Tiêu Cảnh Uyên nhìn chằm chằm các loại xiên thịt nướng ở trên mâm, ánh mắt sâu thẳm. Một con gà tốn bao nhiêu bạc, nghĩ sơ liền biết, chỉ là một con gà, có thể làm ra không biết bao nhiêu xiên thịt như vậy.
Lúc hắn đang muốn tiếp tục mở miệng hỏi, lại nghe được bên cạnh một ít khách nhân căn dặn tiểu nhị lại đi lấy thêm một số xiên thịt.
Nhìn những khách nhân này đều hài lòng cầm xiên thịt nướng ăn đến vui sướng, Hạ Thính Ngưng giương lên một nụ cười thản nhiên:
“Đệ cũng thấy đấy, mỗi một xiên thịt kia lượng thịt cùng rau củ bên trên cũng không nhiều, kỳ thật cũng không đủ no. Cho nên những khách nhân này sẽ muốn ăn nhiều hơn, lượng bán ra một ngày nếu tính ra thì là món lão kếch sù. Càng miễn bàn những thứ phí cao hơn như cánh gà, chân gà cùng lạp xưởng các loại.”
Tiêu Cảnh Uyên nghe vậy như có chút đăm chiêu.
Xác thực, nam tử giống hắn, nói như thế nào cũng phải ăn mười mấy hai mươi xiên mới đủ. Mà khách nhân đến đây, phần lớn đều là nam nhân, sức ăn chắc chắn là rất lớn.
Hạ Thính Ngưng dùng dao nhỏ cứa lên cánh gà và chân gà đã được xiên sẵn, thêm dầu cùng hương liệu, đặt lên vỉ nướng.
Lườm Tiêu Cảnh Uyên một cái, tiếp tục nói:
“Hơn nữa mở Thiêu Khảo trường này chúng ta còn có một cái ưu thế rất lớn.”
Tiêu Cảnh Uyên nghe xong tò mò hỏi:
“Ưu thế gì?”
Hạ Thính Ngưng tức giận khẽ trừng hắn một cái.
Thật sự là trẻ con không dễ dạy, ngốc đến đòi mạng.
Nhưng là Bách Lí Dung Cẩn ngồi bên cạnh nghe vậy nhếch môi nói:
“Ngưng Nhi là muốn nói, nguyên liệu làm ra những xiên thịt này xuất phát từ thôn trang của nàng, bớt không ít phí tổn phải không.”
“Không sai, những nguyên liệu này đều lấy từ thôn trang của ta, không cần trải qua trung gian thu mua, bớt không biết bao nhiêu là phí tổn. Hơn nữa, các ngươi còn không biết đi, số tiền thôn trang ta bỏ ra để nuôi đống động vật này có thể nói là căn bản không đáng nhắc tới.”
Bách Lí Dung Cẩn cũng cực hứng thú nhìn Hạ Thính Ngưng, chờ nàng giải đáp.
Hạ Thính Ngưng lật cánh gà, cười yếu ớt nói:
“Biết vì sao ta muốn mua thôn trang xung quanh núi này sao?”
Tiêu Cảnh Uyên nghe vậy nhíu nhíu mày.
Vì sao? Chuyện hắn là không biết.
Hạ Tử Vân ngồi ở bên cạnh Hạ Thính Ngưng vội mở miệng nói:
“Này đệ biết.”
Hắn buông chân lợn sữa ăn được một nửa trong tay, dùng khăn xoa xoa miệng:
“Tỷ tỷ từng nói, đỉnh núi này đều dùng để nuôi thả động vật.”
Nuôi thả động vật?
Tiêu Cảnh Uyên kinh hãi nói:
“Biểu tẩu, tẩu cũng không sợ đống động vật này đều chạy.”
Nguyên ngọn núi này biết đến nơi nào tìm nha.
Ngu ngốc.
Hạ Thính Ngưng lại trừng mắt nhìn Tiêu Cảnh Uyên một cái:
“Loại chuyện này ta có thể không biết sao, trước khi nuôi thả chúng ta đương nhiên là muốn làm rào chắn cùng các loại phòng hộ khác nha, đệ cho là ta sẽ tùy tùy tiện tiện để cho thủ hạ thả động vật lên trên núi chắc.”
Tiêu Cảnh Uyên nghe vậy cực kỳ lúng túng. Loại chuyện này hắn quả thật không hiểu nha, loại việc nông gia này, một Hoàng tử nuôi trong thâm cung như hắn sao mà biết được.
