Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 156



Xe ngựa chạy thẳng về Tĩnh Vương phủ, Hạ Thính Ngưng nhìn thấy Bách Lí Dung Cẩn mang theo Hạ Tử Vân trở về, tất nhiên là tiến lên thân thiết hỏi chuyện trên yến hội.

Nàng vô cùng tò mò về Vương tử Tư Kỳ quốc kia.

Bách Lí Dung Cẩn híp đôi mắt một chút, không nói gì, nhưng trên người lại bắt đầu phát ra ý lạnh nhè nhẹ.

Hạ Thính Ngưng thấy thế có chút không rõ, vẫn là Hạ Tử Vân lôi kéo tỷ tỷ nhà mình nhỏ giọng giải thích một lần.

Dù sao một đại nam nhân bị người khen thành xinh đẹp mê người, quả thật là một chuyện cực sỉ nhục.

Vừa hiểu rõ hành động lúc trước của Vương tử Tư Kỳ quốc kia, Hạ Thính Ngưng nhất thời có chút buồn cười.

Cái này gọi là cái gì? Tú tài gặp được binh, có lý lại nói không rõ.

Lời khen thẳng thắn kỳ lạ của người ngoại quốc nhiệt tình phóng túng kia chắc chắn là khiến Dung Cẩn có chút ăn không tiêu, dù sao ở thời đại này, ca ngợi nam tử đều là khen hắn có học thức tài cán. Loại từ như xinh đẹp lại thành thứ cần kiêng kị nhắc tới trước mặt nam nhân, chẳng sợ đó là sự thật.

Cùng Hạ Thính Ngưng một hồi sau, Hạ Tử Vân liền nói phải về Hạ phủ.

Hạ Thính Ngưng không nghĩ để Thủy thị ở nhà lo lắng, cũng liền gật đầu đồng ý, cho Vãn Ngọc đưa người lên xe ngựa.

Bách Lí Dung Cẩn ngồi ở trước án thư nhàn nhạt nhấp trà xanh, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ bấm chén trà, sắc môi hồng nhạt oánh nhuận sáng bóng, tóc dài như mực, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp.

Hạ Thính Ngưng nhìn đến đơ người, không khỏi nhớ tới một câu trong tập thơ của Nhạc Phủ:

“Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị.”

Cũng khó trách người ta muốn sợ hãi than như vậy, thật sự là khuôn mặt người phương đông luôn tinh xảo hơn người phương tây rất nhiều, nhất là cực phẩm như Dung Cẩn.

Hạ Thính Ngưng cất bước đi qua, dựa vào Trên vai Bách Lí Dung Cẩn, mặt mày cong cong nói:

“Còn chưa nguôi giận sao?”

Bách Lí Dung Cẩn đặt chén trà xuống, hơi hơi xoay người kéo thân mình mềm mại vào trong lòng.

Chóp mũi truyền đến hương thơm thanh nhã, Hạ Thính Ngưng nhắm mắt lại lẩm bẩm:

“Vương tử Tư Kỳ quốc kia cũng không có ý gì khác, cũng chỉ thuần túy ca ngợi thôi. Người ở dị quốc đều là nói thẳng nói thật như vậy. Ở quốc gia bọn họ, loại từ ngữ ca ngợi này dùng ở trên người nam nhân là một chuyện thật bình thường.”

Nàng cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.

Bách Lí Dung Cẩn ôm thân mình Hạ Thính Ngưng, cằm trơn bóng xinh đẹp gác ở trên đầu nàng, ấm áp nói:

“Ta không giận chuyện này.”

Khuôn mặt hắn theo mẫu thân, tự biết tướng mạo mình quá tốt. Vài từ ngữ ca ngợi không ổn cũng không đủ khiến hắn tức giận.

Thanh âm Bách Lí Dung Cẩn hơi lạnh lẽo vang lên:

“Hắn dám mơ ước nàng.”

Đây mới là nguyên nhân làm hắn tức giận.

Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhất thời như đầu bị kẹp, dở cười dở khóc nói:

“Những lời này của hắn cũng không có ý gì khác, bọn họ nói chuyện luôn thẳng thắn làm cho người ta có chút hiểu lầm. Một người dị quốc, chàng không thể hy vọng họ hiểu được nghĩa bóng của câu “thấy vật nhớ người”. Bọn họ chỉ biết những nghĩa cực kỳ dễ hiểu, nghĩa đen. Dù sao cũng khác quốc gia, văn hóa luôn có khác biệt.”

Theo lời của Vân Nhi, Vương tử Tư Kỳ quốc kia là vô cùng tò mò về nàng, muốn gặp nàng một lần cho biết thôi. Dù sao một người Thiên Kỳ hiểu được nhiều chuyện của Tư Kỳ quốc như vậy, một Vương tử như hắn sao có thể không có hứng thú.

Nói đến đây, Hạ Thính Ngưng lại tiếp tục nói:

“Lại nói, không phải chàng cũng sử kế dạy dỗ người ta rồi sao, còn đổ hết rượu hắn tặng ta.”

Thứ kia cũng không phải là cải trắng trên đường, cứ muốn là có.

Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi môi giương lên nói:

“Lấy ác chế ác.”

Hắn không phải nhiệt tình thẳng thắn sao, vừa vặn có thể cùng tiểu thư Uy Viễn Hầu phủ tạo thành một đôi.

Hiện tại Uy Viễn Hầu gia kia không chừng ở trong lòng cảm tạ hắn nha.

Hạ Thính Ngưng chỉ có thể không biết làm sao mím môi cười khẽ.

Lúc này, cạnh cửa truyền đến tiếng động, Lục Vu từ bên ngoài đẩy cửa phòng đi vào, trên tay còn bưng hộp gấm cùng một trương danh thiếp.

“Tiểu thư, Hoắc thiếu phu nhân tặng lễ đến cho người.”

Lục Vu cười đi tới bên bàn, đặt hộp gấm xuống.

Hoa Tuyết?

Từ thọ yến Thái Hậu lần trước được chẩn ra có thai, nàng nghe nói hiện thời đối phương sống như cá gặp nước, an tâm ở Hoắc phủ dưỡng thai. Hẳn là nể mặt tôn tử chưa xuất thế, hoặc là tâm mệt vì chất nữ nhà thân mẫu phạm lỗi lớn, tóm lại Hoắc phu nhân không bao giờ làm khó dễ nhi tức nữa.

Hạ Thính Ngưng mỉm cười đứng dậy, mở danh thiếp trên bàn ra nhìn một phen, lại mở hộp gấm ra.

Chỉ thấy bên trong đặt một pho tượng bạch ngọc quan âm tống tử, ngụ ý này không cần nghĩ cũng biết.

Lục Vu thấy cũng rất là vui mừng nói:

“Hoắc thiếu phu nhân có tâm.”

Không uổng tiểu thư nhà nàng cứu giúp một hồi.

Hạ Thính Ngưng cầm lấy tượng quan âm này nhìn nhìn, sau đưa cho Lục Vu nói:

“Đặt lên đi.”

Xin cát tường cũng tốt.

Lục Vu gật đầu đáp, cẩn thận nâng tượng quan âm mang đi.

Bách Lí Dung Cẩn hòa nhã nói:

“Diệc Liên phu nhân, nàng đi lại thân thiết với nàng ta cũng được.”

Nàng kia không có tâm cơ gì, cùng với Ngưng Nhi cũng không có hại.

Hạ Thính Ngưng gật đầu đồng ý nói

“Tính tình tỷ ấy không tệ.”

Tuy rằng ngay thẳng nhưng không cẩu thả.

Mặt trời dần ngã về tây, lúc này Hạ Thính Ngưng đang nằm ở trên ghế quý phi buồn ngủ, mấy ngày nay thời tiết ôn hòa, ánh mặt trời vừa phải, luôn làm cho người ta không khỏi có chút mệt rã rời.

Bách Lí Dung Cẩn bước vào trong phòng, đi đến biên ghế nhìn Hạ Thính Ngưng hơi hơi cười yếu ớt, khẽ gọi:

“Ngưng Nhi.”

