Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 134: Nam nữ si tình



Edit: voi còi

Trong đại điện rộng lớn lại nhân lời này của Bách Lí Dung Cẩn mà yên lặng xuống, thái hậu vừa muốn lên tiếng phụ họa, các đại thần hướng đương sự chúc mừng, không khỏi ào ào vì chính mình nhéo một phen mồ hôi lạnh.

Xem trận thế này, nói rõ vừa muốn ép buộc lên. May là vừa rồi không lên tiếng, bằng không hôm nay không chừng sẽ đắc tội với người.

Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Thái hậu thoáng chốc âm trầm xuống dưới, đương trường bị không nể mặt như vậy, mặc cho ai đều sẽ mất hứng, huống chi bà tự cho mình rất cao, hướng đến đem chính mình cho rằng là nữ nhân tôn quý nhất hậu cung.

Khuôn mặt dịu dàng của Đức phi cũng hơi có chút cứng ngắc, nàng bất mãn là thái hậu này sẽ đột nhiên tiến vào chặn ngang một gậy.

Phải biết rằng, ngay cả nàng cùng Hiền phi tranh đấu gay gắt, lẫn nhau xem không vừa mắt. Vừa rồi lại trợ giúp  giảo thất bại Nghênh Điềm công chúa muốn gả vàoTĩnh vương phủ.

Nhưng mà nội là nội, ngoại là ngoại.

Ở trong mắt Đức phi, thái hậu rõ ràng chính là ngoại nhân, chẳng những không phải thân sinh mẫu thân của hoàng đế, thế lực nhà mẫu tộc phía sau càng là một lực cản và tai họa ngầm lớn. Dù sao ai cũng chẳng mong muốn sau này nhi tử của mình đăng cơ, ở trên triều đình muốn chịu một cái ngoại tộc không liên quan xoay quanh.edit: voi còi

Bởi vậy, chẳng sợ Đức phi cùng Hiền phi nội chiến không thôi. Nhưng gặp gỡ thái hậu, trong lòng nàng vẫn giống như là gương sáng. Biết không thể để đối phương đạt được, bằng không, không chỉ là hoàng thượng phải đối nàng có ý kiến, liền ngay cả hai hoàng nhi kia của nàng, ngày sau chỉ sợ đều bị chịu khổ trên tay Lưu thị bộ tộc.

Lúc này Đức phi cho dù không cam lòng, nhưng cũng không dám lại tiếp tục đề việc này.

Chỉ âm thầm dưới đáy lòng mắng thái hậu, nàng còn kém một cước vào cửa liền có thể đem chuyện làm xong, cuối cùng lại chỉ có thể ảo não thất bại trong gang tấc, bút trướng này ngày sau có cơ hội nàng chắc chắn hoàn trả.

Thái hậu mở to đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bách Lí Dung Cẩn, nhưng nghĩ đến tính tình của đối phương, biết không thể cứng rắn. Đành phải hòa dịu thần sắc một chút, mang sang giọng trưởng bối, giống như tận tình khuyên bảo khuyên nhủ “Cẩn Nhi, ai gia cũng là vì tốt cho ngươi. Bất hiếu có ba, không hậu (đời sau) là lớn nhất. Ngươi là đường đường Tĩnh vương thế tử, hiện thời dưới gối liền nhất nhi bán nữ đều không có, không thiếu được muốn cho người lên án. Vẫn là nhiều nạp vài cái sườn phi, thị thiếp, cũng tốt sớm ngày cho ngươi khai chi tán diệp.”

Sau khi nói xong dừng một chút, lại tiếp tục nói “Còn nữa, phóng tầm mắt toàn bộ kinh đô, vương tôn công tử nào bên người không có vài người vừa ý hầu hạ, cũng liền ngươi hậu viện bỏ không.”

Cái cớ này từ miệng Thái hậu nói được cực kì đường hoàng, tuyệt đối là lời hay có thể đưa lên mặt bàn.

Hoàng hậu ngồi bên cạnh Hiến đế nghe được âm thầm phỉ nhổ không thôi, tìm loại cớ rách nát này muốn đem người cắm vào Tĩnh vương phủ, trong ngày thường cũng không thấy bà ta có quan tâm qua vấn đề con nối dõi của mấy vị hoàng tử.

