suy nghĩ, nói:” Ta vẫn là đi tìm Truân ca đi? Miễn cho hắn chạy đến niệm từ đường đi.” Nói xong, lại có thần sắc xấu hổ.

” Niệm từ đường?” Có thể là phòng ở của Nguyên Nương, Truân ca cùng Trinh tỷ nhi tư lén lấy tên này. Bất quá, Truân ca tuổi còn nhỏ, phải đặt tên, cũng là do Trinh tỷ nhi đặt. Nàng cười nói,” Là ngươi giúp đặt tên sao?”

Trinh tỷ nhi có chút bất an gật đầu:” Hắn khóc thật sự khủng khiếp, cho nên ta liền……”

Thập Nhất Nương liền hướng nàng cười cười: “Trinh tỷ nhi không hổ là tỷ tỷ, đem đệ đệ chiếu cố thật tốt.”

Biểu tình Trinh tỷ nhi còn có mấy phân giật mình.

Có thể không nghĩ tới mình tán dương nàng như vậy đi!

” Tốt lắm, ngươi nhanh đi tìm Truân ca đi!” Thập Nhất Nương cười nói,” Ta đi gặp tổ mẫu.”

Trinh tỷ nhi gật đầu, từ nha hoàn bà tử vây quanh hướng cửa sau đi.

Thập Nhất Nương kinh ngạc quay đầu lại, đáy mắt lại có vẻ cảnh giác.

“Tìm được Truân ca, nhớ nói một tiếng cho ta biết.” Thập Nhất Nương cười khanh khách nhìn nàng,” Miễn cho ta lo lắng.”

” Ân!” Trinh tỷ nhi gật đầu, thân ảnh biến mất ở hành lang uốn khúc, Thập Nhất Nương lúc này mới tiến vào phòng ở thái phu nhân.

Thái phu nhân nắm tay Thập Nhất Nương ngồi xuống trong Lâm Song đại kháng, cười đánh giá nàng: “Đã quen?”

” Đã quen!” Thập Nhất Nương gật đầu.

Thái phu nhân thần sắc còn có vài phần do dự.

Thập Nhất Nương cũng không gấp, cùng thái phu nhân nói chuyện thường ngày trong nhà: “Chuyện hôn lễ vừa nhiều lại vừa rườm rà, khách Nam Kinh cũng đi rồi, mấy ngày nay hẳn là ngài nên nghỉ ngơi một chút cho tốt mới được.”

” Ngươi có lòng.” Thái phu nhân cười khanh khách vỗ vỗ tay của nàng, lại tán gẫu vài câu, cuối cùng mở miệng:” Ta nghĩ đem Truân ca ở đây lâu thêm mấy ngày!”

Ý tứ là nói đem Truân ca nuôi ở bên người nàng đi!

Chuyện này thực bình thường. Tuy đối với đại thái thái mà nói, Truân ca là huyết mạch duy nhất của Nguyên Nương, nhưng đối với thái phu nhân mà nói, cũng là tôn tử yêu dấu.

Thập Nhất Nương chân thành nói:” Ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Cái khác không nói, nếu không ngài thưởng một người chải đầu cho ta, ngày hôm sau lúc về nhà lại mặt chỉ sợ chỉ có thể tùy tiện búi một búi tóc mạc nhân. Huống chi chuyện dạy dỗ Truân ca là chuyện lớn như vậy. Hắn ở bên người ngài, ta cũng có thể đi theo học hỏi làm thế nào chăm sóc đứa nhỏ.”

Thái phu nhân nghe rất an ủi gật đầu, còn nói chuyện quản gia cùng chuyện xử trí đối với người vốn hầu hạ ở bên người Nguyên Nương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.