“Hửm?”

Hạ Thính Ngưng mơ mơ màng màng lên tiếng, mắt nhắm mắt mở, thấy rõ là Bách Lí Dung Cẩn sau, mới lẩm bẩm:

“Sao thế?”

Đến giờ dùng bữa tối sao?

Thấy mặt nàng mơ hồ, Bách Lí Dung Cẩn không khỏi khẽ cười:

“Muốn ra phủ đi săn thú nướng thịt không?”

Săn thú? Nướng thịt?

Hạ Thính Ngưng choáng váng nghĩ, đột nhiên mạnh mẽ thanh tỉnh, mở mắt nói:

“Ra phủ săn thú?”

“Thật vậy sao? Hiện tại liền đi?”

Mặt Hạ Thính Ngưng đầy vui mừng nói.

Bách Lí Dung Cẩn thấy nàng vui mừng, cưng chiều nói:

“Ừm, biểu đệ đã mời vài lần. Hôm nay thời tiết tốt, thừa dịp lúc này mặt trời còn chưa xuống núi, bắt vài con mồi thuận thiện ở bên ngoài ăn cơm dã ngoại cũng được.”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy tự nhiên là gật đầu nói:

“Chúng ta hiện tại bước đi.”

Dứt lời liền lập tức đứng dậy.

Bách Lí Dung Cẩn đè nàng lại nói:

“Để tỳ nữ chuẩn bị cho nàng một chút.”

“Tốt.”

Hạ Thính Ngưng cười tủm tỉm gọi Vãn Ngọc, nói:

“Đi lấy cho ta bộ xiêm y tiện hành động, tóc một lần nữa búi lên, trang sức liền không cần.”

Muốn đi săn thú nướng thịt, vẫn nên ăn mặc ngắn gọn tốt hơn.

Thay đổi y phục xong, Hạ Thính Ngưng liền mang ý cười trong suốt kéo Bách Lí Dung Cẩn ra cửa. Lên xe ngựa đi thẳng đến trường săn bắn Hoàng gia ở ngoài cung.

Nơi này nuôi nhốt rất nhiều động vật dã ngoại, khu rừng rậm rạp, suối nước chảy róc rách. Là nơi chỉ có thành viên Hoàng thất mới có thể đi vào.

Tiêu Cảnh Uyên đã sớm đợi ở đó, chờ Bách Lí Dung Cẩn cùng Hạ Thính Ngưng xuất hiện.

Hạ Thính Ngưng vừa vào nơi này liền nhìn quanh đánh giá bốn phía.

Không hổ là nơi thuộc Hoàng gia, cảnh sắc tuyệt đẹp, xây dựng lớn như vậy.

Tiêu Cảnh Uyên ngồi ở trên xe lăn như cũ, do thị vệ phía sau đẩy lại. Mặt mang vui mừng chỉ vào trường săn bắn bên cạnh nói

“Biểu ca, biểu tẩu, chúng ta đến bên kia đi.”

Chỗ kia tương đối yên lặng, tuy rằng lúc này giữa trường săn bắn cũng không có người nào khác, nhưng hắn muốn cẩn thận một chút vẫn hơn.

Bách Lí Dung Cẩn tất nhiên là gật đầu đồng ý. Hạ Thính Ngưng đương nhiên cũng sẽ không có ý kiến.

Mọi người cùng hướng đến nơi tương đối yên lặng, Hạ Thính Ngưng vừa đi vừa nhìn thấy trong rừng có rất nhiều động vật. Hoặc đang ăn cỏ xanh, hoặc đang uống nước bên dòng suối.

Cho hạ nhân ở trường săn lui ra, Tiêu Cảnh Uyên hưng trí bừng bừng đứng dậy, xoay người bay lên tuấn mã đã dẫn tới, cầm chắc cung tiễn, hét lên:

“Biểu ca, nhanh lên ngựa. Chúng ta đến bên trong đi săn chút động vật.”

Hiện thời hai chân hắn đã cực tốt, sớm không kiềm chế được muốn cưỡi ngựa chạy một vòng.