Chiếc cằm sạch sẽ của Bách Lí Dung Cẩn khẽ nâng, mày cũng không thấy động một chút nói “Thái hậu không khỏi quá lo lắng, thần thành thân chỉ có mấy tháng, con nối dòng sớm muộn gì sẽ có. Thái hậu cùng với lo lắng thần như vậy, không bằng nhiều quan tâm nhị đệ muội của thần, vào phủ đã hơn một năm, đến nay cũng không có mang thai.”

Nguyễn Ngân Linh nguyên bản xem diễn đến vui vẻ, lúc này sẽ đột nhiên bị điểm đến danh, nhất thời trở thành tiêu điểm cho mọi người trong đại điện. Không ít người đều cúi đầu khe khẽ nói nhỏ lên, liền trong ánh mắt nhìn nàng đều mang theo khác thường cùng vui sướng khi người gặp họa.

Nguyễn Ngân Linh không cần nghe đều biết đến, những người này khẳng định là đang thảo luận chuyện nàng thành thân một năm cũng chưa thể hoài thượng đứa nhỏ. Điều này làm cho mặt nàng xấu hổ đỏ lên, vốn định xem tiện nhân Hạ Thính Ngưng kia bị chê cười, không nghĩ tới câu chuyện vừa chuyển, nhưng lại hướng về phía chính mình đến.

Khẳng định là Bách Lí Dung Cẩn vì Hạ Thính Ngưng, tới trả thù chuyện chính mình mới đầu đáp lời Hiền phi đối Hạ Thính Ngưng bỏ đá xuống giếng.edit: voi còi

Xem người quanh mình cười nhạo cùng âm thầm chỉ chỏ, Nguyễn Ngân Linh chỉ xấu hổ và giận dữ muốn tìm cái động tiến vào.

Thái hậu hơi hơi giật mình, không dấu vết nhăn mày lại, bà nào có nhàn tâm đi quản Nguyễn Ngân Linh có thể sinh dưỡng hay không. Chính là thuận miệng có lệ nói “Ai gia thì sẽ sai thái y cho nàng nhìn một cái, chuyện cho ngươi nạp thiếp cũng không thể lại tha. Ai gia lúc này hạ chỉ, để....”

Lời phía sau còn chưa có nói xong, liền bị Bách Lí Dung Cẩn đánh gãy  “Thần chỉ cần đích trưởng đích nữ, huống hồ, nữ tử tự nguyện làm thiếp cho người ta, thần không vui.”

Lời này vừa ra, các vị các đại thần đều âm thầm đổ mồ hôi, này không phải biến thành cự tuyệt nạp thiếp sao.

Thái hậu biến sắc, đang muốn mở miệng, lại nghe Hiên đế lâu không ra tiếng chậm rãi nói “Đã Cẩn Nhi nói như vậy, chuyện nạp thiếp, như vậy từ bỏ đi.”

Thái hậu nghe vậy gấp giọng nói “Điều này sao được, hoàng thượng, vấn đề con nối dòng này nhưng là đại sự. Ai gia tuyệt đối không đồng ý.”

Hiên đế đặt chén trà xuống, chậm rãi nói “Mẫu hậu không cần lo lắng, Cẩn Nhi thành thân cũng chỉ mấy tháng, hiện tại liền nạp thiếp quả thật là có chút nóng nảy. Còn nữa, năm đó mẫu hậu lúc đó chẳng phải vào cung nửa năm sau mới có mang Ngũ hoàng đệ sao.”

Một câu cuối cùng của Hiên đế chính giữa hồng tâm, trạc được thái hậu nửa chữ cũng nói không nên lời.

Chỉ có thể loát không thuận khí ngồi ở vị trí, năm đó nếu không là nàng  hoàng nhi tảo yêu, trương long ỷ này thế nào cũng không tới phiên người khác tới ngồi. Đúng là qua hơn nửa năm bà mới hoài long tử, thì tính sao, bà đường đường thái hậu một quốc gia, phúc trạch thâm hậu, một thứ nữ nho nhỏ kia sao có thể so sánh với bà.

Nhưng có chút lời nói cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng ngẫm lại, đặt tới trên mặt bàn mà nói cũng không thể.

