Thứ Nữ Cuồng Phi

Chương 108: Vũ Điệu Hái Sen




Tuyết lan điện được xây dựng năm thứ 10 Đại Cảnh, lúc đó Hạ Tuấn Trì đã hơn mười tuổi, tam cung lục viện, đã không còn là giai lệ ba nghìn, hằng năm chẳng biết có bao nhiêu cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tiến cung, mặc dù đã sinh hạ hoàng tử cho hoàng thượng, trong hoàng cung, Lan Phi chẳng qua chỉ là một thục viện (*) không mấy tiếng tăm, chẳng ai buồn bận tâm đến.
(*) thục viện: chức thứ 5 trong hàng Tòng nhị phẩm Cửu Tần [không có phong hiệu – dùng họ] gồm: Chiêu nghi – Chiêu viện – Thục nghi – Chiêu dung – Thục viện – Thục dung – Tu nghi – Tu viện – Tu dung.
Nhưng một năm kia, Cảnh Đế ngẫu nhiên đi đến Ngự Hoa Viên vô tình nhìn thấy, sau đó liền từ một thục viện phong tấn thẳng lên làm một trong bốn phi tần, còn xây dựng cung điện riêng cho nàng, nơi nơi đều dùng đá cẩm thạch trắng, lan can chạm trổ, thềm đá hoa, rực rỡ lung linh, còn nhận được phong hào là tuyết lan điện, trở thành sủng phi được cưng chiều trong hậu cung, bao người xung quanh cũng phải thầm ngưỡng mộ ước ao.

Cho tới bây giờ, Cảnh Đế vẫn hậu cung ba nhìn người đẹp như trước, mỗi tháng cũng ghé qua tuyết lan điện một hai lần, mặc dù chưa chắc sẽ tá túc lại, nhưng cũng ngồi uống cạn một chun trà.
Chuyện của Ngũ hoàng tử đã hóa thành trò cười của bá quan văn võ đến bá tánh phổ thông, những người trong cung cũng xì xầm to nhỏ, thế nhưng làm gì có ai dám đàm luận, giễu cợt trước mặt Lan Phi.
Lan Phi chưa thể xem là giai nhân tuyệt sắc, lại xuất thân thương gia, may mắn mấy năm gần đây được hoàng thượng trìu mến, cất nhắc mấy người huynh đệ Trần gia, nàng mới có chỗ dựa vững chắc, rốt cuộc cũng được nở mày nở mặt, nhưng một đứa con trai duy nhất lại lưu lạc đến bước đường này, cũng không biết Lan Phi nương nương là người có phúc hay là vô phúc.
Địa điểm diễn ra thọ yến là tuyết lan điện của Lan Phi, Tịch Nhan cùng Hạ Dạ Bạch dắt tay nhau đến khi trời đã chạng vạng, dưới ánh chiều tà đỏ rực đang bao trùm lên mọi vật.
Đèn rực rỡ được thắp lên, những ánh đèn lưu ly xanh vàng lung linh dưới mái hiên, mỗi khi gió đêm lướt qua, ánh đèn lay động rung rinh lập lòe, đương nhiên không phải nhà nào cũng có được cảnh đẹp như vậy.
Cả nước Lưu Ly này có ai không biết Lan Phi nương nương thương con như mạng, Ngũ hoàng tử rơi vào kết quả này, Lan Phi đương nhiên đứng ra chịu trách nhiệm chính, thế nhưng nàng một hai đổ tội lên người Tịch Nhan.

Tịch Nhan cũng thầm khinh thị Lan Phi, cảm thấy nàng ta làm vậy chỉ tự tìm tội chịu, nếu sau này con trai của nàng và Hạ Dạ Bạch cũng làm ra mấy chuyện hoang đường như vậy thì nàng thà không sinh ra đứa con như thế thì hơn, có câu: Trời làm bậy còn sống, nhưng tự làm bậy thì khó sống. Cho dù có gãy mất của quý cũng đừng mơ tưởng nàng sẽ thương tiếc mà nương tay, nếu người khác không trừng trị hắn, nàng cũng đập cho hắn chết.
Từ lúc Ngũ hoàng tử Hạ Tuấn Trì gặp chuyện không may tới nay, Lan Phi đã nhiều lần phái người đến Cung Vương Phủ yêu cầu nàng và Hạ Dạ Bạch vào cung, bất quá chỉ muốn tìm cơ hội trả thù mà thôi, sao nàng không biết mưu tính này của Lan Phi? buổi yến tiệc sinh nhật hôm nay chắc chắn sẽ là một buổi tiệc Hồng Môn Yến, có câu c mùng một, tránh không khỏi mười lăm, Tiểu Bạch không ngốc, cho nên hiện giờ có vào cung cũng làm nàng yên tâm hơn. Binh tới tướng đở, nước tới đất ngăn, nàng không tin, Lan Phi có năng lực làm trò trước mặt nhiều người như vậy.
Có điều hiện giờ nàng ta đang căm tức, thế nhưng lại không tìm nguyên nhân từ phía mình, trái lại đẩy trách nhiệm sang cho một người khác, chẳng khác nào kẻ vô tri, sinh nhật thiết yến còn cho gọi nàng và Tiểu Bạch cùng tiến cung, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này xả mối hận trong lòng chứ nào có hảo tâm gì.
Nàng cùng Hạ Dạ Bạch đi ở phía trước, Tương Tư, Hồng Đậu theo sát phía sau, nhóm người họ vẫ còn đứng ở cửa, cung tỳ lui tới cũng rất nhiều, cũng không biết là thái giám nào không có mắt đánh đổ đồ đang bưng lên trên người nàng, Tịch Nhan lui về phía sau hai bước, ngã người vào Hạ Dạ Bạch, Hạ Dạ Bạch muốn nổi giận, lại bị Tịch Nhan ngăn cản, tên thái giám kia nhanh chóng lủi vào đám người chỉ trong nháy mắt.
Tịch Nhan xoay người, cúi đầu nhìn về phía đó,nhìn theo bóng thái giám lủi thủi đi, mơ hồ nhìn thấy có chút quen mắt, cầm chặt lấy tờ giấy vừa rồi gã ta len lén nhét vào trong tay mình, xoay người cười, ngã người vào lòng Hạ Dạ Bạch, vội vã mở tờ giấy tên thái giám đó đưa, trên đó chỉ ghi hai chữ: Cẩn thận.
Tịch Nhan sửng sốt, cẩn thận? phải đề phòng ai? Lan Phi? hay còn người nào khác?

Nàng tự cho rằng trí nhớ của mình rất tốt, nhìn bóng lưng tên thái giám đó cũng rất quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra đã gặp ở nơi nào, nàng tiến cung không nhiều, tính tới tính lui cũng chỉ có hai lần thôi mà trong hai lần này cũng chưa từng gặp qua được mấy gã thái giám.
“Nàng có người ở trong cung?”
Đương nhiên Hạ Dạ Bạch cũng phát hiện ra động tác mập mờ của nàng, ôm chặt nàng vào lòng vỗ về, hơi tò mò xen lẫn hiếu kỳ hỏi.
Tịch Nhan nhét mảnh giấy kia vào túi, cười lắc đầu: “Chỉ thấy quen quen, nhưng không nhớ được đã gặp qua ở đâu.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.