Bách Lí Dung Cẩn bước nhanh đi đến bên cạnh Hạ Thính Ngưng, nhíu mày nhìn nàng ôn nhu nói “Ngưng Nhi, nàng sao rồi?”
Vừa nói vừa vẫy tay muốn cho người đem Hoa Tuyết đang nằm trên người nàng kéo dậy, Ngưng Nhi của hắn nhất định bị ngã vô cùng đau.
Hạ Tử Vân cũng đứng ở một bên lo lắng không yên.
Không nghĩ tới, Hạ Thính Ngưng lại hướng Bách Lí Dung Cẩn lắc đầu nói “Đợi một chút, để Vãn Ngọc và Lục Vu đi qua đây đỡ.”
Lại thấp giọng nói với Hoa Tuyết đã sợ tới mức thân thể mềm nhũn “Hoa tuyết, ngươi trước đừng nhúc nhích.”
“Được.” Bách Lí Dung Cẩn khẽ gật đầu một cái, để hai người đang bị vây ở trong đám người nhanh chóng đi qua.
Vãn Ngọc và Lục Vu thật vất vả mới đẩy được đám người ra liền vội vàng chạy đến bên cạnh Hạ Thính Ngưng, vươn tay liền muốn đem Hoa Tuyết đang nằm ở trên người tiểu thư các nàng nâng dậy.
Lại bị Hạ Thính Ngưng nhíu mi ngăn chặn nói “Đợi một chút, hai người các ngươi nghe đây, nhất định phải cẩn thận đem Hoắc thiếu phu nhân nâng dậy, tuyệt đối không thể để nàng ngã xuống lần nữa, cũng không thể có động tác mạnh.”
Tuy rằng không biết hành động này của Hạ Thính Ngưng là có ý gì, nhưng hai người vẫn theo thói quen nghe theo mệnh lệnh của nàng ngoan ngoãn chiếu theo lời nàng phân phó mà làm, thập phần cẩn thận đem người chậm rãi nâng dậy.
Hoa Tuyết chỉ cảm thấy một trận không thoải mái, cả người vô lực mềm nhũn dựa vào Lục Vu, may mắn hai người đều dùng sức vô cùng cẩn thận mới không khiến nàng bởi vì chân mềm nhũn mà ngã ngồi xuồng đất.
Sau khi nâng chướng ngại vật Hoa Tuyết dậy, Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy cả người bỗng nhẹ, phía sau lưng cũng không còn bị đè ép sinh đau giống như vừa rồi.
Bách Lí Dung Cẩn cẩn thận vươn tay vòng qua cổ Hạ Thính Ngưng, hết sức quý trọng đem nàng bế dậy, nhấc chân đi tới sương phòng gần nhất, Hạ Tử Vân cũng vội vàng theo sát phía sau.
Mà Hoa Tuyết là được thái giám cung nữ dùng nhuyễn kiệu nâng đi qua.
Một đường đi đến sương phòng, Bách Lí Dung Cẩn dè dặt cẩn thận đem Hạ Thính Ngưng đặt lên trên giường, tận lực tránh không chạm vào miệng vết thương của nàng.
Hoa Tuyết cũng được người cẩn thận nâng vào. Vãn Ngọc và Lục Vu theo sát phía sau, mắt thấy Hoa Tuyết đã có người chiếu cố, các nàng sau khi vào phòng liền đi thẳng đến bên giường Hạ Thính Ngưng.
“Tiểu thư, ngươi có nặng lắm không?” Vãn Ngọc đã gấp đến độ muốn dậm chân.
Lục Vu cũng lo lắng tự trách nói “Tiểu thư, đều do bọn nô tì không tốt, lại không ở bên cạnh đỡ lấy ngài.”
Hạ Thính Ngưng khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói “Yên tâm, ta không sao. Vãn Ngọc, Lục Vu, các ngươi đưa lỗ tai qua đây, ta có việc muốn các ngươi đi làm.”
Hai người nghe vậy vội vàng cúi người tới gần, Hạ Thính Ngưng dặn dò một trận, sau đó các nàng mới đứng dậy nói “Tiểu thư yên tâm, nô tì sẽ đi làm ngay.”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, dặn dò nói “Nếu có người hỏi, các ngươi liền nói là thay ta đi tìm vòng tai.”
