Ở Thiên Kỳ Quốc, từ trước tới nay chỉ có nữ tử làm chính thê cưới hỏi đàng hoàng mới có thể sử dụng từ ‘gả’ này, nữ tử làm thiếp hoặc thông phòng đều không được dùng từ gả.
Bách Lí Dung Cẩn đã có Hạ Thính Ngưng là chính thê nhưng Hiền phi lại cố tình muốn dùng hai chữ ‘gả cho’ này, có thể thấy được nàng không muốn để Nghênh Điềm công chúa làm thiếp.
Hiên đế nghe xong, khuôn mặt vẫn như cũ không thay đổi, vẻ mặt lạnh nhạt, khiến người khác không đoán ra đến cùng hắn đang nghĩ cái gì. Chỉ là nhỏ giọng nói lập lại hai chư “Gả cho?”
Hiền phi ôn nhu tiếp tục nói “Đúng vậy, Nghênh Điềm là công chúa, nhưng Tĩnh Vương thế tử phi lại là chính phi do đích thân hoàng thượng khâm ban, nô tì cũng chỉ có thể ủy khuất Nghênh Điềm làm bình thê của thế tử. Hơn nữa, Nghênh Điềm tính tình ôn hòa, nhất định có thể cùng thế tử phi hòa hợp ở chung.”
Tính tình ôn hòa? Hạ Thính Ngưng nghe vậy không khỏi ngước mắt liếc nhìn Nghênh Điềm công chúa trang điểm lộng lẫy, chỉ thấy đối phương hai má đỏ hồng nhìn Dung Cẩn bên cạnh nàng, ánh mắt lưu chuyển, nhưng khi tầm mắt đảo qua đến trên người nàng lại lập tức chuyển thành sắc bén giống như muốn đem nàng lăng trì xử tử.
Hạ Thính Ngưng rời tầm mắt, trong lòng trào phúng, Nghênh Điềm công chúa trong miệng Hiền phi, sợ là do nàng tự mình ảo tưởng ra một nữ nhi khác đi.
Từ lúc Nghênh Điềm công chúa tiến điện, tầm mắt sắc bén lại không hề cố kỵ nhìn chằm chằm nàng đã bao lâu, hiện tại còn hung ác trừng mắt nhìn nàng như vậy, hành vi như thế, không phải là một nữ tử tính tình ôn hòa nên có, thật sự là trợn mắt nói dối, cũng không sợ tự mình cắn phải đầu lưỡi.
Lại nói, loại chuyện ở chung hòa hợp này, chính là đối phương nguyện ý, nàng cũng không đồng ý. Cùng người khác dùng chung một phu quân, loại chuyện này, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hạ Thính Ngưng hơi hơi ghé mắt, nhìn Bách Lí Dung Cẩn ở bên cạnh, tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn nhịn không được muốn xác định, tâm của Dung Cẩn có phải vẫn còn như lúc trước hay không.
Bàn tay trắng nõn thon dài của Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng nắm tay Hạ Thính Ngưng, ánh mắt nhìn nàng tựa như đầu dòng nước mùa xuân, dịu dàng ấm áp.
Khiến tâm của Hạ Thính Ngưng vốn có chút hoảng loạn trong nháy mắt liền yên ổn lại.
Cầm ngược lại tay hắn, khóe môi nàng nhẹ cong lên. Miễn là trong lòng hắn chỉ có một mình nàng thì cho dù có rất nhiều người đều ham muốn hắn cũng không liên quan tới nàng.
Hạ Tử Vân ngồi ở bên cạnh sau khi nghe đến đề nghị của Hiền phi lập tức liền lộ ra vẻ mặt lo lắng, tỷ tỷ sẽ không có khả năng cùng người khác chung một phu quân, chuyện như vậy, từ lúc hắn biết hiểu chuyện liền được tỷ tỷ nghiêm cẩn giáo dục.
Giữa nam nữ chỉ có thể là một với một, trung thủy là chuyện cơ bản nhất khi là phu thê. Chỉ cần cưới thê, chẳng sợ trong lúc đó không có tình yêu, cũng tuyệt đối không thể viện cớ cùng lúc lấy nữ tử khác, bởi vì, trừ bỏ yêu, giữa nam nữ thành thân, còn có một loại tên là ‘Trách nhiệm’, là hai người phải cùng gánh vác.