“Quên đi, ta cũng không trông cậy vào đường đường một Hoàng tử như đệ có thể biết chuyện làm ăn này.”
Nàng cũng biết, đệ tử Hoàng gia đều học quyền mưu thuật, nghĩ cũng là kế sách trị quốc.
Tiêu Cảnh Uyên có chút vô tội nhấp mím môi, nói:
“Biểu tẩu, thương nhân địa vị thấp kém, đệ tử Hoàng gia có ai lại đi học mấy thứ này.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy bĩu bĩu môi nói:
“Đủ nha, cái gì mà địa vị thấp kém. Thuế hàng năm triều đình thu về có năm nào không phải là từ tay thương nhân. Trong cung cần bạc, nuôi binh cần bạc, ăn mặc của đệ, có thứ nào không cần bạc. Càng dừng nói một thương nhân thành công còn có thể nâng kinh tế của một đất nước.
Đệ có biết dưới tay ta có tổng cộng bao nhiêu người sao? Nếu không có ta, những người này đều muốn mất đi công việc, cuộc sống khốn khổ. Một quốc gia nếu dân chúng không thể an cư lạc nghiệp, đệ còn mong quốc gia cường đại hơn được sao.”
Ở hiện đại, làm gì còn loại tư tưởng trọng nông khinh thương này. Ngược lại là nông dân canh tác ở ruộng đất, tương đối để cho người ta khinh thường.
Nói trắng ra là, một thương nhân thành công, hắn có thể thu nhận thật nhiều sức lao động của một quốc gia. Những người đó có công việc, có thể nuôi sống một hộ gia đình, cuộc sống dần tốt lên, không phải là cảnh quốc thái dân an mà người cầm quyền muốn nhìn thấy sao.
Tiêu Cảnh Uyên nghe vậy kinh ngạc nhìn Hạ Thính Ngưng, hắn luôn luôn cho rằng biểu tẩu chỉ là kỳ tài hiểu được kinh thương, không ngờ lại còn có giải thích độc đáo hơn người như vậy.
Bách Lí Dung Cẩn cũng kinh ngạc nhưng lại cưng chiều nhìn Hạ Thính Ngưng.
Nàng là bất phàm, hắn không phải luôn luôn đều biết sao.
“Tỷ tỷ, sắc trời cũng không sớm, chúng ta có phải phải đi về hay không?”
Dù sao trời tối phải về nhà.
Hạ Thính Ngưng lắc đầu nói:
“Buổi tối chúng ta còn ở nơi này, đợi sắc trời đen đi, nơi này sẽ thắp đèn. Ban đêm nướng đồ, cũng có một loại cảm giác khác.”
Hạ Tử Vân nghe vậy giật mình gật gật đầu nói:
“Khó trách hiện tại trời đã trễ, bên kia còn không ngừng có khách tiến vào.”
Hạ Thính Ngưng ngước mắt nhìn thoáng qua, nói:
“Những người đó là chọn thời gian mà đến, bọn họ là không thích săn thú, đi lại hưởng thụ sự mới mẻ của thiêu nướng. Mà hiện tại là mùa hạ, dù sao ban đêm râm mát, ngồi vây quanh cùng nhau nướng đồ ăn mà nói, lại có một cảm giác khác.”
Khi Ấm Yên lâu tuyên truyền, nàng để cho chưởng quầy nói rõ ra, buổi chiều cùng nhau thiêu nướng cũng là một thú vui khác.
Quả nhiên, lúc sắc trời tối dần đi, bọn tiểu nhị thắp đèn lồng lên, toàn bộ Thiêu Khảo trường lóe lóe ánh sáng vàng, ngọn đèn như ẩn như hiện, đột nhiên tạo ra một bầu không khí khác lạ.
Thiêu Khảo trường cung cấp các loại rượu, thiếu niên lang tiến đến ăn xiên thịt, uống rượu thì cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Loại hưởng thụ mới mẻ này, bọn họ là lần đầu tiên cảm nhận được.
Bọn tiểu nhị Thiêu Khảo trường vội vàng cung cấp đủ loại xiên thịt cho khách nhân, ngay cả xiên rau dưa cũng bán rất nhiều, dù sao chỉ ăn thịt không sẽ ngán, hơn nữa nướng rau dưa cùng rất mới lạ. Đại đa số khách nhân đều sẽ chọn không ít xiên rau dưa.