Vãn Ngọc và Lục Vu gật đầu đáp ứng sau liền cùng nhau đi ra khỏi phòng.
Bách Lí Dung Cẩn im lặng ngồi ở bên cạnh không có mở miệng, hắn biết Ngưng Nhi luôn cẩn thận, lần này sợ là đã phát hiện cái gì.
Trái lại, Hạ Tử Vân khẩn trương hoảng loạn nắm chặt tay Hạ Thính Ngưng, một đôi mắt xinh đẹp ẩn ẩn hơi nước hỏi “Tỷ tỷ, có phải rất đau hay không, có nặng lắm không?”
Mới vừa rồi hắn vẫn luôn đi theo tỷ phu và đám vương tôn công tử, không nghĩ tới đột nhiên có thái giám đi qua báo, nói tỷ tỷ bị ngã xuống bậc thềm. Lúc đó hắn bị dọa sợ, tỷ phu vừa nghe liền bỏ lại chén trà trên tay chạy đi, hắn sau khi lấy lại tinh thần cũng vội vàng đuổi theo.
Không nghĩ tới tỷ tỷ thế nhưng bị đè ép ở phía dưới, khẳng định là vô cùng đau.
Hạ Thính Ngưng khẽ mỉm cười, vốn định nâng tay sờ sờ đầu Hạ Tử Vân trấn an cảm xúc bất an của hắn, không nghĩ tới vừa động liền chạm vào miệng vết thương ở phía sau lưng, đau đến mức khiến nàng khẽ nhíu mày.
Bách Lí Dung Cẩn phát hiện nàng khác thường, vừa đau lòng lại vừa lo lắng nhẹ giọng kêu “Ngưng Nhi.”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo chính mình không có việc gì “Đừng lo lắng, ta thật sự không có việc gì, bậc thềm ở lương đình cũng không cao, hơn nữa thời điểm ngã xuống ta đã tận lực nâng đầu lên nên sau gáy không bị va chạm.Bất quá là phía sau lưng bị trầy da một chút, ta là một đại phu, một chút thương tích này chỉ cần nghỉ ngơi bốn năm ngày là tốt.”
Hạ Tử Vân nghe vậy yên tâm gật đầu, lộ ra tươi cười “Có thật không?, tỷ tỷ không được lừa gạt đệ.”
Vẻ mặt Bách Lí Dung vẫn lạnh lùng như trước nhưng trong mắt lại tràn ngập cẩn thận.
Hạ Thính Ngưng bất đắc dĩ khẽ thở dài “Lát nữa ngự y tới xem, các ngươi sẽ biết.”
Nghe được hai chữ ‘Ngự y’, cuối cùng Bách Lí Dung Cẩn cũng có phản ứng, hắn trầm giọng kêu cung nữ thái giám đang đứng ở bên ngoài, lạnh lùng nói “Ngự y đâu, thế nào còn chưa tới?.”
Ngưng Nhi của hắn đang chịu đau nhưng cái đám lang băm hàng năm ăn bổng lộc lại không làm được việc lâu như như vậy vẫn không thấy bóng dáng. Ngưng Nhi nếu có nửa điểm bất trắc, hắn nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
Cung nữ thái giám bị dọa nư vậy liền vội vàng quỳ xuống cúi đầu nói “Hồi thế tử, nô tài đã để Tiểu Đức Tử đi thỉnh ngự y đi qua.”
Bách Lí Dung Cẩn nhíu mi trầm giọng nói “Kia vì sao người còn chưa có tới?.”
“Này, này... Nô tài.” Thái giám đáp lời gấp đến độ đầu đổ mồ hôi, cái này hắn cũng không biết a.
Bình thường Tĩnh vương thế tử đều là một bộ dáng xa cách lạnh nhạt, không nghĩ tới khi tức giận lại khiến cho người ta trong lòng run sợ như vậy, mạng nhỏ này của hắn chẳng lẽ hôm nay sẽ bị giao phó ở đây.