Cho nên từ khi hắn còn rất nhỏ, hắn chỉ biết, tương lai nếu như hắn thành thân, vậy hắn nhất định phải cẩn thận suy nghĩ lựa chọn thê tử cho chính mình, tỷ tỷ nói, như vậy cũng là đối chính hắn phụ trách, cũng là đối hắn với thê tử tương lai của hắn phụ trách.
Không thương, có thể cùng cách, nhưng tuyệt không thể dưới tình huống đã thành thân cấu kết với nữ tử khác, làm như vậy đó chính là phản bội, là chuyện tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra.
Hạ Tử Vân tràn đầy lo lắng nhìn phía Hạ Thính Ngưng, hắn vẫn luôn cho rằng tỷ phu chỉ có một mình tỷ tỷ là chuyện đương nhiên, nhưng tựa hồ người khác lại không nghĩ như vậy, vậy tỷ phu thì sao?, khi hắn đang thấy bản thân có thể có thêm một bình thê, hưởng thụ tề nhân chi phúc, thì hắn nghĩ như thế nào?
Hạ Tử Vân không chớp mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm Bách Lí Dung Cẩn, thời điểm nhìn thấy vẻ mặt nhu hòa đối với tỷ tỷ của đối phương, giống như không nghe thấy đề nghị kia trên đại điện, tâm của hắn mới thoáng yên tâm trở lại.
Nhẹ nhàng thở ra, trên gương mặt non nớt của Hạ Tử Vân hiện lên một chút tươi cười thoải mái, tỷ phu là thật sự vô cùng yêu tỷ tỷ, tỷ tỷ từng nói, tuy rằng tư tưởng nàng dạy cho hắn là chính xác không thể nghi ngờ, nhưng ở trên thế gian này, người có thể thật sự làm được cũng là vô cùng ít.
Lúc hắn còn nhỏ, hắn từng ngửa đầu hỏi qua tỷ tỷ là vì sao, nếu đã là đúng, vậy vì sao lại có rất nhiều người không làm được.
Hắn còn nhớ rất rõ, khi đó tỷ tỷ mang theo vẻ mặt lạnh nhạt sờ sờ hắn đầu, thấp giọng nói ‘bởi vì thời đại này giáo dục như vậy, nhân loại là ở trong sai trái chậm rãi cải tiến.’
Khi đó hắn còn không hiểu được những hàm nghĩa của lời nói này, chẳng sợ hiện tại cũng là cái hiểu cái không, nhưng hắn biết, tất cả những gì tỷ tỷ dạy hắn, chính là người khác dùng cả đời cũng không học được.
Hạ Thính Ngưng cũng không biết các loại ý nghĩ trong lòng của Hạ Tử Vân lúc này, nàng chỉ lạnh nhạt cười liếc mắt hàm chứa khiêu khích nhìn Nghênh Điềm công chúa một cái.
Muốn gả cho Dung Cẩn làm bình thê, đây cũng không phải chỉ Hiền phi nói là được.
Chỉ bằng một chuyện chính mình chữa trị chân cho Tiêu Cảnh Uyên, đương kim hoàng thượng liền không có khả năng không để ý tới cảm thụ của nàng tùy tiện tứ hôn, càng miễn bàn, Hiền phi còn chính là mẹ đẻ của đại hoàng tử, người không được hoàng đế lựa chọn để truyền ngôi. Hoàng đế làm sao có thể khiến đối phương được như ý nguyện, để Nghênh Điềm công chúa gả qua thay thân hoàng huynh của nàng mượn sức của Dung Cẩn.
Hạ Thính Ngưng lạnh nhạt phẩm trà, phía trên đại điện tranh đấu còn chưa chính thức bắt đầu đâu, nàng chỉ cần yên lặng theo dõi là được.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy đề nghị của Hiền phi, Thái Hậu ngồi một bên liền đen mặt, Hiền phi này thật lớn mật, nhiều lần cướp lời của nàng còn chưa nói, hiện tại thế nhưng còn dám tranh đoạt với nàng.