Bách Lí Dung Cẩn cười ôn hòa nhìn Hạ Thính Ngưng nói:

“Muốn ăn cái gì? Ta đi săn cho nàng.”

“Cái gì cũng được, chàng phải cẩn thận.”

Hạ Thính Ngưng nở nụ cười dặn.

Nàng biết tuy rằng thân mình Dung Cẩn lúc trước gầy yếu, nhưng tài bắn cung cũng không tầm thường, chỉ là trước kia không thể cưỡi ngựa chạy như điên, cho nên rất ít săn bắn.

“Ừm, ở đây chờ ta, rất nhanh sẽ trở lại.”

Bách Lí Dung Cẩn nói xong liền tao nhã xoay người lên ngựa.

Hạ Thính Ngưng nhìn bọn họ, không quên dặn dò Tiêu Cảnh Uyên:

“Biểu đệ, đệ đừng hưng phấn quá mức. Bắt vài con liền trở lại.”

Hai chân hắn còn chưa hoàn toàn bình phục.

“Đã biết.”

Tiêu Cảnh Uyên nói xong liền cùng Bách Lí Dung Cẩn đồng loạt quất roi nghênh ngang mà đi, thị vệ cũng vội vàng theo sát phía sau.

Chỉ còn lại Hạ Thính Ngưng mang theo Vãn Ngọc cùng Lục Vu, còn có Thanh Vũ mà Bách Lí Dung Cẩn cố ý lưu lại.

Hạ Thính Ngưng nhìn quanh bốn phía, nơi này cỏ xanh mơn mởn, thật sự không tệ.

“Lấy mấy thứ kia ra đi.”

Hạ Thính Ngưng nghiêng đầu căn dặn.

Thanh Vũ nghe vậy nhất thời không hiểu ra sao.

Lấy cái gì?

Chỉ thấy Vãn Ngọc cùng Lục Vu hết sức ăn ý mở bọc hành lý ra. Từ bên trong lấy ra mấy mảnh vải sạch trải lên mặt đất, lại lấy một đống chai chai lọ lọ cùng mấy con dao tinh xảo.

Chuyện này khiến cho Thanh Vũ đứng cạnh nhìn đến ngây người.

Thế tử phi chuẩn bị cũng quá đầy đủ đi.

Hạ Thính Ngưng vừa lòng nhìn đồ trên đất, quay đầu căn dặn Thanh Vũ:

“Ngươi đi nhặt chút củi lửa cùng đá trở về, chúng ta làm cái giá nướng.”

Thanh Vũ nghe vậy trên mặt hiện vẻ lúng túng:

“Nhưng là thuộc hạ phụng mệnh bảo hộ Thế tử phi.”

Nơi này nhưng là trường săn bắn.

Hạ Thính Ngưng phất tay nói:

“Ngươi ở dần đây là được, không cần cách quá xa. Đi nhanh về nhanh là được, mau đi đi.”

Nàng vốn muốn cho hạ nhân ở trường săn bắn làm, nhưng tin tức hiện tại hai chân biểu đệ cực tốt còn không thể để người ngoài biết được, chuyện làm giá nướng này vẫn là chính bọn họ làm thì hơn.

Thanh Vũ suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu đi.

Một đống củi cùng đá được nhặt trở về, Hạ Thính Ngưng chỉ huy Vãn Ngọc cùng Lục Vu cùng nhau hỗ trợ làm cái giá. Bởi vì lúc ở thành Nghi Hưng, nàng cũng từng mang đệ đệ đi ra ngoài ăn cơm dã ngoại, hai tỳ nữ này đương nhiên đều biết nên làm gì.

Không bao lâu, Bách Lí Dung Cẩn liền mang Tiêu Cảnh Uyên với vẻ mặt chưa tận hứng trở lại, mang về không ít con mồi.

Hai người xoay người xuống ngựa xong, Tiêu Cảnh Uyên còn chưa đã ngứa, nói:

“Chỉ mới một lát, chưa hết hứng được nha.”