Nhìn bộ dáng cung nữ thái giám thấp thỏm lo sợ, Hạ Thính Ngưng khẽ kéo cánh tay Bách Lí Dung Cẩn “Dung Cẩn, từ ngự y viện tới đây cũng cần phải đi một đoạn đường, ngươi có hỏi hắn hắn cũng không biết, chờ một chút đi.”
Thái giám nghe xong trong lòng nhất thời cảm động không thôi, Tĩnh vương thế tử phi thật sự là người tốt.
Lúc này, ngoài cửa có một thái giám khác thông báo nói “Ngự y đến.”
Vài lão thái y hơn sáu mươi tuổi vội vội vàng vàng đi vào, phía sau còn có vị thái giám tổng quản dẫn theo một nữ tử khoảng ba mươi tuổi cùng vào.
Mọi người vào cửa sau đó vội vàng quỳ xuống hành lễ, Bách Lí Dung Cẩn lãnh nhạt nói “Miễn.”
Vài vị ngự y sau khi vào phòng liền trúng ngay vài đạo ánh mắt băng hàn sắc bén của Bách Lí Dung Cẩn, không khỏi ào ào đổ mồ hôi lạnh, tình huống này hình như có chút không tốt a.
Còn chưa có bắt đầu xem bệnh, thế nào đã có cảm giác bị phán tử hình.
Vị thái giám tổng quản kia giỏi nhất là quan sát sắc mặt, vừa nhìn liền biết Bách Lí Dung Cẩn vô cùng mất hứng, vị chủ tử này là người hắn đắc tội không nổi.
Tổng quản vội vàng mỉm cười làm lành chỉ vào vị nữ tử hắn mang đến nói “Khởi bẩm thế tử, vị này là nữ y, nô tài thỉnh nàng đến chẩn trị cho thế tử phi, không biết ý thế tử thế nào?”
Bách Lí Dung Cẩn ngẩng đầu quét mắt nhìn đối phương một cái, trong cung có nữ y hắn cũng biết, vị nữ tử này bởi vì y thuật cao minh nên bị triệu tiến cung nhậm chức, chuyên môn phụ trách chuẩn trị cho đám nương nương hậu cung. Dù sao nữ tử có đôi khi có một ít tật xấu, thân là nam tử cũng không tiện xem.
Nghĩ đến vết thương của Hạ Thính Ngưng ở sau lưng, Bách Lí Dung Cẩn khẽ gật đầu một cái, sắc mặt hòa hoãn đi một ít “Để cho nàng đi qua chẩn trị.”
Tổng quản trong lòng buông lỏng, cao hứng đem người thỉnh qua, chiêu này xem như ra đúng rồi.
Vài vị ngự y còn lại đành phải đến bên kia chẩn trị cho Hoa Tuyết.
Hạ Tử Vân tránh ra vị trí bên cạnh, nữ y đi đến bên giường buông màn trướng, vươn tay nhẹ nhàng cởi bỏ xiêm y của Hạ Thính Ngưng.
Trên lưng một mảnh màu đỏ, có không ít chỗ bị trầy da chảy ra một ít máu.
Nữ y thật cẩn thận ấn nhẹ vài chỗ trên lưng Hạ Thính Ngưng, hỏi cảm giác như thế nào.
Hạ Thính Ngưng nhất nhất trả lời, nàng liền cẩn thận tẩy trừ miệng vết thương một chút, lại mang hòm thuốc của mình tới, lấy ra một hộp thuốc cao bôi lên.
Dược cao mát lạnh, khiến Hạ Thính Ngưng cảm thấy thoải mái rất nhiều, chân mày cũng không tự giác giãn ra.
Điều này khiến cho Bách Lí Dung Cẩn thoáng cảm thấy yên tâm.
Bên kia, Hoa Tuyết cả người không thoải mái nằm ở trên giường, nàng chẳng những hoảng hốt vô lực, còn cảm giác được dưới bụng truyền đến một trận đau nhức khiến nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng sỡ hãi.
Hai tỳ nữ bên người khẩn trương giúp nàng trà lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Các ngự y đi tới bên giường giúp nàng bắt mạch, tỳ nữ vội vàng tránh sang một bên, ánh mắt không tự chủ nhìn chằm chằm.