Tính toán thật tốt, để Nghênh Điềm nha đầu kia làm bình thê, khẩu vị thực không phải lớn bình thường. Ngay cả là nàng, bất quá cũng chỉ muốn để Như Lan tiến vào vương phủ làm sườn phi mà thôi. Hiện tại bị một cước như vậy, việc hôn sự này nàng thật khó mà mở miệng, đối phương để nữ nhi đi qua làm bình thê, bản thân đường đường là thái hậu lại để cháu gái đi qua làm thiếp, này không phải là trước mặt cả triều văn võ bá quan tự đánh mất mặt mũi của chính mình sao.
Thái Hậu càng nghĩ trong lòng lại càng khó chịu, kế hoạch vốn đang êm đẹp, chỉ thiếu còn chưa nói ra, thật không nghĩ tới giữa đường lại bị người cướp đoạt, thật sự là muốn tức chết nàng.
Ánh mắt Hiền phi ôn nhu, giống như không nhìn đến sắc mặt không tốt của thái hậu, chỉ tao nhã mỉm cười. Mới vừa rồi nàng chọn đúng thời cơ nói ra một phen như vậy, người sáng suốt vừa thấy đều biết, vừa rồi thái hậu chính là cố ý chỉ hôn, muốn mượn cơ hội mượn sức của Tĩnh vương thế tử.
Nàng là đoán được hoàng thượng không muốn để cho người của thái hậu có cơ hội tiến vào Tĩnh vương phủ nên đã lập tức nhân cơ hội nhắc tới cửa hôn sự này. Chỉ cần hoàng thượng cố ý cự tuyệt thái hậu chỉ hôn, như vậy nữ nhi của nàng liền có thể nắm chắc.
Chờ Nghênh Điềm gả vào Tĩnh vương phủ, giúp Nghị nhi mượn sức của Tĩnh vương thế tử, như vậy ngôi vị hoàng đế chính là ở trong tầm tay. Đến lúc đó, nàng chính là thái hậu danh chính ngôn thuận chấp chưởng lục cung. Không cần tiếp tục ủy khuất cúi đầu trước hoàng hậu, đến chỗ nào cũng đều bị nàng áp chế.
Hoàng hậu ngồi ở phía trên nhịn không được có chút nóng nảy, trong lòng âm thầm buồn bực, Hiền phi này thật đúng là tận dụng triệt để, thế nhưng nhân cơ hội đưa ra loại yêu cầu này khiến nàng muốn mở miệng phản bác cũng không được, dù sao thái hậu đang ở bên cạnh như hổ rình mồi, nếu như nàng cự tuyệt Hiền phi thì không phải là cho thái hậu có cơ hội sao.
Nhưng nếu là không cự tuyệt, vậy không phải muốn trơ mắt nhìn Nghênh Điềm gả vào vương phủ, thay nhi tử của Hiền phi mượn sức của Cần nhi sao. Tuy rằng nàng đối Cẩn Nhi rất yên tâm, nhưng cũng không thể để đối thủ được như ý.
Trong lòng hiện lên nhiều ý niệm, trong thời gian ngắn hoàng hậu cũng nghĩ không ra chủ ý ứng đối với tình cảnh trước mắt.
Hiên đế vững vàng ngồi ở phía trên không có mở miệng, đối với đề nghị của Hiền phi không đáp ứng cũng không cự tuyệt, một đôi ánh mắt thâm thúy giống như dòng nước xoáy, làm cho người ta đoán không được, sờ không tới.
Hiền phi đang muốn tiếp tục cổ vũ đem cửa hôn sự này định xuống, đột nhiên lại nghe thấy một thanh âm uyển chuyển hàm xúc vang lên “Không nghĩ tới Hiền phi tỷ tỷ coi trọng Tĩnh vương thế tử như vậy, ngay cả Nghênh Điềm công chúa cũng đều muốn gả qua làm bình thê. Thật sự là không khéo không thành sách, muội muội của nương ta vừa khéo có một chất nữ vừa đến tuổi nghị thân, cũng là cùng muốn thêm người mới, chẳng bằng song hỷ lâm môn, để nhiều người đi qua hầu hạ Tĩnh vương thế tử cũng là chuyện tốt.”