Theo việc này kết thúc, rất nhanh Hiên đế liền tuyên bố thọ yến bắt đầu.

Tất cả mọi người vui tươi hớn hở nâng chén đồng khánh, khoan khoái thưởng thức ca múa tuyệt vời.

Hạ Thính Ngưng không có hứng thú nghe các đại thần bất chợt  nịnh nọt cùng nịnh hót, chỉ chuyên tâm thưởng thức mỹ thực trước mắt mình, ngồi lâu như vậy, cuối cùng là khai tịch (mở tiệc, bắt đầu ăn). Nàng muốn nếm thử ngự thiện trong hoàng cung đến tột cùng như thế nào.

Thái hậu một trương mặt ám bình tĩnh, ánh mắt hơi hơi đảo qua Bách Lí Dung Cẩn cùng Hạ Thính Ngưng, đáy lòng hừ lạnh một tiếng, bà cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, bước cờ này đi thua, tự nhiên còn có bước tiếp theo.edit: voi vòi

Sau khi ngọ yến kết thúc, mọi người còn không thể rời đi hoàng cung, thái hậu đại thọ, thọ yến này chủ yếu làm vào buổi tối.

Mà mọi người vào cung hạ thọ, cũng vui vẻ được ở lại trong cung, dù sao loại yến hội này cũng không phải là thường có, lẫn nhau đều hiểu trong lòng mà không nói kết giao, mượn sức quan hệ.

Hạ Thính Ngưng ăn thật sự có cảm giác no, tính toán nơi nơi đi một chút tiêu thực. Sẽ không cùng đám phu nhân thiên kim thấu một khối.

Mà Hạ Tử Vân nàng cũng lo lắng để hắn về bên người Hạ lão gia, trực tiếp để hắn đi theo Bách Lí Dung Cẩn. Tuy rằng hiện tại tan cuộc nghỉ ngơi, nhưng cổ đại này nam nữ có khác, hướng tới là không ghé vào một chỗ.

Nghe xong vài câu Bách Lí Dung Cẩn dặn dò, Hạ Thính Ngưng mang theo Vãn Ngọc cùng Lục Vu, tùy ý đi vào con đường trải đá vụn râm mát.

Nơi này không hổ là hoàng cung, các nơi thiết kế được cực kì tinh xảo kỳ diệu, thường thường một cái góc, nhìn đến phong cảnh sẽ là cùng mới vừa rồi khác hẳn. Vãn Ngọc cùng Lục Vu đi theo phía sau Hạ Thính Ngưng cũng rất hiếu kỳ hưng phấn đánh giá xung quanh.

Các nàng đi theo tiểu thư gả vào Tĩnh vương phủ cũng có mấy tháng, sớm đã thành thói quen Tĩnh vương phủ xa hoa đại khí, không nghĩ tới hoàng cung tu kiến được càng thêm xa hoa.

Bởi vì thời tiết có chút oi bức, Hạ Thính Ngưng liền hướng nơi yên lặng râm mát mà đi, nơi này hoa cỏ, cây cối vờn quanh, là một nơi thanh nhàn rất tốt để đi.

Hạ Thính Ngưng vừa lòng gật gật đầu, đang muốn xoay người phân phó Vãn Ngọc cùng Lục Vu, tại đây tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Không nghĩ, phía trước lại ẩn ẩn truyền đến tiếng nói chuyện.

Hạ Thính Ngưng mày liễu khẽ nhăn, ý bảo hai người phía sau không cần ra tiếng. Chính nàng lại khẽ bước chân đi về phía trước.

Phía sau lá xanh rậm rạp che đậy, một đôi nam nữ đang đứng nói chuyện, cành lá rậm rạp vừa vặn chặn bóng dáng Hạ Thính Ngưng.

Nhìn đến đôi nam nữ trẻ tuổi này, Hạ Thính Ngưng theo bản năng khẽ mím môi, muốn tránh ra. Người này lén gặp nhua nói chuyện, nàng vẫn là đừng nghe cho tốt. Dù sao giữa nam nữ, đến đi qua lại cũng liền vài lần như vậy. Không có gì hay đáng giá nàng đi nghe góc tường.