Toàn bộ Thiêu Khảo trường tràn ngập bầu không khí khác, trắng đêm lửa nóng.
Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn cũng không ở lại lâu, tĩnh tọa một hồi ăn xong này nọ liền dẹp đường hồi phủ. Bằng không chỗ Tĩnh Vương phi khó mà qua chuyện được.
Cáo biệt Tiêu Cảnh Uyên, Hạ Thính Ngưng liền mang theo Hạ Tử Vân cùng Bách Lí Dung Cẩn trở về Tĩnh Vương phủ. Lúc này sắc trời đã tối muộn, nàng tính để đệ đệ ở Vương phủ nghỉ tạm một đêm lại về, dù sao chỗ mẫu thân nàng đã dặn dò từ sớm rồi.
Những ngày sau đó Hạ Thính Ngưng sống cực thích ý, lúc rảnh rỗi đùa giỡn hai tiểu gia hỏa Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần.
Trừ bỏ thường thường ứng phó Nguyễn thị không có việc gì tìm việc gây sự ra, ngày của nàng vẫn cực kì thoải mái.
Ngày này, Bách Lí Dung Cẩn cùng Tiêu Cảnh Uyên hạ triều cùng nhau hồi phủ.
Hạ Thính Ngưng đang dựa vào tháp ăn hoa quả băng, giải nhiệt. Vừa thấy hai người trở về, liền tiếp đón nói:
“Đi lại nếm thử đào, ngọt.”
Tiêu Cảnh Uyên nghe vậy cũng không có cười như mọi khi, ngược lại mặt lộ ra chút khó xử.
Hạ Thính Ngưng thận trọng nói:
“Sao thế?”
Biểu cảm này là sao.
Bách Lí Dung Cẩn đi tới trước mặt Hạ Thính Ngưng, hòa nhã nói:
“Di phu muốn gặp nàng, hiện tại.”
Hiện tại?
Hạ Thính Ngưng nghe vậy bật dậy, khẽ nhíu mày.
Sao lại gấp như vậy? Bọn Dung Cẩn chỉ vừa mới hạ triều, Hoàng Thượng này vội vã gặp nàng làm cái gì?
Bách Lí Dung Cẩn đưa tay xoa hai hàng lông mi đang chau vào nhau của nàng:
“Đừng sợ, có ta ở đây, không có việc gì.”
Hạ Thính Ngưng hơi hơi thả lỏng, nhẹ gật đầu nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nàng ngược lại muốn nhìn Hoàng Thượng này vì sao phải vội vã gặp nàng.
Thay cung trang, trang điểm thỏa đáng, Hạ Thính Ngưng liền đi theo Bách Lí Dung Cẩn vào cung.
Cửa cung rất nặng được mở ra, xe ngựa ‘lộc cộc lộc cộc’ chạy.
Hạ Thính Ngưng khẽ hít một hơi.
Đây là lần thứ hai nàng vào cung.
Xuống xe ngựa, Tiêu Cảnh Uyên do thị vệ đẩy xe lăn đi ở đằng trước, Bách Lí Dung Cẩn thì lại nắm tay Hạ Thính Ngưng đi theo phía sau. Xuyên qua hành lang thật dài, lướt qua cảnh đẹp các nơi. Tiêu Cảnh Uyên rốt cục ngừng lại ở cửa Ngự thư phòng.
Đoàn người vào Ngự thư phòng, Hiên Đế thân long bào minh hoàng sớm quay thân khoanh tay đứng ở bên bàn học.
Đáy lòng Tiêu Cảnh Uyên có chút căng thẳng, hướng Hiên Đế hành lễ. Hạ Thính Ngưng cũng theo Bách Lí Dung Cẩn hành lễ.
Không khí trong Ngự thư phòng mang theo một chút đông cứng.
Sau một lúc lâu, thanh âm Hiên Đế vững vàng nói:
“Đều đứng lên đi.”
Trong lúc nói chuyện ông chưa từng xoay người lại.
Mọi người đứng dậy xong, trong lòng Hạ Thính Ngưng căng thẳng hơn.
Không khí này nhìn thế nào cũng thấy sai sai.
Trong Ngự thư phòng im ắng, sau một lúc lâu, Hiên Đế mới nói:
“Các con đều đi ra ngoài đi, Cẩn tức phụ lưu lại.”