Người nói lời này chính là Đức phi ngồi ở phía dưới Hiền phi, thanh âm uyển chuyển, gương mặt xinh đẹp, lúc này nàng đang cười khanh khách nhìn Hiền phi, cuối cùng còn không quên nói nhiều thêm một câu “Chất nữ kia nhà mẹ đẻ ta tính tình nhu hòa, cũng là lúc làm sườn phi cho Tĩnh vương thế tử, Nghênh Điềm công chúa cũng là người tính tình ôn hòa, nói vậy cùng chất nữ kia của ta nhất định là vô cùng hòa hợp.”
Hậu cung của đương kim hoàng đế cũng không quá đầy, phần lớn phi tần trong cung đều là thế lực do hoàng đế cưới vào vương phủ trước lúc đăng cơ để mượn sức, hiện tại tứ phi chỉ đứng thứ hai, nhưng đã có khoảng mười năm chưa tuyển tú, ngược lại, con nối dòng của hoàng đế cũng không nhiều.
Hoàng tử lại càng ít, bởi vậy, chọn người kế vị đi qua đi lại cũng chỉ có vài vị hoàng tử có thể tuyển, này cũng là nguyên nhân vì sao Nguyễn thừa tướng lại nhanh chóng tuyển định đại hoàng tử như vậy, thật sự là có quá ít người để chọn.
Vị Đức phi này cũng may mắn sinh ra long tử, lại liên tục mang thai sinh ra hai vị hoàng tử, bởi vì bụng không chịu thua kém, cho nên chẳng sợ nhà mẹ đẻ xa xa không bằng Hiền phi, cũng được phong làm một trong tứ phi, cùng Hiền phi ngồi chung một bàn ăn.
Trong ngày thường, hai người nàng âm thầm tranh đấu lẫn nhau không ít.
Hiền phi vì muốn thay nhi tử của nàng Tiêu Kiên Nghị mượn sức Bách Lí Dung Cẩn, Đức phi lại vì nhi tử của chính mình, tự nhiên cũng sẽ không cam lòng rớt lại phía sau. Mặc dù nàng không có nữ nhi, nhưng nàng đã sớm chọn được người ở trong nhà mẹ đẻ. Nhất quyết sẽ không để một mình Hiền phi độc chiếm, muốn đem nữ nhi gả vào Tĩnh vương phủ, được a, vậy liền để chất nữ của chính mình cùng nhau tiến vào là được, trước mắt bao nhiêu người, nàng cũng không tin đối phương có thể cự tuyệt.
Lần hành động này của Đực Phi, khiến Hiền phi tức giận không nhẹ, một đôi mắt đẹp thiếu chút nữa liền trừng rớt ra ngoài, nữ nhi của chính mình chính là công chúa thân phận cao quý, đi qua làm bình thê đã là chuyện vô cùng ủy khuất, hiện tại cư nhiên còn muốn thêm một tiểu thiếp tới tranh thủ tình cảm, mà nàng còn không thể mở miệng nói không, dù sao cũng là vừa rồi do chính mình phụ họa bên cạnh Tĩnh vương thế tử nên thêm người, nếu chỉ để nữ nhi của mình gả qua, không phải nàng sẽ bị những người này lên án sao.
Đối với cạnh tranh của Hiền phi và Đức phi, Hiên đế thủy chung vẫn chưa có mở miệng nói qua nửa chữ, khiến hai người các nàng tự giác ngậm miệng, ‘đinh’ Hiên đế đậy nắp chén trà một cái. Diễn Đàn Le Qqúy Đôn, edit:..Lam Thiên..
Hiền phi và Đức phi đều im lặng, tuy rằng các nàng tính vô cùng tốt, nhưng quyền quyết định vẫn nằm ở trên tay Hiên đế, chỉ cần hắn không gật đầu đáp ứng, hai cái các nàng lại nói nhiều, kế hoạch dù khá hơn nữa cũng không phải là chuyện tốt.
Hiên đế đậy nắp chén trà, nhìn Bách Lí Dung Cẩn vẻ mặt nhu hòa, khẽ hỏi “Cẩn Nhi, con cảm thấy như thế nào?”
Nháy mắt, quyền quyết định liền lập tức chuyển tới trên tay Bách Lí Dung Cẩn.