Hạ Thính Ngưng vừa hoạt động bước chân muốn mang người rời đi, liền nghe được tiếng nói nàng kia rõ ràng truyền vào trong tai nàng, khiến nàng nhất thời dừng thân hình lại.

“Ta vốn dĩ chỉ biết, chàng là đường đường thế tử Ninh Dương hầu, ta đời này là nhất định không đảm đương nổi chính thê của chàng.” Thanh âm nữ tử hơi nức nở vang lên.

Ninh Dương hầu thế tử? Hạ Thính Ngưng nhất thời ngẩn ra, trước đó vài ngày người cùng Thiên Phù nghị thân không phải chính là Ninh Dương hầu thế tử sao. Nàng nghe trong lời nói của nhị thẩm đối người này có chút vừa lòng, Dung Cẩn cũng nói hắn làm người không sai, không có thói quen gì của công tử thế gia.

Gần đây nhị thẩm càng là cùng Ninh Dương hầu phu nhân đi lại thường xuyên, có thể nói, hai nhà bọn họ đã là không sai biệt lắm muốn kết thân, tại tình huống này, Ninh Dương hầu thế tử đúng là có ‘Ngoại tình’?

Liền ngay cả Vãn Ngọc cùng Lục Vu cũng là mở to đôi mắt, vẻ mặt giật mình. Phải biết rằng, nhị tiểu thư Bách Lí Thiên Phù chẳng những gia thế hơn người, tướng mạo cũng là trăm dặm mới tìm được một, càng khó được tính tình còn thật nhu thục, có thể lấy được nữ tử như vậy xem như đời trước đốt hương. Cư nhiên còn có người không biết ‘hàng’.

Hạ Thính Ngưng lại đi tiền gần chút nữa, chỉ thấy Ninh Dương hầu thế tử kia ôn nhu an ủi nữ tử trước mặt nói “Tĩnh Yên, nàng đừng khóc. Ta sớm minh xác hướng mẫu thân nói qua, nhất định sẽ không thú nhị tiểu thư Tĩnh vương phủ. Mẫu thân chính là còn không biết nàng tốt, chờ về sau bà hiểu biết nàng, chắc chắn sẽ thích nàng.”

“Nhưng mà...” Nữ tử tiếp tục nức nở nói “Phu nhân bà ấy không đồng ý ta vào cửa, lại như thế nào hiểu biết ta, thích ta đâu.”

Nói xong lại nhào vào trong lòng Ninh Dương hầu thế tử nói “Thế Văn, chàng nói ta nên làm cái gì bây giờ nha, chẳng sợ làm thiếp của chàng ta cũng nguyện ý nha.”

Ninh Dương hầu thế tử vẻ mặt nhu tình ôm nữ tử trong lòng, thấp giọng an ủi nói “Đừng khóc, Tĩnh Yên. Đợi sau khi trở về ta liền đi đến cha nàng cầu hôn, trước ủy khuất nàng làm thiếp thất của ta, đem nàng nạp vào phủ. Chờ nương của ta nghĩ thông suốt, thừa nhận nàng, ta liền đem nàng phù chính được không.”

.........

Nghe thế, Hạ Thính Ngưng đã không nghĩ tiếp tục chờ tại đây, nâng bước rời đi, nhưng lại để nàng nghe loại chuyện như thế. Nàng hiện tại trở về tìm một cơ hội cùng Dung Cẩn nói nói. Cùng Ninh Dương hầu phủ kết thân là tuyệt đối không được, Thiên Phù nếu gả đi qua, chẳng những muốn cùng nữ nhân khác chia xẻ cùng một trượng phu, thậm chí không chiếm được sủng ái, không chuẩn còn có thể bị oán thượng cũng không nhất định.

May mắn việc hai nhà nghị thân cũng không có truyền ra, đối với danh tiết của Thiên Phù cũng không tạo thành ảnh hưởng gì.

Hạ Thính Ngưng không nhìn lại đôi nam nữ đang tố khổ liếc mắt một cái, xoay người liền muốn dẫn Vãn Ngọc cùng Lục Vu rời đi.

Không nghĩ tới nàng vừa nhấc chân, lại có người thình lình  theo sau cây cối túm làn váy của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.