Hạ Thính Ngưng liếc mắt nhìn hắn nói:

“Được rồi, bớt lải nhải.”

Lại nghiêng đầu căn dặn Vãn Ngọc:

“Muội cùng Lục Vu và bọn hắn đi xử lý con mồi đi.”

Vãn Ngọc gật gật đầu, Thanh Vũ cùng Tiêu Cảnh Uyên tự giác kéo con mồi đi qua dòng suối.

Đợi mọi thứ xử lý tốt xong, vội vàng đặt lên giá, trong đó còn có một mội con nhím con.

Châm lửa, Hạ Thính Ngưng quen thuộc đặt xiên nướng lên trên giá, Bách Lí Dung Cẩn cùng Tiêu Cảnh Uyên thì mỗi người cầm một xiên thỏ hoang hoặc gà rừng nướng.

Theo động tác rắc hương liệu không ngừng của Hạ Thính Ngưng, mùi thịt nướng mê người lập tức liền bay ra. Dầu rơi lên trên củi lửa, phát ra tiếng “tư tư”. Nướng con nhím con đến vàng óng ánh xốp giòn, thơm nức mũi khiến mọi người thèm nhỏ dãi.

Tiêu Cảnh Uyên khịt khịt mũi nói:

“Biểu tẩu, không ngờ kỹ thuật nướng đồ của tẩu cũng là hạng nhất. Đệ muốn chân nhím.”

Nói xong liền nhét con gà nướng đã xong trong tay vào tay thị vệ bên cạnh.

Hạ Thính Ngưng dùng dao nhỏ cắt lấy chân nhím, đưa tới trước mặt Bách Lí Dung Cẩn, cũng không ngẩng đầu lên nói:

“Tự làm.”

Tiêu Cảnh Uyên cũng không so đo, hứng trí bừng bừng cầm dao hướng trên thân con nhím cắt, hắn thèm chân nhím kia thật lâu.

Bách Lí Dung Cẩn cắn một ngụm chân nhím, ngoài giòn trong mềm, rắc hương liệu lên nên ăn ngon hơn nhiều.

Hắn đưa thịt nhím đẩy trở về, Hạ Thính Ngưng tất nhiên là không khách khí cắn một miếng to.

Ừm, thịt nhím này vẫn ngon như vậy, nướng thì càng ngon.

Một miếng thịt to đã hết, Hạ Thính Ngưng lại quay đầu nói với những người khác:

“Các ngươi muốn ăn cái gì, đều tự làm, đừng ngây ngốc ra đó.”

Vãn Ngọc cùng Lục Vu sớm biết Hạ Thính Ngưng không có nhiều quy củ như vậy, nghe vậy tất nhiên là vui mừng nướng thứ mình muốn ăn.

Mà Thanh Vũ cùng thị vệ bên cạnh Tiêu Cảnh Uyên nhìn thấy chủ tử cũng không có dị nghị, đương nhiên cũng đều tự động nướng.

Tiêu Cảnh Uyên ăn cực nhanh, nguyên một chân nhím chỉ chốc lát liền cắn sạch, dùng khăn tay lau miệng nói:

“Biểu tẩu, thứ tẩu nướng ăn thật ngon.”

Lại thêm mấy cái chân nhím hắn cũng ăn hết được nha.

Hạ Thính Ngưng đang cắn chân thỏ hoang Bách Lí Dung Cẩn nướng cho xong rồi xé cho nàng, nghe vậy tùy tiện gật gật đầu. Nàng cặm cui bỏ thêm hương liệu như vậy, có thể ăn không ngon sao.

Nghĩ vậy, Hạ Thính Ngưng đột nhiên ngẩng đầu nói:

“Biểu đệ, ta đột nhiên nghĩ tới một loại sinh ý, không biết đệ có hứng thú hay không.”

Tiêu Cảnh Uyên nghe vậy đôi mắt lóe sáng, cực vui mừng nói:

“Thật sự, đệ tự nhiên là có hứng thú.”

Biểu tẩu lại nghĩ đến cách kiếm tiền hay ho gì nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.