Ngự y tiến lên phủ khăn lụa lên tay Hoa Tuyết, cẩn thận giúp nàng bắt mạch.
Sau một lúc lâu mới buông lỏng tay ra, đổi một vị ngự y khác tiến lên bắt mạch. Trải qua một hồi luân phiên chẩn mạch, các ngự y đều nhất trí đưa ra một kết luận, đối mặt lẫn nhau mỉm cười gật đầu.
“Ngự y, thiếu phu nhân nhà ta rốt cuộc thế nào rồi?” Tỳ nữ đứng thẳng bên cạnh khẩn trương lo lắng hỏi.
Ngự y đứng đầu khẽ vuốt chòm râu nói “Hoắc thiếu phu nhân từ trên bậc thềm ngã xuống may mà chỉ động thai khí.”
Thai khí? Hai cái tỳ nữ nghe vậy, đầu óc nhất thời không kịp thích ứng.
Vừa vặn Hoắc Diệc Liên vội vàng bước vào trong phòng liền nghe được lời nói của ngự y cũng giật mình đứng im tại chỗ.
Vẫn là hai cái tỳ nữ kia phản ứng đầu tiên, hưng phấn cao giọng nói “Nói như vậy, thiếu phu nhân nhà chúng ta có thai?”
Hai người các nàng đều là tỳ nữ hồi môn của Hoa Tuyết, từ nhỏ đã đi theo hầu hạ Hoa Tuyết, tất cả suy nghĩ tự nhiên đều là vì tiểu thư nhà mình.
Ngự y thản nhiên tiếp tục vuốt vuốt chòm râu nói “Không sai, đã hơn hai tháng.”
Hoa Tuyết nằm ở trên giường cũng lăng lăng trợn tròn mắt, cố sức suy nghĩ. Ngự y nói nàng có thai? Nàng thật sự mang thai?
Hoa Tuyết theo bản năng vươn tay xoa xoa cái bụng có chút bằng phẳng, vừa cao hứng vừa đau lòng, nơi này có cốt nhục của nàng và phu quân.
Hoắc Diệc Liên cũng phục hồi tinh thần lại nhanh chóng tiến lên, mới vài bước liền đi tới bên giường.
Tỳ nữ mặc hồng y sau khi nhìn thấy hắn vào liền vội vàng cười tươi nhường đường “Thiếu gia, ngài đến.”
Hoắc Diệc Liên ngồi xuống bên giường, vẻ mặt luôn luôn lãnh khốc khó được lúc hiện ra sắc mặt vui mừng, hắn không nghĩ tới, đứa nhỏ này lại sẽ đến ngoài ý muốn như vậy.
Hoa Tuyết sau khi nhìn đến hắn liền gắt gao nắm chặt tay hắn, hai mắt ngấn lệ.
Hoắc Diệc Liên liền khẩn trương hỏi “Làm sao vậy, có phải đau ở đâu hay không?”
Hoa Tuyết đáng thương hề hề nói “Ta, bụng ta đau, đứa nhỏ sẽ không có chuyện gì đi.”
Hoắc Diệc Liên nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía ngự y, mở miệng hỏi “Ngự y, tình huống nội tử như thế nào?”
Ngự y mỉm cười nói “Hoắc tướng quân không cần quá mức lo lắng, tôn phu nhân chỉ là động thai khí, lát nữa lão phu sẽ khai phương thuốc cấp phu nhân điều dưỡng, ngoài ra chỉ cần tĩnh tâm nghỉ ngơi, hảo hảo điều trị một phen là được. Không nghĩ tới từ trên bậc thềm ngã xuống, thai nhi còn có thể bình yên vô sự, này thật đúng là vạn hạnh.”
“Làm phiền ngự y.” Hoắc Diệc Liên yên tâm gật đầu nói.
“Nên làm, nên làm.” Vài vị ngự y đều gật đầu nói.
Hạ Thính Ngưng nghe thấy tin tức Hoa Tuyết có thai nửa điểm cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Thời điểm Hoa Tuyết trượt chân ngã, nàng liền phát hiện có điểm khác thường, sau đó hai người cùng ngã xuống, nàng cường ngạnh xoay chuyển thân mình ôm lấy Hoa Tuyết ngã xuống, để cho chính mình nằm ở phía dưới.
Sau đó nàng thừa dịp cầm lấy cánh tay Hoa Tuyết bắt mạch, chẩn ra nàng có thai. Cái này càng thêm xác thực suy đoán của nàng.
Nữ y giúp Hạ Thính Ngưng thoa dược, lại cẩn thận kiểm tra các nơi bị thương khác, sau khi toàn bộ xử lý xong mới kéo màn trướng lên.
Bách Lí Dung Cẩn nắm tay Hạ Thính Ngưng, cũng không ngẩng đầu lên hỏi “Thương thế như thế nào?”
Nữ y cúi đầu đáp “Hồi thế tử, thương thế của thế tử phi cũng không lo ngại, chỗ trầy da ở phía sau lưng đã thoa dược, may mắn xương cốt và sau gáy không bị thươn, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày liền có thể khỏi hẳn.”
“Ừ, đi xuống đi.” Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy cuối cùng buông lỏng tâm xuống.
Hạ Thính Ngưng mỉm cười nói “Đã nói ta không sao, chàng lại không tin.” Nàng đã dám làm như vậy, tự nhiên là có nắm chắc.
Bách Lí Dung Cẩn khẽ vuốt ve mặt nàng, ôn nhu nói “Còn đau không?.”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu, mím môi nói “Sau khi bôi dược đã tốt hơn nhiều.” ‘Phù quang cẩm’ chất liệu vô cùng tốt, nàng sở dĩ bị trầy da bất quá là vì trên đất có một ít đá vụn sắc cắt rách vải dệt.
Lúc này, Vãn Ngọc và Lục Vu từ bên ngoài đã trở lại.
Hai người đi đến bên giường Hạ Thính Ngưng, Lục Vu xuất ra một cái túi hương tiến lên nói “Thế tử phi, nô tì chiếu theo ngài phân phó, quả nhiên ở trên thềm đá tại lương đình tìm được vật này.”
Hạ Thính Ngưng vươn tay tiếp nhận túi hương, mở ra đổ đồ bên trong ra.
Trong lòng bàn tay trắng nõn có một viên hạt châu nhỏ óng ánh trong suốt, dưới ánh mặt trời chớp động chói mắt.
Bách Lí Dung Cẩn vươn tay gẩy gẩy hạt châu nhỏ, hơi hơi nhíu mi nói “Nàng hoài nghi có người âm thầm hại các nàng?”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng nắm chặt lòng bàn tay, khẽ cười nói “Không phải hại chúng ta, là hại Hoa Tuyết.”
Lúc này nhóm ngự y tiến đến bắt mạch đã hoàn thành nhiệm vụ đều nhanh chóng xuất môn trở về ngự y viện, trong sương phòng chỉ còn lại không còn nhiều người.
Hạ Thính Ngưng hướng Lục Vu nói “Đi qua mời Hoắc tướng quân tới đây.”
Lúc này Hoắc Diệc Liên đang nghe Hoa Tuyết nói lại sự tình đã trải qua, nghe thấy Hạ Thính Ngưng thỉnh hắn, hắn liền đứng dậy phân phó tỳ nữ hảo hảo chiếu cố Hoa Tuyết.
Chính hắn liền đi theo Lục Vu nhanh chóng đến trước giường Hạ Thính Ngưng, hành lễ nói “Thế tử, thế tử phi.”
Bách Lí Dung Cẩn và Hoắc Diệc Liên cũng coi như có quen biết liền nhẹ nhàng xua tay miễn lễ.
Hạ Thính Ngưng khẽ cười đem túi hương đưa cho Lục Vu “Thỉnh Hoắc tướng quân đi qua là muốn cho ngươi nhìn đồ vật trong túi hương một chút.”
Lục Vu tiếp nhận hương túi, qua tay liền đưa cho Hoắc Diệc Liên.
Sau khi nhìn thấy hạt châu nhỏ trong túi hương, Hoắc Diệc Liên nhất thời nắm chặt tay.
Hạ Thính Ngưng thản nhiên nhìn kia mấy viên hạt châu nhỏ nói “Vật này tỳ nữ của ta tìm được ở dười bậc thềm tại lương đình,ta nghĩ lệnh phu nhân là dẫm phải mấy hạt châu này nên mới trượt chân.”
Số hạt châu này tuy rằng nhỏ nhưng lại óng ánh trong suốt, nếu không tâm căn bản rất khó phát hiện. Bất quá đáng tiếc là lúc đó có một hạt châu bị ánh mặt trời chiếu vào vừa vặn chiếu xạ vào ánh mắt nàng.
Cho nên nàng mới phân phó Vãn Ngọc và Lục Vu trở về cẩn thận tìm một chút.
Hoắc Diệc Liên nhíu mi nói “Không biết thế tử phi có cao kiến gì?”
Hạ Thính Ngưng khẽ cười“Đây là lần đầu tiên ta tiến cung dự tiệc, có thể nói không cùng phu nhân nhà ai quen biết. hơn nữa, người khác đều không có lý do muốn hại ta ngã xuống bậc thềm đá, nhưng là Hoa Tuyết lại đúng dịp ở tại đâychẩn ra đã có thai hai tháng. Nếu không phải nàng vừa vặn ngã xuống người ta, vậy cái thai, sợ là thật sự không giữ được.”
Nàng đã vô cùng cẩn thận suy nghĩ, mặc kệ là Hiền phi hoặc là Lưu Như Lan, đều không có lý do muốn hại chính mình ngã xuống bậc thềm. Dù sao bậc thềm kia cũng không cao, ngã xuống cũng không chết được người. Đối với các nàng không có một chút chỗ tốt. Nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là hướng về Hoa Tuyết, bằng không lúc đó người trượt chân hẳn là nàng mới đúng.
Hoắc Diệc Liên cảm thấy căng thẳng, nhíu mày lại nói “Nhưng, Tuyết Nhi có thai, cũng không có người biết.”
Hạ Thính Ngưng khẽ lắc đầu nói “Kia không nhất định. Hoa Tuyết đã có thai hai tháng, thói quen ăn uống hằng ngày khẳng định có biến thành hóa, hơn nữa hai tháng không có nguyệt sự. Phàm là người hiểu biết sơ, khẳng định có thể đoán được.”
Dừng lại một chút, Hạ Thính Ngưng lại nói “Đương nhiên, nếu như muốn dò xét chuyện sinh hoạt hằng ngày, ta cảm thấy người ở trong phủ tương đối có khả năng.”
Ngụ ý chính là, người ám hại hẳn là người của Hoắc phủ các ngươi.
Hoắc Diệc Liên nghe vậy hơi trầm mặt xuống, xiết chặt túi hương trong tay nói “Đa tạ thế tử phi chỉ điểm, thần biết nên làm như thế nào.”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, lại nháy nháy đôi mắt nói “Hoắc tướng quân, ngươi đừng trách bản thế tử phi nhiều lời, chiếu theo tình huống của Hoa Tuyết, nếu là bên người có một ma ma hầu hạ, hoặc là quý phủ theo thường lệ hàng tháng kiểm tra sức khỏe thì cũng không đến mức hơn hai tháng cũng không biết chính mình đã mang thai.”
Không cần phải nói, khẳng định là Hoắc phu nhân đối với người con dâu Hoa Tuyết này không để tâm, bằng không bên người làm sao lại không có lấy một ma ma hầu hạ mà chỉ có hai cái tiểu nha đầu chưa hiểu việc đời.
Hoắc Diệc Liên nghe xong sắc mặt lại là trầm xuống, gật đầu nói “Đa tạ thế tử phi nhắc nhở.” Lại là chuyện tốt của nương hắn.Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..
Hoắc Diệc Liên đi rồi, Bách Lí Dung Cẩn vuốt ve mái tóc của Hạ Thính Ngưng, nhẹ giọng nói “Mệt mỏi sao, chúng ta hồi phủ đi.”
Hồi phủ? Hạ Thính Ngưng nghe vậy liền mở mắt không phải nói còn phải lưu lại tham gia tiệc tối sao?